Trong vòng một ngày chúng tôi bị truy sát bảy lần, sát hại mười ba mạng người…
Những người này thường ngụy trang thành thương nhân, lữ khách, người chăn ngựa…để thực hiện kế hoạch ám sát tôi, trong đó còn có một giặc Oa (hải tặc người Oa Nhật Bản thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung quốc thế kỷ XIV-XVI), xem ra vạn lượng hoàng kim thật sự có ma lực khiến kẻ khác điên cuồng vì nó.
May mà có Trầm Túy Thiên đồng hành, bằng không với kinh nghiệm giang hồ non kém như tôi thì sớm đã chết từ lâu rồi. Tối ngày hôm sau chúng tôi đã đến địa giới huyện Dương Khúc, tìm một khách điếm để nghỉ trọ. Sau bữa tối, rốt cuộc Trầm Túy Thiên hỏi: “Ngươi xuất quan làm gì?”
Tôi nuốt miếng cơm vào bụng, nói: “Tìm thuốc giải.”
Hắn tiếp tục hỏi: “Thuốc giải gì? Tìm cho ai?”
Miếng rau đưa lên miệng dừng lại, tên Vương bát đản này còn giả bộ, anh ta thông đồng với Phong Tịnh Ly hạ độc Dung Sơ Cuồng, giờ còn ra vẻ vô tội không biết gì.
“Việc huynh làm còn giả bộ không biết ư?”
Hắn nhíu mày: “Ngươi nói gì?”
Tôi buông đũa, cười lạnh nói: “Ngày đó tại Cô Tô, nếu không phải huynh với Phong Tịnh Ly hạ độc tôi, tôi đơn giản để huynh đả thương hay sao?”
Trầm Túy Thiên nghe vậy ngẩn ra: “Ngươi trúng độc?”
Tôi mặc kệ anh ta cúi đầu tiếp tục ăn.
Hắn đoạt bát cơm của tôi, nhìn tôi chằm chằm cười lạnh nói: “Dung Sơ Cuồng, ta nhắc nhở ngươi không nên giở trò gì với ta.”
Tôi cướp lại bát cơm, tức giận muốn hét lên nhưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Nói như vậy huynh không biết chuyện tôi trúng độc?”
Hắn sửng sốt nói: “Trầm Túy Thiên ta có phải là người dám làm mà không dám nhận không?”
Tôi ngẩn ra. Nếu như Trầm Túy Thiên căn bản không biết chuyện tôi trúng độc, vậy Lâm Thiên Dịch làm sao mà biết? Người biết chuyện này không có mấy người, Phong Đình Tạ thì đã chết. Chiếu theo tình hình đêm đó, Yến Phù Phong cũng không hề biết.
“Người nào độc ác muốn đẩy Dung Sơ Cuồng vào chỗ chết?”
“Nàng ta kháng lệnh người khác thì đương nhiên có người muốn nàng ta chết!”
Dung Sơ Cuồng kháng lệnh ai?
Lâm Thiên Dịch?
Ông ta phát hiện tôi không hề nghe lời, không bị khống chết, cho nên tìm một lý do để truy sát tôi?
Chẳng lẽ Đào Hoa Thiếu muốn tôi tuân theo lệnh của Lâm Thiên Dịch, đừng hành động thiếu suy nghĩ là có ý này sao?
Đào Hoa Thiếu nói độc đã bị người khác đánh trái. Vậy người đánh tráo là ai?
Tống Thanh Ca?
Tôi suy nghĩ lại sự việc từ đầu đến cuối một lần nữa, có vẻ như không đúng, nhiều nhất thì anh ta cũng chỉ nghi ngờ tôi tính tình thay đổi, còn những điểm khác không biết.
Vậy người tiếp theo là – Liễu Ám!
Cô ta chỉ là một nha hoàn nhưng hình như lại không coi tôi ra gì, luôn có ý chống lại tôi. Lẽ nào sau lưng cô ta có người chống lưng là Lâm Thiên Dịch, cho nên cô ta mới không hề sợ hãi? Tôi suy luận ra kết quả kích động vỗ mạnh bàn, bật thốt lên: “Là cô ta, nhất định là cô ta!”
Trầm Túy Thiên đang rót rượu bị tôi vỗ bàn rượu tràn một ít ra ngoài, hắn nhìn tôi hỏi: “Là ai?”
Tôi không để ý tới anh ta, chậm rãi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, càng nghĩ càng thấy Lâm Thiên Dịch đáng sợ. Thảo nào Lâm Thiếu Từ muốn tôi đi cùng anh ta, thì ra anh ta đã sớm nhìn thấu bụng dạ xấu xa khó lường của cha mình. Tôi cầm đũa lên, một lần nữa lại đặt xuống.
Không đúng!
Đào Hoa Thiếu nói, độc này đến từ Bạch liên giáo, lẽ nào Lâm Thiên Dịch là người của Bạch liên giáo? Lẽ nào ông ta có quan hệ gì đó với Đường Thi Nhi? Ông ta lệnh cho Tống Thanh Ca tới Thái Nguyên chẳng lẽ có nguyên nhân khác?
Trầm Túy Thiên nhìn tôi, đôi mắt đẹp nheo lại, gõ tay xuống bàn.
“Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?”
Tôi lấy lại tinh thần: “Không có gì.”
Hắn nghi ngờ cất cao giọng: “Không có gì?”
“Nhanh ăn đi.”
Tôi tiện tay đoạt lấy chén rượu ngửa đầu uống một hơi rồi hầu như phun hết ra, ho rũ rượi.
“Trời ơi, sao lại cay…”
Nói chưa xong tôi đã ngẩn người ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trầm Túy Thiên dính đầy nước kèm cơm.
“Xin lỗi!” Tôi vội lấy ống tay áo lau mặt cho anh ta, lại bị anh ta hất ra.
Hắn đứng lên lau mặt, nhìn tôi như nhìn quái vật.
“Ăn không ra ăn, ngồi không ra ngồi, Dung Sơ Cuồng, ta thật nhìn chẳng ra người có điểm nào giống nữ nhân chứ, sao Sở Thiên Dao lại bị ngươi mê hoặc đến như vậy.”
Tôi choáng! Bà đây chỉ không được rượu thôi, có cần độc mồm như vậy không?
Tôi cố ý thở dài một tiếng, chậm rì rì nói: “Có thể bởi vì trên giường tôi lại giống nữ nhân.”
Trầm Túy Thiên không dám tin tưởng nhìn tôi một lúc, mặt nhăn nhó một hồi rồi tự bật cười bỏ ra ngoài, lúc đi còn buông một câu: ” Buổi tối đừng ngủ như heo đấy.”
Đêm, tôi nằm trên giường mà nhớ Đào Hoa Thiếu, nỗi nhớ tràn ngập như nước thủy triều tràn tới cuồn cuộn trong lòng tôi, quan ngoại rộng lớn như vậy, biết tìm sư phụ của Phong Tịnh Ly ở nơi nào đây? Cho dù tìm được bà ta thì có lấy được thuốc giải không? Đáng nhẽ tôi nên ở bên anh không đi đâu hết. Trong phim “Khuynh tình một kiếm”, sát thủ Đinh Tình liều mạng đi tìm lại thuốc giải, nhưng trong lúc đó tình nhân Thủy Thấm Nhu đã chết rồi. Tôi không muốn mình cũng có kết cục như vậy.
Tôi lầm bầm rồi xuống giường mặc quần áo, bước xuống lầu đi thẳng ra hậu viện dắt ngựa đi. Vừa mới dắt ngựa ra tôi lại do dự, mắt đã sắp thấy quan ngoại, sao lại có thể từ bỏ chứ? Đối với sự sống chết của Đào Hoa Thiếu, cho dù chỉ có một tia hy vọng tôi cũng nên nỗ lực hết mình, sao lại có thể bỏ dở giữa chừng được chứ?
Tôi bồi hồi một lúc lâu rồi ngửa mặt lên trời thở dài, xoay người quay trở lại, đến hậu việc buộc ngựa lại, ủ rũ đứng đó một lúc lâu.
“Chẳng phải đi rồi sao? Sao lại quay lại?”
Trầm Túy Thiên đứng ở ngay cầu thang ánh mắt âm trầm nhìn tôi, sắc mặt lạnh lùng.
Tôi chẳng có tâm trạng mà đấu võ mồm với anh ta, than thở: “Ngủ đi, ngày mai đi sớm một chút.”
Hắn bỗng nhiên nắm chặt cánh tay tôi, ánh mắt đầy hàn khí bức người lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng giở trò.”
Tôi gật đầu: “Yên tâm đi.”
Hắn vẫn không buông tay: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?’
Tôi lại than: “Muốn ngủ một giấc, lão huynh à.”
Hắn nghi hoặc buông tay tôi ra, tôi đang định trở về phòng chợt thấy bên hông ôm chặt, giây tiếp theo là cả người bay lên nóc nhà. Tôi chưa kịp phản ứng lại bị một trận gió cuốn qua, trong không khí có tiếng y phục sột soạt.
Có người cười lạnh một tiếng: “Nha đầu thối, mau ra đây nhận lấy cái chết.”
Tên sát thủ này thật ngang ngược, dám trắng trợn gọi thẳng tôi ra, bà đây mê hương vừa giải, chẳng sợ gì cả. Tôi định nhảy xuống giải quyết hắn thì Trầm Túy Thiên đã ấn đầu tôi xuống, quát khẽ: “Đừng nhúc nhích.’
Trầm Túy Thiên còn chưa nói dứt lời liền nghe thấy tiếng ám khi va chạm nhau vang lên rất rõ ràng. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Không Động lão quái, ta không muốn dây dưa với ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Tôi vừa nghe giọng nói đó liền mừng rỡ như điên. Là Phong Tịnh Ly, tôi đang muốn tìm cô ta thì cô ta lại tự dâng đến tận cửa, thật sự là trời giúp tôi.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, trong ngõ hẻm nhỏ chật chội có hai bóng người đang đấu nhau kịch liệt.
Một lão đầu râu tóc hoa râm, vóc người ục ịch như một con quay đang đấu với Phong Tịnh Ly, Phong Tịnh Ly chiêu kiếm tinh diệu linh hoạt, mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng người nhưng lại không thể đâm được lão già kia, trong hai người thật khó phân cao thấp.
Phong Tịnh Ly đấu mãi chưa thắng có vẻ rất sốt ruột, tức giận nói: “Thối lão quái, vì sao ngươi cứ làm phiền đến ta?”
Lão đầu quái cười: “Hắc hắc, ngươi vội đi tìm tình lang chứ gì? Hắn đã chết rồi.”
Phong Tịnh Ly ra sức đâm một kiếm rồi lùi lại mấy bước, run giọng nói: “Thật sao?”
Lão quái cười nhạt: “Rơi vào trong tay Thiên trì tam thánh hắn còn có đường sống sao?”
Tôi kinh hãi, tiểu tình lang của cô ta tức là nói Lâm Thiếu Từ rồi, Thiên trì tam thánh là ai?
Phong Tịnh Ly bỗng nhiên cả người lẫn kiếm lao mạnh về phía trước, cắn răng nói: “Huynh ấy đã chết, ta sẽ chôn cùng ngươi.”
Cô ta bị kích thích xuất thủ tận lực, hoàn toàn là tư thế liều mạng. Còn Không động lão quái chưởng phong lại vững vàng không dám sơ suất, hai tay múa tít không có chút kẽ hở nào. Tôi xem một lúc nghĩ Phong Tịnh Ly sắp thua liền lập tức lấy hai viên sỏi bắn về phía lão quái, nếu Phong Tịnh Ly mà chết thì tôi tìm ai để lấy thuốc giải.
Lão quái lắc mình tránh viên sỏi của tôi, vai lập tức bị trúng một trường kiếm của Phong Tịnh Ly tóe máu. Lão lui xuống mấy trượng, phẫn nộ quát lên: “Là ai? Là ai dám âm thầm đánh lén?”
Tôi nhảy xuống, cười nói: “Ông tuổi đã cao mà bắt nạt một tiểu cô nương, thật không biết xấu hổ.”
Phong Tịnh Ly thấy tôi kêu lên: “Dung Sơ Cuồng!”
Không Động lão quái vừa nghe thấy hai mắt ti hí nhìn tôi chằm chằm: “Dung Sơ Cuồng, ngươi là Dung Sơ Cuồng?”
ôi nói: “Thế nào?”
Ông ta không đáp lời, chỉ quan sát tôi một lần nữa rồi bỗng nhiên phi thân biến mất dạng.
Oa! Không ngờ danh tiếng của Dung Sơ Cuồng lại nổi tiếng như vậy? Dọa ông ta sợ chạy mất dép…
Tôi xoay người lại nhìn Phong Tịnh Ly: “Phong cô nương, xin cô đưa thuốc giải ra đây.”
Phong Tịnh Ly mặt biến sắc, quay người bỏ đi.
Tôi vội ngăn cô ta lại, trầm giọng nói: “Không giao thuốc giải ra thì tôi không cho cô đi đâu hết.”
Cô ta mặt lạnh như sương, cười lạnh nói: “Dung Sơ Cuồng, ngươi giết ca ca ta, vậy mà còn dám vọng tưởng lấy thuốc giải ư?”
Tôi cả kinh nói: “Tôi không hề giết ca ca của cô.”
“Cho dù không phải chính tay ngươi giết huynh ấy nhưng huynh ấy cũng vì ngươi mà chết.”
Tôi sửng sốt, không sai, cái chết của Phong Đình Tạ quả thực tôi có một phần trách nhiệm, nhưng đây không phải là nguyên nhân then chốt, lúc này tôi tuyệt không thể tỏ ra yếu kém.
“Rốt cuộc hắn vì ai mà chết trong lòng cô biết rõ hơn tôi. Cô không nên đổ hết tội danh này lên đầu tôi, mà tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng nếu hôm nay cô không giao thuốc giải ra, đừng hòng đi khỏi đây được.”
Sắc mặt cô ta lo lắng trừng mắt với tôi: “Dung Sơ Cuồng, giờ ta không có thời gian dây dưa với ngươi, mau tránh ra, bằng không ta sẽ không khách sáo.”
“Vậy thì động thủ đi.”
Tôi nói xong liền nhanh chóng dùng chưởng điểm vào đại huyệt trước ngực cô ta, tôi hiểu sự kiên trì của tôi cũng có giới hạn. Cô ta lập tức dùng kiếm quét qua cánh tay của tôi, tôi vội vàng lật cổ tay lại tránh chiêu kiếm của cô ta. Dường như cô ta rất sốt ruột muốn bỏ đi nên mỗi chiêu kiếm đều là chiêu đoạt mạng. Đáng tiếc tôi cũng hạ quyết tâm liều mạng giữ cô ta lại, tuyệt không để cô ta có cơ hội chạy trốn.
Rốt cuộc cô ta thu kiếm lại, kêu lên: “Thuốc giải ở trên người Lâm Thiếu Từ.”
Tôi giật mình lui lại: “Cô nói gì?’
Sắc mặt cô ta ửng đỏ, thở hổn hển nhìn tôi, ánh mắt thù hằn nói: ‘Thiên trì tam thánh đả thương sư phụ ta, hắn thừa cơ đoạt thuốc giải đi.”
Tôi ngẩn ra: “Nói rõ ràng hơn đi.”
“Hơn nửa tháng trước hắn đi truy tìm tung tích chúng ta, nói là ngươi đã bị trúng độc của ta, yêu cầu chúng ta giao ra thuốc giải. Lần đó hạ độc với ngươi chỉ là thuốc độc bình thường mà thôi. Giờ thấy ngươi thân thủ mạnh mẽ, chẳng có điểm gì giống trúng độc cả.” Cô ta nói vẻ mặt khinh thường.
Bản thân cô ta không biết thuốc độc đã bị đánh tráo, tôi cũng lười không muốn giải thích với cô ta.
‘Thiếu Từ đang ở đâu?”
“Không Động lão quái nói hắn bị Thiên trì tam thánh bắt, ta đang muốn đi cứu…tìm hắn.” Sắc mặt cô ta ửng đỏ, nói bổ sung: “Hắn đoạt đồ vật của sư phụ ta, ta nhất định phải lấy về.”
A! Tâm tư của cô ta thì ai mà chẳng biết, còn giả bộ che giấu.
Tôi lai nói: “Thiên trì tam thánh là ai?”
Lúc này Trầm Túy Thiên từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiếp lời: “Thiên trì tam thánh chính là cao nhân trong giang hồ năm xưa, mười tám năm trước bỗng nhiên rút khỏi giang hồ, ẩn cư tại Mạc Bắc thiên trì sơn, người trong giang hồ gọi là Thiên trì tam thánh.”
Hắn nhìn Phong Tịnh Ly hỏi: “Bọn họ đã nhiều năm không lo chuyện trong giang hồ, vì sao lại đả thương sư phụ của ngươi? Sư phụ ngươi là ai?”
Tôi cũng hiếu kỳ nhìn cô ta. Nếu như Đào Hoa Thiếu nói không sai thì rất có khả năng sư phụ của cô ta chính là Bạch liên giáo chủ Đường Thi Nhi.
Phong Tịnh Ly cười lạnh : “Sư phụ là sư phụ. Tục danh của sư phụ ta cũng không biết.”
Cô ta nghi hoặc nhìn chúng tôi: “Ngự trì sơn trang với Quỷ cốc minh như nước với lửa, các ngươi sao lại đi chung với nhau?”
Trầm Túy Thiên mỉm cười nói: “Thiên hạ không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thủ vĩnh viễn. Ta và Dung cô nương lúc này là bằng hữu không phải kẻ thù.”
“Dung Sơ Cuồng, ngày khác ta sẽ tì ngươi tính sổ.” Cô ta nói xong rồi xoay người bỏ đi.
Tôi vội đuổi theo, kêu lên: “Tôi đi cùng cô.”
Cô ta cười nhạt không đáp.
Trầm Túy Thiên nói: “Dung Sơ Cuồng, hợp lực ba người chúng ta cũng không phải là đối thủ của Thiên trì tam thánh đâu.”
Tôi nói: “Nếu thuốc giải ở trên người Lâm Thiếu Từ, tôi không thể không thử một lần.”
Hắn hỏi: “Rốt cuộc là ngươi trúng độc gì?”
Tôi không thể nói cho hắn biết người trúng độc là Đào Hoa Thiếu, nên đành nói: “Kịch độc.”
Hắn ngạc nhiên: “Nhìn ngươi rất khỏe mạnh không giống bị trúng độc.”
Tôi giận giữ nói: “Huynh không phải là tôi sao biết tôi khỏe mạnh.”
Hắn không nói gì.
Trên đường đi Phong Tịnh Ly không nói gì chỉ phi thân nhanh như chớp.
Tôi và Trầm Túy Thiên đi theo cô ta chừng một tiếng đồng hồ cũng không biết cô ta rốt cuộc muốn đi đến đâu?
Trầm Túy Thiên nói: “Phong cô nương, vì sao Không Động lão quái lại dây dưa với ngươi?”
“Ta làm sao mà biết?” Ngữ khí của cô ta nặng nề: “Ta đuổi theo Thiên trì tam thánh nhập quan, vừa tới Sóc Châu thì bị hắn quấn lấy.”
Trầm Túy Thiên nghe xong không nói gì, nét mặt nghiêm trang.
ƯỚc chừng hơn canh giờ nữa chúng tôi đi đến một nơi gọi là trấn Hạnh Hoa, Phong Tịnh Ly bỗng dừng lại không đi nữa.
Lúc này đêm trong lành, trăng sáng nhô cao, những ngôi sao lóe sáng trên bầu trời xám cao rộng như những đôi mắt lạnh lùng thâm sâu bao quát nhân gian.
Tôi hỏi: “Thiên trì tam thánh ở đây à?”
Phong Tịnh Ly không để ý tới tôi mà đi vòng quanh trấn một vòng nhưng không phát hiện ra gì, lại đứng yên tại chỗ…
Trầm Túy Thiên bỗng nói: “Phong cô nương, Thiên trì tam thánh vì sao lại đả thương sư phụ ngươi? Rốt cuộc sư phụ ngươi là ai?”
Cô ta đùng đùng nổi giận: “Đã nói là ta không biết rồi.”
Trầm Túy Thiên biến sắc dường như muốn bốc hỏa nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Tôi định nói chợt nghe có tiếng vó ngựa dồn dập đang chạy tới hướng này.
Ba người chúng tôi cùng sửng sốt, không hẹn mà cùng nhau phi thân lên nóc nhà, nằm sấp người xuống.
Có bảy con tuấn mã đang phi như bay tiến vào đường phố, người trên ngựa đều ăn mặc gọn gàng, dẫn đầu là hai người Tống Thanh Ca và Tiêu Thiên Vũ, năm người còn lại đều mặc áo bào trắng, bịt mặt.
Tống Thanh Ca bỗng ghìm ngựa lại, hỏi: “Ngươi xác định bọn họ ở đây?”
Phía sau có người nói: “Không sai được! Tổ chức của Phong Ảnh tận mắt thấy ba người họ vào trấn này.”
Tôi nghe được lập tức bốc hỏa. Tống Thanh Ca dẫn người đến truy sát tôi?
“Phân công nhau lục soát!”
Tống Thanh Ca vung tay lên, sáu người chia làm hai nhóm tự tản đi.
Trầm Túy Thiên nghiêng đầu nhìn tôi, tôi hiểu ý anh ta, tỏ thái độ đành chịu.
Phong Tịnh Ly thì không hiểu nguyên do chỉ mở to mắt lạnh lùng nhìn trên đường.
Một lát sau sáu người đều trở lại nói không phát hiện được gì. Tống Thanh Ca trầm mặc không nói.
Bỗng nhiên phía đông nam có tiếng động nhỏ, trong màn đêm tối xuất hiện chùm lửa sáng hồng lam xanh tím lóe lên trông rất đẹp mắt. Tống Thanh Ca hô to: “Bọn họ ở phía đông, mau đuổi theo.”
Trong nháy mắt đội nhân mã đi không còn bóng dáng.
Tôi nhất thời không hiểu gì. Xem ra người bọn họ muốn tìm không phải tôi mà là người khác.
“Kỳ lạ thật, bọ họ muốn tìm ai?”
Trầm Túy Thiên bỗng nói: “Chẳng lẽ là Thiên trì tam thánh? Bọn họ nhận được tin đi cứu Lâm Thiếu Từ…”
Hắn còn chưa nói xong Phong Tịnh Ly đã bay người đi.
Tôi cùng với Trầm Túy Thiên lập tức theo sát phía sau đuổi theo như làn khói dưới ánh trăng. Chạy hơn nửa canh giờ nhưng khinh công cho dù giỏi nhưng cũng không thể so với tuấn mã được nên dần dần mất tung tích.
Lúc này sắc trời nhờ nhờ sáng, phía Đông mơ hồ lộ ra một tia nắng, trong màn sương mù mênh mông có một thôn trang. Ba người chúng tôi đều mệt mỏi, nhất là Phong Tịnh Ly cả đêm bôn ba chưa được chợp mắt chút nào, thần sắc vô cùng mệt mỏi, khổ sở, rõ ràng là rất nhớ mong Lâm Thiếu Từ. Tôi bỗng nhiên thấy thông cảm với cô ta, trên thế gian mọi căn nguyên khổ đau đều vì tình si, cô ta chỉ là yêu một người không yêu cô ta mà thôi.
Tôi nói: “Nếu Tống Thanh Ca đã tới cứu thì Lâm Thiếu Từ không còn gì nguy hiểm nữa. Chi bằng chúng ta nghỉ ngơi trước đi đã.”
Trầm Túy Thiên gật đầu dẫn đầu tới một nhà nông gần nhất. Phong Tịnh Ly lạnh lùng nhin tôi, chẳng nói năng gì cả.
Tôi nhận ra thâm ý của cô ta, cười cười nói: “Nếu tôi đã gả cho Sở Thiên Dao rồi thì đương nhiên sẽ không có liên quan gì đến Lâm Thiếu Từ nữa. Chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
“HIểu lầm?” Cô ta cười nhạt, ‘Ca ca ta bị Sở Thiên Dao của ngươi giết, ngươi dám nói đây chỉ là hiểu lầm?”
“Vì tôi ư?” Tôi cười khổ, “Hắn thân là thị vệ của Hoàng thái tử, cho dù không có tôi Sở Thiên Dao sẽ không giết hắn ư?”
“Vì sao ngươi lại biết hắn là…” Cô ta giật mình nhìn tôi, bỗng nhiên câm nín.
Tôi đang muốn khoe khoang một chút về Minh sử, trong đầu chợt lóe lên …
Chuyện này có thể giao cho Phong Tịnh Ly đi làm, cô ta là muội muội của Phong Đình Tạ, rất thích hợp nhưng…
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bước tới nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi: “Phong cô nương, cô có biết nguyện vọng lớn nhất lúc còn sống của ca ca cô là gì không?”
Phong Tịnh Ly lạnh lùng nói: “Đương nhiên là ngăn cản mưu phản của Hán Vương, bảo hộ Thái tử thuận lợi đăng cơ.”
Tôi gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu như tôi nói cho cô biết là tôi đang giúp hắn hoàn thành nguyện vọng này, cô có tin không?”
Cô ta đương nhiên không tin, cười lạnh nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tôi thành khẩn nhìn cô ta: “Phong cô nương, nếu cô tin tưởng tôi thì ngay bây giờ tôi có một việc vô cùng quan trọng muốn cô làm.”
Cô ta không nói gì, một lúc lâu mới hỏi: “Chuyện gì?”
Tôi bước tới bên cô ta thì thầm..
Phong TỊnh Ly mở to mắt ngây ra như phỗng.
“Dung Sơ Cuồng, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Đây là ngươi đại nghịch bất đạo, muốn tru di cửu tộc…”
“Đây là chuyện vô cùng chân thực.” Tôi cắt ngang lời cô ta, nghiêm túc cảnh cáo: “Việc này cần phải nhanh chóng thực hiện, một ngày chậm trễ thì hậu quả khó tưởng tượng nổi.”
Nét mặt cô ta kinh hãi, rất lâu vẫn chưa hết vẻ thất thần. Tôi cầm hai vai cô ta, hạ giọng nói: “Đây là nguyện vọng lúc còn sống của ca ca cô.”
Phong Tịnh Ly bỗng lùi xuống hai bước, cười lạnh nói: “Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi được, ta làm sao biết đó có phải là một cái bẫy hay không?”
Tôi thầm than trong lòng, cười khổ nói: “Phong cô nương, cô là người thông mình. Tôi không ngại thẳng thắn nói cho cô biết, tôi đã yêu Sở Thiên Dao, chỉ muốn được cùng huynh ấy quy ẩn giang hồ, yên ổn mà sống. Cho nên tôi không muốn huynh ấy tham gia vào vụ mưu phản này. Cách tốt nhất là ngăn cản mưu đồ của Hán Vương.”
Cô ta kêu lên một tiếng: “Vậy ngươi với Lâm Thiếu Từ…”
“Tuyệt đốt không có khả năng!”
Tôi nói như đinh đóng cột: “Lúc này tôi không còn là trang chủ Ngự trì sơn trang nữa, đến lúc đó giữa chúng ta không có liên quan gì đến nhau cả.”
Phong Tịnh Ly yên lặng không nói gì.
Tôi tiếp tục nói: “Lúc này nếu tôi có thể gặp Thiếu Từ, tôi sẽ nói rõ ràng với hắn.”
Tôi dừng lại một chút, lại nói: “”Mặt khác, tôi cũng chân thành chúc phúc hai người.”
Cô ta có chút chấn động nhưng vẫn không nói lời nào.
Tôi lấy trong người ra bức thư, nói: “Nếu cô tin tưởng tôi hay cầm phong thư này đi gặp Thái tử, nếu cô không tin tôi, tôi cũng không thể làm gì được, chỉ có thể xem ý trời thôi.”
Phong TỊnh Ly quay sang nhìn tôi, mắt lóe sáng nửa tin nửa ngờ.
Tôi thở dài: “Bỏ đi, tất cả coi như là ý trời.” Nói xong cố ý giả vờ muốn xé lá thư.
Cô ta bỗng nhiên đưa tay ra giữ tay tôi lại, đôi mắt trong trẻo nhìn tôi chăm chú.
“Được, ta tin tưởng ngươi một lần.”
Lòng tôi như như dây cung được nới lỏng ra.
Cô ta cất lá thư vào trong người: “Nhưng trước hết ta phải xác định Lâm Thiếu Từ bình an vô sự.”
Tôi gật đầu, mắt thấy trời đã sáng, mặt trời sắp lên.
Chúng tôi đến nhà nông gia tìm Trầm Túy Thiên, hắn nói: “Ta đã phát tín hiệu sai người truy tìm tung tích của bọn họ, đừng lo lắng.”
Tôi và Phong Tịnh Ly đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ vui mừng. Ba người chúng tôi ăn xong điểm tâm rồi điều tức một hồi, để lại một đĩnh bạc rồi ra đi.
Gần đến buổi trưa, Quỷ cốc minh có tin tức truyền đến: “Đám người Tống Thanh Ca đang xuất hiện cách trấn trăm dặm, tạm thời chưa phát hiện tung tích của Lâm Thiếu Từ cùng với Thiên trì tam thánh.”
Ba người chúng tôi đến chợ mua ba con tuấn mã đi thẳng đến đó. Đi được nửa canh giờ lại nhận được tin tức. Hệ thống tin tức tình báo khổng lồ và vô cùng nhạy bén, thật khiến người khác kinh ngạc, xem ra lực lượng của quỷ cốc minh rất hùng hậu, Trầm Túy Thiên cũng không phải là hữu danh vô thực.
Đến giữa trưa, lần thứ ba tin tức tình báo nói, đám người Tống Thanh Ca đang động thủ với Thiên trì tam thánh, hai chết năm bị thương, Thiên trì tam thánh chạy trốn.
Chúng tôi ra sức thúc ngựa chạy nhanh không dám chậm trễ. Sau nửa canh giờ lại nhận được tin tức mới, Lâm Thiếu Từ xuất hiện, dấu vết của Thiên trì tam thánh xuất hiện tại Huyện Dương Khúc.
Tin tức này làm chúng tôi dở khóc dở cười.
Chúng tôi chạy đến Huyện Dương Khúc tìm bọn họ, kết quả ngược lại bọn họ lại chạy về Huyện Dương Khúc, chẳng lẽ muốn cùng chúng tôi chơi trò mèo đuổi chuột sao?
Sắc mặt Trầm Túy Thiên đen sì, nhìn tôi chằm chằm nói: “Dung Sơ Cuồng, ta cho ngươi theo làm tùy tùng, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”
Tôi bất đắc dĩ cười khổ.
Phong Tịnh Ly im lặng chi lo giục ngựa đi.
Lúc chúng tôi chạy tới huyện Dương Khúc thì trời đã tối. Trên đường đầy hỗn loạn, hình như đã bị cơn bão quét qua, ngay cả dã cẩu cũng chẳng còn bóng dáng con nào, từng nhà từng nhà đèn dâu le lói, chỉ có gió đêm lạnh lẽo, đất trời xơ xác tiêu điều. Xem tình hình này rõ ràng là vửa xảy ra một trấn đấu kịch liệt. Trầm Túy Thiên bỗng nhiên lấy ra hai viên phích lịch đạn đưa cho chúng tôi, nói nhỏ: “Chúng ta phân chia nhau đi tìm, có tình hình gì thì sử dụng phích lịch đạn.”
Tôi cùng với Phong Tịnh Ly nhận lấy phích lịch đạn. Tôi đi hướng trái, Phong Tịnh Ly đi hướng phải.
Tôi đi đảo quanh trấn một vòng không phát hiện được gì, đang quay trở lại thì chợt tháy một luồng sát khí đột kích, tôi giật mình đang ở giữa không trung đánh ra một chưởng rồi nương theo chưởng phong bay ngược trở lại ra mấy trượng, ai ngờ luồng sát khi vẫn bức người nhưng bóng với hình theo sát không tha.
Tôi lập tức bắn viên phích lịch đạn. Bỗng nhiên một bóng xám chợt xuất hiện viên phích lịch đạn chưa kịp nổ đã bị người đó đoạt lấy trong tay. Một người mặc áo xám bịt khăn che mặt, vóc người cao gầy không hề nói một tiếng đã bắt đầu động thủ, chưởng phong mạnh mẽ ép sát khiến tôi không thể thở được. Tôi vội né tránh nhưng vẫn không thoát được, tức thì tôi không lùi nữa mà tiến tới, tay phải nhanh như chớp nắm vào uyển mạch của hắn, tay trái quét ngang cổ hắn, quát lên: “Là ai?”
Hắn không đáp lời vung tay đánh ra một chưởng vô cùng mạnh mẽ giống như tuyết phong lạnh lẽo giữa trời đông giá rét đập vào mặt, sắc bén như đao. Tôi lùi nhanh né qua mới nhìn thấy trong tay hắn có binh khí dài và nhỏ, hàn khí bức người, giống kiếm mà không phải là kiếm. Chiêu thức của hắn vô cùng cổ quái, lại vô cùng dẻo dai. Công lực của hắn vô cùng thâm hậu, chưởng phong phối hợp với binh khí như hải nộ cuồng sa ép lấy khiến tôi không thở nổi, miễn cưỡng chống đỡ một hồi, bất kể nội lực hay võ công tôi cũng không phải địch thủ của hắn, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột. Chẳng lẽ người này là một trong Thiên trì tam thánh? Bằng không thì người nào có võ công cao thâm như vậy chứ?
Tôi càng sốt ruột thì càng loạn, chợt thấy cánh tay đau xót đã bị trúng binh khí của hắn, máu tuôn trào. chưa kịp hoàn hồn thì chưởng phong mạnh mẽ lại phóng tới trước mặt. Mắt thấy bàn tay này sẽ đánh trúng thiên linh cái của tôi, bỗng nhiên da đầu mát lạnh, có vật gì đó lướt qua da đầu tôi. Còn người áo xám thì thu bàn tay lại rồi lùi lại mấy bước, cả người dừng lại, bỗng nhiên từ bay lên rồi biến mất trong màn đêm tối mênh mông.
Tôi nhìn kỹ thì thấy Lâm Thiếu Từ cầm kiếm đứng đó mắc áo trường bào màu đen bay bay, khuôn mặt tuấn lãng như ngọc, ánh mặt đen sâu đầy lo lắng, vội hỏi: ‘Sơ Cuồng, muội không sao chứ?”
Tôi thở dài đưa tay sờ đầu thấy tóc rơi lả tả, cũng may đầu vẫn còn trên cổ.
“Không sao.”
Anh ta ngồi xổm xuống xé một góc áo băng bó vết thương cho tôi, hỏi: ‘Người vừa rồi là ai?”
Tôi sửng sốt: “Đó không phải là Thiên trì tam thánh sao?”
Lâm Thiếu Từ cũng sửng sốt: “Không phải.’
Tôi nhíu mày, lẽ nào bằng hữu giang hồ cũng vì vạn lượng hoàng kim mà đến.
“A? Còn Phong cô nương.” Tôi kêu lên: “Mau đi xem họ đi.”
Anh ta giữ tôi lại, cẩn thận buộc nút vải: ‘Ta đã gặp Phong Tịnh Ly rồi, nàng ta có việc đi trước rồi.”
Tôi hiểu, nha đầu kia coi như nghe lời.
“Vậy Trầm Túy Thiên nữa, hắn đâu rồi?”
“Trầm Túy Thiên cũng tới nữa à?” Anh ta nhíu mày, “Ta chưa gặp.”
“Đi xem đi.”
Chúng tôi lại quay về, trên đường vẫn là một sự hỗn loạn, vắng vẻ không một bóng người. Chẳng biết Trầm Túy Thiên đi đâu rồi? Kỳ lạ, không phải hắn muốn theo tôi đi Tế Nam chờ đợi câu trả lời của Đào Hoa Thiếu hay sao, thế nào bỗng dưng lại không nói một câu đã bỏ đi rồi?
Tôi không giải thích được.
Lâm Thiếu Từ bỗng nhiên ôm lấy tôi, vùi đầu vào tóc tôi, cúi xuống kêu lên: “Sơ Cuồng.”
Tôi hốt hoảng: “Huynh làm sao vậy?”
Anh ta không đáp chỉ ôm tôi, tôi cảm thấy cánh tay mơ hồ đau, một lúc sau anh ta cũng không có ý muốn buông ra. Tôi định giãy ra muốn hỏi anh ta chuyện thuốc giải, bỗng nhiên cả người anh ta mềm nhũn, cúi người hộc ra ngụm máu. Tôi thất kinh:
“Huynh bị thương rồi?”
Anh ta cố gắng nắm chặt tay tôi, cười gượng nói: “Vết thương nhẹ thôi, không sao đâu.”
Tôi dịu dàng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt anh ta tái nhợt, im lặng một lúc mới nói: “Thuốc giải bị Thiên trì tam thánh đoạt đi mất rồi.”
Tôi ngẩn ra, đáy lòng dâng lên một dự cảm bất thường: “Vì sao bọn họ lại muốn cướp thuốc giải?”
“Không biết.” Lâm Thiếu Từ lắc đầu, cụp mắt xuống.
“Từ lúc ta cầm thuốc giả bọn họ liền truy đuổi theo ta nhập quan, rốt cuộc tại Sóc Châu liền bị bọn họ đoạt lấy, ta chỉ có thể đuổi theo họ…”
Anh ta dừng lại, thở dốc khóe miệng có vết máu chảy ra.
Tôi vội dìu anh ta tới một căn nhà dột nát bên cạnh ngồi xuống, anh ta cúi đầu nhắm mắt tĩnh tọa điều tức.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng trong lúc này cũng không dám quấy rối anh ta.
Khoảng chừng hơn hai canh giờ trán Lâm Thiếu Từ lấm tấm mồ hôi, nét mặt tuấn tú dần dần hồng hào trở lại, cả người như có chân khí đang lưu chuyển. Cuối cùng Lâm Thiếu Từ mở mắt, dịu dàng nhin tôi sau đó khóe miệng nở nụ cười.
Biểu hiện đó đơn thuần như một đứa trẻ rất thỏa mãn. Trong lòng tôi thấy thương hại cũng cười với anh ta.
Dưới ánh trăng, đôi mắt đen sâu của anh ta sáng trong chăm chú nhìn khuôn mặt tôi không rời. Dáng vẻ tươi cười như mùa xuân làm tan băng tuyết mùa đông, xua tan sự lạnh léo.
Tôi nói khẽ: ‘Chuyện tôi trúng độc sao huynh lại biết?”
Ánh mắt Lâm Thiếu Từ tối sầm lại, nói: “Phong Đình Tạ nói cho ta biết. Ta nhận được bồ câu đưa tin của hắn nên định vào Nhạc AN tìm muội, nhưng muội…” Anh ta cười khổ rồi không nói nữa.
Tôi cảm giác vừa cảm động vừa xấu hổ, nhất thời không biết nói gì.
Lâm Thiếu Từ thấy tôi không nói lời nào liền cầm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Muội yên tâm. Cho dù sống chết thế nào ta cũng luôn ở bên muội.”
Tôi chấn động toàn thân, cái anh chàng ngu si này, anh ta còn tưởng người trúng độc là tôi…Nhưng tôi không thể nói cho anh ta biết sự thật được. Trên giang hồ có nhiều người hận Đào Hoa Thiếu thấu xương, nếu biết anh ấy trúng độc, chỉ e…
Lâm Thiếu Từ si ngốc nhìn tôi, tiếp tục nói: “Sơ Cuồng, muội biết không, kỳ thực ta vẫn hy vọng muội không mất trí nhớ, như vậy chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.”
Giọng nói của anh ta khàn khàn, hai mắt nhìn tôi nhưng lại như không nhìn tôi, hình như trong ánh mắt anh ta tràn ngập một loại mộng ảo kỳ dị, như là trước mặt anh ta không phải là tôi mà là hồi ức ngọt ngào, hoặc cũng có thể là thời gian đẹp đẽ trước đây.
Tôi bất đắc dĩ đành phải cố sức kéo tay anh ta, dịu dàng nói: “Đừng nói ngốc nữa. Chúng ta nhanh đuổi theo Thiên trì tam thánh để lấy lại thuốc giải.”
Lâm Thiếu Từ vẫn không để ý tới tôi, vẫn tiếp tục cười dịu dàng: “Nếu như có thể được chết cùng muội, chẳng phải đó là điều hạnh phúc nhất sao?”
Tôi nhìn biểu hiện trên nét mặt anh ta, bỗng nhiên vô cùng cảm động. Nếu như tôi thật sự là Dung Sơ Cuồng thì sẽ lập tức gả cho anh ta, cùng anh ta cao chạy xa bay. Đáng tiếc tôi không phải Dung Sơ Cuồng, tôi chỉ có thể yêu một người, mà người tôi yêu lại đang trúng kỳ độc…
Tôi nghĩ đến mà sự đau đớn lẫn bi thương cùng trào dâng trong lòng không nén được nước mắt rơi xuống. Lâm Thiếu Từ đưa tay lau nước mắt trên má tôi, bỗng nhiên cúi xuống hôn tôi, dịu dàng mà nóng hổi.
Tôi giật mình không dám tin mắt mở to. Sau đó tôi liền nhìn thấy Đào Hoa Thiếu!