Tim Mạc Phù đánh thịch một cái, cả thân thể bỗng run lên, mắt nàng dán chặt vào người trước mặt.
Mười năm, bóng hình mờ ảo trong tâm trí nàng như một mảnh gương vỡ vụn, thay thế bằng gương mặt tuấn tú này. Nàng đã chạy dọc giang sơn đại Sở để tìm kiếm, không ngờ lại ở ngay kinh thành, bên cạnh nàng. Biết nàng thích ăn mỳ, thích ăn bánh mật, biết nàng không ăn được cay, yêu thích đồ ăn ngọt, biết hết. Hoắc Sinh biết tất cả, bởi vì Hoắc Sinh chính là thần tiên ca ca năm đó.
Lòng Mạc Phù như nở hoa, vui sướng, cảm động, vỡ tan. Rất nhiều cảm xúc hỗn độn khiến nàng không biết nên phản ứng như thế nào. Kỳ thật chỉ muốn vứt bỏ giáo nghĩa lễ đạo, hay cái hư danh thiên kim Mạc gia mà lao vào lòng Hoắc Sinh, trở về là đứa trẻ năm đó, chờ được thần tiên ca ca yêu thương vỗ về.
Nhưng nàng đã mười năm an phận thủ thường, giỏi kìm nén cảm xúc, thật lòng cố nén cơn khao khát tìm kiếm niềm vui cuối cùng mà thẹn thùng nhìn Hoắc Sinh. Bỗng câu nói lúc nãy khi nàng mời hắn tham dự lễ thành thân khiến tất cả như chìm xuống.
Hoắc Sinh khấp khởi chờ đợi nàng lao về phía hắn, mừng mừng tủi tủi nhận lại hắn, nhưng chờ nửa ngày không thấy nàng động tĩnh. Chỉ ngồi đó lặng yên nhìn bát mỳ.
“Tiểu....Ninh!” Hoắc Sinh dè dặt gọi một tiếng.
Mạc Phù yên lặng đứng dậy, bỏ lại vài đồng cho bát mỳ rồi rời đi. Coi Hoắc Sinh như không khí, không buồn nhìn hắn một cái.
Nàng càng để tâm đến hắn, càng đau lòng. Hoắc Sinh đã không còn là thần tiên ca ca muốn chăm sóc bảo vệ nàng như năm đó rồi.
Hoắc Sinh ngẩn ngơ không hiểu. Nàng không phải luôn tìm kiếm hắn, luôn muốn gặp hắn sao. Tại sao lại không phản ứng như vậy. Hắn đã làm gì sai?
Hoắc Sinh vội vã đuổi theo Mạc Phù, đi bên cạnh nàng, nhìn vẻ mặt bình thản kia không khỏi nhíu mày nghi hoặc. Mạc Phù vẫn điềm tĩnh xải bước, coi như không nhìn thấy hắn. Hoắc Sinh nghĩ rằng nàng chưa thể chấp nhận hắn, có lẽ nàng trách hắn chuyện năm xưa, nên mới không chịu nhận lại hắn. Hoắc Sinh đành ngậm miệng, lặng lẽ bồi nàng đi tiếp.
Đang lúc hai người tĩnh lặng bước trên đường phố, không khí vô cùng quỷ dị thì bên đường vang lên tiếng trầm trầm khàn khàn.
“Coi bói đây! Coi bói đây! Hãy ghé vào coi thần toán tử tái xuất giang hồ, nói đâu trúng đó. Trăm người đều phúc.” Người nói lớn giọng mang theo vẻ cao ngạo ngồi bên vệ đường trên bàn cao đến gần ngực. Y phục rộng lùng bùng không nhìn rõ dáng người to nhỏ, gầy béo như thế nào. Trên đầu đội mũ phủ khăn kín mít, căn bản là không nhìn rõ tướng mạo. Người kia hướng Mạc Phù cùng Hoắc Sinh cao giọng:
“Tiểu thư kia lộng lẫy thập phần, lại chứa chan bao nhiêu tâm tư nhiều năm, cẩn thận tích tụ thành bệnh đấy, lại nhìn công tử kia bao nỗi bi ai, thống khổ chịu đủ, nên giải tỏa chữa bệnh đi thôi.”
Mạc Phù thoáng giật mình nhìn qua cái vị thần toán kia. Tại sao lại biết nàng nhiều tâm sự tích tụ nhiều năm?
Hoắc Sinh ban đầu không quan tâm, nhưng thấy vẻ ngưng trọng của Mạc Phù liền có chút động tâm quay đầu nhìn vị thần toán kia lại hướng Mạc Phù:
“Nàng muốn xem sao?”
“Ta muốn xem trên đời này có thật là có thần toán không?” Mạc Phù ra chiều miễn cưỡng, nhưng xem chừng cũng tin vài phần. Ngồi xuống bàn, đối diện với vị kia nói:
“Vị đây có thể cho ta biết, dựa vào cái gì lại phán ta như vậy?”
Thần toán che kín mít mặt mũi kia hắng giọng một cái, cố tạo ra chất giọng trầm khàn khó nghe, tránh ánh mắt sáng quắc của Hoắc Sinh đang dò xét bên cạnh cao hứng nói:
“Vị tiểu thư đây tướng mạo phúc hậu, nhưng số mệnh không được tốt. Thuở nhỏ không bệnh tật thì cũng bị hành hạ, chịu không ít tủi nhục. Chính đôi mắt của tiểu thư đã cho ta thấy.”
Mạc Phù cùng Hoắc Sinh đều cả kinh, biết cả chuyện lúc nhỏ nàng bị hành hạ cơ đấy.
Vị thần toán kia không chừa cho hai người kịp nghĩ, liền hướng Hoắc Sinh nói tiếp: “Tuy rằng tiểu thư vận khí không tốt, nhưng người này chính là cánh cửa giúp tiểu thư thoát khỏi tăm tối, vượt sầu ưu của những ngày tháng trước đây. Vận khí này, đạo mào này của công tử đây hoàn toàn phù hợp với tiểu thư. Nói đơn giản, vị công tử đây chính là quý nhân của tiểu thư.”
Mạc Phù nghe vậy khẽ run. Người này nói quả không sai. Tâm tư mười năm của nàng đều là vì Hoắc Sinh mà ra.
Hoắc Sinh nhíu mày, cúi người quan sát thật kỹ vị thần toán kia, chỉ là không làm sao nhìn xuyên qua tấm khăn phủ kín mặt kia. Đằng sau lưng thần toán còn có hai đống rơm to. Kỳ lạ, giữa đường xá đẹp đẽ vậy sao lại có hai đống rơm vô dụng kia?
Hắn lại nhìn vị thần toán, không tin có thể thông qua tướng mạo lại nói được những lời này. Là kẻ nào biết quá nhiều chuyện của hắn và Mạc Phù đến vậy? Nhưng có một điểm kỳ lạ đó là. Tại sao đối với người này, hắn không có lấy nửa phân dè chừng, còn thấy vô cùng thân thuộc, giọng nói kia mặc dù hơi khó nghe, nhưng lại vô cùng êm tai. Phải chăng hắn đã nghe thấy ở đâu đó?
“Ngươi là ai?”
Vị thần toán kia hơi sững một chút, lại ho khan hai cái đáp:
“Vị công tử này tin hay không thì tùy, nếu ta nói đúng thì xin để lại ít tiền, nếu ta nói không đúng thì từ nay thần toán ta không ra đây ngồi nữa. Công tử nào có thể hỏi danh phận một thần toán ta trắng trợn như vậy? Đây là không tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của ta.”
Hoắc Sinh hơi nheo mi, nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy theo ngươi làm cách nào để tiểu thư có thể thoát khỏi tâm tư đó.”
Đúng bài.
Vị thần toán kia cười nhẹ đáp ngay: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, chính công tử là phương thức duy nhất giúp tiểu thư. Nếu công tử không tận lực giữ lấy, hậu quả sau này đều là tiểu thư gánh. Nam nhân muốn chiếm đoạt tiểu thư, rồi khiến tiểu thư thống khổ suốt phần đời còn lại rất nhiều. Công tử đây chính khí ngời ngời, ánh mắt lại thấu suốt chẳng lẽ không nhìn ra?”
“Nam nhân khiến tiểu thư thống khổ?” Hoắc Sinh nghi hoặc nhìn qua Mạc Phù: “Tiểu Ninh! Mạc gia gả nàng cho thế gia nào?”
Hoắc Sinh biết Mạc gia đối đãi với Mạc Phù chỉ có thể một lòng yêu thương, không có chuyện bạc đãi nàng. Nếu đã vậy sẽ không để nàng phải gả vào gia đình tầm thường, mà sẽ gả nàng vào danh gia nào đó.
“Là Diệp Thành công tử của Đô thống đại nguyên soái.” Mạc Phù tâm hơi động đáp. Bây giờ mới hỏi đến, Hoắc Sinh vẫn can tâm sao?
Hoắc Sinh nghe vậy liền nhíu mày. Diệp Thành hắn biết rõ, từng là một trong ba tên công tử ăn chơi trác tang nhất kinh thành, dạo trước từng bị Quốc Công thiên tuế rút gân. Nhân phẩm vốn đã tàn, thân thể lại phế. Hoắc Sinh ngàn vạn lần không ngờ đến, Mạc gia lại có thể gả Mạc Phù cho tên phế vật đó.
Mạc Phù thoáng liếc sang Hoắc Sinh, nhìn thấy đôi mày nhíu chặt như muốn đứt ra của hắn nhìn nàng đầy bất an. Trong đầu mộng tưởng về thần tiên ca ca ngày bào vẫn luôn bảo vệ nàng. Nếu không phải vì sự việc lần đó. Cả hai cũng đã không phải xa cách mười năm. Nhưng nàng không cách nào hiểu được, tại sao Hoắc Sinh lại dấu diếm chuyện này. Hắn biết được chuyện này từ khi nào? Có phải từ lúc bắt đầu đối tốt với nàng. Hắn không muốn nói ra có phải là vì không muốn nàng nhận lại hắn?
Rất nhiều nghi hoặc trong lòng bị nàng kìm xuống không thể nói ra. Nếu lúc này Hoắc Sinh thật sự bị lời nói của vị thần toán kích động. Tim nàng liền đập mạnh liên hồi, hơi thở cũng ngưng lại như chờ đợi một lời hồi đáp.
“Tiểu Ninh! Ta...”
Hoắc Sinh siết chặt kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Phù như đưa ra một quyết định cuối cùng.
Nhưng hắn còn chưa nói xong. Sau lưng liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn mang theo chút gió lạnh. Bầu trời quang đãng bỗng chuyển đen cực kì đáng sợ.
Hai đống rơm sau lưng thần toán động vài cái như run rẩy.
Vị thần toán đang ngồi đó run lên một cái rồi cứng đờ như bị điểm huyệt.
Hoắc Sinh cùng Mạc Phù đồng thời quay đầu nhìn, thoáng thấy bóng dáng bạch kim lạnh lẽo đứng một đống lù lù bước tới. Không thèm để hai người vào mắt mà chỉ đưa đôi mắt thanh u nhìn vị thần toán kia.
"Giỏi! Giỏi lắm thần toán đại nhân. Hôm nay bổn vương cao hứng muốn ngươi bói cho ta một quẻ, ngươi có làm được không?" Thanh âm lạnh lẽo đâm thủng màng nhĩ khiến tai chúng nhân dường như rỉ máu.
“Quốc....Công thiên tuế.” Hoắc Sinh và Mạc Phù vã mồ hôi thi lễ. Lại không dấu nghi hoặc bởi lẽ ai cũng nhìn ra Lưu Dĩ đang giận.
Phải! Lưu Dĩ đang cực kì giận dữ.
Mạc Phù cùng Hoắc Sinh đưa mắt nhìn vị thần toán kia, thầm rõ tính tình Lưu Dĩ vốn không rảnh rỗi mò ra đường coi bói toán. Lại được Lưu Dĩ đặc biệt chiếu cố như vậy.
Thứ trên đời này hắn quan tâm chỉ có:
Một là đương triều.
Hai là Giám Quốc Vương Phi.
Hoắc Sinh nheo mi một cái, lại đưa mắt nhìn xuống cái bàn cao đến gần ngực che cái bụng to tròn phía dưới lớp y phục rộng thùng thình kia. Mắt sáng lên một cái mới lắc đầu đỡ trán.
Chẳng trách hắn lại thấy giọng quen như vậy, thân thuộc như vậy. Lần này ta không cứu được nàng rồi....
"Khụ khụ..." Vị thần toán kia ho hai tiếng, vội vã thu dọn vài thứ lộn xộn trên bàn lắp bắp đáp: "Hôm nay thần linh....nghỉ lễ, không thể xem tiếp....mong.... công tử lượng thứ."
Rầm!
Lưu Dĩ một tay ném phăng cái bàn qua một bên khiến chiếc bàn vô tội vỡ làm đôi. Chúng bách tính đi đường thấy vậy những tưởng sắp có kịch hay để xem liền đứng lại hóng.
Nhưng chỉ thấy Lưu Dĩ tháo phắt áo ngoài ra khoác lên người thần toán kia ôm vào lòng, nắm lầy bàn tay hơi tái gắt giọng quát:
"Tay đã lạnh nhường này, nàng xem bản thân nàng là gì đây? Hài tử là gì đây?"
Hai đống rơm đằng sau vụt ra lộ diện hai hắc y nhân một lạnh một nóng mặt tái xanh: "Quốc Công xin trách phạt!"
Chúng nhân nghe đếm hai chữ Quốc Công lập tức tròn mắt nhìn nhau, lại thấy cấm vệ quân từ đâu mò tới liền quỳ phịch xuống dập đầu thi lễ.
Mạc Phù kinh hãi nhìn vị thần toán che kín mít người không thấy mặt trời kia.
Rõ ràng quá rồi, vị thần toán kia chẳng phải là Giám Quốc vương phi đó sao??? Sao lại....
Tiểu Yến Tử, thai phụ gây hoạ kia đối với tình huống này mà nói tuyệt đối không ngờ tới. Chẳng phải hôm nay Lưu Dĩ phải đến hoàng lăng lo tu sửa sao? Vì lý do nào lại đột ngột mò mặt tới đây? Thôi thì đâm lao phải theo lao. Nàng căn bản không thể qua được mặt Lưu Dĩ. Phải bày đối sách khác thôi.
Tiểu Yến Tử vén trùm màn lên ngẩng đầu nhìn Lưu Dĩ tươi cười ngọt ngào.
"Chàng về sớm!"
"Hừ, không về sớm thì đợi nàng bày trò đến lạnh cóng tới mức nào." Vừa cáu gắt, tay Lưu Dĩ vừa xoa lấy bụt nàng, ra sức dùng thân nhiệt ủ ấm thân thể nàng.
"Mẫn! Nàng là vì ta?" Hoắc Sinh đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Vừa nãy quả thực suýt chút nữa hắn đã nói ra. Xem chừng nàng đã biết chuyện trước đây của hắn và Mạc Phù.
"Vì hắn?" Mày Lưu Dĩ nhíu lại lộ rõ vẻ không vui.
Thử hỏi nam nhân trên đời này có thể vui khi thê tử mang thai ra đường ngồi bày trò bói toán vớ vẩn vì nam nhân khác có vui nổi hay không?
Tiểu Yến Tử nhất thời cứng họng, đúng ra là mất mặt. Không lẽ nàng nói: Ờ đấy, ta biết huynh buồn khổ, mồi chài hai người về bên nhau bằng cách giả thần giả quỷ đấy, làm gì được nhau?
Quá vô sỉ rồi.
Thành thử nàng đành giả bộ chóng mặt vùi vào ngực Lưu Dĩ ho khan:
"Mệt quá, chắc thiếp bị cảm rồi."
Thành công khiến cho sắc mặt Lưu Dĩ đại biến vội bế nàng lên cáu tiết với Sa Thuỷ, Sa Hoả:
"Hai ngươi về nhận phạt, quỳ trước cổng cho bổn vương!!!"
Sa Thuỷ, Sa Hoả vâng một tiếng lại lặng lẽ vuốt mồ hôi. Cứ sợ đầu sắp rơi mà hình phạt chỉ có vậy.
Nhẹ, nhẹ rồi.
Chỉ là hai bạn họ Sa đã quá xem thường hình phạt kia. Sau lần phạt đó họ đã tự hứa đó là lần cuối cùng họ dám qua mặt Lưu Dĩ giúp Tiểu Yến Tử dở trò.
Tiểu Yến Tử kéo vạt áo Lưu Dĩ ra hiệu hắn dừng lại ngập ngừng hỏi:
"Chàng có phải rất thương thiếp hay không?"
"Hỏi thừa." Lưu Dĩ nghiêm nghị. Khi không bắt hắn dừng chân để hỏi câu này?
"Vậy....chỉ một chút thôi, thiếp muốn đưa một thứ cho Hoắc tướng quân!" Lợi dụng chuyện luôn được Lưu Dĩ đặc biệt dung túng, nàng phải lạc mềm buộc chặt mới có thể tiếp tục kế hoạch.
Lưu Dĩ chần chừ nhìn nàng. Hắn rất rõ nàng vì Hoắc Sinh mà tâm tình không yên.
Lưu Dĩ không tình nguyện bế nàng đến trước mặt Hoắc Sinh.
"Ăn cái này đi!" Tiểu Yến Tử lấy từ tay áo ra một mẩu bánh trắng tròn không có chút mùi vị đưa cho Hoắc Sinh.
"Bánh ư?" Khi không lại mời hắn ăn bánh, đây là có ý gì?
"Đây là ta tự làm, đã luôn muốn đưa huynh nếm thử nhưng lại quên mất."
Hoắc Sinh hơi ngẩn người liếc sắc mặt đen thui của Lưu Dĩ, nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ.
"Huynh chê ta làm không ngon?" Thấy Hoắc Sinh mải mê nhìn miếng bánh Tiểu Yến Tử liền lên tiếng.
"Không có, ta định lát nữa mới ăn. Bây giờ ta không đói." Giữa đường giữa xá ăn bánh, kì cục.
"Ăn ngay bây giờ, nếu không ta liền vứt nó đi." Tiểu Yến Tử ngồi trong lòng Lưu Dĩ ra sức uy hiếp.
Hoắc Sinh cùng Mạc Phù đứng cạnh hơi giật mình. Sao mà giống như ép uống độc dược quá.
Lưu Dĩ hơi nheo mi, nàng lại tính bày trò gì?
"Ăn! Ta ăn ngay." Hoắc Sinh không hai lời lập tức nhét miếng bánh vào miệng. Ra sức nhai rồi nuốt.
Tiểu Yến Tử hài lòng gật đầu nhìn Mạc Phù:
"Phiền muội cùng Hoắc tướng quân đi mua màn thầu cho ta, đường khá xa, đi cẩn thận." Giật giật áo Lưu Dĩ ngọt ngào nói: "Về thôi."
Lưu Dĩ liếc Hoắc Sinh một cái, không nói thêm lời nào lập tức bế nàng rời đi.
Lưu Dĩ bế nàng lên xe ngựa, lấy chăn lông ủ ấm cơ thể nàng, hôn lên da mặt lạnh tanh của nàng. Nhìn thấy nàng như con mèo nhỏ cọ cọ lên cổ hắn như nũng nịu.
"Ta rất tức giận!"
"Thiếp biết." Tiểu Yến Tử ôm cổ hắn, dịu dàng trấn an. Nàng thừa biết lúc hắn trở về không thấy thể tử an phận nghĩ dưỡng mà chạy ra đường lo lắng như thế nào.
"Không chịu lo cho bản thân, suốt ngày quậy phá. Đến khi nào nàng mới lớn được đây?"
"Thiếp không muốn lớn." Nàng chun vào lòng hắn: "Vì lúc nào cũng có chàng lo cho thiếp, lúc thiếp quậy phá, có chàng dọn dẹp hậu quả cho thiếp. Thiếp đã quen được chàng dung túng rồi."
Lưu Dĩ nhẹ cốc đầu nàng: "Nàng sắp làm mẫu thân đấy. Không lẽ sau này để hài tử nuôi nàng?"
"Được vậy thì quá tốt. Thiếp sẽ sinh cho chàng một đội quân, để chàng cùng các con nuôi thiếp." Tiểu Yến Tử cười tươi không biết xấu hổ.
Lưu Dĩ thở dài bất lực, đời này hắn chỉ chịu thua nàng: "Chuyện bánh lúc nãy?" Hắn tò mò.
Tiểu Yến Tử cười gian: "Là bánh ủ rượu."
"Rượu?" Lưu Dĩ sực nhớ rượu là thứ kiêng kị với Hoắc Sinh. Nhưng nàng lại dùng đến phương thức này, không nói cũng biết mục đích là gì.
"Lại phải phiền chàng dọn dẹp tàn tích cho thiếp rồi." Nàng mỉm cười nịnh nọt.
Phu thê Lưu Dĩ trên xe ngựa mỉm cười nhìn nhau. Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Mọi chuyện sau hãy để lão thiên sắp đặt.
Đúng như dự liệu. Hoắc Sinh chưa đầy một tuần hương đã ngã lăn ra. Mạc Phù từ kinh ngạc đến hốt hoảng, luống cuống không biết làm gì. Người đang cao lớn khoẻ mạnh vừa đi bên cạnh đùng cái liền ngất lịm. Nàng biết làm gì đây???
"Hoắc tướng quân! Hoắc tướng quân!"
Vô dụng. Hoắc Sinh như xác chết, không mảy may động tĩnh. Sắc mặt Mạc Phù đại biến xem xét tình hình xung quanh. Nàng và Hoắc Sinh đã đi được một quãng đường, nơi này dân cư thưa thớt, bây giờ là xế chiều, không thấy nổi một bóng người. Nàng đành đặt Hoắc Sinh kê đầu lên đùi nàng, lật Hoắc Sinh lại xem kĩ sắc mặt, đôi gò má hồng thuận quệt lên một vệt đỏ. Mạch đập bình ổn khônh nhanh không chậm. Hoàn toàn khoẻ mạnh, vậy lý do gì khiến hắn lăn đùng ra ngất xỉu như vậy?
Một làn gió thoảng qua đưa theo hương rượu từ hơi thở của Hoắc Sinh.
Hoắc Sinh say rượu? Nhưng Hoắc Sinh uống rượu khi nào? Từ lúc đi cùng nàng chỉ ăn đúng một miếng bánh thôi mà.
Đang lúc Mạc Phù còn căng thẳng chẩn mạch suy ngẫm, một cành hoa từ đâu vô tình hữu ý rơi trên trán Hoắc Sinh.
Mạc Phù nhìn cánh hoa đẹp đẽ, mày cũng khẽ dãn ra, toàn tâm toàn ý ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Hoắc Sinh.
Mười năm trước, gương mặt này đã thập phần đẹp đẽ lại tràn ngập nét nghịch ngợm ngây ngô. Mười năm sau, những đường nét cành trở nên rõ ràng, hài hoà kết hợp chút nam tính, khiến cho ngũ quan hoàn chỉnh tuyệt đối, đem ánh mắt người nhìn thiêu đốt.
Không biết từ lúc nào, ngón tay Mạc Phù đã liên tục trượt trên khuôn mặt Hoắc Sinh, trong giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân tràn ngập nhu tình:
"Thần tiên ca ca, ta tìm được chàng rồi."
Như nghe thấy giọng nói của Mạc Phù. Đôi môi Hoắc Sinh đang bị bàn tay nhỏ của Mạc Phù càn quấy khẽ mấp máy:
"Là ta tìm thấy nàng trước, Tiểu Ninh." Mắt đào từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt sắc lạnh, đôi mắt này chứa đầy tà khí, không ôn nhu lãnh đạm như ngày thường khiến Mạc Phù giật mình. Chính vì nàng không biết, người này là Bạch Mộ Ninh.
Bạch Mô Ninh ngồi dậy, đưa đôi mắt sắc xảo quan sát thật kĩ Mạc Phù, bàn tay to lớn áp lên má nàng nhẹ vuốt:
"Đã lớn vậy rồi, không ngờ lại trở nên xinh đẹp như thế này. Chẳng trách lại có thể khiến Hoắc Sinh lần nữa động lòng."
Mạc Phù kinh ngạc.
Ngữ khí này, vẻ mặt này, hành động này như là một người khác. Hoắc Sinh rốt cuộc là bị làm sao?
"Ngươi....không phải Hoắc tướng quân?" Đôi tay Mạc Phù thoáng run rẩy, nàng đã từng nghe qua Tiểu Yến Tử kể về chuyện Hoắc Sinh mắc một loại tâm bệnh khó chữa từ mười năm trước, mỗi khi uống rượu hay bệnh nặng liền sẽ biến thành người khác. Không lẽ đây chính là người khác được nhắc đến?
Bạch Mộ Ninh mỉm cười trong mắt lộ ra vài phần ôn nhu: "Ta là mối hận năm đó, là sự bất lực, là nỗi đau nhìn thấy nàng dần dần chết đi năm đó."
Mà kết hợp lời nói lúc này, chẳng phải ý chỉ Hoắc Sinh biến thành người khác là vì nỗi đau năm đó.
Là vì nàng?
"Ta biết nàng không ngốc, nàng cũng không cần đau lòng thay Hoắc Sinh, đây là kết cục hắn nên nhận."
"Kết cục nên nhận?" Mạc Phù trầm ngâm hồi lâu mới xót xa nói: "Vậy ta nên gọi chàng là gì đây?"
"Ta là Bạch Mộ Ninh!"
Trái tim Mạc Phù đập mạnh: "Tên của ta..."
"Phải, ta luôn dùng tên nàng để sống, mỗi ngày ta đều chờ lúc Hoắc Sinh kia uống rượu mà thoát ra, ta muốn giết Lưu Dĩ vì hắn đã không cứu nàng, muốn tự tay giết Hoắc Sinh vì không thể bảo vệ nàng. Mười năm qua ta khiến hắn sống trong dằn vặt, để đến khi gặp lại nàng cũng không đủ dũng cảm yêu thương nàng lần nữa."
Giọng nói lạnh lẽo của Bạch Mộ Ninh đâm buốt trái tim Mạc Phù, nàng lúc này mới nhận ra. Không phải Hoắc Sinh không muốn có nàng, mà là vì e sợ nàng vì hắn mà lần nữa chịu chết.
"Chàng sai rồi. Năm đó chúng ta đều là những đứa trẻ, không thể bảo vệ được chính mình, điều đó đâu có sai. Nếu chàng trách Quốc Công, trách Hoắc tướng quân. Vậy có phải ta cũng nên bị một con quỷ trong thân thể dày vò như vậy hay không?"
"Tuyệt đối không được." Bạch Mộ Ninh cau mày phản đối: "Ngay từ lúc phát hiện ra nàng còn sống, vui vẻ mà lớn lên. Nàng có biết ta đã hạnh phúc bao nhiêu?"
"Nếu đã như vậy, sao chàng lại cứ phải làm khó Hoắc tướng quân? Chàng nghĩ rằng lúc ta tìm được chàng, nhìn thấy Hoắc tướng quân đau khổ không chịu nói ra sự thật này, ta sẽ vui sao? Không, ta đau đớn vì viết thần tiên ca ca của ta sống như vậy, chàng không được tự do, chàng ràng buộc bản thân tránh xa ta để ta được hạnh phúc mà không nhìn ra, ta bôn ba mười năm chỉ để tìm chàng. Đổi lại, ta nhận được gì đây? Hoắc tướng quân chúc phúc cho ta, chàng lại dày vò ngài ấy. Ta không muốn, không muốn một chút nào."
Cuối cùng, một giọt nước mắt rơi xuống trên dung nhan xinh xắn.
Sắc mặt Bạch Mộ Ninh tối sầm, nhưng ánh mắt kia đã lùi đi tà khí, cứ như Hoắc Sinh và Bạch Mộ Ninh đang từ từ dung hoà.
Bạch Mộ Ninh nhận ra điều này, lập tức nắm lấy tay Mạc Phù kéo nàng vào lòng ngực.
“Nàng thành công rồi!”
“Thành công?” Mạc Phù ngẩn ngơ không hiểu.
“Nỗi hận năm đó trong lòng Hoắc Sinh đã gần như tan biến. Ta theo hắn, sẽ rời đi mãi mãi.”
Mạc Phù kinh ngạc nhìn Bạch Mô Ninh, là vì lời nói vừa rồi của nàng đã kích động tâm can Hoắc Sinh sao?
Bạch Mộ Ninh hơi nhếch môi nhìn đôi mắt tinh khiết ngây ngô của nàng.
“Ta trả lại nàng cho Hoắc Sinh.”
Bạch Mộ Ninh đưa đôi môi ấm áp đặt lên môi Mạc Phù. Hàng mi rũ xuống, như thể đưa Bạch Mộ Ninh chôn thật sâu trong tâm khảm.
Giữa sự kinh ngạc, ướt át, mềm mịn pha chút ấm áp khiến cả thân thể Mạc Phù tê dại không chút sức lực.
Gió nhẹ đưa lay, từng đợt hoa lả tả rụng xuống, hồng y khoác lên thân ảnh kia nhẹ phất, mái tóc đen đan xen nỗi hạnh phúc bay lên.
Đôi mắt hạnh đẹp đẽ của Mạc Phù từ từ nhắm lại, nơi khóe mi kia vương chút lệ. Cảm nhận thật kĩ hơi ấm nơi làn môi kia, thật rõ bàn tay to lớn kia đang ôm lấy thân nàng.
"Xin nàng đừng đi." Giọng nói trầm ấm cất lên, chậm rãi dời khỏi bờ môi của Mạc Phù: "Hãy ở lại bên ta. Mãi mãi không bao giờ rời xa."
Ánh mắt sáng trong, ôn nhu của tràn nhập nhu tình.
Đây chính là Hoắc Sinh, là thần tiên ca ca của nàng.
Mạc Phù mỉm cười, đôi mắt ngập nước tràn đầy hạnh phúc.
Mười năm, cuối cùng nàng cũng đã gặp được người này, câu nói mà nàng mong muốn được nghe.
Hoa anh đào rụng xuống, bay lả tả trên không trung như múa lượn. Ánh dương đổ xuống hai thân ảnh dịu dàng nhìn nhau. Trên bầu trời đàn chim múa lượn.
Hôm nay thời tiết thật đẹp!