Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

chương 40: dự liệu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quách Chí Cường không bị Tạ Trường Du ảnh hưởng, tiếp tục hỏi chuyện về cô bé nhà họ Văn đó. Nếu cô bé đó vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, khiến Tạ Trường Du cứ thế đi theo thì tiêu rồi.

Sau đó, Quách Chí Cường bị Tạ Trường Du đá cho một cú.

Quách Chí Cường cười hì hì bỏ qua chủ đề này, chuẩn bị về nhà với Tạ Trường Du. “Này, nói thật xem, mày có suy nghĩ gì với Lâm Tố Mỹ?”

“Suy nghĩ gì là sao?”

Quách Chí Cường nhìn Tạ Trường Du mấy cái, hoài nghi ông bạn đang giả ngu. “Mày thật sự thích đến mức không phải con nhỏ đó thì không được hay là gì…”

“…”

“Sao im như thóc thế?”

“Ê răng.”

Quách Chí Cường nhắc đến vấn đề này, chủ yếu là vì trước đây anh chàng cảm thấy Lâm Tố Mỹ xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng ngắm thôi là được rồi, xinh đẹp cũng chẳng làm cơm ăn được. Song bây giờ, rất rõ ràng Lâm Tố Mỹ đã khác trước đây, không nói đến chuyện chủ động đi làm việc, chỉ mỗi thái độ đối đãi với mọi người thôi rõ ràng đã khác rồi. Bởi thế anh chàng không còn cảm thấy Lâm Tố Mỹ không phù hợp làm vợ người ta nữa.

Tạ Trường Du không trả lời vấn đề này. Anh cũng mới chỉ mười mấy tuổi mà thôi, nếu nói đến chuyện kết hôn gì đó, anh còn chưa từng nghĩ tới. Đó cũng là lý do anh không hy vọng bố mẹ mình và Tạ Trường Linh sắp xếp chuyện hôn nhân của anh. Hơn nữa, anh biết rất rõ mình muốn làm gì.

Tuy lời ông cụ nhà họ Văn nói khiến anh không thoải mái, nhưng anh phải thừa nhận, ông cụ đó nói không sai, anh không thể mãi mãi ở lại nơi này, cũng không thể luôn dựa vào việc săn bắt mà kiếm chút tiền được. Nếu đã như thế thì phải nghĩ ra việc làm ăn khác, thậm chí sẽ có một khoảng thời gian rất dài anh đều sẽ lang bạt ở bên ngoài.

Quách Chí Cường không tiếp tục hỏi chủ đề này nữa, dẫu sao cả Tạ Trường Du và bản thân anh chàng đều sẽ không yên phận ở trong thôn mà kết hôn, sinh con.

“Mày có cảm thấy Lâm Tố Mỹ khác trước đây nhiều lắm không?”

Tạ Trường Du nhướng mày.

Quách Chí Cường nói tiếp: “Tuy tao cảm thấy bây giờ con nhỏ tốt hơn trước đây nhiều, nhưng tác phong làm việc đó thật sự đã thay đổi rất lớn.”

“Trước đây mày hiểu cô ấy lắm hả?”

Quách Chí Cường sờ mũi mình. “Không phải.”

“Cho nên lời bình luận này của mày cũng chỉ dựa theo phán đoán và nhận thức của bản thân mày thôi. Bọn mình và cô ấy chẳng tiếp xúc mấy, sao biết được thật ra cô ấy là người thế nào? Bây giờ tiếp xúc rồi cảm thấy khác với trước đây, đó là chuyện rất đương nhiên thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc Tạ Trường Du vẫn hơi nghi hoặc. Có điều con người ấy mà, có thay đổi cũng là điều khó tránh khỏi, nhất là sau khi đã trải qua chút trắc trở.

Chẳng hạn như sau khi trải qua thất bại trong tình cảm, bị kích thích, có người sẽ điên cuồng, cũng có người sẽ thay da đổi thịt. Rồi chẳng hạn nữa là gia đình đã trải qua đả kích nặng nề, với những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh cuộc sống hạnh phúc, có người không chịu được cảnh sa sút sẽ lựa chọn trốn chạy, cũng có người đột nhiên “trưởng thành” gánh vác cả gia đình…

Đương nhiên, cũng có khả năng là sau khi cơ thể gặp phải điều ngoài ý muốn thì hiểu ra được nhiều chuyện…

Tạ Trường Du nhíu mày, trở nên trầm tư.

