Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

chương 150: ra đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi mở thêm một nhà máy và chuyển trụ sở công ty đến thành phố Vân, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ bận rộn hơn, thời gian ở nhà ngày càng ít. Cho dù được rảnh rỗi, hai người cũng ở nhà họ Tạ hoặc nhà họ Lâm, cố gắng tận dụng hết thời gian để bầu bạn bên bố mẹ.

Phía nhà Lâm Tố Mỹ không cần nói nhiều, nhà đông người, đủ cả người lớn lẫn trẻ nhỏ, vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, có Lâm Tố Mỹ ở nhà hay không thực ra không ảnh hưởng gì. Chỉ là lũ trẻ sẽ ngóng vợ chồng họ về nhà. Bởi vì khi ấy chúng có thể ăn được không ít thứ đồ mới. Ai bảo lần nào đôi vợ chồng này ra ngoài cũng mua đồ ăn vặt về cho lũ trẻ chứ.

Mà nhà Tạ Trường Du chỉ có Tạ Minh và Trần Tư Tuyết vốn rất lạnh lẽo, nhưng bây giờ Tạ Trường Linh và con gái chị ở nhà, có con cháu cạnh bên, nhà cửa cũng thêm huyên náo. Trong hoàn cảnh đó, ngay cả Tạ Giai Giai vẫn luôn hướng nội, trầm lặng hiện đã trở nên hoạt bát hơn.

Con của Tạ Trường Bình cũng đã ra đời. Chị sinh ra một cậu con trai. Vì quá vui mừng mà Tả Minh Sinh bị Tạ Trường Bình chụp cho cái mũ trọng nam khinh nữ, con vừa ra đời anh đã bị mắng té tát. May là tính cách Tả Minh Sinh tốt, hoàn toàn không so đo, một lòng dồn tâm tư vào vợ và con.

Trần Tư Tuyết cũng thường chạy đi chăm sóc Tạ Trường Bình, dặn dò chị đủ chuyện trong thời gian ở cữ. Tạ Trường Bình nghe mà thấy phiền, đuổi luôn Trần Tư Tuyết đi. Sau đó chẳng được mấy ngày, Trần Tư Tuyết lại chạy đến, khiến Tạ Trường Bình thấy chán gần chết.

Điều khá bất ngờ là bây giờ quan hệ giữa Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Linh khá tốt.

Một lần, khi có người cố ý nói xấu Tạ Trường Linh để “lấy lòng” Lâm Tố Mỹ, Lâm Tố Mỹ quạc lại ngay, đúng lúc bị Tạ Trường Linh ra ngoài mua đồ nghe thấy. Hai người nhìn nhau thân thiện mấy giây, cùng ăn một bữa cơm, nói dăm ba câu chuyện, quan hệ đột nhiên tốt lên trông thấy.

Tạ Trường Linh đâu thể không biết người khác bàn tán sau lưng chị thế nào. Người ta chỉ nói rằng loại phụ nữ như chị lòng dạ thâm độc vẫn còn tốt, có người còn chạy thẳng đến giới thiệu một vài người đàn ông kì cục, xấu xí, nói bóng gió với chị rằng chị chỉ xứng với những người đàn ông như thế, cũng chỉ có loại đàn ông như thế mới không chê chị.

Vì chuyện đó mà Trần Tư Tuyết làm ầm ĩ mấy trận. Song Tạ Trường Linh đâu thể cứ khiến mẹ mình lo lắng mãi. Rất nhiều lúc, chị đều yên lặng nhẫn nhịn. Nhưng lúc đêm khuya thanh vắng, chị cũng sẽ hoài nghi bản thân, liệu có phải mình đã làm sai rồi không, mình đã gây ra nhiều rắc rối cho mình và người nhà như thế, chị cũng sẽ nghĩ hay là cứ chết quách đi cho rồi để khỏi phải sống đau khổ. Nhưng chị vẫn phải chăm sóc con gái mình cho thật tốt, chị không thể chết.

Lâm Tố Mỹ mời Tạ Trường Linh ăn trong quán cơm, món nào món nấy đều thơm ngon. Cô ăn một miếng nhỏ, rồi hỏi Tạ Trường Linh: “Vậy chị có hối hận không?”

Cô đang ám chỉ chuyện cuối cùng Tạ Trường Linh làm với người nhà họ Chu.

Tạ Trường Linh cắn môi, đột nhiên cười. “Nếu chị nói, nội tâm chị cảm thấy đây là chuyện cừ nhất mà Tạ Trường Linh chị đã từng làm, em có xem thường chị không?”

Dù người khác ra sao đi chăng nữa, Tạ Trường Linh biết, nếu lúc đó Chu Lương Sinh không nói mấy lời giả dối kích thích đến chị thì chị sẽ không có dũng khí làm. Mà sau khi đã giẫm được bước đầu tiên, chị nhất thiết phải đòi một lẽ công bằng cho bản thân, đòi một lẽ công bằng cho người nhà, để mình và người nhà đều biết chị không bị dăm ba câu nói của Chu Lương Sinh lừa gạt.

“Không đâu. Em sẽ rất khâm phục chị.” Lâm Tố Mỹ kiên định lắc đầu. Bởi vì bản thân cô không làm được chuyện như vậy, cho nên cô khâm phục những người có thể làm được.

“Khâm phục ư?” Tạ Trường Linh chẳng tỏ rõ đúng sai. “Em mới là người khiến chị hâm mộ đấy. Bố mẹ chị đã kể chị nghe chuyện công ty rồi, em tài giỏi lắm ấy. Em nhất định sẽ không sống kiểu như chị…”

Tạ Trường Linh không nhịn được mà đỏ hoe mắt. Đâu phải là đối phương sẽ không sống thành như vậy, có lẽ là với ánh mắt và tầm nhìn của Lâm Tố Mỹ, ngay từ đầu cô đã chẳng ưng được loại người như Chu Lương Sinh chứ đừng nói đến việc sống thành như thế.

“Chị, em không biết chị nghĩ thế nào, nhưng em cảm thấy phụ nữ sống vốn đã khó khăn hơn đàn ông. Nếu đã vậy, để sống tốt hơn, chúng ta phải cố gắng hơn họ. Khi chúng ta đã có năng lực thì cũng có thể có được điều kiện và tư cách độc lập. Có những thứ này rồi, dù xảy ra chuyện gì, có lẽ chúng ta đều sẽ không thấp thỏm bất an và tuyệt vọng nữa. Bởi vì tự bản thân chúng ta biết rằng, chỉ tự dựa vào bản thân mình ta đã có thể sống rất tốt rồi.”

Tạ Trường Linh nhìn Lâm Tố Mỹ mấy giây. “Chị biết rồi…”

Trước đây chị không hiểu thứ mà Trường Bình nói rằng “là của mình thì mới là của mình, mới cảm thấy an tâm”, còn bây giờ chị đã hiểu. Tuy hiện giờ người vào ở trong nhà nghỉ đó không nhiều, một tháng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng chị thấy an tâm, cõi lòng cũng chân thực.

“Chị, chị sống vì bản thân mình, còn về những lời gièm pha kia, chị bận tâm đến nó làm gì? Chị không nghe thấy thì thôi, vì dẫu sao không nghe thấy thì lòng không phiền. Còn nếu mà nghe thấy thì chị đừng nhịn, cứ bật lại.” Lâm Tố Mỹ nói đến đây thì không nhịn được cười. “Đây là điều chị họ em dạy em. Chị ấy nói, người khác nói một câu, người ta nói xong là thôi, người nói chẳng chịu chút ảnh hưởng gì, song lại có ảnh hưởng rất lớn tới mình. Nếu em bị ảnh hưởng, người ta vẫn sẽ tiếp tục mắng em sau lưng, họ sẽ mãi mãi không cảm thấy mình sai. Cho nên bận tâm đến họ làm gì? Một đám người không muốn thấy mình sống tốt, vậy mình phải sống thật vui vẻ, làm họ ghen tị chết luôn.”

Tạ Trường Linh nghe mà nở nụ cười.

Tạ Trường Linh chợt nghĩ, nếu chị thật sự chết vì những lời nói đó thì sẽ không phải chết là hết, những người đó vẫn sẽ tiếp tục mắng chị vô dụng, người nhà chị sẽ vì thế mà bị bao phủ trong nỗi ám ảnh.

Cho nên vì bản thân, vì người nhà, chị phải sống thật tốt, phải trải qua cuộc sống sau này cho thật tốt.

……

Sau hôm đó, nếu có thời gian gặp mặt, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Linh đều sẽ tíu tít với nhau.

Cảnh tượng này khiến người nhà họ Tạ cực kì kinh ngạc.

Tạ Trường Du nhìn rồi không nhịn được mà “bốc nước chua”. “Đó rốt cuộc là chị anh hay chị em hả?”

Lâm Tố Mỹ trợn mắt nhìn anh. “Đàn ông đúng là ích kỉ.”

“Này, nói năng thế nào đấy, sao chụp cho anh cái mũ to đùng vậy.”

“Chỉ cho phép anh và mấy ông anh của em có quan hệ tốt, còn em và chị gái anh có quan hệ tốt hơn chút thì không được, thế mà không phải là ích kỉ à?”

Tạ Trường Du sờ mũi, ừm, không tài nào phản bác.

Tết vừa rồi, biểu hiện của Tạ Trường Du rất rõ ràng. Trước đây Lâm Tố Mỹ không phát hiện, năm nay mới đặc biệt quan tâm một chút. Kiểu ăn cơm của nhà họ Lâm là trước tiên đến nhà Lâm Kiến Quốc, sau đó là nhà Lâm Kiến Đảng rồi lần lượt các nhà còn lại, Tạ Trường Du tỏ ra tích cực hơn Lâm Tố Mỹ nhiều.

Mỗi lần Lâm Tố Mỹ đến, Tạ Trường Du đã trò chuyện với các anh của cô rồi, không biết một đám đàn ông lấy đâu ra lắm lời vô nghĩa như vậy nữa. Vì tò mò, cô còn đến hẳn bên cạnh nghe mấy câu.

Tạ Trường Du thích phong cách của nhà họ Lâm. Tuy họ tự sống cuộc sống riêng, nhưng năm nào mấy gia đình cũng tụ tập, cả một đại gia đình đều hòa hợp, nếu có chuyện thì anh giúp em một chút, em đỡ đần anh đôi phần. Hơn nữa mọi người đều không đưa ra yêu cầu quá đáng mà chỉ là một vài việc lặt vặt mà thôi.

Trong phần lớn tình huống, gần như đều là mọi người biết rõ họ hàng của mình là người thế nào. Tuy bình thường có qua lại với kiểu người chỉ biết tiêu tiền không kiếm tiền, nhưng mọi người cũng thầm có ý kiến trong lòng. Mà với người có quan hệ tốt thì khi đối phương gặp chút chuyện, chẳng cần đối phương nói, họ đã hỏi luôn đối phương có thiếu tiền không, nếu thiếu tiền thì cứ nói thẳng là được.

Cho nên Tạ Trường Du cảm thấy người nhà họ Lâm thật sự rất thú vị.

Như ba anh con trai của nhà Lâm Kiến Dân chẳng hạn, thái độ của mọi người với họ rất khác. Lão đại Lâm Phú chân chất, chịu làm; lão nhị Lâm Quý mấy năm nay học thói xấu bên ngoài; còn Lâm Tường bị Từ Lâm quản lý nên bây giờ vợ chồng Lâm Kiến Dân không thương con trai út nhất nữa mà thích Lâm Quý dẻo miệng hơn, cả nhà cứ lung tung beng hết cả lên.

Lâm Phú và Lâm Tường đều bị Lâm Quý liên lụy không nhẹ. Cuối cùng Từ Lâm đưa ra thông điệp: nếu còn giúp Lâm Quý một xu tiền nữa thì ly hôn, vì Lâm Quý, họ đã ầm ĩ tận mấy lần rồi.

Bây giờ ư, Lâm Phú cũng bị cậu em trai này liên lụy thê thảm rồi, nếu cho em trai vay tiền thì có lẽ anh rất khó lấy lại được.

Lâm Quyền, Lâm Mưu và Lâm Chính nhà Lâm Kiến Đảng đều bị vợ chồng Lâm Quý vay tiền, còn là hai bên nam nữ lần lượt tới vay. Nhưng Lâm Mưu và Lâm Quyền đều không có suy nghĩ với người nhà Lâm Kiến Dân vì chuyện đó. Chắc chắn họ không xem trọng Lâm Quý, nhưng thái độ của họ với Lâm Phú chỉ có một – Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng, họ tuyệt đối không nói hai lời mà giúp ngay.

Tạ Trường Du cảm thấy ai nấy nhà họ Lâm đều có câu chuyện, nghe rất thú vị.

Mà sau Tết, chuyện của nhà Lâm Kiến Dân hoàn toàn bùng nổ.

Từ Lâm cho chồng là Lâm Tường một giới hạn, rằng phải bắt Lâm Quý trả tiền, không trả thì ly hôn. Còn Lâm Phú, tuy không có thái độ như vậy nhưng vợ Lâm Phú cũng đã bày tỏ sự bất mãn. Trong tình hình đó, ngay cả vợ chồng Lâm Kiến Dân cũng không dám bày tỏ gì nữa. Nếu họ thật sự tỏ thái độ thì có lẽ Lâm Phú, Lâm Tường sẽ bảo luôn rằng hai ông bà sống cùng Lâm Quý là được, họ không lo cho nữa.

Lâm Quý bị bức ép bất đắc dĩ, cuối cùng bán căn nhà trong thành phố rồi trả nợ. Sau khi bán nhà, vợ chồng Lâm Quý cũng ly hôn, đằng nữ rời đi luôn và ngay.

Bây giờ con của Lâm Quý cũng được vợ chồng Lâm Kiến Dân nuôi. Còn Lâm Phú, Lâm Tường có lẽ cảm thấy chuyện vợ chồng Lâm Quý ly hôn hơi có liên quan đến mình, vì thế họ cũng không hé tiếng, cứ để bố mẹ nuôi như vậy.

Lâm Quý ly hôn, phản ứng của người nhà họ Lâm nhất trí lạ kì. Lâm Quý vốn là một người tốt, cũng chân chất, chăm làm như Lâm Phú, sau khi cưới một cô vợ ham hư vinh về thì mới biến thành như vậy, chỉ mong rằng bây giờ Lâm Quý có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Sau khi chạm mặt Từ Lâm, Từ Lâm thậm thụt nói với Lâm Tố Mỹ rằng vợ của Lâm Quý còn từng chạy hẳn một chuyến đến tìm vợ chồng Lâm Tường.

Ý của vợ Lâm Quý là trước tiên để con cho nhà họ Lâm nuôi, chị ta không thể không từ bỏ đứa con của mình.

Còn về dự định của vợ Lâm Quý thì chị ta cũng ngầm ám chỉ với Từ Lâm, rằng bây giờ chị ta đi theo một người đàn ông, đối phương chi tiền cho chị ta mở một cửa hàng, nếu chị ta sống tốt thì sau này cứ như vậy, nếu chị ta sống không tốt thì sẽ về tìm con trai mình. Chị ta bảo Từ Lâm khuyên Lâm Quý đừng có tìm một cô vợ chính thức, chơi bời linh tinh là được, bởi vì có khả năng chị ta sẽ còn trở về.

Lâm Tố Mỹ nghe mà há hốc miệng, cũng không biết có nên khen tư tưởng của bà chị dâu thứ tám của cô thật sự tiến bộ hay không nữa.

Từ Lâm tức đến mức méo cả mặt. “Chị ta đã nghĩ xong xuôi cả rồi, còn nói bây giờ thế giới bên ngoài là vậy, có tiền mới có lý, tưởng chị không ra ngoài nên không nghe hiểu mấy lời chị ta nói. Chị bèn nói với chị ta, đó là chuyện của chị ta và anh hai, đến lượt bọn chị khuyên chắc? Với lại, ai có thể đợi được chị ta quay về chứ, nghĩ hay gớm. Tiểu Mỹ, chị nói em nghe, cái anh thứ mười nhà đó cũng là đồ ngốc đấy.”

Từ Lâm nói lời đó với Lâm Tường, sau hồi lâu Lâm Tường cũng chẳng nói gì. Ăn cơm xong, anh tự chạy đi rửa bát. Sau khi tắm xong, nằm trên giường, Lâm Tường mới lặng lẽ nói với Từ Lâm: “Sao anh lại cảm thấy bà chị dâu cũ của anh thông minh thế nhỉ.”

Từ Lâm nghe mà chẳng buồn trợn mắt, anh có thể phản ứng chậm hơn nữa được không? Người ta không thông minh mà có thể tiêu hết sạch tiền của anh trai anh, rồi còn tiêu hết cả tiền của bố mẹ anh chắc, bây giờ ngay cả căn nhà đáng tiền duy nhất cũng mất rồi, người ta bỏ chạy ngay lập tức, dứt khoát vô cùng kia kìa.

Lâm Tố Mỹ bị lời Từ Lâm nói làm cho buồn cười.

Lúc tán gẫu với Tạ Trường Du có bàn đến chuyện của Lâm Quý, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều cảm thấy hai vợ chồng kia có vấn đề. Thực ra, hai người họ cũng có tổn thất vì đã cho Lâm Quý vay chút tiền. Nhưng bởi hai vợ chồng vẫn luôn khá cứng rắn với chuyện vay tiền - lần đầu cho vay, nhưng lần trước mà chưa trả thì không cho vay nữa - cho nên tuy có tổn thất song cũng không quá nhiều.

Mà số tiền họ cho vay cũng được Lâm Kiến Dân trả dưới danh nghĩa con trai rồi.

Phận làm bố mẹ luôn như thế, đã ngần ấy tuổi rồi vẫn không thể hưởng phúc, còn phải đi trả món nợ con cái để lại.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng chỉ nói chuyện bâng quơ, coi như màn trò chuyện trước khi ngủ mà thôi.

Cho nên sang hôm sau, khi trời vừa sáng mà cổng Tạ trạch đã bị gõ, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều giật nảy mình, còn tưởng bên phía nhà Lâm Kiến Dân đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Trường Du đi mở cửa. Kết quả là một lúc lâu sau anh cũng không quay lại. Lâm Tố Mỹ lấy làm lạ, đi ra từ phòng bếp, đứng ở cửa hỏi: “Ai thế anh? Có chuyện gì à?”

Giọng nói của Tạ Trường Du hơi khác thường. “Tiểu Mỹ, em qua đây.”

“Sao thế?” Lâm Tố Mỹ nhíu mày, thầm thấy lạ, nhưng vẫn đi về phía cổng.

Người đứng ngoài cổng là Lâm An, mắt anh hoe đỏ.

“Anh hai.” Vừa thấy anh, Lâm Tố Mỹ lập tức cảm thấy buồn cười.

Lâm An nhìn em gái mình. “Tiểu Mỹ, bác cả đi rồi.”

Đầu óc Lâm Tố Mỹ đờ đẫn. “Bác cả đi rồi? Bác ấy đi đâu? Chẳng lẽ cãi nhau với bác gái à, nhưng mà thế thì cũng không đến mức rời nhà đi chứ?”

Nước mắt Lâm An chảy ra. “Bác cả… bác cả mất rồi.”

Đầu óc Lâm Tố Mỹ càng trống rỗng. Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn Lâm An, như thể đối phương đã nói một chuyện hết sức lạ lùng vậy. “Anh nói vớ vẩn gì đấy? Rõ ràng bác cả vẫn khỏe mà, hôm qua còn chạy đi câu cá, cần câu của bác còn là do em tặng, vì nơi câu cá hơi xa nên em còn lái xe chở bác một đoạn…”

Lâm An chỉ khóc.

Lâm Tố Mỹ chỉ có một suy nghĩ, sao có thể chứ, ngày hôm qua vẫn khỏe mạnh, bác cả không đau ốm gì, sao có thể đột ngột ra đi chứ.

Cô vẫn còn nhớ mỗi một câu bác cả nói với mình.

Bác cả nói: “Tiểu Mỹ, cháu và Trường Du phải sống cho thật tốt, đừng suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh. Người trẻ tuổi như bọn cháu có hiểu biết rộng, kiến thức nhiều hơn bọn bác, cũng dễ dàng bị cám dỗ hơn, phải giữ nguyên trái tim ban đầu…”

Tạ Trường Du ôm Lâm Tố Mỹ vào lòng. “Bây giờ chúng mình qua đó xem chuyện là thế nào đã.”

Lâm Tố Mỹ máy móc gật đầu.

Lúc họ đến nhà bác cả, ở đó đã có rất nhiều người vây quanh, người của nhà họ Lâm gần như đã đến đủ, ai chưa đến thì hiện cũng đã được báo tin rồi.

Lâm Tố Mỹ tới gần, nghe thấy người trong thôn đang nói chuyện.

“Thật hả? Không thể nào. Hôm qua tôi còn bắt gặp ông ấy, hỏi ông ấy có câu được cá không, ông ấy nói số may nên câu được tận mấy con…”

“Đúng đấy, tôi cũng gặp mà.”

“Sao lại đi đột ngột thế chứ?”

“Phải đấy, không ốm không đau, thoáng cái đã mất rồi.”

……

Người trong nhà cũng đang bận rộn. Hẳn là Lâm Kiến Quốc qua đời vào nửa đêm, bây giờ cơ thể đã cứng lại. Lâm Kiến Quốc ngủ hay ngáy, tiếng rất to, bị cháu gái chê mãi, sau đó Lâm Kiến Quốc tự chạy đi ngủ, còn cháu gái ông thì ngủ với Dịch Phương.

Buổi sáng, Lâm Tư Tư đi gọi ông nội dậy, kết quả là không gọi được. Sau đó cô bé đi mách với bà nội, nói ông nội lười đi rồi, vậy mà vẫn còn ngủ nướng.

Dịch Phương cũng chẳng bận tâm. Sau đó, khi ăn đậu Hà Lan bà nội xào, Lâm Tư Tư lại đi gọi ông nội, bón đậu cho Lâm Kiến Quốc ăn.

Bây giờ, trong miệng Lâm Kiến Quốc vẫn còn mấy hạt đậu.

Lại qua một lúc, Dịch Phương đi gọi người, mới phát hiện Lâm Kiến Quốc đã qua đời.

Dịch Phương tỏ ra cực kì bình tĩnh, còn nói với cháu gái: “Đừng gọi nữa, ông nội con mất rồi.”

Sau đó, Dịch Phương đi gọi người nhà lão tam, lão tứ đến.

Bây giờ người trong thôn đang thay quần áo cho Lâm Kiến Quốc. Còn gian chính nhà họ Lâm đã để một cỗ quan tài, sau khi Lâm Kiến Quốc được thay quần áo xong thì sẽ được đặt vào trong quan tài.

Vừa thấy cảnh tượng này, Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa mà khóc nức nở.

Tạ Trường Du ôm cô, mắt anh cũng đã đỏ hoe.

Tiếng khóc vang lên trong gian nhà chính, nhưng không ai gào khóc to tiếng, chỉ là nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Chỉ có Dịch Phương vẫn lo việc này việc nọ bình thường, thậm chí còn có thể cười với người khác.

Lâm Tố Mỹ nhìn bác gái một lúc rồi đi tìm Lâm Hải Yến. Bây giờ Lâm Hải Yến đang khóc đến nỗi không thành hình người. Lâm Tố Mỹ hết cách, chỉ đành đi tìm Lâm Dũng và Lâm Mãnh.

“Tiểu Mỹ, sao thế?” Trong nhà xảy ra chuyện thế này, Lâm Dũng và Lâm Mãnh không thể cứ đau lòng mãi, phải xử lý rất nhiều việc, làm tang lễ, mua đồ, sắp xếp đủ thứ chuyện, căn bản không thể rảnh rỗi.

“Bây giờ bác gái hơi bất thường, các anh phải để ý kĩ đến bác đấy. Ngày trước em nghe nói một nhà cũng thế này, sau khi chồng ra đi, vợ vẫn còn vui vẻ, người khác đều nói người vợ không bình thường, nhưng chẳng được mấy hôm, người vợ đã đi theo rồi… Em sợ bác gái thế này thì không ổn lắm.”

Quả nhiên Lâm Dũng và Lâm Mãnh trở nên nghiêm túc. “Được, bọn anh sẽ chú ý thật kĩ.”

Nếu bây giờ Dịch Phương đau đớn òa khóc thì còn có thể phát tiết, nhưng hiện giờ bà lại không làm vậy…

Lâm Tố Mỹ đi đến trước mặt Lâm Hải Yến và ở bên chị, không nói ra được lời bảo đối phương nén đau thương hay đừng đau lòng, chỉ kéo Lâm Hải Yến đi đốt tiền giấy.

Quan tài được nâng lên bởi hai chiếc ghế dài, phía dưới quan tài có một chiếc bát được đổ dầu, sau đó xoắn một tờ giấy làm bấc đèn, đốt cháy dầu, không thể để ngọn đèn này tắt, phải trông coi cẩn thận.

Lâm Tố Mỹ và Lâm Hải Yến đều ngồi trên chiếc ghế nhỏ rồi bắt đầu đốt giấy. Lâm Hải Yến đốt mãi, đốt mãi thì òa khóc. Người cha nhân hậu, thiện lương với mọi người, cả đời này không có lỗi với ai của chị, tại sao lại ra đi sớm như vậy, tại sao người tốt không sống lâu chứ, phận làm con gái như chị còn chưa tận hiếu với ông mà.

Lâm Hải Yến suy sụp khóc thất thanh, dù thế nào cũng không dừng lại được.

Lâm Tố Mỹ ôm lấy Lâm Hải Yến, khẽ giọng an ủi chị, tuy bác cả đi sớm nhưng không chịu khổ, chỉ là khiến mọi người đều vô cùng bất ngờ thôi.

Dù là người nhà họ Lâm hay người trong thôn, người tới nhà họ Lâm càng ngày càng nhiều. Mọi người đều tiến vào cúi đầu trước quan tài để bày tỏ lòng tiếc thương.

Người trong thôn không nói mấy lời xin bớt đau buồn, chỉ là cũng chạy tới đốt tiền giấy, bày tỏ sự thương tiếc trong lòng.

Nhưng tâm lý mọi người đều chỉ có một suy nghĩ thống nhất – Sao người tốt lại không sống lâu chứ?

Đêm hôm đó, Lâm Tố Mỹ vẫn luôn trông chừng Lâm Hải Yến. Lâm Hải Yến không chịu đi ngủ, bởi vì qua hai hôm sẽ bị kéo đến nhà hỏa táng rồi, thời gian có thể ở bên Lâm Kiến Quốc quá ngắn ngủi.

Lâm Tố Mỹ vô cùng cứng rắn với Lâm Hải Yến, cô bảo Lâm Hải Yến đến đốt giấy, nếu ngay cả việc này cũng làm không tốt thì đổi người, để người khác làm.

Lâm Hải Yến chỉ đành nhịn, cùng Lâm Tố Mỹ đốt giấy.

Đêm này, rất nhiều người đều thức trắng.

Từ Lâm cũng đã đến, nói Lâm Kiến Quốc vẫn luôn chạy đến nhà họ, khuyên họ đừng ly hôn, dù là vì con cái hay vì Lâm Tường, Lâm Tường giúp đỡ anh em không hề sai, có sai là anh giúp mãi không dừng, chỉ cần Lâm Tường sửa đổi lại là được.

Lâm Quý cũng đã đến. Lâm Kiến Quốc cũng đã chạy đi khuyên anh rất lâu, bảo anh đừng oán giận anh em mình, anh em giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, nhưng giúp đỡ quá thì cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của người ta, anh đi đến bước này cũng là vì anh không hiểu phải kiềm chế bản thân, làm người phải có khả năng phán đoán, phải biết cái gì nên làm cái gì không.

Vợ chồng Lâm Phú cũng khóc nói Lâm Kiến Quốc khuyên vợ chồng họ đừng cãi nhau thế nào. Hai vợ chồng sống ở thành phố Vân, Lâm Kiến Quốc còn bắt xe đi tìm họ, chỉ là để các cháu sống thật hạnh phúc.

Lâm Chính, Lâm Mưu, Lâm Quyền và rất nhiều người khác, có ai chưa từng được Lâm Kiến Quốc khuyên nhủ, vỗ về?

Tiếng khóc không dứt.

Nhưng bây giờ, vì nguyên nhân này mà những người ở thế hệ của Lâm Tố Mỹ ngồi lại với nhau, cùng nói những chuyện liên quan đến Lâm Kiến Quốc.

Một nhóm anh chị em họ nói chuyện với nhau, an ủi lẫn nhau, cùng đốt tiền giấy không ngừng. Ngọn lửa ấy mãi không tắt.

Ngày hôm sau, người trở về càng nhiều.

Bởi vì còn có người muốn về và đã đánh tiếng trước, cho nên quan tài của Lâm Kiến Quốc được để lại thêm hai ngày, mãi cho đến khi những người đó đều trở về hết.

Rất nhiều người trở về đều không phải họ hàng nhà họ Lâm, nhưng sau khi trở về, ngay cả nhà mình họ cũng không về mà chạy đến vái ngay.

Có gia đình trước đây nghèo khó nhất trong thôn, Lâm Kiến Quốc giúp đỡ họ không ít, cũng lén tìm lối thoát cho họ.

Còn có tên côn đồ ngày trước trong thôn đã làm sai chuyện, bị Lâm Kiến Quốc bắt, Lâm Kiến Quốc dạy dỗ anh ta cả ngày, hỏi anh ta làm thế thì xứng với ai? Bố mẹ lo lắng, cuộc đời của bản thân anh ta cũng không thấy lối thoát.

Còn có một nhóm đông trí thức cũng chạy về. Trong những người này, có người đỗ đại học xong thì sống khá tốt, có người đang có một công việc bình thường, nhưng tất cả họ đều cùng trở về.

Chỉ có một trí thức gây tranh chấp với người trong thôn. Hóa ra hồi đó anh ta bỏ chạy, lúc bỏ chạy bị người nhà đó đuổi theo, anh ta trốn trong rừng ngô, bị Lâm Kiến Quốc trông thấy, khi ấy anh ta cảm thấy mình đã tiêu đời. Nhưng Lâm Kiến Quốc bảo anh ta trốn kĩ, còn Lâm Kiến Quốc dẫn dụ những người đó. Lâm Kiến Quốc nói với anh ta rằng ông sẽ nghĩ cách giúp anh ta thay đổi mối quan hệ lương dầu, bảo anh ta đừng lo lắng, có điều cả đời này đừng quay lại thôn Cửu Sơn nữa.

Khi ấy trí thức đó khóc nức nở, Lâm Kiến Quốc chính là ân nhân của anh ta. Năm ấy anh ta bị người ta nhìn trúng, bị bức ép cưới một cô gái trong thôn, gia đình đó cực kì hung hãn.

Lâm Kiến Quốc nói: Tôi biết cậu chịu ấm ức, mấy năm nay cậu sống chẳng dễ dàng gì, về thành phố sống cho thật tốt nhé.

Vừa xuất hiện trong thôn, người đàn ông đó bị người nhà kia gọi người bắt, muốn đánh anh ta, nói anh ta đã làm con gái họ lỡ dở.

Sân đá ngoài nhà Lâm Kiến Quốc vô cùng ầm ĩ, Lâm Dũng nổi cáu. “Muốn gây chuyện thì về nhà gây, đừng có gây ở nhà tôi.”

Sau khi Lâm Dũng cất tiếng, bên ngoài mới không còn động tĩnh nữa.

Người vốn là trí thức bị đánh đó vẫn bước từng bước vào gian chính nhà họ Lâm, sau đó quỳ trước quan tài, kính cẩn vái ba cái.

……

Số người trở về vào hai hôm sau còn nhiều hơn. Dù bận rộn thế nào đi chăng nữa, vào lúc này, mọi người như đều rất ăn ý quay lại tham dự tang lễ của Lâm Kiến Quốc. Họ chưa từng bàn bạc với nhau, chỉ bất giác làm vậy.

Hôm trước khi Lâm Kiến Quốc được đưa đi, người được mời đến mới bắt đầu làm phép.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều tham gia, tận mấy chục người đều làm theo, không ngừng quỳ lạy rồi nghe người ta niệm một vài lời mọi người nghe không hiểu, sau đó châm pháo.

Gian chính nhà Lâm Kiến Quốc chật kín.

Sau đó, trên lối đi ở sân đá bắc một cây cầu bằng bàn ghế, để Lâm Kiến Quốc lên đường bình an…

Giày vò cả đêm, mãi đến ba bốn giờ sáng, khó khăn lắm nghi thức mới kết thúc.

Không một ai than mệt, mọi người đều kính cẩn như thế. Nếu thật sự có kiếp sau, chẳng nghi ngờ gì, họ đều hy vọng ông lão này có thể bình an, hạnh phúc.

Ngày thứ ba, phải tiễn Lâm Kiến Quốc đi rồi.

Ngày thứ tư, lúc mọi người muốn nhấc người đi, Dịch Phương đột ngột xông ra. “Mấy người muốn đưa ông ấy đi đâu? Lâm Dũng Lâm Mãnh, họ muốn đoạt bố hai đứa đi…”

Lúc này, mọi người mới phát hiện điều bất thường.

Mọi người khuyên nhủ, Dịch Phương mới như hồi hồn. Bà nhìn mấy anh con trai của mình với ánh mắt mông lung. “Bố mấy đứa chỉ đang ngủ thôi mà? Ông ấy chỉ đang trách mẹ, mẹ không nên chê ông ấy ngáy to, không nên bắt ông ấy sang phòng khác ngủ…”

Lâm Tư Tư cũng nhìn bà nội. “Không phải ông nội đang ngủ, bà nội ơi bà nhớ nhầm rồi, ông nội đến một nơi khác, ông sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Lâm Tư Tư nói, rồi cũng không nhịn được mà bật khóc, cánh tay nhỏ quệt thật mạnh những giọt nước mắt. Ông nội không còn nữa rồi, sau này không còn ai dạy cô bé đọc chữ số, viết bính âm, lén lút mua quà vặt cho cô bé nữa rồi.

Bà nội keo kiệt, đều là ông nội lén mua cho cô bé.

……

Nhưng cuối cùng, Lâm Kiến Quốc vẫn được đưa đi.

……

Tang lễ của Lâm Kiến Quốc tổ chức rất ồn ã, bàn cỗ được chuẩn bị hoàn toàn không đủ, có rất nhiều người không quen biết cũng chạy đến, mọi người chỉ có thể dồn mười mấy người thành một bàn, cũng cố hết khả năng giúp nhà Lâm Kiến Quốc dựa vào năng lực của bản thân.

Tuy tang lễ đã tổ chức xong, nhưng dường như mọi người vẫn chưa hồi hồn được. Có lẽ là bởi Lâm Kiến Quốc đi quá đột ngột, thế nên lúc đề cập đến ông, mọi người luôn cảm thấy ông vẫn còn sống, khi nói chuyện cũng sẽ hay nhắc tới ông.

……

Vì sự qua đời của Lâm Kiến Quốc, Lâm Tố Mỹ tiều tụy đi không ít. Tạ Trường Du không an ủi cô, bởi chẳng thể nào an ủi được. Ngay cả bản thân anh cũng đã coi Lâm Kiến Quốc thành một người rất đặc biệt, huống hồ là Lâm Tố Mỹ.

Đêm khuya thanh vắng, hai vợ chồng ngồi bên nhau.

Yên lặng rất lâu, Lâm Tố Mỹ mới hỏi chồng mình: “Anh nói xem, người như thế nào mới được coi là thành công?”

“Không biết nữa, định nghĩa của mỗi người mỗi khác. Nhưng trong mắt anh, bác cả đã thành công rồi.”

Nhiều người ghi tạc những điều tốt về bác ấy như thế, nhiều người nhớ bác ấy như thế…

Một người không thẹn với người khác, không thẹn với trời đất, không thẹn với bản thân…

Nếu vậy còn không được coi là thành công thì thế nào mới coi là thành công đây?

Mắt Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa đỏ hoe. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này mỗi lần tụ họp, nhà họ Lâm sẽ không bao giờ được viên mãn nữa, người đàn ông yêu thương con cháu ấy sẽ không bao giờ ngồi đó ăn cơm, uống rượu với bố nữa, cô đã cảm thấy buồn bã.

Mà ai có thể ngờ được, năm nay lại là lần cuối cùng cả đại gia đình đoàn tụ đây!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio