Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long xa Chu Doãn Văn vừa đi, mấy trăm người thuộc đội nghi thức nhanh nhẹn theo sau, bước nhanh ra khỏi thành, lên đường trở về kinh sư.
Tiêu Phàm mân mê cái mũi đến phát đỏ, hắn nghĩ không ra, Chu Doãn Văn rầm rầm rộ rộ, phô trương thanh thế như vậy để làm gì? Từ xa chạy đến Giang Phổ làm cái gì? Chẳng lẽ giống như lời Tào Nghị: “Cố ý hù dọa mình vài câu, thấy mình sợ hãi cảm thấy sảng khoái, rồi té luôn? Tên này không khỏi quá dở hơi đi? Vương tôn công tử đều như vậy sao?”
Nghĩ không ra thì hắn cũng không thèm nghĩ nữa. Tiêu Phàm cuối cùng kết luận một câu xanh rờn: Ở cái thời này, những kẻ có quyền lực đều làm những chuyện ăn no rửng mỡ như vậy!
Nguy cơ trôi qua, Tiêu Phàm tất nhiên cảm thấy tâm tình vui vẻ. Bất luận biểu hiện của Chu Doãn Văn có nhàm chán đến như thế nào, nhưng hành vi của hắn lại khiến Tiêu Phàm có hảo cảm, tán thưởng từ đáy lòng. Logic của Tiêu Phàm rất đơn giản. Thái tôn mà giết hắn thì không phải là thái tôn tốt, không giết hắn, thì tương lai sẽ trở thành một minh quân.
Ngoảnh lại thấy Trần Oánh Nhi nước mắt rưng rưng nhìn hắn, trong ánh mắt có mừng có tủi, hết sức phức tạp.
Tiêu Phàm trong lòng không khỏi có chút ấm áp, đi tới trước mặt nàng, ôn nhu nói:
- Thật khiến nàng phải sợ hãi rồi, không có chuyện gì đâu, qua rồi, qua rồi mà!
Trần Oánh Nhi khẽ nấc một tiếng, rút cục cũng òa khóc:
- Ta …ta nghĩ chàng sẽ bị bọn họ… bọn họ…
Nhớ tới đại nạn lúc trước, Trần Oánh Nhi kiên quyết muốn hắn trốn đi, thậm chí còn không sợ nàng và người nhà bị liên lụy, một nữ nhân có thể vì hắn làm những việc không dễ dàng như vậy, Tiêu Phàm sao có thể không hiểu tâm ý của nàng mà cảm động cơ chứ?
Tiêu Phàm chăm chú nhìn Oánh Nhi, ôn nhu nói:
- Nàng đối với ta tốt như vậy, ta đều nhớ rõ trong lòng, cái gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình, gian nan mới hiểu lòng người, ta sau này ….
Tiêu Phàm chưa kịp dứt lời, Trần Oánh Nhi như bị điện giật, hét lên một tiếng kinh hãi, rồi sau đó thẹn thùng, vội vàng nhìn trước ngó sau, dậm chân nói:
- Làn trò trước mặt nhiều người như vậy… Ngươi… ngươi mê sảng sao?... Muốn nói về nhà rồi nói, ta… ta về trước…!
Nói xong, cô nàng mặt đỏ bừng, bịt tai chạy như bay..
Tiêu Phàm mắt trợn tròn, nhìn bóng lưng của cô nàng phía xa gọi với theo:
- Này, nàng quay lại đây nói rõ rang xem? Không có chút lễ phép nào cả…
Tào Nghị lại gần, nhìn theo bóng của Trần Oánh Nhi, hắc hắc, cười xấu xa nói:
- Vợ chồng son có khác, nói không kiêng dè chút nào nhỉ? Người ta là con gái lớn rồi, da mặt mỏng lắm, ngươi còn đoạn tình thoại nói chưa xong, hay là nói cho ta nghe nốt đi, cái gì mà “ Ta sau này sẽ..” sẽ làm sao vậy?
Tiêu Phàm ngẩn ngơ nhìn theo dáng người đã đi xa, thở dài nói:
- Ta chỉ muốn nói là, ta sau này sẽ tận lực kiếm tiền kiếm bạc cho Túy Tiên Lâu, làm chưởng quỹ thật tốt cho cha nàng cùng Tào đại nhân… Điều này cũng được coi là tán tỉnh sao? Trần tiểu thư tâm tư thật phức tạp!
Tào Nghị mặt đen xì, chán chả buồn nói:
- ……
Hoàng thái tôn đi rồi, đường phố được giải khai, dân chúng từng nhóm sôi nỗi đi lên đầu phố, nghe ngóng chuyện Thái tôn giá lâm Giang Phổ huyện, mọi người không khỏi ngạc nhiên và nghi hoặc, không hiểu Thái tôn tới thị trấn này làm gì? Sau khi nghe kể lại mới biết đại khái là Hoàng thái tôn sau khi vào thành, tới thẳng Túy Tiên Lâu, nói chuyện cùng vị con rể Trần Gia, chưởng quỹ Túy Tiên Lâu mấy câu, rồi trở về.
Nhiều chuyện là bản tính của bất cứ ai, mọi người vừa nghe thấy sự việc lần này có liên quan lớn đến Tiêu Phàm – Nhân vật phong vân nhất huyện Giang Phổ - liền túm năm tụm bảy, đồng loạt tiến tới bãi đất trống trước cửa Túy Tiên Lâu, nhìn xem tên tiểu tử Tiêu Phàm này trên người có gì đặc biệt, chẳng những tâm đầu ý hợp với Tào huyện thừa, lại còn khiến cho đương kim Hoàng Thái tôn điện hạ đại giá quang lâm, quả là nhân vật tài ba. Vị này tương lai lại còn là Hoàng đế Đại Minh, có thể tạo quan hệ với Hoàng Thái tôn ai cũng biết được vị Tiêu chưởng quầy này sẽ lên như diều gặp gió.
Người sắp thăng quan tiến chức vùn vụt như vậy, ai chả muốn ngắm nhìn thêm một chút, nhỡ đâu lây được một tia quý khí, hắn chính là người mà Hoàng thái tôn nói chuyện cùng đó à nha…
Vì thế bãi đất trống rộng rãi trước của tửu lâu, rất nhanh liền chật kín người. Nhưng vì Tiêu Phàm là một “ Quý Nhân” nên không ai dám tiến tới bắt chuyện, chỉ dám đứng xa nhìn hắn cười, vẻ mặt có chút kính sợ.
Tiêu Phàm hứng đủ ánh mắt soi mói của mọi người, vẻ mặt ngượng ngùng nói
- Không ngờ ta cũng có một ngày bi thảm như vậy! Thật khó xử…
Tào Nghị cười nói:
- Con dân Đại Minh ta có cả ngàn người, vậy mà người có thể quen biết được Thái tôn điện hạ liệu có mấy người? Ngươi nói ngươi có phải là đồ quý hiếm hay không?
Tiêu Phàm ngại ngùng thân hình vặn vẹo.
Tào Nghị cười hắc hắc, nhìn về phía Tiêu Phàm có chút thâm ý nói:
- Kì ngộ của đời người thật khó mà nói trước, chỉ trong thời gian mấy ngày mà lên xuống bất thường như vậy, vốn tưởng ngươi đắc tội với Thái tôn điện hạ thì xong rồi, ai ngờ lại chiếm được hảo cảm của Thái tôn điện hạ, từ nay về sau có thể coi ngươi và hắn cũng có chút giao tình..
Tiêu Phàm cười nói:
- Ta chỉ là may mắn được hưởng chút hào quang của Thái tôn mà thôi…
Tào Nghị ánh mắt càng ngày càng có vẻ thâm sâu khó lường:
- Ngươi có giao tình với ta, lại có giao tình với Thái tôn điện hạ! Ta có câu hỏi phạm thượng một chút: Ngươi có giao tình với ai sâu hơn?
Tiêu Phàm ngẩn người, nhìn Tào Nghị cười mà như có như không, hắn đột nhiên bừng tỉnh: “ Sau lưng Tào Nghị là Yến Vương, tương lai muốn thay thế Hoàng Thái tôn, hay nói cách dễ hiểu hơn, Yến vương cùng Chu Doãn Văn là đối thủ không chết không thôi, một mất một còn, mình lại vô tình có giao tình với cả hai bên. Tào Nghị khi nói lời này có vẻ bình thản, nhưng thực tế lại nguy hiểm chết người, đây là đang xem hắn đứng về phía nào đây mà!”
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm liền lạnh toát cả người, nghiêm mặt nói:
- Tào đại ca, tiểu đệ cùng lắm chỉ là một tên con rể của một thương hộ thấp kém, ngắn học, ít tài, may mắn được đại ca cùng Thái tôn điện hạ xem trọng, bằng hữu quý nhau bởi hiểu nhau, nếu vì công danh lợi lộc, thì bằng hữu không thể gọi là bằng hữu, vô luận là Bát phẩm Huyện thừa hay đương kim Thái tôn, trong mắt đệ đều là bằng hữu, đệ thật không muốn giao tình của chúng ta bị trộn lẫn với những thứ khác, cục diện của triều đình là do các đại nhân vật như các người làm, không liên quan tới tiểu đệ… Ý tứ của đệ, đại ca hiểu chứ?
Tào Nghị nhất thời trầm mặc, ánh mắt khẽ chớp, hồi lâu sau rút cục cười ha ha, vỗ vai Tiêu Phàm nói:
- Là lão ca ta sai rồi, ta sẽ bồi tội với ngươi tại đây, những lời này sau không cần phải nhắc lại nữa, lão đệ ngươi đứng lập trường trung lập, há lão ca ta lại không bằng ngươi sao? Ha ha…
Tiêu Phàm cười hắc hắc không ngừng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng cảm thấy kì quái, biểu hiện của mình không có gì quá xuất sắc, tại sao Tào Nghị lại hết lần này đến lần khác muốn hắn đứng ở trận doanh của Yến vương? Rút cục là hắn coi trọng mình ở điểm nào?
Bất luận thế nào, bây giờ chưa phải là thời cơ để kéo bè kết đảng, không phải cứ có người lôi kéo là đồng ý, cho dù hắn có là người xuyên việt đi chăng nữa cũng phải nữa cũng phải tuân thủ quá khứ, còn cái chuyện tình tranh đấu hoàng thất thế này, thân phận nhỏ bé như hắn không thể bon chen vào được, muốn ăn cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng, cho dù muốn làm việc gì, dã tâm nhiều đến bao nhiêu cũng phải thực hiện từng bước từng bước một, việc gì cũng không thể chỉ làm một lần là xong được.
Dân chúng vẫn vây quanh Tiêu Phàm để xem náo nhiệt, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị cười nói không để ý tới ai bên cạnh, bọn họ lại quên mất, phía xa xa còn một đại nhân vật, vừa rồi dẫn quan lại lớn nhỏ tại nha môn ra nghênh đón, vị Hoàng tri huyện.
Hoàng tri huyện hôm nay căn bản cũng không rõ Hoàng thái tôn giá lâm Giang Phổ có mục đích gì, mê mê hoặc hoặc đón giá từ xa, một đường đi theo xe tới Túy Tiên Lâu, thông qua cuộc đối thoại giữa Thái tôn và Tiêu Phàm hắn mới rõ được chân tướng sự việc. Ai dè chuyện là do Thái tôn bị Tiêu Phàm gõ vào đầu, không phục, hôm nay bèn gọi đủ quân số đến Giang Phổ, cũng là để thị uy với Tiêu Phàm.
Sự thực này chút nữa làm cho Hoàng tri huyện vãi ra quần, toàn thân toát mồ hôi lạnh, kinh hãi không thôi.
Hắn không thể không sợ, Tiêu Phàm là dân đen dưới quyền của hắn, lại dám to gan ẩu đả với Thái tôn điện hạ, việc này nếu để Hoàng thượng biết được… mà ai chả biết Hoàng thượng đối với Thái tôn yêu quý tới mức nào, đối với thần tử lại vô cùng nghiêm khắc, hắn liệu có còn đường sống hay không? Thiên tử nổi giận thì máu chảy thành sông nha! Quan lại trong triều đều biết Hoàng thượng không chỉ đối với phía dưới nghiêm khắc, hơn nữa hắn còn thích nhất xử theo tội liên đới. Năm đó vụ án mưu phản của Hồ Duy Dung cùng Lam Ngọc, điều tra mười ba năm, trước sau bị liên lụy bị chém tới hơn bốn vạn người, giết tới mức triều đình gần như không còn một ai, đến cả Khai quốc công thần Lý Thiện Trường mà cũng bị liên lụy, chịu họa diệt tộc, đây cũng là tính nết của đương kim thiên tử!
“Một vị sát thần như vậy, Tiêu Phàm ngươi có mấy cái đầu để giơ ra chịu chém cơ chứ mà lại dám đánh cháu ruột hắn? Ngươi chán sống là việc của ngươi, nhưng ngươi muốn ta chết cùng ngươi sao? Thiên tử nếu hỏi xuống dưới, điều tra ra thì ta dính tội không quản lý được dân chúng, để con dân làm loạn. Ngươi chết là chắc rồi, còn ta? Phỏng chừng ta cũng không tránh khỏi tử tội, khi đó ta không phải oan ức bằng trời sao?”
“May mắn là Thái tôn không di truyền tính khí bạo ngược của ông hắn, ngược lại bản thân rất nhân hậu khoan dung, chuyện lớn như vậy mà cũng không truy cứu, bằng không hôm nay ta chắc cũng bị chôn cùng tên điêu dân Tiêu Phàm này mất!”
Nhìn Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đang cười nói cách đó không xa, dường như chả có chuyện gì xảy ra cả. Hoàng tri huyện tức nổ phổi:
“ Cười! Các ngươi còn cười được sao?”
Hận cũ khi bị Tào Nghị đoạt quyền, thù mới thiếu chút nữa bị liên lụy bởi Tiêu Phàm, Hoàng tri huyện nổi giận lôi đình, bất chấp mọi người đang vây quanh, lạch bạch chay tới trước mặt hai người, chỉ thằng vào mũi Tào Nghị hét to:
- Tào Nghị. Tên hôn quan này! Ngươi trước cấu kết đồng liêu đoạt quyền quan trên, sau cấu kết cùng quân cướp giật, dung túng bao che để người mạo phạm đương kim Thái tôn, Huyện nha Giang Phổ ta từ trên đến dưới chút nữa thì bị liên lụy, ngươi thật sự là tội nghiệt rất lớn, bản quan muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa, ta nhất định sẽ tới Ứng Thiên phủ, tới Lại bộ tham tấu ngươi!
Tào Nghị ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Hoàng tri huyện đang thở hổn hển, lạnh lùng nói:
- Huyện tôn đại nhân, xin ngươi chú ý tới thân phận mình một chút! Ngươi là Tri huyện, chẳng lẽ thể diện quan trường với ngài không quan trọng chút nào sao? Ngài nói hạ quan cùng phi tặc cấu kết? Hạ quan cả gan xin hỏi ngài một câu: Ai là đồ phỉ tặc?
Hoàng tri huyện chỉ tay vào Tiêu Phàm, kích động nói:
- Hắn không phải là phỉ tặc sao?
Tiêu Phàm ngạc nhiên, trỏ tay vào mũi mình:
- Ta làm sao lại trở thành đồ phỉ tặc vậy?
Hoàng Tri huyện lạnh lùng nói:
- Ngươi mạo phạm Thái tôn, là tội bất kính, chết vạn lần không hết tội, ngươi còn cho mình lương dân sao?
Tiêu Phàm ủy khuất nói:
- Ta không cố ý mà, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi….
- Câm miệng! Tào Nghị, ngươi đoạt quyền của ta, tại Giang Phổ làm việc ngang trái, ỷ vào Yến vương sau lưng ngươi, không coi ai ra gì, coi thường quy củ quan trường, chuyện này qua rồi ta không nói, hôm nay còn thiếu chút nữa hại chết bản quan, ngươi nếu không tống tên điêu dân Tiêu Phàm nay vào tù, bản quan thề không bỏ qua cho ngươi!
Bị người chỉ thẳng mặt mà chửi như vậy, Tào Nghị làm sao nhịn được, nổi nóng, lạnh lùng nói:
- Ngươi không bỏ qua thì sao? Đến Lại bộ tố cáo ta? Nếu ngươi có thể bỏ được mặt mũi của ngươi mà làm như vậy ta cũng không quan tâm, bất quá, ta nói cho ngươi hay, Tiêu Phàm là một người dân giữ khuôn phép, ta tuyệt đối không đem hắn bỏ tù! Mạo phạm Thái tôn chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, Thái tôn điện hạ còn không so đo, ngươi một tên thất phẩm tri huyện nhảy ra kêu gào cái gì?
Hoàng tri huyện tức giận đến run người, hét lớn:
- Thái tôn điện hạ không thèm so đó với hắn bởi ngài là người khí độ lớn, nhưng Tiêu Phàm mạo phạm Thái tôn, theo luật pháp Đại Minh, tội này đáng chém! Tào Nghị ngươi dám vi phạm vương pháp sao?
- …….
- ……..
Hai người cứ vậy, ta một câu, ngươi một câu, ồn ào, dân chúng vây quanh thấy hai vị quan phụ mẫu bất chấp thể diện, cãi nhau nơi đông người, bọn họ đương nhiên cũng chẳng ngại xem miễn phí tràng náo nhiệt này, dù sao thì hai vị quan phụ mẫu cãi nhau giữa đường, chuyện này cũng ít thấy à nha, vì thế, đám người lại sôi nổi hẳn lên.
Tiêu Phàm lại cảm thấy buồn bực trong lòng, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của dân chúng xung quanh.
Làm người đương nhiên cần phải khiêm tốn, nhưng có những thời điểm cũng không thể nhún nhường quá mức được. Nhưng hai vị quan phụ mẫu lại cãi nhau trước cửa Túy Tiên Lâu của hắn, thân là chưởng quầy, lần này là lần thứ hai cãi nhau tại đây rồi, dành hết danh tiếng sự nổi bật cho hai người bọn họ, Túy Tiên Lâu còn lại gì chứ?
Tiêu Phàm cảm thấy lúc này không thể giả bộ là người khiêm tốn được nữa. Làm quân tử rồi chịu thiệt thì đúng là để người ta khinh bỉ mà.
Tiêu Phàm giảo hoạt, hai con mắt đảo như rang lạc, thừa dịp hai vị đại nhân đang khẩu chiến, nước miếng tung bay, cãi nhau quên mình. Hắn xoay người phất tay, gọi vài cô nương bán rượu mới từ thanh lâu hoàn lương trong Túy Tiên lâu ra, ghé tai nói nhỏ:
- Vài ngày trước ta dạy các ngươi một đoạn quảng cáo, các ngươi còn nhớ chứ?
Các cô nương trong mắt một mảng mờ mịt, gật đầu nói:
- Vẫn nhớ ạ, chẳng những nhớ, mà chúng ta còn chuẩn bị vũ đạo cho nó nữa cơ…
Mấy nàng xuất thân từ thanh lâu, ca hát khiêu vũ là nghề của nàng, tự nhiên là có chút thông minh, suy một ra ba.
Ở giữa sân, hai vị đại nhân từ cãi nhau hiện giờ đã chuyển sang đá đểu về trình độ của hai bên..
- Ngươi là một tên vũ phu thô bỉ, mù chữ, không biết làm quan sao không về quê làm ruộng đi! Làm huyện thừa của Giang Phổ, quả là một mối họa cho dân mà!
- Chức vụ của lão tử liên quan cái rắm gì đến ngươi? Một tên Tri huyện bất tài như ngươi chỉ đáng nhốt lì trong phòng đọc sách đến chết! Ra làm quan quả thực là hại nước hại dân, ngươi cút đi sớm một chút mới là vì dân tạo phúc. Con mẹ nó sao không tự soi mình vào bãi nước tiểu xem phẩm hạnh của mình ra sao chứ? Ta nhổ vào!
- ……
- …….
Tiêu Phàm tận dụng mọi cơ hội có thể, thừa dịp hai người nghỉ lấy hơn, bước một bước dài về phía trước, duỗi tay ngăn cản hai vị lại.
- Dừng …..!
Tiêu Phàm bắt chéo hai tay làm thủ thế tạm dừng. nói:
- Hai vị đại nhân, xin tạm nghỉ một chút!
Hai người đang hứng thú bị cắt ngang, đồng thời cảm thấy bực mình, cả hai đồng thanh nói:
- Làm sao!
Tiêu Phàm nghiêm túc nhìn vào hai người, nửa ngày sau mở miệng nói, thần sắc ngưng trọng:
- Hiện tại là thời gian quảng cáo giữa giờ…
Hoàng tri huyện đăm chiêu hỏi lại:
- Quảng cáo?
Hai mắt Tiêu Phàm trợn trắng, đúng là người cổ đại, cái gì cũng không hiểu, tại địa bàn của ta cãi nhau, dù sao cũng phải cho ta chút lợi tức chứ.
Tiêu Phàm không thèm để ý tới bọn họ, vung tay, sưu một tiếng, năm cô nương trang điểm xinh đẹp liền đứng xếp hàng trước cửa Túy Tiên Lâu, trong tay mỗi người cầm chiếc khăn màu xanh lá, tay khẽ động, dân chúng vây quanh ngạc nhiên nhìn chăm chú vào điệu múa lả lướt cùng dáng người quyến rũ của các nàng.
- Đói bụng đừng sợ, là lá lá, vì đã có Túy Tiên Lâu, không sợ, không sợ, không không sợ…
(DG: Bài ca không sợ của Mr.Chel : Không sợ Chim Ruồi! Không sợ Dơi Thần! Không Sợ, Không Không Sợ!)
- Oa!!!!!!!
Dân chúng xung quanh sợ hãi, đột ngột lui về phía sau.
Thừa dịp các cô nương đang ca bài ca “ Không Sợ”, Tiêu Phàm nhanh chóng đến phía sau Tào Nghị ra sức xoa bóp bả vai cho hắn.
- Tào đại ca, đợi khi quảng cáo kết thúc, ngươi tiếp tục tranh tài, tranh thủ hiệp sau chửi chết con mựa nó đê
Tào Nghị trợn mắt nhe răng nói:
- Rút cục ngươi làm cái quái gì vậy? Tự nhiên mấy cô nương ca hát cái gì vậy?
Tiêu Phàm cười nói:
- Đây là quảng cáo, bất kì cửa hàng nào của thương nhân đều cần quảng cáo tuyên truyền, khiến toàn thể dân chúng biết tới, đó mới là hiệu quả chúng ta muốn! Tào đại ca, Túy Tiên Lâu có một nửa cổ phần của ngươi, đệ đang giúp đại ca kiếm tiền đó nha!
Tào Nghị há miệng thở dốc, chưa kịp nói gì thì quảng cáo giữa sân đã kết thúc.
Năm cô nương ca hát xong rồi, bắt đầu nói vài lời tâm sự trước khán giả, hướng về phía dân chúng vây quanh đá lông nheo… Sau đó cô nương đầu lĩnh yểu điệu nói:
- Hoan nghênh quý khách quang lâm Túy Tiên Lâu….
Cuối cùng năm người giọng nói nhỏ nhẹ mà trữ tình nói:
- Túy Tiên Lâu, tửu lâu tươi trẻ, tửu lâu hữu nghị!!!
“Vèo!”
Năm người lui vào trong.
Sau đó “ Coong!” một tiếng.
Tiêu Phàm cầm chiêng đồng, gõ một tiếng rồi trầm giọng nói:
- Quảng cáo kết thúc, hai vị tuyển thủ lên sân khấu!
Sau đó hắn dùng sức đẩy Tào Nghị. Tào Nghị đầu óc mông muội bị đẩy ra chính giữa, cùng Hoàng tri huyện trợn mắt nhìn nhau, bốn con mắt mờ mịt….
Tiêu Phàm đứng phía sau ra sức vung tay cổ vũ, nhỏ giọng nói:
- Tào đại ca, các ngươi tiếp tục đi, đừng im lặng như vậy! Người xem cần náo động một chút!
Hai vị đại nhân đồng thời há hốc mồm, cũng không biết nên làm thế nào, bị Tiêu Phàm cắt ngang giữa chừng như vậy, hứng thú cãi nhau mất sạch rồi còn đâu?
Hai người trầm mặc không nói gì, dân chúng cùng chìm trong im lặng. Hàng trăm người tụ tập trước cửa Túy Tiên Lâu lặng ngắt như tờ.
Rất rất lâu sau đó….
Hoàng tri huyện phùng mồm trợn mắt khẽ liếc Tiêu Phàm, rồi quay sang Tào Nghị hừ lạnh:
- Hừ! Bản quan chẳng muốn ầm ĩ với ngươi!
Tào Nghị cũng không cam lòng yếu thế, phất tay nói:
- Ta cũng chẳng muốn ồn ào với ngươi! Ta &^& ! Xem tính của ngươi, bà ngoại không ưa, cậu chả buồn nhận..!
Giữa hai người dường như có ai thả một quả boom thật to, dậy mùi
, đồng thời hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bước đi, đi vừa nhanh vừa vội.
Tiêu Phàm tiếc nuối thở dài…
- Haizz, Tại sao lại không cãi nhau nữa vậy… Ta vừa mới biên được một đoạn Rap mới mà