“Nghĩ cái gì đấy! Nói chuyện với mày mày cũng không đáp.”

“Không có gì.” Tạ Trường Du lắc đầu.

Anh chỉ đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Lâm Tố Mỹ từng ngã từ trên cây dâu xuống.

Sau đó, Lâm Tố Mỹ vô cùng kiên quyết cắt đứt quan hệ với La Chí Phàm, còn cực kỳ kháng cự hắn ta, ngay cả chuyện đánh La Chí Phàm cô cũng chẳng mảy may do dự.

Hoặc là Lâm Tố Mỹ có nguyên tắc của bản thân, La Chí Phàm vừa khéo giẫm lên vạch giới hạn của cô, khiến cô hoàn toàn thất vọng, cho nên cô mới có thái độ đó với La Chí Phàm. Nhưng Tạ Trường Du cảm thấy chỗ này sai sai. Những người từng thật lòng thích đối phương, cho dù là chia xa thì ít nhiều cũng vẫn còn chút tình cảm, không đến mức sẽ hy vọng đối phương gặp xui xẻo. Còn thái độ của Lâm Tố Mỹ với La Chí Phàm đã đến mức độ ghê tởm rồi.

Tạ Trường Du không thể nào phán đoán tâm lý của các cô gái, người duy nhất có thể lấy ra làm vật tham chiếu cũng chỉ có Thẩm Thu Vân.

Cuộc sống của Thẩm Thu Vân ở khu nhà của hội trí thức không tốt. Bởi vì không biết mấy cô trí thức bị reo rắc vào đầu câu chuyện thế nào mà đều nói Thẩm Thu Vân yêu La Chí Phàm nhưng không có được hắn ta, Thẩm Thu Vân cũng lười giải thích với họ.

Triệu Hòa Bình từng hỏi Thẩm Thu Vân vì sao ban đầu không nói ra sự thật, Thẩm Thu Vân cười khổ, nói dù sao cũng từng thật lòng thích đối phương, không đến giây phút cuối cùng, ngay cả sự thực rằng anh ta là một tên khốn cũng không muốn thừa nhận, huống hồ là đi ném đá xuống giếng.

Đương nhiên, đó là suy nghĩ lúc ban đầu của Thẩm Thu Vân.

Vậy thì so ra, thái độ của Lâm Tố Mỹ hơi khác thường.

Tạ Trường Du tạm biệt Quách Chí Cường rồi tự đi về nhà mình. Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Trường Bình, có thứ gì đó đột nhiên vọt ra trong đầu anh.

Lâm Tố Mỹ ngã đập đầu xuống đất.

Lâm Tố Mỹ kiên quyết cắt đứt quan hệ với La Chí Phàm.

Lâm Tố Mỹ biết trước Tạ Trường Bình sẽ gặp chuyện ở ao nước.

Tuy tất cả những chuyện này rất khó tin, nhưng liệu có khả năng là sau khi Lâm Tố Mỹ ngã đập đầu xuống thì mơ hồ nhìn thấy được một vài chuyện xảy ra trong tương lai hay không?

Ví dụ như trong trạng thái mơ màng khi bị thương, cô “nhìn thấy” trước được sự phụ bạc của La Chí Phàm với cô, “nhìn thấy” Tạ Trường Bình sẽ gặp chuyện…

Sở dĩ anh đoán Lâm Tố Mỹ “nhìn thấy” trong trạng thái mơ màng chứ không phải là luôn luôn “nhìn thấy”, là bởi anh cảm thấy việc chị gái mình gặp chuyện cũng được coi là một chuyện lớn, nếu Lâm Tố Mỹ thật sự có thể luôn luôn “nhìn thấy” thì sẽ không tới mức lúc chuyện xảy ra mới sực nhớ đến, mà hẳn phải là cô biết trước sau đó đánh tiếng trước với bọn anh mới đúng.

Rất khó tin, nhưng chỉ có thế thì mới có thể giải thích vì sao Lâm Tố Mỹ lại đối xử như vậy với La Chí Phàm, thậm chí còn biết trước rằng Tạ Trường Bình sẽ gặp chuyện.

“Đứng đần ra đó làm gì đấy?” Tạ Trường Bình trừng mắt nhìn Tạ Trường Du. Thiếu chút nữa chị đã tưởng thằng này lại đang làm gì ở bên ngoài và phải ra ngoài tìm người rồi. Ăn cơm cũng không tích cực thì làm gì mới có thể tích cực được.

Tạ Trường Du bặm môi, nhìn Tạ Trường Bình, không nói gì.

Khuôn mặt anh đỏ bừng bừng, may là thời gian này mặt mọi người đều đỏ vì bị phơi dưới ánh nắng, mồ hôi cũng tuôn như suối không ngừng.

Nhịp tim của Tạ Trường Du cũng mất đi tần suất bình thường, từng nhịp từng nhịp, thình thịch dồn dập.

Nếu như những gì anh vừa nghĩ là thật, vậy thì trong trạng thái mơ màng đó, liệu Lâm Tố Mỹ có nhìn thấy mình không? Liệu anh có ngốc nghếch đi tỏ tình hoặc là lấy lòng gì đó không…

Trời ạ, cảnh tượng ấy…

Ngay cả cổ anh cũng đỏ bừng y như mặt anh.

Chuyện đó không phải là không thể. Theo anh thấy, Văn Tiểu Như trang điểm xinh đẹp như thế, còn có khí chất như thế, khi Quách Chí Cường hỏi câu đó, anh tuyệt đối không chịu thừa nhận là lần này Lâm Tố Mỹ ở trong thế thua, sau đó anh tìm lý do cho cô, rằng nếu cô mà trang điểm thì chắc chắn còn đẹp hơn Văn Tiểu Như.

Cho nên trong tương lai, rốt cuộc anh có làm ra một vài hành vi ngốc nghếch hay không…

Lúc ăn cơm mà tâm hồn Tạ Trường Du cũng treo ngược cành cây, hai người tí hon trong đầu đang không ngừng cãi nhau.

Một người tí hon đang nói, bây giờ anh không có suy nghĩ muốn kết hôn, cho dù thật sự có cái “tương lai” kia, chắc chắn anh cũng nghĩ giống như bây giờ. Nếu đã như thế, anh nhất định sẽ không làm ra hành vi ngốc nghếch gì. Huống hồ, nếu bị từ chối thì mất mặt biết mấy, cho nên đảm bảo anh sẽ không đánh liều làm bừa như thế đâu.

Nhưng ngộ nhỡ thì sao?

Nếu chịu “kích thích” gì đó, có lẽ anh sẽ cứ bất chấp tất cả mà đi tỏ tình. Ví dụ như cô cứ tiếp tục cười thuần khiết tựa dòng suối như thế, hoặc chẳng hạn là cô cứ đáng yêu như lần đá La Chí Phàm.

Trần Tư Tuyết quan sát con trai hồi lâu. “Sao mặt anh vẫn còn chưa hết đỏ thế, không phải là bị cháy nắng rồi chứ?”

Tạ Trường Du: “…”

Tạ Trường Bình: “Mẹ, mắt mẹ tinh thật đấy, nó phơi nắng đen sì như thế rồi mà mẹ vẫn còn nhìn ra được mặt nó đỏ.”

Trần Tư Tuyết cố nhịn, nhưng vẫn khẽ cười, rồi lườm con gái một cái.

- -------------------------

Lại nói đến chuyện Lâm Tố Mỹ về nhà…

Ngô Hoa làm việc ở một sân phơi khác. Nhà họ Lâm muốn chị nghỉ ngơi thêm, bởi nếu bị lôi ra ngoài làm việc dù mới kết hôn chẳng được bao lâu, nhỡ gặp phải người chua ngoa thì sẽ xầm xì sau lưng rằng nhà này “cơ trí”, biết cưới con dâu về lúc mùa màng bận rộn nên chẳng phải đã có thêm sức lao động hay sao.

Nhưng Ngô Hoa không chịu nhàn rỗi. Lúc trước không phải bận rộn chuyện mùa màng, chị đều ở nhà quét dọn nhà cửa sạch bong sáng bóng, thậm chí còn nhận thầu chuyện trong bếp, càng đừng nói là bây giờ phải bận rộn chuyện mùa màng.

Trong thôn có hai sân phơi chung lớn, một ở thôn trên, một ở thôn dưới. Những cái tên này đặt theo vị trí địa lý của chúng trong đội sản xuất số Chín. Dù sao thôn cũng khá lớn, đến mấy trăm hộ gia đình sống cùng nhau, vì thế vốn là một thôn nhưng bị chia thành ba phần, ngoài thôn trên thôn dưới thì còn có thôn giữa, tức là những nhà sống ở phần giữa thôn.

Sân phơi Ngô Hoa làm việc ở thôn trên, cách khá xa. Lúc này, chị đi về nhà thì nhân tiện gọi Lâm Tố Mỹ cùng về.

Sau đó, vào khoảnh khắc trông thấy Lâm Tố Mỹ, Ngô Hoa trợn mắt, mang vẻ mặt như một lời khó mà nói hết.

Cô gái trắng trẻo sạch sẽ, lúc ra ngoài vẫn còn bình thường, bây giờ đã bị phơi nắng kinh khủng như thế rồi.

Ngô Hoa đau lòng, kéo Lâm Tố Mỹ về nhà. “Tiểu Mỹ, buổi chiều em đừng đi nữa.”

“Dạ? Vì sao ạ?” Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình càng làm càng tốt. Ban đầu cô còn không theo kịp tốc độ, nhưng bây giờ cô đã nắm được quy tắc và làm không tệ rồi.

Vì sao? Không vì sao cả.

Dù gì Ngô Hoa cũng cảm thấy mình làm việc thì không sao, nhưng nhìn thấy Lâm Tố Mỹ như thế thì chị đã muốn gọi việc đó là “tạo nghiệt”.

Sau đó, Ngô Hoa và Lâm Tố Mỹ cùng về nhà. Lương Anh đã nấu cơm xong nhìn thấy Lâm Tố Mỹ thì còn phản ứng dữ dội hơn Ngô Hoa. Chị kéo lấy Lâm Tố Mỹ rồi mau chóng bắt cô đi rửa ráy. “Đã nói là không cho em đi rồi, em vẫn cứ đòi đi, bây giờ thì khổ rồi chứ? Buổi chiều đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Đợi khi Trần Đông Mai và ba bố con nhà họ Lâm về nhà, nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tố Mỹ…

“Tiểu Mỹ, sao em lại phơi nắng thành thế này?” Lâm An khó lòng tin được, xoay Lâm Tố Mỹ một vòng.

Lâm Bình đá cho Lâm An một cú, nói năng kiểu gì vậy!

Lâm Tố Mỹ nhìn trời, có khoa trương như thế không? Bản thân cô cảm thấy vẫn ổn mà, vì sao mọi người trong nhà đều mang dáng vẻ như nếu cô còn tiếp tục đi làm việc thì họ sẽ bị hiểu lầm là hành hạ cô vậy chứ.

Nhưng mà buổi chiều, Lâm Tố Mỹ thật sự không ra ngoài làm việc nữa. Chủ yếu vì là trong thời gian dài không làm việc gì nên chỗ nào trên cơ thể cũng đau nhức. Sau đó, cô ngủ một giấc thì ngủ hơi sâu, lúc tỉnh dậy mọi người đã tiếp tục đi làm việc từ lâu rồi.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, trước tiên đến sân phơi nhìn thì thấy đã có người chiếm vị trí của cô rồi. Cô không miễn cưỡng, bèn đến nhà cụ già trong thôn đón Tiểu Thần Thần về.

Lúc mùa vụ bận rộn, cho dù là Lương Anh có nhiệm vụ cho lợn ăn thì cũng vẫn phải làm vài việc khác. Bấy giờ, phải để con ở nhà một vài cụ già không làm việc và nhờ họ trông con cho những nhà không có ai trông trẻ con, thế thì người lớn sẽ không bị con trẻ làm vướng bận nữa.

Việc khác mà Lương Anh làm cũng không nặng nhọc, chính là đun lạt tre.

Lạt tre này chính là sợi tre dùng để buộc lúa, thân ngô và ngọn cỏ (rơm lại với nhau). Sau khi chặt tre về, xử lý lớp màu trắng ở bên trong rồi vót tre thành từng sợi thì còn phải đun lên, sau đó đem ngâm trong ao nước riêng.

Xử lý lạt tre như thế, một là để tăng thêm độ dai của nó, sẽ tiện hơn lúc dùng để buộc đồ; hai là lạt tre đã xử lý không dễ làm tay bị thương.

Công việc này rắc rối. Nhưng so với việc ra ruộng gặt lúa, buộc lúa, gánh lúa rồi đập lúa ở sân phơi thì đã được coi là công việc rất nhẹ nhàng rồi.

Vì công việc này, Lương Anh còn hơi ngại. Bởi chị làm công việc nhẹ nhàng này mà Ngô Hoa cùng là dâu trong nhà lại ra sân phơi làm việc.

Lương Anh vốn muốn hai người làm việc luân phiên nhưng bị Ngô Hoa từ chối. Ngô Hoa đã quen làm chuyện thế này từ lâu, trước đây ở nhà chị còn đi gặt lúa ấy chứ, cho nên hoàn toàn không mệt nhọc gì cả.

……

Người trong nhà đi làm việc, Lâm Tố Mỹ ở nhà trông Tiểu Thần Thần. Nhìn thấy bên ngoài thỉnh thoảng có người gánh lúa đi qua con đường ngoài nhà mình, cô đột nhiên cảm thấy mình nhàn rỗi đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Sau đó, Lâm Tố Mỹ đeo gùi lên lưng, bế Tiểu Thần Thần đến hào đất hái lá bạc hà.

Vị trí của hào đất khá thấp, lúc này không bị ánh mặt trời chiếu đến. Cô đặt Tiểu Thần Thần sang một bên, vừa để ý đến cu cậu vừa hái được không ít lá bạc hà.

Sau khi gùi đựng được kha khá, cô mới đưa Tiểu Thần Thần về nhà.

Lâm Tố Mỹ dùng lá bạc hà ngâm nước, bỏ thêm chút đường vào, rồi lại đặt nước bạc hà vào nước lạnh, đợi nước không còn nóng nữa thì bắt đầu đi đưa cho người nhà.

Trước là hai chị dâu, sau đó là bố mẹ, cuối cùng là Lâm Bình và Lâm An…

Lâm Kiến Nghiệp là một trong những người đi gánh lúa, mệt thì có mệt, nhưng ngược lại “tự do” hơn Trần Đông Mai đi gặt lúa. Ông gánh từng gánh lúa về sân phơi, còn có thể về nhà nói dăm ba lời nữa.

Lâm Kiến Nghiệp dùng chiếc khăn vắt trên vai lau mồ hôi, đứng ở cổng nhà mình. “Tiểu Mỹ, con đừng mang nước cho bố mẹ nữa, bố sẽ tự về lấy, tránh để con phải chạy thêm một chuyến.”

Lâm Tố Mỹ thấy xót xa trong lòng. Cô ở nhà chẳng làm gì, kết quả là họ còn đau lòng vì việc cô phải chạy thêm một đoạn đường.

“Bố, con ở nhà cũng không có gì làm, đưa nước cho mọi người cũng chỉ có một đoạn thôi.”

“Thế thì cũng không cần. Bố tự về lấy được.”

Lâm Kiến Nghiệp nói xong, lại tiếp tục ra ruộng gánh lúa, nhưng nụ cười trên mặt ông còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

Lâm Kiến Nghiệp uống nước con gái mang cho, bị người khác nhìn thấy nên cũng bị xin mấy ngụm. Ông không bận tâm, muốn uống thì cứ uống đi. Tuy bên trong bỏ chút đường trắng nhưng không nhiều, chỉ có chút vị mà thôi. Song mùi vị được người khác hâm mộ, những thứ này chẳng thể nào so bì được.

“Tiểu Mỹ nhà ông còn biết đi đưa nước cho ông, chứ cái con oắt nhà tôi không biết chết dí ở đâu rồi.”

“Đúng đấy, tôi thấy bây giờ Tiểu Mỹ đã hiểu chuyện rồi, sau này vợ chồng ông được hưởng phúc rồi đấy.”

“Buổi sáng tôi còn thấy Tiểu Mỹ làm việc ở sân đấy! Lão Lâm này, nhà ông nhiều sức lao động như thế thì đừng để Tiểu Mỹ đi làm việc…”

……

Lâm Kiến Nghiệp cười hì nói: “Có phải nhà tôi bắt con bé làm việc đâu, là nó tự muốn đi đấy, nói là muốn tự dựa vào sức mình để kiếm điểm công. Buổi chiều cũng đòi đi kia kìa, nhà tôi nói tốt nói xấu mãi mới khiến nó ở nhà đấy.”

“Hiểu chuyện thật đấy, cũng biết thương ông bà rồi.”

Không chỉ Lâm Kiến Nghiệp mà Trần Đông Mai cũng cảm thấy lòng ấm nóng.

Trước đây, những người này dù có lòng tốt hay có suy nghĩ khác thì đều bảo họ đừng chiều chuộng con gái như thế. Lời đó nói ra hơi lúng túng. Không phải mọi người có ý kiến với việc chiều chuộng con gái, mà là điều kiện của nhà họ Lâm ấy mà, không có “tư cách” chiều chuộng con gái như thế. Mấy nhà điều kiện tốt chiều chuộng con gái là bởi họ có đủ của đủ nải. Còn nhà họ Lâm có gì? Cũng chỉ là tạm được ở trong thôn thôi, so với bên ngoài thì hoàn toàn không bì nổi.

Nhưng bây giờ, cách hành sự của Lâm Tố Mỹ đã khác, suy nghĩ của mọi người cũng thay đổi theo.

Dù rằng rõ ràng kết quả đều giống nhau.

Buổi tối hôm đó, Trần Đông Mai có tâm trạng tốt nên quyết định làm mỳ lạnh cho cả nhà ăn.

Chuyện này phải nói đến lúc Lâm Tố Mỹ mang lá sương sáo về. Tuy Trần Đông Mai hứa sẽ làm mỳ lạnh nhưng căn bản vẫn chưa thực hành. Làm mỳ lạnh tuy không khó nhưng cũng phải tốn lương thực, không chỉ có lá sương sáo mà còn cần dùng bột gạo nữa.

Trần Đông Mai làm mỳ lạnh, cả nhà đều ngóng chờ. Trong thời tiết này, có thể ăn một bát mỳ lạnh thì đúng sung sướng cuộc đời.

Làm mỳ lạnh không khó, nhưng các công đoạn khá phức tạp. Không chỉ phải đun lá sương sáo nhiều lần mà còn phải nhào nhiều lần trong rổ, sau đó tiếp tục đun, rồi dùng vải lọc nhiều lần, còn lại nước đem hòa với bột gạo, cuối cùng đợi nó đông lại.

Lúc đợi phần bột lạnh rồi đông lại, trong nồi lại bắt đầu nấu cháo. Dù sao nếu chỉ có mỳ lạnh chắc chắn sẽ không đủ cho mọi người ăn.

Tiểu Thần Thần tò mò nhìn bột đang đông, đôi mắt mở to.

Lâm Tố Mỹ trông chừng Tiểu Thần Thần, sợ cu cậu sẽ vấp ngã.

“Tiểu Thần Thần cũng muốn ăn hả? Nhưng bây giờ vẫn chưa được đâu.”

Tiểu Thần Thần như nghe hiểu, đôi mày nhỏ nhíu lại, hậm hực véo mặt Lâm Tố Mỹ.

“Không được véo!” Lâm Tố Mỹ cạy tay Tiểu Thần Thần ra.

……

Lúc chia mỳ lạnh, mỗi người đều được một bát to. Khi thấy Lâm Kiến Nghiệp vẫn theo “quy tắc cũ” cùng chỗ mỳ lạnh trong bát của ông, Lâm Tố Mỹ vội ngăn cản.

“Bố, bố đừng dùng nước muối đậu đũa cùng với mỳ lạnh.”

Lúc ăn những thứ này, Lâm Kiến Nghiệp hay thích ăn cùng với nước muối dưa, không chỉ không cần bỏ thêm muối, hương vị còn chua chua cay cay, có mùi vị vô cùng.

Lâm Kiến Nghiệp hơi ngẩn người. Trước đây vẫn luôn làm thế này mà, có gì không đúng ư?

Lâm Tố Mỹ thấy mọi người đều nhìn qua, chỉ đành nói: “Con cảm thấy đồ để lâu rồi ăn chắc chắn không tốt, đúng không ạ? Nước này không biết đã để bao lâu rồi, ăn như thế nhất định không tốt cho sức khỏe.”

Trần Đông Mai cảm thấy có lý. “Ừ, nói đúng lắm, Lâm lão tam đừng dùng chung như thế nữa, tự vào bếp cho thêm nước tương đi.”

Lâm Kiến Nghiệp luyến tiếc nhìn mãi lọ dưa muối đó, quả thực có thể gọi là đi một bước ba lần quay đầu. Hành vi đó bị Trần Đông Mai trừng mắt nhìn, vì thế ông không dám quay đầu tiếp nữa.

Hiếm khi thấy bố mình có một mặt hơi trẻ con, Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, sau đó bật cười.

Mỳ lạnh này trộn với nước tương và ớt, vừa dậy mùi đã vô cùng kích thích sự thèm ăn, vì thế nồi cháo to oành nấu hôm nay cũng chẳng còn sót lại một miếng nào.

……

Công việc gặt lúa mì chỉ là bắt đầu mà thôi. Đợi lúa được gặt xong, phơi khô, nộp vào kho thóc rồi phân chia thì cũng đã đến lúc bẻ ngô.

Công việc bẻ ngô còn mệt hơn gặt lúa. Bởi nhìn chung, nơi này trồng lúa và ngô là chủ yếu. Tuy năm nay trồng không ít lúa nhưng cũng vì thóc gạo khá đáng tiền nên sau khi mọi người vẫn đảm bảo việc trồng ngô, họ lại khai hoang ra một ít ruộng đất để trồng lúa.

Bẻ ngô là công việc mệt nhọc. Phải không ngừng vạch lớp vỏ ngô ra, bẻ ngô, rồi ném vào gùi. Liên tiếp mấy ngày, tay của không ít người đều phồng rộp. Nhưng mọi người vẫn phải tiếp tục làm.

Phụ nữ dùng gùi địu từng gùi ngô về, đàn ông thì dùng giỏ gánh về. Ngô đều để ở kho chung. Trong kho có một hàng các cô gái và trẻ con trong thôn ngồi, mọi người đều nỗ lực tuốt hạt.

Tuốt hạt là một công việc rắc rối. Nhưng so với bẻ ngô hay gánh ngô, đó đã là công việc vô cùng nhẹ nhàng rồi.

Lâm Tố Mỹ đặt Tiểu Thần Thần sang một bên, cho cu cậu ngồi chơi cùng với bạn nhỏ bằng tuổi, còn cô thì tuốt hạt theo mọi người.

Cách tuốt hạt chính là ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trên đó đặt một tấm gỗ chéo, trên tấm gỗ có vài chỗ nhấp nhô, cầm một bắp ngô cọ vào chỗ nhấp nhô, dưới sự ma sát, hạt ngô sẽ rơi xuống. Chỉ cần mấy lần cọ, một bắp ngô đã được tuốt sạch hạt, ngô và cùi ngô lập tức tách rời nhau.

Ngô phải lập tức được mang ra ngoài sân phơi, còn cùi ngô thì đặt đại trên bãi cỏ để phơi là được.

Thu hoạch ngô là một công việc rắc rối, không chỉ phải bẻ ngô, tuốt hạt, phơi ngô, phơi cùi ngô, mà còn phải thu hoạch thân ngô rồi phơi thân ngô nữa. Nhưng đó cũng là loại củi đốt rất quan trọng của mọi người trong một năm, thế là được.

……

Sau khi ngô được phơi khô rồi chia cho các hộ, Tạ Trường Du nằm trên giường mình, lật qua lật lại cũng không ngủ được.

Lúc ban ngày, Tạ Trường Du chạm mặt Lâm Tố Mỹ. Trong những ngày này, do nguyên nhân khó hiểu kia, anh hơi trốn tránh cô, chính là vì cảm thấy vô cùng bối rối.

Nhưng hôm nay đột nhiên gặp nhau như vậy, ma xui quỷ khiến, anh gọi cô.

Lâm Tố Mỹ không mang theo ánh mắt nhìn thấu tất cả về anh, điều đó khiến anh thoáng an tâm.

“Cậu thật sự muốn đi học hả?”

Lâm Tố Mỹ không ngờ anh gọi mình là để hỏi câu này, vì thế cô gật đầu. “Ừ, khai giảng thì sẽ đi.”

Tạ Trường Du quan sát cô hồi lâu. “Cậu… đã từng nghe đến chuyện đó chưa?”

“Chuyện nào?” Vẻ mặt Lâm Tố Mỹ trông mù mờ khó hiểu.

Tạ Trường Du hít sâu một hơi. “Thì là chuyện sắp khôi phục kỳ thi đại học ấy…”

Lâm Tố Mỹ trợn mắt nhìn anh, hoàn toàn chưa từng nghĩ tin tức trọng đại đó lại nghe được từ miệng anh.

Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại. “Khôi phục kỳ thi đại học? Cậu nghe ai nói?”

Tạ Trường Du khẽ nhíu mày. “Nghe được chút phong thanh, cũng không biết là thật hay là giả nữa…”

Lâm Tố Mỹ thở hắt một hơi. Bây giờ, chuyện khôi phục kỳ thi đại học đã truyền ra ngoài rồi sao?

“Cậu… Khi ấy cậu ngã từ trên cây dâu xuống, có xảy ra chuyện gì khác không?” Tạ Trường Du quan sát khuôn mặt cô, muốn xác định chút gì đó.

“Chuyện khác gì cơ?”

Tạ Trường Du lắc đầu. “Thì là tôi nghe nói, có vài người sau khi bị đập đầu thì trong não sẽ xuất hiện một vài hình ảnh kỳ lạ, kiểu như chuyện kiếp trước hay chuyện trong tương lai ấy.”

Lâm Tố Mỹ cười phì một tiếng. “Cậu tưởng thật luôn hả!”

“Chắc vậy đấy. Cậu không sao là tốt rồi.”

“Tôi đương nhiên không sao mà.”

……

Nhìn bóng lưng Tạ Trường Du, Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy những lời đó của anh có ý thăm dò. Lẽ nào mình có chỗ nào khiến anh nghi ngờ rồi ư?

Cô nghiêm túc suy ngẫm song cũng không bận tâm mấy, vì dẫu sao, người nhà cô còn chẳng nói gì, một người ngoài như anh thì có thể có suy nghĩ gì chứ.

Tạ Trường Du thật sự có suy nghĩ, nhưng không phải muốn nghĩ sâu xa gì, mà là đột nhiên nhìn thấy cô nên bất giác muốn xác định một chút.

Anh cảm thấy từ phản ứng của cô, có vẻ cô biết chuyện thi đại học. Nhưng cô có được tin tức từ đâu?

Mà bản thân anh cũng không có con đường biết được chuyện đó. Chỉ có một lần Tạ Trường Linh lại về nhà, thuyết phục Trần Tư Tuyết và Tạ Minh làm công tác tư tưởng cho anh.

Chuyện đó căn bản không được truyền đạt đến chỗ Tạ Trường Du.

Bởi vì bản thân Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều cảm thấy không đáng tin. Người ta có gia thế tốt như vậy, việc gì phải xem trọng thằng oắt nhà mình? Bây giờ một lòng muốn tạo quan hệ tốt, sau này không thích nữa thì tung một cước đá xa luôn à?

Tạ Trường Linh cảm thấy bố mẹ mình cũng không có tầm nhìn giống em trai em gái mình, khuyên mấy lần đều không có hiệu quả bèn bực bội rời đi.

Tạ Trường Du đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Khi ấy, hình như người đàn ông trung niên nhà họ Văn vô tình nhắc đến chuyện khôi phục kỳ thi đại học. Điều kỳ lạ chính là thái độ của ông cụ đó. Sao ông ấy phải phản ứng dữ dội như thế, lẽ nào lúc ấy tin tức đó vẫn chưa được truyền ra ngoài ư?

Mà gia đình như thế, rất rõ ràng là có thể có được chút tin tức nội bộ.

Tạ Trường Du chỉ cảm thấy lồng ngực nóng bừng. Nếu thật sự khôi phục kỳ thi đại học, chuyện đầu tiên mọi người sẽ làm nhất định chính là tranh nhau mua sách vở. Bỏ thi đại học nhiều năm, tin tức đó vừa được công bố thì biết bao nhiêu người sẽ điên cuồng, sau đó sẽ tham gia thi đại học, rồi tìm tài liệu ôn tập.

Song cho dù là Tạ Trường Du thì cũng biết, vì một vài nguyên nhân nên rất nhiều sách đã bị hủy hoại kha khá rồi, muốn tìm tài liệu ôn tập phù hợp rõ ràng rất khó. Nhưng lúc này, nếu đi tìm một vài tài liệu thì hiển nhiên dễ dàng hơn so với việc đi tìm sách vở sau khi tin tức đó truyền ra.

Hơn nữa, nếu đi tìm sách vở thì có thể xác định tính chính xác của tin tức đó. Lúc này, chắc chắn đã có người hay tin rồi. Trong nhà những người đó hoặc họ hàng nhà họ nhất định có người tham gia thi đại học, thế thì họ sẽ mua sách, kiếm sách từ nhiều con đường. Thông qua những chuyện đó cũng có thể phán đoán xem tin tức là thật hay giả, sau đó lựa chọn xem có muốn làm vụ buôn bán này hay không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio