Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

chương 27: đêm trăng lạnh hội tụ chúng nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến tối Sa Thuỷ ăn uống no say vui vẻ trở về, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Sa Thuỷ đã sớm quên mất lý do hắn tức giận, mặt mày hí hửng xách trên tay một túi gà quay thơm phức đem đến Tây viện.

Trong vườn Tây viện, Tiểu Yến Tử đang ngồi phẩm đàn trên bàn đá, bên cạnh là một đám lửa nhỏ ấm, xung quanh là bốn bóng người đang mỗi người một việc.

Sa Hoả nhiệt tình nướng khoai lang, Hoắc Sinh yên lặng phẩm trà, Cố Vệ Bắc mặt mày sầu não không biết làm cách nào thoát khỏi vòng tấn công của Hoắc Kỳ Thư cứ theo sát một tấc không rời.

Xa xa bóng trăng mờ ảo hờ hững rơi trên mái hiên. Tiếng đốm lửa kêu lách tách vui nhộn. Gió đông chầm chậm quét qua con đường xa vắng. Cảnh tượng hết sức ấm cúng, phi thường vui vẻ a.

Sa Thuỷ vào đến nơi thấy đông người tụ tập thì hào hứng hơn hẳn:

”Hôm nay Thuỷ vừa mới ăn thử món gà quay ở Hồng Tiêu Lâu, mang về một phần cho mọi người cùng thưởng thức.”

Nói rồi đặt lên bàn mở gói bọc ra. Lộ ra một con gà đã vàng ươm nhẵn bóng dầu cực kì ngon mắt.

Chúng nhân oà lên lộ rõ vẻ thèm thuồng, quả nhiên gà quay nổi tiếng của Đại Sở, chỉ nhìn thôi đã thật sự thấy đói lắm rồi.

Tiểu Yến Tử nuốt nước miếng ực một cái lại sực nhớ ra điều gì. Nàng chạy vội vào sương phòng loay hoay một hồi mới phấn khởi chạy ra.

Trong tay nàng còn cầm theo một bình rượu tròn đưa lên cao hớn hở lớn giọng:

”Anh hùng lớn mới bản sắc, danh sĩ thật mới phong lưu. Có rượu phải có thịt mới làm nên hào kiệt. Ha ha!”

Nói rồi chống nạnh cười lớn. Ai bảo nàng kiếp trước là con ma men, được đặt biệt hiệu là tài nữ ngàn chém không say. Vì vậy mà nàng có một niềm đam mê với rượu cực kì mãnh liệt.

Sa Hoả, Sa Thuỷ, Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Sinh đen mặt nhìn cái người đang bị ám độc tính chưa giải hết mà đòi uống rượu kia.

Bóng đỏ của Hoắc Sinh như ảo lướt đến trước mặt chụp lấy bình rượu trên tay Yến Tử lớn giọng:

”Xú tiểu tử, có tí tuổi đầu mà dám rượu chè, ngươi xem độc còn chưa giải hết. Lại dám tự tiện uống rượu, thật lớn mật.”

Cố Vệ Bắc đứng bên mặt mày quạu cọ. Không vui nói:

”Đúng là không biết tự lượng sức mình. Thân thể đang yếu lại dám có ý nghĩ uống rượu, thật phí công ta tẩm bổ cho ngươi mấy ngày nay!”

Sa Thuỷ bĩu môi bắt đầu hờn dỗi:

”Vâng, tiên sinh cứ uống cùng với thịt của ngài đi. Bọn thuộc hạ cùng lắm đi hầu Diêm Vương cùng ngài!”

Sa Hoả đứng cạnh ôm kiếm quăng một câu:

”Đã yếu còn ra gió!”

Hoắc Kỳ Thư thấy chúng nhân vẻ mặt nghiêm trọng thì bất đắc dĩ bày tỏ bộ dạng không đồng tình để theo kịp chúng nhân:

”Triệu tiên sinh, xin hãy lưu tâm!”

Tiểu Yến Tử cơ mặt co giật, tuyệt không nghĩ đến hành vi muốn uống rượu của mình bị phản đối kịch liệt như vậy đành hạ mình lí nhí.

”Chỉ một ly thôi cũng không được sao.”

”Một giọt cũng không được!” Năm người kia khi thường hay cãi cọ bất đồng quan điểm lúc này lại đồng hình nhất khẩu cùng đồng thanh. Thật là nếu để ai nhìn thấy lại còn tưởng năm người kia là bằng hữu đã từng trải qua hoạn nạn vào sinh ra tử, sớm đã cùng chung một chí hướng a.

Yến Tử buồn bã ôm khư khư bình rượu thầm nhủ khi nào mấy tên kia quay đi sẽ thừa cơ nhấp một ngụm.

Nhưng âm mưu kia của nàng sớm đã bại. Hoắc Sinh dựt lấy bình rượu trong tay Yến Tử ngửa cổ nốc một hơi.

Bình rượu nồng chẳng mấy chốc đã không còn một giọt, thuận thế vào bụng của Hoắc Sinh.

Hoắc Sinh uống xong khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì đặt bình rượu qua một bên trầm giọng:

”Ăn gà đi!”

Chúng nhân thấy loạt động tác của Hoắc Sinh chỉ biết ngu mặt nhìn nhau.

Yến Tử lắp bắp nửa ngày mới phun ra được một câu:

”Đó là nữ nhi hồng mười năm...Rất nặng đó...”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh vẫn không có biểu hiện gì bất thường. Hắn điềm nhiên xé một miếng đùi gà đưa cho Yến Tử.

”Chuyện thường thôi, ăn đi!”

Thấy vẻ mặt Hoắc Sinh có vẻ không có chuyện gì, chúng nhân cũng an tâm ngồi xuống bắt đầu cuộc chiến tranh giành miếng gà ngon.

Trên bàn đá. Sáu người bắt đầu trừng mắt nhìn con gà quay vàng rụm thơm phức trên bàn, nhất thời khí thế anh hùng nổi lên. Mồm miệng liếng thoắng thì tay chân cũng cực kì bận rộn, không chút nghỉ ngơi, thi triển hết công phu bản môn trực tiếp long tranh hổ đấu ngay trên thân gà.

”Thuỷ huynh, ngươi không phải mua về cho chúng ta thưởng thức sao, sao bây giờ còn dành làm gì!!”

”Cố đại phu, tại hạ vẫn còn đói lắm, niệm tình tại hạ cất công đi mua hay ngài nhường đùi gà cho tại hạ đi!”

”Sa Thuỷ mau bỏ tay ra, đầu đất như ngươi ăn làm gì cho phí thịt!!!”

”Hoả huynh đệ không cần khách khí như vậy, ngươi ăn cánh đi ta ăn đùi được rồi.”

”Hoắc Sinh, ngươi khôn vậy đến bao giờ mới chết...”

”Triệu Phạm Hoa! Ngươi dám xỉ nhục bổn tướng quân.”

”Ngươi có tin ta đá đít ngươi ra khỏi viện của ta ngay không!!!”

”Cố ca ca. Kỳ Thư muốn ăn đùi gà!!”

Bô lô ba la nhí nha nhí nhố. Tiểu viện phía tây kẻ tung người hứng cực kì ăn ý. Chẳng mấy chốc mà ồn ào náo nhiệt hệt như có cả trăm vạn người. Người ta nói chỉ cần hai người đàn bà và một con vịt sẽ làm nên cái chợ. Nhưng ở đây sáu nhân vật máu mặt cùng một chú gà quay đã thành công biến thành đại hội võ lâm cực kì thú vị.

Bên ngoài cổng, bóng bạch kim đơn độc nào đó 'vô tình' đi ngang. Nghe thấy tiếng huyên náo không dấu tò mò mà đi thẳng vào.

”Các ngươi đang làm gì?”Bóng bạch kim mở đêm đen vước ra, giọng nói trầm lạnh hàng thật giá thật của Quốc Công vạn người kính phục của Đại Sở vang lên.

Đám người Yến Tử thấy bóng bạch kim cùng khí thế cường đại bao trùm nhất thời lạnh gáy im bặt, vội vã bước ra khỏi bàn quỳ xuống thi lễ.

Lưu Dĩ vừa nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Yến Tử, cảm giác ngượng ngùng ban sáng lại nổi lên. Nhưng hắn là ai, lại không thể đối diện với tình cảm của mình hay sao, rất nhanh cảm giác kia bị hắn kìm xuống trực diện đối mặt với Tiểu Tử.

Lưu Dĩ phất tay miễn lễ cho chúng nhân rồi hướng bàn đá ngồi xuống. Trên bàn là một con gà quay chỉ còn trơ lại bộ xương, bên cạnh là đám lửa nhỏ leo lắt nghiêng ngả và vài củ khoai lang.

Tiều Yến Tử thấy Lưu Dĩ đang nhìn vào đám lửa, nàng nhanh nhẩu lấy ra một củ khai lang đã chín đang chờ nguội, cẩn thận bóc nửa đoạn vỏ dâng lên cho Lưu Dĩ.

”Quốc Công, đây là khoai lang nướng, rất tốt cho dạ dày, giữa đêm lạnh, ăn món này mới thật là tuyệt đấy ạ!”

Lưu Dĩ nhìn củ khoai lang đầy tò mò, hắn lớn vậy rồi chưa từng ăn qua món này, lại thấy món nướng đơn thuần như vậy, thật tình có chút khó tiếp nhận.

Yến Tử thấy Lưu Dĩ không nhận lấy mà chăm chú nhìn củ khoai lang. Nàng sực nhớ ra vỏ bên dưới khoai lang bị cháy xém rất bẩn. Nàng nghĩ ngay đến tính ưa sạch sẽ của hắn, vội rút ra từ trong ngực khăn tay độc quyền của nàng vòng phía dưới rồi vui vẻ nhét vào tay Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ thấy Yến Tử cố gắng như vậy, cũng không suy nghĩ thêm chỉ từ từ cắn một miếng.

Khoai lang vàng rụm mềm mại tan trong đầu lưỡi, vị ngọt lan toả nhanh chóng làm dịu đi tâm tư nặng nề trong đầu hắn.

Trong mắt hắn chầm chậm lộ ra ý cười nhàn nhạt, nghiêng mình đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Yến Tử, giọng nói trầm khan vang lên:

”Ngon lắm!”

Yến Tử cùng chúng nhân nhất thời cảm nhận được giữa đêm đông lạnh lẽo lại như có mặt trời ấm áp đang toả sáng ngời ngời, dễ dàng phủ lấy vạn vật, khiến tất thảy mọi thứ trở nên ấm áp, cũng khiến lòng ai nấy dịu đi không ít trước nỗi hoảng sợ khi đối diện với Lưu Dĩ.

Yến Tử mơ hồ nhìn thấy đôi mắt ái vị kia đang nhìn nàng, da đầu nàng bắt đầu tê dại hốt hoảng quay mặt đi, không dám nhìn Lưu Dĩ thêm một giây nào nữa.

Lưu Dĩ đảo mắt nhìn quanh, thấy chúng nhân đứng như tượng thì nói:

”Các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi!”

Chúng nhân đứng đơ mặt nhìn nhau, ai lại dám ngồi ăn cùng bàn với Quốc Công chứ. Ngài đùa họ sao.

Lưu Dĩ nhìn biểu hiện kia của chúng nhân lại lần nữa hạ lệnh.

”Ta ban ngồi!”

”Tạ Quốc Công”

Sáu người kia máy móc cùng nhau ngồi xuống bàn, bởi tính chất vị khách không mời mà đến đang ngồi cao cao tại thượng kia, chúng nhân cũng đồng thời cúi đầu thấp hơn một đoạn, bắt đầu bóc khoai lang nếm thử.

Lúc nãy đám người kia thực ồn ào nhộn nhạo nhưng lúc này lại chỉ có một mảng tĩnh lặng.So với lúc nãy chỉ là thêm một người. Vậy mà ai nấy đều bị khí thế cường đại nào đó ôm lấy chỉ ngồi im không nói một lời cũng chỉ làm một công việc bóc vỏ khoai nhưng khuôn mặt chúng nhân đều cực kì nghiêm túc kể cả Tiểu Yến tử ngồi cạnh Lưu Dĩ.Cảm tưởng củ khoai kia có mối thù giết cha nỗi hận đoạt thê cực kì sâu sắc, đem hết nỗi oán hận mà trừng phạt lên củ khoai lang vô tội.

Chúng nhân nghiêm trọng bóc từng đoạn vỏ rồi cắn vào miệng, rồi lại đồng loạt len lén nhìn Lưu Dĩ đang yên lặng ăn khoai.

Món khoai lang kia thực hợp khẩu vị Lưu Dĩ, chỉ chớp mắt hắn đã ăn hết chỉ còn lại đuôi vỏ, Lưu Dĩ nâng chén trà lên hớp một ngụm rồi hướng Yến Tử đang cặm cụi đại chiến năm trăm hiệp với hiệp sĩ Khoai Lang, trầm giọng căn giặn:

”Trận chung kết ngày mai, nếu có thể đoạt được vị trí đầu bảng thì tốt, nhưng sức khoẻ vẫn nên lưu tâm!”

Tiểu Yến Tử ngẩng mặt lên, nàng có chút lấy làm ngạc nhiên. Từ khi nào Lưu Dĩ thành bà thím nhiều lời như vậy.

Yến Tử hai mắt sáng ngời nắm chặt tay quả quyết:

”Thần sẽ cố hết sức để dành danh hiệu đệ nhất cung thủ, điện hạ yên tâm.”

”Ý ta là ngươi không cần...”

Lưu Dĩ thấy Tiểu Tử hiểu sai tính toán nói lại nhưng tên Tiểu Tử ngờ nghệch kia lại đứng phắt dậy, khí thế ngời ngời, hào quang trong mắt toả sáng hệt như anh hùng hào kiệt lớn giọng:

”Mười vạn lạng bạc kia, sao có thể để cho người khác. Dù có phải chết, thần cũng sẽ phải dành được nó!”

Hoắc Sinh bên cạnh nghe vậy liền nhíu mày đứng dậy:

”Tiểu Tử, không được lỗ mãng, độc trong người ngươi...”

”Hoắc tướng quân yên tâm..” Yến Tử trấn an: “Hơn lúc nào hết tại hạ thấy rất khoẻ mạnh, độc trong người đã giảm đi rất nhiều. Tất thảy không hề hấn gì cả!”

Cố Vệ Bắc bất lực nói: “vẫn còn hai ngày nữa độc mới thật sự tan hết”

Yến Tử lại ôn nhu cười xoà: “Cố huynh an tâm, đệ tự bảo toàn được mình!”

Sa Hoả, Sa Thuỷ cùng Hoắc Kỳ Thư nghẹn họng im bặt, cái người cứng đầu kia đâu phải dễ dàng nghe ai khuyên bảo.

Lưu Dĩ ngồi bên cạnh trầm mặc một hồi mới hỏi:

”Ngươi xem trọng danh hiệu hay là mười vạn lạng bạc kia?”

Tiểu Yến Tử thật thà đáp:

”Không dấu gì Quốc Công, là vì mười vạn lạng bạc kia!”

”Để làm gì?”

Tiểu Yến Tử mỉm cười đáp:

”Mười vạn lạng bạc có thể giúp thần trả nợ cho gia trang, giúp cho người thân trị bệnh, lại có được vốn liếng khôi phục cơ ngơi của Triệu gia. Lúc đó chỉ cần hoàn thành việc rèn kiếm ở đây, thần có thể trở về Tây An bắt đầu buôn bán, sống nốt quãng đời còn lại ở đó. Không phải vất vả chạy đi làm thuê nữa.”

Lời nói của Yến Tử vừa kết thúc, tất cả những người ở đó ngoại trừ Cố Vệ Bắc đang rất vui vẻ khi nghĩ đến Mẫn Mẫn có thể rời xa nơi nguy hiểm này, cùng Hoắc Kỳ Thư điềm nhiên không quan tâm đang đút khoai lang cho Cố Vệ Bắc thì tất cả đều mang một tâm tư nặng nề. Một nỗi buồn sâu thẳm khó tả.

Lưu Dĩ đặt tay lên đầu gối, bàn tay đang giữ khăn tay của Yến Tử từ lúc nào đã siết chặt thành quyền, trong lòng hắn như đang có một tảng băng. Lạnh ngắt.

Nhất thời bầu không khí vui vẻ ở Tây viện bị một câu nói của Yến Tử làm cho trầm xuống. Nhiệt độ giảm đến độ âm.

Yến Tử có vẻ như cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ bốn người Lưu Dĩ, Hoắc Sinh, Sa Hoả, Sa Thuỷ, nhất là hàn khí phát ra từ bóng bạch kim như điện cao thế. Sẵn sàng giật chết Yến Tử bất kì lúc nào. Nàng run rẩy nhích mông tránh xa ra một tí lại đụng trúng bóng đỏ ngồi kế bên nàng.

Hoắc Sinh hai mắt trầm xuống, hơi thở thoảng đưa hương rượu, hai má ửng đỏ, khuôn mặt tuấn tú mê người hướng Yến Tử trầm giọng:

”Ngươi thật sự muốn rời xa nơi này sao?”

Yến Tử nghe thanh âm trầm thấp đầy mị lực kèm theo khuôn mặt tuấn tú đẹp khuynh quốc khuynh thành dễ dàng khiến lòng người say mê kia thì như người trong mộng mơ hồ đáp:

”Ta...vốn không thuộc về nơi này, chỉ là đến đây để kiếm tiền, sớm muộn cũng sẽ rời đi!”

”Ngươi thật sự chưa từng có ý định ở lại đây sao!” giọng Lưu Dĩ kèm theo khí lạnh, khuôn mặt hắn lúc này bị màn đêm che khuất, không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt.

Yến Tử cảm thấy lòng ngực bắt đầu thắt lại, có điều gì đó rất khó chịu, rất bất an trong lòng.

”Người thân của thần còn ở quê nhà, lại bệnh tật cho nên...”

”Ngươi...” Lưu Dĩ ngẩng mặt lên, đôi con ngươi đen tối sâu hoắm như động không đáy nhìn Yến Tử: “... Không thể vì điều gì mà chấp nhận ở lại đây sao!”

Yến Tử mở tròn hai mắt, thoạt nhiên câu hỏi kia nàng chưa từng nghĩ đến.

Nàng đến đây là vì tiền, người quan trọng nhất đối với nàng hiện giờ là Triệu Phạm Hoa đại ca nàng, người đó lại ở Tây An, nàng còn có thể vì điều gì mà ở lại đây.

”Thần...” Yến Tử mơ hồ cảm thấy tim đập mạnh bất thường. Cổ họng nghẹn ứ. Có thực nàng thật sự muốn rời xa nơi này không.

”Đủ rồi!”

Lưu Dĩ vung tay đứng dậy rời khỏi bàn, khuôn mặt hắn bị màn đêm che lấp, ngay cả đôi mắt cũng bị đêm đen nuốt chửng, hắn đưa lưng về phía Yến Tử trầm giọng:

”Ngươi đi ngủ sớm đi!”

Nói rồi lặng lẽ bước đi, chúng nhân tất thảy đứng dậy cúi mình hành lễ chờ cho Lưu Dĩ đi khỏi mới trở về bộ dáng bình thường.Tiểu Yến Tử nhìn bóng lưng cô độc của Lưu Dĩ, tim nàng như bị khoét một lỗ. Rất nhanh cảm giác buồn nôn ập tới. Một thứ chất lỏng tanh nồng muốn trào lên nhưng bị Yến Tử nín nhịn nén xuống.

Hoắc Sinh ngồi bên cạnh, nửa gương mặt tuấn tú trầm lặng.

Sa Hoả hớp một ngụm trà lặng rồi lặng lẽ thở dài.

Sa Thuỷ khi thường lắm lời lúc này lại không nói một câu, chỉ trầm mặc ngồi đó. Phải chăng hắn cùng Sa Hoả chưa từng nghĩ sẽ có một ngày rời xa tiên sinh, không còn làm thân tính cho tiên sinh nữa mới nhất thời sinh ra cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Cố Vệ Bắc nhìn vẻ mặt ngưng trọng của chúng nhân nhất thời không biết nói gì chỉ hướng Hoắc Sinh nói:

”Hoắc tướng quân, đã muộn rồi. Chúng ta nên về để Phạm Hoa nghỉ ngơi!”

Nói rồi Cố Vệ Bắc kéo tay Hoắc Sinh đứng lên.

Hoắc Sinh đẩy tay Cố Vệ Bắc ra thuận thế với tay cầm lấy hai vai Yến Tử nâng người nàng dậy nói:

”Tiểu Tử ở đây luôn được không. Ngươi có thể xem là nhà của ngươi.”

Yến Tử thấy rõ vẻ mặt u ám của Hoắc Sinh lại tò mò không biết tại sao hắn lại muốn nàng ở lại nhà hắn làm gì:

”Tướng quân, tại hạ cũng có nhà mà...”

Đôi mắt Hoắc Sinh xẹt qua tia thất vọng, hắn đẩy mạnh Yến Tử vào lòng ngực, vòng tay giữ chặt thân thể nhỏ bé của nàng:

”Ta không cho ngươi đi!” Nói rồi ôm lấy Yến Tử ngã nghiêng sang một bên nằm ra giữa đất.

Cố Vệ Bắc cùng Sa Hoả Sa Thuỷ chấn kinh hét lên:

”Hoắc Sinh mau buông Phạm Hoa (tiên sinh) ra!!!”

Hoắc Kỳ Thư thấy nhị ca thích trêu hoa ghẹo nguyệt của mình lúc này lại ôm lấy một nam nhân nằm dài như vậy nhất thời kinh hãi tột độ. Nàng như nhận ra nhị ca của nàng đối với vị tiên sinh kia không hề đơn giản.

Hoắc Sinh nhắm tịt mắt thở đều tựa hồ đã bất tỉnh nhân sự. Yến Tử bị chôn mặt trong lòng ngực hắn chỉ biết vùng vẫy cầu cứu.

Cố Vệ Bắc cùng Sa Hỏa, Sa Thủy gân xanh chằng chịt, mặt đen hơn đít nồi dùng hết sức lực cạy cánh tay to lớn của Hoắc Sinh ra, cứu thoát Tiểu Yến Tử sớm bị thân thể cường tráng của Hoắc Sinh đè bẹp nhũn ra như mùn đất.

Vùng vằng nửa ngày trời cuối cùng Yến Tử đã được cứu ra.

Sa Hoả, Sa Thuỷ ngó ngang ngó dọc rồi thở dài. May mắn lão Quốc Công kia đi sớm không nhìn thấy cảnh này, nếu không chỉ e ngày mai trên dưới tướng phủ có lẽ đều nhiễm phong hàn mất.

Cố Vệ Bắc khó khăn vác Hoắc Sinh bất tỉnh nhân sự lên lưng dặn dò Yến Tử:

”Tên này rất ít khi uống rượu, khi uống vào rồi sẽ làm ra hành vi khó hiểu, nếu hắn tỉnh dậy giữa lúc say sẽ rắc rối to. Ta phải mau chóng đưa hắn về. Ngươi nghỉ ngơi trước đi!”

Nói rồi cùng Hoắc Kỳ Thư nhanh nhanh chóng chóng rời đi.

Yến Tử thấy đám oan gia kia đi hết mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Từ khi nào Tây viện của nàng trở thành nơi tụ tập đàn đúm vậy không biết.

Yến Tử mệt mỏi ngáp dài, tính toán vào sương phòng nghỉ ngơi thì Sa Thuỷ đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng:

”Tiên sinh thật sự không có ý định ở lại kinh thành này ư?”

Yến tử quay đầu, đập vào mắt nàng là bộ mặt ngưng trọng đầy nghiêm túc của Sa Thuỷ cùng vẻ lạnh lùng của Sa Hoả.

Biểu hiện của hai người này hôm nay sao lại có chút giận dữ vậy nhỉ.

”Ta còn có người thân phải chăm lo. Tất nhiên không thể ở lại!”

”Ngài đem người thân lên kinh thành này là được thôi!” Sa Hoả bình tĩnh gợi ý.

Yến Tử thầm oán trong lòng.

Các ngươi tưởng ta không muốn thế sao. Mang được đại ca đại tẩu lên đây sinh sống ta đã không phải vất vả như vậy. Nếu không phải ta sợ bị phát hiện cải tram nam, phạm tội khi quân phạm thượng thì ta hà tất phải quay về Tây An xa xôi làm gì.

Yến Tử mếu máo trong lòng nhưng bên ngoài giả bộ tươi cười đáp:

”Triệu gia trang là của tổ tiên để lại, nhất thời không thể giời đi.”

Sa Hoả, Sa Thuỷ mặt mũi sa sầm.

Nhất thời trong đầu nảy ra ý định tìm cách ngăn cản Triệu tiên sinh kia tham gia cuộc thi, hoặc giả khiến nàng không còn đồng nào để nàng mãi mãi ở lại đây, không thể còn ý định trở về Tây An lập nghiệp.

Nhưng nghĩ lại nghĩ đến công sức nàng vất vả cố gắng tập luyện bao lâu lại không nỡ ngăn cản. Thật sự mâu thuẫn.

”Các ngươi còn hỏi gì nữa không?”

Sa Hoả Sa Thuỷ nhìn nhau, bất lực thở dài lắc đầu.

Yến Tử tính toán vào phòng thì bên ngoài lại có tiếng Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư kêu la thất thanh:

”Hoắc Sinh (nhị ca), ngươi (huynh) chạy đi đâu rồi!!!”

Cố Vệ Bắc hớt hải chạy vào Tây viện thấy Yến Tử cùng Sa Hỏa, Sa Thủy đang đứng đó, hắn thở gấp, mồ hôi đầy mặt nói:

”Hỏng, Hoắc Sinh biến mất rồi!!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio