Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng cung Đại Minh, Vũ Anh Điện, Đông Noãn Các (Nơi để vua quan sưởi ấm vào mùa đông).
Các chậu than hồng làm cho không khí trong phòng ấm áp như đang mùa xuân vậy.
Thân mang Minh Long hoàng bào, Chu Nguyên Chương lạnh lung đưa mắt nhìn vài vị trọng thần trong tiều, ánh mắt sắc bén thật khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy không thôi.
Bầu không khí im lặng thật đáng sợ, bỗng nhiên Chu Nguyên Chương mở miệng nói:
- Tấu chương của Hoàng Thái Tôn, các ngươi đều xem qua rồi chứ?
- Dạ! Xem rồi ạ!
Quần thần kính cẩn khom người cung kính nói.
- Lợi ích của thương nhân, hắc hắc, nó làm thế nào có thể nghĩ đến phương diện này thế?
Nói xong Chu Nguyên Chương lạnh lùng liếc mắt nhìn bản tấu chương màu xanh nhạt, nhìn biểu tình này cũng không biết là đang vui mừng hay giận dữ nữa.
Quần thần lúng túng không biết trả lời thế nào cho phải, thiên uy khó dò, đối mặt với một vị quân vương, nhất là một vị quân vương khai thiên lấp địa như hắn, mọi người rất khó đoán được trong lòng hắn nghĩ gì?
Chu Nguyên Chương dựa người vào ghế, mắt lim dim thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi đều đã xem qua, vậy phát biểu đi!
Quân thần lại cúi đầu, không kẻ nào dám đưa đầu đi làm tiên phong, cả Đông Noãn các thoáng chốc lại chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng than nổ lép bép trong phòng mà thôi.
Thật lâu sau đó, Chu Nguyên Chương vẫn nhắm mắt dưỡng thần nhưng ngữ khí đã không còn kiên nhẫn nữa:
- Sao vậy? Các ngươi đều là trọng thần trong triều, đánh giá một tờ sớ mà cũng không làm nổi sao?
- Chúng thần vô năng!
Tất cả mọi người đều sợ hãi, quỳ sụp xuống, giọng run rẩy.
Có thể có mặt ở tại Đông Noãn Các lúc này, được chính Chu Nguyên Chương coi là “trọng thần của triều đình” dĩ nhiên không ai là không văn thơ xuất chúng, tài đức hơn người, nêu ý kiến cho một tờ tấu chương là một việc quá đơn giản với họ.
Nhưng bản tấu chương này đâu phải hàng bình thường, là một quả bom đụng vào không cẩn thận là nổ tan xác ngay, nó là của cháu trai của đương kim thiên tử, là hoàng đế tương lai. Nếu nói bản thân tấu chương là một trái bom bình thường thì phần nội dung của nó có thể ví như một quả bom hạt nhân, mức độ sát thương còn kinh khủng hơn, ý tứ của nó muốn thiên tử cho phép thương thân có quyền lợi của họ, để họ được danh chính ngôn thuận có được địa vị của mình!
Thương hộ là tiện dân, điều này ngay lúc ban đầu lập quốc đã được Chu Nguyên Chương khẳng định và đưa vào quốc sách. Giờ thiên tử vẫn đang còn khỏe mạnh mà cháu trai của hắn lại ngang nhiên đưa ra cách nhìn trái ngược, đây có khác nào phủ định lời Hồng Vũ Hoàng Đế đã nói trước kia, cho dù có nói nhẹ nhàng đây chỉ là lời can gián đi chăng nữa cũng không thể thoát được việc đối nghịch với Hoàng Đế.
Ông cháu hai người hai quan niệm khác nhau, người bên ngoài biết nói thế nào bây giờ? Đắc tội với ai cũng không được, biết bao nhiêu đại thần đã chết dưới đao của Hồng Vũ Hoàng Đế? Hồ Duy Dung rồi Lam Ngọc, hai vụ án kinh điển vẫn còn sờ sờ đấy, các vị có thể gọi là đại thần cũng gần như bị tàn sát hết rồi, bây giờ còn ai dám cả gan vuốt râu hùm nữa? Ngoại trừ giả vờ câm điếc thì chúng thần còn biết làm gì nữa?
Các vị đại thần nơm nớp lo sợ, chỉ cầu cho Chu Nguyên Chương bỏ qua việc này, tha cho bọn họ, ai dè hắn vẫn không tha…
Thật lâu sau cũng không có ai lên tiếng trả lời, Chu Nguyên Chương khẽ nhịp ngón tay trên long án, lạnh nhạt nói:
- Trừng thái phó, ngươi là Xuân Phường đại học sĩ, lại còn là lão sư của Thái Tôn, ngươi hãy bình về sớ này của Thái Tôn đi!
Trừng thái phó hơn bốn mươi tuổii, một trung niên gầy thấp bé, hai mắt có thần, gương mặt khắc khổ, dưới cằm lơ thơ vài sợi râu, làm tôn thêm vẻ quắc thước, trông có vẻ thập phần giỏi giang.
Nghe Chu Nguyên Chương chỉ đích danh mình, Trừng thái phó cả người khẽ run, nhưng không dám chần chừ, tiến lên một bước, suy nghĩ một chút liền nói:
- Bẩm bệ hạ, sớ của Thái Tôn màu sắc đẹp đẽ, câu từ trau chuốt, trình bày nghiêm túc, thực là một tác phẩm xuất sắc, nhưng về nội dung của tờ sớ…. xin bệ hạ thứ cho, thần không dám nói bừa!
Chu Nguyên Chương mắt vẫn nhắm nghiền, có vẻ mệt mỏi, tựa lưng vào ghế, nhưng trên mặt vẫn như có như không khẽ toát ra vài phần tiếu ý.
- Hoàng ái khanh, nói rõ ràng xem tại sao ngươi không dám gật bừa?
- Bệ hạ, thánh nhân đã nói: “ Quân tử vì nghĩa, tiểu nhân vì lợi!”. Từ ngàn năm trước, thánh nhân đã đem quân tử và tiểu nhân tách biệt, là thương nhân, bất luận có tô son trát phấn thế nào vào mặt, thì họ vẫn không tránh được bản tính trục lợi, đã là hạng người thích trục lợi, tức là dạng tiểu nhân, vậy thì nghĩa ở đâu ra? Thần thiết nghĩ, Hoàng Thái tôn suy nghĩ có chút sai lầm. Khi xưa bệ hạ khi mới lập quốc đã nói rằng những kẻ làm thương nghiệp là những kẻ ti tiện, bởi vì những kẻ như vậy vì lợi quên nghĩa, làm ít hưởng nhiều, chỉ biết mua thấp bán cao, quả thật vô liêm sỉ, cho nên thái tôn điện hạ trong sớ có nói xin bệ hạ rút hai từ “ ti tiện” trong quốc pháp lúc trước rút ra, làm như vậy là vi phạm tổ chế của bệ hạ từ khi lập quốc, thần tuyệt đối không dám gật bừa!
Trừng thái phó nói lời trong quy trong củ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, dẫn lời nói của thánh nhân, phản bác quan điểm của Chu Doãn Văn, quần thần nghe xong liên tục gật đầu, những người đứng đây đều đọc sách thánh hiền từ nhỏ, đối với lời phản bác của Trừng thái phó tất nhiên là vạn phần đồng ý.
Chu Nguyên Chương khẽ hé mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, rồi liền nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Hoàng ái khanh không hổ là Xuân Phường đại học sĩ, học thức, văn chương không phải bình thường, ha ha, các ngươi còn lại thấy sao?
Quần thần cúi đầu đồng thanh nói:
- Chúng thần hoàn toàn tán đồng với ý kiến của Hoàng đại nhân!
Chu Nguyên Chương mặt không đổi, ngón tay vẫn gõ nhịp đều đặn trên long án, từng nhịp, từng nhịp giống như gõ thẳng vào trong lòng mọi người, quần thần khi nghe thấy tiết tấu thong thả như vậy, sắc mặt vội biến, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Trầm mặc hồi lâu, Chu Nguyên Chương mở miệng nói:
- Tất cả đều tán thành? Không ai phản đối lời của Hoàng đại nhân sao?
Quần thần cung kính đồng thanh trả lời:
- Vâng thưa bệ hạ!
Chu Nguyên Chương thở dài:
- Trẫm biết rồi! Các ngươi đều lui đi, việc tấu sớ của thái tôn tạm hoãn tại đây!
Quần thần vui mừng ra mặt. “Hoãn nghị” ở đây là một lời nói nhẹ nhàng, đa nghĩa, ý tứ thực tế là gác lại, thậm chí vĩnh viễn không bàn lại nữa..
Nhìn các đại thần chậm rã rời khỏi Vũ Anh Điển, sắc mặt Chu Nguyên Chương đột nhiên trầm xuống.
Góc nhìn sự việc của đế vương so với các đại thần phải khác nhau, các đại thần chỉ nhìn sự việc theo hướng cá nhân, nhưng các bậc đế vương phải nhìn xa hơn, nhìn về đại cục.
Chu Doãn Văn đưa ra ý kiến bất đồng với hắn như vậy, Chu Nguyên Chương không tức giận chút nào, đối với mọi người hắn là một quân vương hiếu sát tàn bạo, nhưng đối với gia đình hắn lại là một tổ phụ hiền hòa, nhân hậu, hết lòng lo cho con cháu Chu Gia.
Chu Doãn Văn dám nói lên suy nghĩ của chính mình, Chu Doãn Văn chẳng những không tức giận, ngược lại còn có chút cao hứng, đây là Tôn nhi do chính tay hắn chọn làm người thừa kế, tương lai hắn sẽ thay mình tiếp nhận gian sơn này, thống trị hàng ngàn hàng vạn con dân, không có chủ kiến của mình thì làm sao làm Hoàng đế được? Làm sao có thể khống chế được con dân của mình? Từ bản tấu chương này của Chu Doãn Văn, Chu Nguyên Chương đã thấy được tôn tử mình đã trưởng thành, đã biết phân biệt được thị phi. Điều này làm hắn rất vui mừng.
Chu Nguyên Chương cảm thấy bất mãn, hôm nay trong Đông Noãn Các này, quần thần muôn miệng một lời..
Bất luận đúng hay sai, đối với quân vương, quần thần một lòng như vậy quả là một hiện tượng không tốt, đây là điềm dự báo thần quyền vượt quân quyền! Loại hiện tượng này mười mấy năm trước cũng từng diễn ra, khi đó Tể tướng Hồ Duy Dung đã từng đắc ý cuồng vọng, một tay che trời trên triều đình!
Hôm nay các thần tử cổ hủ, mở mồm ra là mượn lời thánh nhân, phản đối quan điểm của Chu Doãn Văn, vậy tương lai sẽ như thế nào? Sau khi Chu Nguyên Chương chết đi, nếu Chu Doãn Văn lại đưa ra một mệnh như vậy, cả triều đình không ai hưởng ứng, liệu có phải triều thần lại trăm miệng một lời phản đối, sau đó liền không chấp hành, như vậy thì quân quyền ở đâu? Chu Doãn Văn sao có thể ngồi yên ổn cai trị giang sơn? Hoàng quyền của con cháu Chu gia sẽ bị các đại thần làm cho mất hết, làm một vị vua bù nhìn sao?
Chu Nguyên Chương khóe mắt giật giật vài cái, một sát khí chợt dâng lên, hắn lại xúc động muốn giết người. Hắn thật sự muốn đem mấy lão hủ nho này chém sạch, giết sạch, thay bằng một đám thần tử biết nghe lời hơn, thiên hạ đều nằm trong tay hắn, hắn cũng chả ngại giết thêm vài tên thích đọc sách thánh hiền nữa, hắn cũng chả sợ thiếu người làm quan.
Nhưng Chu Nguyên Chương lập tức tỉnh táo lại, hắn già rồi, cả đời giết người, giết đến chán tay, giết đến phát sợ, hắn không muốn tay mình tiếp tục dính máu nữa!
Khẽ liếc nhìn bản tấu chương còn trên long án, trên mặt Chu Nguyên Chương khẽ hiện lên một nụ cười.
- Người đâu! Cho Viên Trung vào yết kiến!
Không lâu sau, một người thân mặc cẩm y, áo cánh chuồn bước vào, giáo úy Viên Trung thành kính quỳ gối dưới chân Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương chậm rãi nhắm hai mắt, từ tốn nói:
- Hôm nay Thái tôn hướng trẫm dâng sớ, về việc của thương hộ, ngươi là bạn bên cạnh của Thái tôn chắc phải biết tại sao hắn đột nhiên đề cập tới việc này chứ?
Một quý tộc hoàng thất, từ nhỏ sống trong cung đột nhiên lại vì địa vị xã hội của thương nhân mà lên tiếng, điều đó thật không bình thường chút nào cả, Chu Nguyên Chương nhất định phải biết rõ được chân tướng sự việc.
Viên Trung phủ phục dưới đất, cung kính nói:
- Bẩm bệ hạ, Thái tôn điện hạ hôm qua đi đến Túy Tiên Lâu ở huyện Giang Phổ …
Chu Nguyên Chương lập tức mở mắt, trầm giọng nói:
- Huyện Giang Phổ? Lại là cái tên Tiêu Phàm chưởng quầy tửu lâu sao?
- Vâng!
Chu Nguyên Chương cau mày, giọng nói chứa vô hạn sát khí:
- Nói như vậy, tức là bản sớ kia của Hoàng thái tôn là do tên Tiêu Phàm gợi ý mà làm? Không phải là ý tứ của hắn sao?
Nghe ngữ khí âm trầm đáng sợ như vậy, Viên Trung trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, rồi đưa ra một lời nửa thật nửa giả.
- Bẩm bệ hạ, Thái tôn điện hạ nói chuyện với Tiêu Phàm trong khoảng một canh giờ, sau đó liền quay trở về kinh sư, trên đường có chút suy nghĩ, đêm đó liền viết bản tấu này dâng Hoàng thượng!
Khuôn mặt vốn đang đầy sát khí của Chu Nguyên Chương từ từ tiêu biến, thay vào đó lại hé lên chút vẻ vui mừng.
- Kẻ làm vua phải biết được nỗi khổ của dân chúng, thái tôn có thể có ý nghĩ của chính mình, lại có thể hướng trẫm dám nói ra ý kiến của mình, quả là một việc thiện lớn, ha ha…
Viên Trung vẫn quỳ dưới đất, nghe thấy Chu Nguyên Chương nói vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Theo Thái tôn điện hạ tới Túy Tiên Lâu lâu như vậy, Viên Trung cùng với Tiêu Phàm tính ra cũng là chỗ quen biết, tuy không thể gọi là bạn trii giao, nhưng hắn cũng có chút hảo cảm với người này, hắn ăn nói tao nhã, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, người như vậy không nên chết bởi một câu nói của hắn.
Chu Nguyên Chương ngón tay lại gõ nhịp trên long án, ánh mắt thâm trầm suy nghĩ, trong miệng thì thầm:
- Tiêu Phàm…. Lại là tên Tiêu Phàm này…
Ngay sau đó, Chu Nguyên Chương trầm giọng nói:
- Viên Trung, ngươi phải đi làm một việc!
- Xin bệ hạ dặn dò!
- Phái người thăm dò gia thế của Tiêu Phàm, điều tra ba đời, sau đó tiếp tục điều trai lại cách làm người của hắn, nếu gia thế không trong sạch, hoặc hành vi không ra gì….
Nói đến đây, Chu Nguyên Chương khẽ dừng một chút, hai mắt đột nhiên mở ra, tỏa ra vô hạn sát khí:
- Ngươi liền giết đi! Cũng không cần phải nói cho Thái tôn biết!
Viên Trung cả người khẽ run lên rồi kiên định trả lời:
- Rõ!
- Trẫm vốn xuất thân từ dân áo vải, thực không phản đối Thái tôn giao du với bá tánh bình dân, nhưng trẫm không thể cho phép một tên bình dân gia thế không trong sạch tâm địa xấu xa giao du cùng Thái tôn được!
- Bệ hạ thánh minh!
Viên Trung chần chừ một lát rồi nói:
- Bệ hạ, nếu tra ra gia thế Tiêu Phàm trong sạch, làm người cũng không thành vấn đề thì làm thế nào ạ?
Chu Nguyên Chương thoáng suy nghĩ, khẽ cười nói:
- Vậy xem hắn biết chữ hay không, sau đó đem hắn tiến cung trẫm muốn triệu kiến hắn!
- Tuân chỉ!
Viên Trung chậm rãi rời khỏi Đông Noãn các.
Chu Nguyên Chương đưa tay cầm tấu chương của Chu Doãn Văn lên, sau đó đọc kỹ lại một lần, nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu, như vẫn chìm trong suy nghĩ, lẩm bẩm nói:
- Triều đình vẫn cần những tiếng nói, ý kiến khác nhau, bên cạnh Doãn văn phải có một người trẻ tuổi làm cánh tay trái phụ tá cho hắn mới được…
… …
… …
Đêm đó, Hi Hòa Môn khẽ hé mở, một số quân cẩm y mặc thường phục lặng lẽ rời cung, thẳng hướng đến huyện Giang Phổ, đề phòng bốn hướng, minh ám hai đường, bắt đầu phân ra điều tra thân thế Tiêu Phàm.
Và vị Tiêu chưởng quầy của chúng ta vẫn hồn nhiên, chẳng hề hay biết, vụ thảo luận về địa vị của thương nhân đã được Hoàng thái tôn viết thành sớ, dâng lên cho Chu Nguyên Chương, hắn lại càng không biết, tên hắn đã nổi như cồn tại kinh thành.
Hắn vẫn đang nhởn nhơ tự đắc làm chưởng quầy của hắn.
--------
Nếu vị Thái Hư đạo trưởng một thân tuyệt thế võ công kia không liên tục quấn lấy hắn, vậy thì hắn sẽ còn nhởn nhơ và thoải mái hơn nhiều.
Bất quá, chả hiểu sao lão đạo Thái Hư tựa hồ rất cố chấp với việc bắt Tiêu Phàm học võ, Tiêu Phàm không bái sư, hắn rất thống khổ, mấy ngày nay hắn cơm ăn không ngon, lại còn làm bộ dạng suy tư, có vài phần hương vị như “ Thái Hư già nua vì phiền não”!
- Vì sao ngươi không chịu bái ta làm thầy? Công phu của ta ngươi cũng thấy rồi, không phải ta nói láo đúng không? Đương kim võ lâm hiện giờ liệu có mấy kẻ có thể so sánh được với ta chứ?
Tiêu Phàm thở dài:
- Đạo trưởng, cớ sao ngươi cứ nhất định bắt ta phải học võ công? Ta thực chất là một kẻ đọc sách, chính nhân quân tử động khẩu bất động thủ…
Thái Hư không chút khách khí vạch trần bản chất của Tiêu Phàm:
- Ta nhổ vào! Ngươi mà động khẩu không động thủ sao? Chút bạc vụn của tiểu nhị ngươi cũng cướp, chuyện thất đức như vậy mà cũng làm được, ngươi định lừa ai vậy hả???
Tiêu Phàm đỏ mặt ngượng ngùng nói:
- Thì… chính nhân quân tử thỉnh thoảng… cũng sẽ có lúc phạm sai lầm chứ
Thái Hư tiếp tục vạch trần hắn:
- Ngươi còn xúi giục bần đạo đánh lén con trai của lão Hoàng tri huyện đấy một côn nữa.
- Người trẻ tuổi nên chịu một chút đả kích…
- Ngươi bắt bần đạo đi Kim Ngọc Lâu gây sự, phá hoại chuyện làm ăn của Hoàng tri huyện…!
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm có chút đen lại:
- Đạo trưởng biết quá nhiều rồi đó! Theo cách làm bình thường của ta… Có lẽ ta nên giết ngươi diệt khẩu mới phải…
Thái Hư cười nhạo:
- Thôi ta xin! Ngươi có đánh được ta đâu
Tiêu Phàm tức khắc nhụt chú, trừng mắt nhìn Thái Hư, vô lực nói:
- Đạo trưởng à, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao nhất định phải là ta theo ngươi học võ mới được? Đừng nói với ta là ta có “cốt cách tinh kỳ”, vạn người khó khặp, là thiên tài vạn năm hiếm thấy…
- Ta nhổ vào! Ngươi có cốt cách cái rắm ý! Nhìn ngươi xem, thân thể còm nhom, gió lớn một chút là bay tận phương nào, còn cái mợ gì gọi là kỳ tài cơ chứ? Phế tài mới đúng
!
Tiêu Phàm đổi giọng năn nỉ nói:
- Vậy xin đạo trưởng buông tha ta đi, đừng quấn lấy ta nữa, phế tài cũng không phải là đống phân chó cho ngươi muốn giẫm là giẫm a, nhưng ta thật sự không phải là mẫu người luyện võ mà!
Thái Hư hừ một tiếng, vẻ mặt trở lên nghiêm túc..
- Bần đạo sở dĩ muốn ngươi theo ta luyện võ là vì thuận theo ý trời!
- Ý trời?
Thái Hư thở dài nói:
- Trước kia bần đạo đã nói với ngươi, tướng mạo của ngươi là cực phú, cực quý, trong mệnh là định vị được làm vương hầu…
Tiêu Phàm mắt rực sáng:
- Hầu gì? Ta chỉ nghe qua Viên Hầu, Kim Ti Hầu, Vương Hầu là cái giống gì thế?
Thái Hư giận dữ nói:
- Ngươi bao giờ thì mới nghiêm túc được hả? Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi… Ngươi tuy có mệnh làm vương hầu, nhưng lại dính vào chinh chiến sát phạt, nếu không có võ công phòng thân, đừng nói là vương hầu, mạng nhỏ của ngươi còn hay không thì cũng cần phải xem xét lại!
Mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ khinh bỉ, tên thần côn này lại định lừa hắn thêm lần nữa, hắn khẳng định không tính được ra Tiêu Phàm vốn là người thuộc chủ nghĩa vô thần, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục hiện đại.
- Việc ta học võ công cùng thuận theo ý trời có ảnh hưởng gì đến nhau? Chẳng lẽ thần tiên báo mộng cho ngươi, muốn ngươi dạy ta võ công?
Thái hư mặt đầy bí hiểm, chậm rãi nói:
- Bần đạo gần đây phát hiện, thiên tượng gần đây ẩn ẩn hình thành mệnh Sát Phá Lang, thiên tượng này tương ứng với phương bắc, trong tử vi đấu số nói: Thất Sát, Tham Lang, Phá Quân tại mệnh cung, tam phương tứ chính hội chiếu, tạo thành Sát Phá Lang mệnh cách, tam tinh một khi tụ hợp, thiên hạ rung chuyển, giang sơn đổi chủ….
Tiêu Phàm vẻ mặt hồ đồ.
- ………..
- Tháng mười, năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, bần đạo xem thiên tượng ban đêm, phát hiện thấy phía nam có một ngôi sao lạ sáng chói ở bên cạnh kinh sư, ngôi sao này không bình thường, lai lịch kì quái, Kinh Dịch, Đấu Số đều chưa từng ghi lại, rồi lại va chạm với mệnh cách của Sát Phá Lang, làm ba ngôi sao này không thể nào tụ họp. Bần đạo tò mò, vội vàng tới kinh sư, rút cục ngôi sao đó ứng với nơi này, vì thế bần đạo liền ở lại ….
Tiêu Phàm ngáp một cái:
- Óa óa oáp….
Thái Hư nhụt chí nói:
- Với trí tuệ của ngươi… Bần đạo rất khó giải thích rõ ràng, quên đi, ta sẽ nói chuyện dễ hiểu hơn để ngươi có thể hiểu được…
Tiêu Phàm như trút được gánh nặng:
- Đa tạ đạo trưởng thông cảm, kỳ thật … Ta cũng hiểu được một chút đạo trưởng ạ!
- Ngươi hiểu được cái gì?
- Ta ít nhất nhìn ra ngươi có nhãn lực còn tinh hơn cả kính thiên văn, mà quên đi, ngươi đâu biết kính thiên văn là cái quái gì! Nói tóm lại nó có ý là so với ngươi kém xa, ngươi tả một cái thiên tượng, một cái dị tinh, cái gì người khác không thấy, ngươi đều thấy được, khẳng định là do nhiều năm ngắm mỹ nữ trên đường, tuyệt đối đạt chuẩn chuyên nghiệp…
Thái Hư:
- …..
Thái Hư vung tay quả quyết nói:
- Nói ngắn gọn, ngươi nhất định phải theo ta học võ công! Không học là làm trái ý trời! Nhất định sẽ bị trời phạt!
Tiêu Phàm hoảng sợ:
- Nghiêm trọng vậy sao? Phải đóng học phí không vậy? Ta không có tiền cho ngươi đâu nhá…
Thái Hư mặt đen như đáy nồi, phun qua kẽ răng hai từ:
- …. Không cần!
Tiêu Phàm yên tâm hẳn, hắn chỉ sợ lão lừa đảo này lại có chủ ý với túi tiền của hắn.
- Một khi đã không cần nộp học phí, ta miễn cưỡng cùng đạo trưởng học vài chiêu vậy!
Thái Hư vẻ mặt vui mừng nói:
- Ngươi rốt cục cũng đồng ý hả? Trời cao thương xót a, bần đạo lần này khổ tâm rút cục cũng làm cảm động thương thiên rồi!
- Đạo trưởng, e hèm.. Đáp ứng ngươi là ta, không phải thương thiên…
Thái Hư sực tỉnh, vẻ mặt chờ mong nói:
- Nào, nói đi, ngươi muốn học gì nào? Bần đạo có rất nhiều các loại tuyệt thế võ công, chỉ cần một loại có thể đánh khắp thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…
Tiêu Phàm vẻ mặt khinh bỉ thầm nghĩ “Lại chém, đi xin ăn gần chết lại còn đánh đâu thắng đó mới lị không gì cản nổi…”
Thái Hư vẫn hứng trí bừng bừng, độc thoại:
- Bần đạo từ nhỏ đã theo sư huynh tập võ, ngoại trừ khinh công Thê Vân Tùng, bần đạo còn biết Thái Cực Quyền, Vân Chưởng, Miên Chưởng…
Tiêu Phàm ngắt lời nói:
- Mấy loại ngươi kể, muốn đạt được chút thành tựu thì cần bao lâu?
- Ách… Nhanh thì hai, ba năm, chậm thì mười năm, chủ yếu dựa vào chân khí nội gia…
Tiêu Phàm không chút hứng thú vội lắc đầu:
- Lâu lắm, ta không kiên nhẫn nổi, đến lúc đó công phu mèo cào, RUỒI bọ đánh cũng không chết, mất mặt lắm, không có lại nào nhanh hơn sao? ( Biên: á à, anh Hận viết hoa chứ không liên quan gì mình
)
- Nhanh hơn thì có “Âm Dương Thập Nhị Thủ” …
- Cái tên khó nghe quá, có bộ võ công nào tên dễ nghe hơn không?
- “Long Hổ Tuyệt Hậu Thủ” thì thế nào?
- Haizz, nghe tên của bộ võ công này như Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại… Không luyện..!
- Bổn phái còn có vô thương nội công tâm pháp: “Thuần Dương Vô Cực công” ….
- Cái tên này nghe có vẻ xấu xa… Liệu có phải tự cung không thế?
- Nhu Vân Kiếm Pháp?
- Lưỡng Nghi Kiếm Pháp?
- Thần Môn Thập Tam Kiếm?
- ……..!
Tiêu Phàm như đi chợ chọn rau, đi một hồi, lựa nửa ngày mà vẫn chưa tìm được một môn ưng ý, khuôn mặt Thái Hư càng lúc càng xám xịt.
Thấy Tiêu Phàm vẫn lắc đầu không ngừng, Thái Hư tức giận đập bàn, quát:
- Tóm lại là ngươi không tin vào uy lực của võ công bổn môn đúng không. Ra ngoài. Ta cho ngươi sáng mắt một phen!
Tiêu Phàm bị dọa giật mình:
- Làm gì á. Không phải ta chỉ chọn hơi lâu một chút thôi sao? Không đến nỗi phải đánh ta một trận thế chứ.
- Nói nhảm ít thôi! Đi ra!
Nói xong, Thái Hư không thèm giải thích, kéo Tiêu Phàm ra cửa Túy Tiên Lâu. Hai mắt như điện, khẽ đảo qua mọi người đi đường, sau đó chỉ vào một nữ tử thướt tha đi ngang qua, Thái Hư nói:
- Xú tiểu tử! Ngươi thấy vị cô nương kia không?
Tiêu Phàm chăm chú nhìn một lát, gật đầu tán thưởng:
- Đạo trưởng thật là có con mắt, cô nương trông thật lả lướt à nha…
Thái Hư hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Xú tiểu tử, ngươi cũng không kém đâu!
Thái Hư ngưng thần đề khí, tay phải tạo thành hình chỉ, bỗng nhiên trợn mắt, duỗi một ngón tay hướng phía sau lưng cô nàng, mở miệng hét to:
- Mở!
Một màn kinh ngạc xảy ra, nữ nhân kia đứng cách hai trượng đột nhiên cảm thấy khác thường: “ A!” một tiếng đầy kinh hãi, mặt đỏ bừng, vội che ngực, ngồi xổm bên đường, nửa ngày sau cũng không dám đứng dậy.
- Là sao?
Tiêu Phàm vẻ mặt quái lạ, hết nhìn vào nữ tử, lại quay sang Thái Hư.
- Ngươi lão già mất nết này! Ngón tay của ngươi vừa làm cái gì đấy????
Thái Hư thoáng cười, đắc ý nói:
- Rất đơn giản, bần đạo chỉ đem cái dây yếm bên trong kéo tuột ra mà thôi…
Tiêu Phàm hai mắt rực sáng như đèn lồng trong đêm.
- Tức là… Cái này….
Tiêu Phàm kích động đến mức nói lắp ba lắp bắp.
Thái Hư ngạo nghễ nói:
- Đây là chiêu thức nhỏ do bần đạo tự nghĩ ra, luyện nó chỉ cần biết chút chút về phương pháp vận khí cộng thêm một chút thủ thuật che mắt, mấy ngày là học xong, chiêu này có khả năng giải nguy cho bản thân, bất luận là dây thừng, dây lưng, dây áo, mảnh vải đều có thể cởi ra trong khoảnh khắc, tương lai nếu ngươi có vào tù, bằng nó ngươi có thể dễ dàng thoát vây..
- Chiêu này tên gọi là gì vậy?
Thái Hư đắc ý vuốt râu nói:
- “ Tiên Nhân Như Ý Chỉ”
Tiêu Phàm hai mắt trợn trừng, miệng lẩm bẩm:
- Hiển nhũ nhất chỉ! ( Một chỉ lộ dzú!). Quả nhiên đúng như tên gọi a, tên hay…!
Tưởng tượng đến lúc học xong, khiến cho nữ nhi đi trên đường, áo yếm bay khắp trời, Tiêu Phàm không khỏi chảy nước miếng, dâm ý vô biên…
- Đạo trưởng, ta muốn học nó!
Tiêu Phàm phi thường nghiêm túc đưa ra yêu cầu.
Thái Hư vẻ mặt mừng rỡ:
- Thật sao? Ngươi chắc chắn muốn học nó?
Tiêu Phàm nắm chặt tay, kích động nói:
- Ta quyết định học nó! “Hiện nhũ nhất chỉ!” Chính nó, ta không ăn không ngủ cũng phải học nó!
- Ha ha ha ha, trẻ con thật dễ dạy! Bái sư đi!
- Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi ba lạy!