Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay tại lúc tay Chu Mạch vừa đặt lên cửa, Tào phu nhân ở phía sau lại lên tiếng: "Triệu Đại tẩu, chờ một chút!"

Nghe tiếng Chu Mạch quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Tào phu nhân do dự, thấy Chu

Mạch ngẩng đầu, nàng thương lượng nói: "Triệu Đại tẩu, không bằng thế

này, trước tiên tẩu ở trong tiệm chúng tôi nấu thử một mặn một chay để

chúng tôi ăn thử, nếu người của tôi đánh giá tốt, chúng ta sẽ tiếp tục

chuyện lúc nãy, đương nhiên, giá cả cũng sẽ y theo lời tẩu nói, tẩu thấy thế nào?"

Nghe đề nghị của nàng, Chu Mạch gật gật đầu, cảm thấy

yêu cầu của nàng ta cũng hợp tình hợp lý. Vì thế liền đi theo nàng ta

tới phòng bếp, xem có nguyên liệu gì để nấu.

Dạo qua một vòng

phát hiện tất cả gia vị đều đầy đủ, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì lại

thiếu, cũng may nàng có đem theo chút đậu hủ cùng với ruột heo. Bấy

nhiêu cũng đã đủ, Chu Mạch chuẩn bị làm món đậu hủ Ma Bà cùng ruột heo

xào hành.

Trước khi nấu nàng mời tất cả mọi người ra khỏi phòng

bếp, thứ nhất là cảm thấy có người ở đây thì sẽ vướng tay vướng chân,

thứ hai là vì sợ người khác nhìn thấy cách nấu, như vậy thì nàng lấy cái gì mà đi nói giá với người ta.

Tất cả mọi người trong tiệm gồm

Tào phu nhân cùng nha hoàn của nàng, hai tiểu nhị cùng đầu bếp đều ngồi ở cửa ngẩng đầu mong đợi, tuy bọn họ vẫn chưa nhìn thấy món ăn, nhưng đã

bị mùi hương hấp dẫn, ngay tại lúc bọn họ rục rịch, thì cửa phòng bếp

được mở ra, Chu Mạch đem hai đĩa thức ăn bước ra ngoài.

Trừ Tào

phu nhân, những người khác đều khẩn cấp muốn cầm lấy đũa, nhưng thấy bà

chủ vẫn ngồi một chỗ không động đũa cũng không lên tiếng, chỉ có thể

đứng một bên đỏ mắt mong chờ. Tào phu nhân chậm rãi cầm đũa gắp một

miếng ruột heo xào hành cho vào miệng.

Nàng ăn thử món đầu tiên

liền ngẩng đầu nhìn Chu Mạch, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng cũng

không nói gì, chỉ lại dùng đũa gắp tiếp miếng đậu hủ cho vào miệng. Sau

đó nàng bỏ đũa xuống, giương mắt nhìn những người bên cạnh nói, các

ngươi cũng nếm thử một chút xem mùi vị thế nào.

Tiếp đến nhìn về

phía Chu Mạch nói: "Triệu Đại tẩu, mời tẩu lên lầu chúng ta nói chuyện." Nói xong đứng dậy, xem nhẹ những lời khen ngợi ở phía sau. Mang theo

Chu Mạch trở về căn phòng lúc nãy, còn tự tay rót cho Chu Mạch một ly

trà.

Chu Mạch theo bà chủ tiệm lên lầu, ngồi xuống. Mỉm cười yên

lặng làm theo lời nói của Tào phu nhân, bởi vì nàng biết rõ hai món ăn

của nàng đã làm đối phương động tâm. Hiện tại nàng đang ở thế chủ động,

cũng không cần vội.

"Triệu đại tẩu, tôi cảm thấy hai món ăn vừa

rồi rất ngon, nếu tiện, Triệu Đại tẩu có thể đưa cách nấu hai món ăn đó

cho chúng tôi ngay bây giờ, đây là một lượng bạc, trừ tiền của hai món

ăn lúc nãy là ba mươi văn tiền, tiền thừa còn lại là tiền đặt cọc cho

những món tới. Hi vọng lần sau trước kỳ họp chợ tẩu đưa cho chúng tôi

năm món chay mười món mặn, không biết Triệu Đại tẩu cảm thấy thế nào?"

Tào phu nhân nói xong e sợ Chu Mạch không đồng ý, liền nhanh chóng đưa

ra một lượng bạc.

Chu Mạch gật đầu nói đồng ý, liền thu bạc, sau

đó nhờ Tào phu nhân mang giấy và bút mực tới, Chu Mạch cầm bút lông, chữ viết như rồng bay phượng múa càng làm cho Tào phu nhân càng thêm kinh

ngạc không thôi. Nàng mới biết được bản thân đã xem thường nữ tử trước

mắt so với nàng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu tuổi này, trong lòng nảy

sinh ý nghĩ muốn làm bạn thâm giao với nàng.

Kỳ thực không phải

là Chu Mạch không nghĩ tới chuyện được viết trong tiểu thuyết lúc trước

nàng đọc bán một món ăn có thể bán mấy trăm lượng bạc hoặc hùn vốn gì

đó. Nàng cảm thấy chuyện nấu ăn chẳng cần phải có kỹ thuật cao siêu gì

cả, người cổ đại rất thông minh, ăn một hai lần liền có khả năng đoán ra món ăn này được nấu như thế nào, cho nên biện pháp tốt nhất và duy nhất là bán đứt, hơn nữa nàng cảm thấy đây là chuyện tạo phúc cho mọi người, như vậy không bao lâu nữa rất nhiều người ở trấn trên sẽ có lộc ăn, sẽ

tạo nên một loại hàng hóa ẩm thực, một mình nàng ăn không bằng mọi người cùng ăn.

Đưa cho Tào phu nhân cách nấu đậu hủ Ma Bà cùng ruột

heo xào hành, cầm một lượng bạc, Chu Mạch vui mừng phấn chấn đi đến tiệm cắt tóc của Vương Nhất Đao tìm Lưu tẩu tử cùng Đông Nhi. Trong lòng còn thầm tính toán hôm nay đã dùng hết sáu mươi văn tiền, nhưng lại kiếm

được một lượng, nàng còn lời bốn mươi văn tiền, cho nên cảm thấy rất

vui.

Đến tiệm cắt tóc, phát hiện chỉ có một mình Đông Nhi đang

ngồi chờ, Chu Mạch liền hỏi con bé Lưu đại nương đi đâu thì được biết

Lưu tẩu tử đi mướn xe.

Đợi Lưu tẩu tử dẫn xe lừa trở về, bọn họ

vội vàng đem những thứ đã mua đem lên xe, đồ đạc chất lên cũng gần đầy

một xe, ba người liền hướng về Triệu thôn mà đi.

Đến nhà Lưu tẩu

tử đem những món đồ Chu Mạch mua xuống xe trước, còn nàng thì ít đồ hơn

nên đem xuống sau. Chu Mạch nói gửi tiền xe lại cho nàng, Lưu tẩu tử

chết sống không chịu, xe còn đang chờ nên không tiện nói nhiều, đành

phải đeo khăn gói cùng Đông Nhi xuống xe trước.

Lúc về đến nhà

thì mặt trời còn chưa xuống núi, Chu Mạch liền dọn dẹp chẩn bị nấu cơm

chiều, bởi vì ban ngày ở trấn trên có mua chút thịt, vì thế buổi tối

Đông Nhi nhóm lửa, nàng làm món đầu sư tử cùng ruột heo nấu tiêu, lúc

trưa khi nàng nấu ăn ở Phúc Lâm khách sạn có nếm thử qua một chút nhưng

vẫn không thỏa mãn. Cho nên có ý định buổi tối về nhà làm tiếp.

Nàng làm tổng cộng mười cái đầu sư tử, tặng cho nhà Lưu tẩu tử bốn cái, lại

cho cha mẹ chồng hai cái, cũng thuận tiện đem món ruột heo nấu tiêu cho

cha mẹ chồng một ít.

Thời điểm nàng đi đưa thức ăn thì trời đã

tối, trên đường chỉ thấy có vài người qua lại. Chu Mạch muốn đưa thức ăn xong là rời đi ngay nhưng Lưu tẩu tử không muốn nhận, Chu Mạch liền

nói: "Tẩu tử, lúc trước tẩu quan tâm chăm sóc muội, muội không có gì báo đáp tẩu, chỉ có chút thức ăn cũng không phải là thứ gì to tát."

Lưu tẩu tử đem nàng kéo đến bên cạnh hỏi: "Tiểu Mạch, sao muội lại có tiền

mà mua mấy thứ này? Hơn nữa cả cái chuồng heo cùng phòng bếp mà muội mới xây nữa, nghe nói tuy mẹ con muội ở riêng nhưng lại không được chia một văn tiền nào. Hôm nay ở trấn trên tẩu đã muốn hỏi muội, nhưng ở trước

mặt nhiều người tẩu không tiện hỏi, cho nên thầm nghĩ trở về sẽ tìm thời gian tìm muội mà hỏi cho rõ ràng."

Chu Mạch vỗ bàn tay Lưu tẩu

tử đang nắm lấy tay nàng nói: "Tẩu tử, tẩu yên tâm, tiền muội có không

phải muội trộm cũng không phải cướp, nói thật cho tẩu biết, nhà mẹ đẻ

của muội làm mầm đậu bán chắc tẩu cũng biết, đó chính là chủ ý của muội. Tiền đều là nương của muội bán mầm đậu chia cho muội một phần."

Thấy Lưu tẩu tử vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Chu Mạch mỉm cười tiếp tục giải

thích cho nàng: "Trước kia không nói là vì sợ đại tẩu cùng đệ muội biết, nếu họ mà biết không biết sẽ làm ầm ĩ đến thế nào, hiện giờ đã ở riêng

cho nên muội không cần sợ bọn họ biết. Cho nên chờ tới bây giờ mới nói

cho tẩu, tẩu chớ trách muội giấu diếm."

"Nghe muội nói thế, ta

biết muội khó xử, nhưng bây giờ cả nhà muội chỉ trông chờ vào muội, muội phải tiết kiệm một chút, bằng không muội cùng Đông Nhi về sau phải sống thế nào." Lưu tẩu tử nói cho nàng hiểu.

Sau khi nán lại ở nhà

Lưu tẩu tử một lát, nàng liền mang theo giỏ thức ăn đi đến nhà cha mẹ

chồng ở cách vách, vào sân nhìn thấy trong phòng bếp có người nấu cơm,

nàng liền trực tiếp đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy bà bà đang nhóm

lửa.

Vì thế tiến lên gọi: "Nương! Đang nấu cơm ạ." Tôn Thị nghe

được thanh âm ngẩng đầu lên, chất củi đầy bếp, liền đứng dậy vỗ bụi trên người một chút.

"Chu thị, sao giờ này lại đến đây?" Kỳ thực Tôn

Thị muốn hỏi là, không phải là mày muốn tới đây xin cơm đó chứ, nhà mày

mới xây chuồng heo cùng phòng bếp, chắc là dùng hết tiền của tao cho

cùng tiền của mày chứ gì, tiền bán lúa mạch không chừng cũng không còn

lại được bao nhiêu.

Chu Mạch thấy được trong mắt bà bà lóe lên

một chút lo lắng, cũng nghe ra trong lời nói của bà có chút không vui.

Nàng mỉm cười, tỏ vẻ không biết gì nói: "Nương, hôm nay buổi trưa con có đi chợ trấn trên, có mua chút thức ăn, con mang sang một ít cho cha mẹ

nếm thử." Nói xong chỉ chỉ giỏ trúc ở trên tay, nhờ Tôn Thị lấy hai cái

đĩa đưa nàng, còn nàng thì lấy thức ăn từ giỏ trúc ra ngoài.

Tôn

Thị cũng thật không ngờ Chu Mạch không đến đòi này đòi nọ mà là đến đưa

thức ăn, bà vội vội vàng vàng mang đĩa tới nhưng sau khi đưa xong bà mới tỉnh hồn. Nhìn đầu sư tử cùng ruột heo, bà nhịn không được nói với Chu

Mạch: "Tiểu Mạch, tuy rằng con vừa bán được lúa có được chút tiền, nhưng cũng không thể hoang phí như vậy."

Chu Mạch gật đầu đáp dạ, Tôn

Thị thấy thế tiếp tục dạy bảo nói: "Về sau con cùng Đông Nhi phải dựa

nhau mà sống, phải học cách quản tiền, làm gì cũng đều phải trù tính cẩn thận. Con nên nhớ đừng sống theo cái kiểu qua hôm nay không có ngày

mai, làm cho nhà cửa phải tán gia bại sản là tài năng của người phụ nữ

đấy."

"Ách..." Tôi chỉ đưa cho bà một chút thức ăn cũng dẫn đến

phá sản sao? Chu Mạch trong lòng không nói gì, mặt ngoài vẫn là khúm núm nói dạ. Nghĩ lại thấy bà bà cũng là vì muốn tốt cho nàng, trước tiên cứ chịu đựng.

Tôn Thị thấy Chu Mạch luôn luôn nhu thuận như vậy,

thanh âm cũng dịu đi một chút, nhưng công lực dạy bảo vẫn không giảm:

"Nương nghe nói mẹ của con có cho con chút bạc, tuy rằng nói bây giờ nhà mẹ của con đã khá hơn lúc trước, nhưng dù sao đệ đệ của con vẫn chưa

định chung thân, con về sau tiêu tiền cũng phải tiết kiệm một chút."

Mấy người cho tôi chỉ có chút tiền, tôi phải dùng tiền của nhà mẹ tôi chứ

sao, hơn nữa mua gì cho Triệu gia còn phải dùng tiền Chu gia đấy, bà

trọng sĩ diện thế sao không sợ người nhà bà đâm lén bà. Đương nhiên

những lời này Chu Mạch vẫn chỉ đành nói ở trong lòng, nhưng nghĩ lại

thấy bà bà nói cũng có chút hợp lý, Chu Bình vừa phải bồi dưỡng thân

thể, vừa phải chuẩn bị thành thân, những chuyện này cũng không phải chỉ

có một chút tiền là đủ, xem ra nàng phải đặt mục tiêu kiếm tiền lên

trước tiên mới được, tốt nhất có thể tìm được cách có thể kiếm được

nhiều tiền một chút.

Đưa xong thức ăn, nghe xong bà bà dạy bảo,

Chu Mạch mang theo giỏ trúc về nhà, nghĩ thầm lần sau nếu có cho cha mẹ

cái gì sẽ bảo Đông Nhi đem đến, bà bà chắc sẽ không đi kể lể nàng với

cháu gái đâu, hơn nữa Đông Nhi có nghe cũng không hiểu.

Chu Mạch

mang bụng đói đi cho thức ăn cho nên vội vàng đi về nhà ăn cơm, chuẩn bị lần này hảo hảo qua cái thịt nghiện. Từ xa nàng liền nhìn thấy Triệu

Tiểu Thúy đã ở trong sân nhà nàng chơi đùa, vào nhà Chu Mạch hỏi con bé

ăn cơm chưa, Triệu Tiểu Thúy nói cha đang nấu ở nhà.

Nghe được

Tiểu Thúy trả lời, Chu Mạch sửng sốt một chút, ở nơi này nam nhân không

cần xuống bếp, cho nên khi nghe được Triệu Bá Tuyền xuống bếp nấu cơm

làm Chu Mạch cảm thấy rất là kinh ngạc. Nàng nhịn không được nhiều

chuyện hỏi: "Sao cha của con lại xuống bếp, nương con đâu?"

"Nương đi về nhà ngoại con rồi, hôm nay không về." Triệu Tiểu Thúy ngoan ngoãn đáp.

Nghe được con bé nói vậy, Chu Mạch liền bảo con bé ở lại ăn cơm, sau đó đứng trong sân gọi Triệu Bá Tuyền nói Tiểu Thúy ở nhà nàng ăn cơm, Triệu Bá

Tuyền vẻ mặt áy náy gật đầu nói đã biết, bởi vì đến bây giờ hắn còn chưa nấu xong nồi cháo.

Chu Mạch thấy cảm thấy đáng thương, bảo Tiểu

Thúy với khuôn mặt dính đầy dầu mỡ sau khi ăn xong đem chút thức ăn về

cho Triệu Bá Tuyền, dù sao lúc chuyển nhà hắn cũng có giúp nàng một tay.

Ai biết nàng một bên vì mềm lòng, một bên vì thương xót, mà ngày hôm sau lại gặp phải chuyện xui xẻo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio