Hứa Minh Ưu vẫn luôn cảm thấy Trình Tư có năng lực khiến cậu không nhịn được mà muốn dựa vào gần, lại không kìm được mà muốn rời xa.
Giống như bây giờ, cả người cậu vì câu nói của anh mà sắp nóng đến bốc khói luôn rồi.Tùy tiện vài chữ thôi, lại khiến cậu có cảm giác khổ sở cứ như bị bắt quả tang đang làm chuyện gì xấu vậy.
Hứa Minh Ưu phiền não, hẳn bản thân nên nói gì đó để phản bác lại một chút…
Ví như: Tim tôi tốt, nên mới đập nhanh thế.
Hay có thể là: Anh nghe nhầm rồi, đó là tiếng điện thoại rung đấy chứ.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, tiếng đàn lại lần nữa vang lên…
Sau khi Trình Tư ấn phím Mi xong, liền tiếp tục đàn một bài nhạc ngắn.
Ngón tay Trình Tư nhảy múa trên những phím đàn.
Hứa Minh Ưu nhìn những phím đàn lên lên xuống xuống, cảm thấy trái tim mình cũng hòa cùng âm nhạc lên bổng xuống trầm.
Đây là một giai điệu khiến người khác cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, tựa như gió xuân tháng Ba phất qua những nhành đào mơn mớn chồi non, có thể ngay giây tiếp theo những đóa hoa sẽ lặng lẽ bung nở.
m nhạc thể hiện cảm xúc.
Cậu nghĩ, lúc này tâm trạng của Trình Tư nhất định rất tốt.
Hứa Minh Ưu bỗng nhiên nghĩ thế.
Cậu không biết vì sao Trình Tư lại tự nhiên vui như thế, có điều nếu chỉ “bắt nạt” cậu một chút mà anh có tâm trạng tốt thì cậu cũng chẳng ngại ngần gì mà không cho anh “bắt nạt” cả.
Nghĩ đến đây, mặt Hứa Minh Ưu càng lúc càng nóng: Sao cứ như tâm trạng của mấy cô bé yêu thích thần tượng thế này?
~~
Đến khi đàn hết bài, Trình Tư mới mở miệng: “Hứa Minh Ưu, lấy giúp tôi cây bút.”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra một chút, nhưng vẫn nhanh chóng rút quyển sổ và cây bút trong túi mình ra đưa cho anh.
Trình Tư nhận xong liền nằm bò ra trên đàn viết liên tục.
Hứa Minh Ưu hiếu kỳ nhìn anh viết hết số này đến số khác, mãi mới đợi được Trình Tư viết xong, cậu không nén được, hỏi: “Đây là cái gì?”
Trình Tư còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Linh cảm.”
Hứa Minh Ưu suy nghĩ một chút: “Là nhạc phổ đúng chứ? Đoạn nhạc ban nãy à?”
Trình Tư không đáp lời.
Qua một lúc lâu sau, Hứa Minh Ưu mới nghe thấy hình như anh đang nói thầm câu gì đó.
Hứa Minh Ưu cúi đầu xuống: “Anh nói gì?”
Trình Tư quay đầu lại: “Tôi nói, là…”
Thời gian như ngừng lại.
Hứa Minh Ưu chỉ cảm thấy trên môi đột nhiên ấm nóng, tiếp theo liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trình Tư.
Khoảng cách giữa hai người họ hình như hơi gần quá, bởi vì Hứa Minh Ưu có thể nhìn rất rõ ràng khuôn mặt người đối diện đang đờ ra.
Ý, hóa ra Trình Tư cũng có biểu cảm này.
Ừm?
Đợi đã…
Rầm! Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một đám nhân viên đang học nhiếp ảnh vui mừng sung sướng chạy cả vào…
“Thầy Hứa, thầy giỏi thật đấy!”
“Đúng thế đúng thế, cảnh vừa rồi nhìn cứ như hai người hôn nhau thật rồi ấy!”
“Hóa ra mấy tấm ảnh nghi vấn của các ngôi sao được tạo ra như thế này!”
“Không phải là sếp và thầy Hứa thông đồng với nhau để cho bọn này chụp đấy chứ?”
“Thầy Hứa, vừa rồi giống thật lắm ấy, thầy xem này!”
Hứa Minh Ưu dường như cuối cùng nhận ra được điều gì, cậu vừa căng thẳng, lại có chút mơ hồ.
Mãi đến khi xem mấy bức ảnh trong máy đám “học viên”.
Đó không phải cảnh đối mắt cậu dự định mà là một tấm ảnh hôn nhau…
Đúng thế, hôn nhau.
Cậu và Trình Tư, môi chạm môi.
Hứa Minh Ưu trợn tròn mắt.
Xung quanh rất ồn ào, mấy nhân viên kia còn đang vui mừng vì chụp được những bức ảnh lợi hại hệt như thợ săn ảnh thứ thiệt, mồm năm miệng mười bàn luận không dứt.
Trong đầu Hứa Minh Ưu lại chỉ có một ý nghĩ:
Tim đập quá nhanh rồi, xung quanh ồn ào thế này mà vẫn nghe thấy được.
Cậu cứ đứng ngẩn ra đó, nghe thấy tiếng Trình Tư vang lên: “Hứa Minh Ưu, tôi…”
Hứa Minh Ưu như bị cái gì đâm vào, lập tức hoàn hồn “soạt” một tiếng lấy lại quyển sổ trong tay anh, nói nhanh: “Ờ, đột nhiên nhớ ra còn buổi phỏng vấn phải làm, tôi đi trước đã”, nói rồi cũng chẳng ngoái đầu lại, cứ thế đi thẳng.
Lâm trận bỏ trốn.
Hứa Minh Ưu cũng không rõ vì sao mình lại hốt hoảng, mà thực tế là cậu căng thẳng đến độ sắp khóc luôn rồi.
Rõ ràng đây chỉ là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Rõ ràng chẳng có gì cả, không phải sao?