Tiểu Yến Tử cùng Lưu Dĩ về đến phủ tướng, đã thấy trước cổng bao nhiêu người tụ tập. Khuôn mặt hồng hào phấn khởi của đại tướng Hoắc Tâm đứng trước cổng nghênh đón thật dễ khiến người khác cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Bên cạnh lão là Hoắc Sinh, Hoắc Thiện cùng Triệu Phạm Hoa đang an yên chờ xe ngựa của Lưu Dĩ dừng hẳn. Xung quanh là thị vệ đang bảo vệ mọi ngả đường.
Xe ngựa dừng lại, chúng nhân lập tức quỳ rạp xuống đất thi lễ. Lưu Dĩ vén rèm bước xuống, trên tay bế Tiểu Yến Tử đang quấn tấm chăn dày ung dung đi vào. Khuôn mặt trắng nõn của nàng chôn trong tấm chăn, dường như đang muốn che dấu sắc mặt bợt bạt của mình.
Chúng nhân nhìn thấy Quốc Công thiên tuế tự mình bế nương tử giữa thanh thiên bạch nhật liền đoán có biến.
Chưa kịp để đại tướng quân hay Triệu Phạm Hoa phản ứng. Hoắc Sinh liền bật người xanh mặt hỏi:
“Quốc Công! Vương phi đây là..?”
Lưu Dĩ không đáp, chỉ ra hiệu cho Lam Thất đằng sau, còn hắn tiếp tục xải bước hướng Tam Thái viện mà đi mặc kệ chúng nhân đang đực mặt ra như ngỗng lúc đó.
Hoắc Sinh không còn kiên nhẫn, bắt ép Lam Thất nhanh chóng kể rõ sự tình.
Lam Thất nhìn ánh mắt trông đợi của chúng nhân, cũng bắt đầu kể lại sự tình, càng nói giọng hắn càng lạc đi. Dường như cảm nhận được bầu không khí xung quanh càng trở nên u ám.
Triệu Phạm Hoa hai mắt trắng dã, đau đáu nhìn về bóng Lưu Dĩ đã khuất sau Tam Thái viện, lòng hắn lạnh đi ôm trán:
“Mẫn Mẫn chỉ cần ngửi thấy mùi hoa quế đã có thể nôn đến thừa sống thiếu chết. Vậy mà lại chịu ăn vào như vậy, đúng là không coi trọng bản thân mình mà!”
Hoắc Thiện bên cạnh vỗ vai Triệu Phạm Hoa an ủi:
“Vương phi tâm tư mẫn tiệp, tại hạ suy đoán nàng là có lý của nàng mới làm chuyện nguy hiểm như vậy. Với lại bây giờ nguy hiểm cũng đã qua. Chúng ta vẫn là nên tạ ơn trời phật mới đúng!”
Triệu Phạm Hoa nghe vậy cũng lui đi vài phần âu lo. Nhanh nhanh chóng chóng cùng đại tướng quân về Tam Thái viện xem xét tình hình của Yến Tử.
Hoắc Sinh một mình đứng đó, khuôn mặt tuấn tú khẽ cau. Bàn tay đan chặt lấy nhau đến bật từng đốt trắng.
---
Tiểu Yến Tử ngủ nhiều thành tỉnh. Lúc về đến sương phòng mới được trang hoàng lộng lẫy trong Tam Thái viện đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Dường như Lưu Dĩ vẫn còn giận, nàng chỉ là người trần mắt thịt bình thường, căn bản không đủ khả năng chịu được ánh mắt lạnh lẽo đó của hắn nên đành giả ngủ, làm mèo con ngoan ngoãn thì hơn.
Lưu Dĩ cẩn thận đặt nàng xuống giường, kỹ càng phủ chăn lên người nàng mới an tâm rời ra ngoài, phân phó cho hạ nhân trông chừng nàng.
Tiểu Yến Tử thấy người đi khuất liền nhổm dậy, cho gọi Tiểu Phi vào hỏi han xem suốt hai ngày này nằm yên trên giường Lưu Dĩ đã có động tĩnh gì, sao lại không nói một lời mà nổi giận với nàng như vậy.
Nhưng căn bản Tiểu Phi một chút manh mối cũng không có, lại càng không nhìn ra Quốc Công có biểu hiện gì khác thường. Còn chắc nịch rằng Yến Tử vẫn còn mê sảng sau cơn mê nên mới nhìn nhầm.
Đùa nhau sao! Chung đụng Lưu Dĩ cũng được một thời gian, lại luôn ngủ trong vòng tay hắn, nàng có thể không cảm nhận được khí lạnh cùng ánh mắt muốn giết người đó được sao.
Tiểu Yến Tử cùng Tiểu Phi phân tích được một lúc, liền nghe thị nữ thông báo Triệu Phạm Hoa đến thăm liền nhanh chóng thay y phục, rồi trang điểm cho khuôn mặt tươi tắn. Miễn cho vị đại ca yêu muội muội hơn mạng sống vì nàng mà tổn thọ.
“Mẫn Mẫn à, ta biết ngay thể nào cũng có chuyện mà. Tại sao sớm biết không thể ăn bánh quế, muội lại còn cố nuốt làm gì. Có phải thấy sống đủ rồi không. Không quan tâm đại ca vì muội mà đau lòng hay không...??”
Triệu Phạm Hoa vừa vào đến phòng cũng chưa kịp nhận trà Yến Tử đưa qua liền càm ràm một trận. Vẻ mặt lo lắng liên tục quan sát sắc mặt Yến Tử rồi lại liên tục lảm nhảm trách cứ nàng đủ điều. Hệt như bà thím nào đó ngoài chợ, như là đang muốn thay mẫu thân mà giáo huấn, nói đến mưa xuân tung toé.
Yến Tử lặng im nghe Triệu Phạm Hoa lảm nhảm nửa ngày, chỉ cười hiền mà ngoan ngoãn nghe đại ca xả một trận. Nàng biết hắn vì yêu thương nàng mới hết lời giáo huấn như vậy. Cảm giác có người thân quan tâm nàng thật khó nói thành lời. Khiến cho nàng trở nên dày mặt hơn, muốn nghe Triệu Phạm Hoa nhiều lời càu nhàu hơn.
Triệu Phạm Hoa nói mệt nghỉ, nói đến sủi bọt mép, đến cổ khô khốc mới chịu dừng lại hớp một ngụm trà tính toán trong đầu còn hơn vài bản giáo huấn phải tường thuật cho muội muội cứng đầu nghe. Tiểu Yến Tử nhìn bên ngoài người người bận rộn đi đi lại lại, không nhịn được cắt ngang lời của Triệu Phạm Hoa:
“Đại ca! Hôm nay có việc gì hay sao? Nhìn mọi người có vẻ khẩn trương như vậy?”
Triệu Phạm Hoa thấy Yến Tử lơ đẹp màn giáo huấn, nàng lúc này lại đã là vương phi cao quý, không thể tuỳ ý bắt nàng quỳ từ đường mà phạt như trước kia chỉ đành đỡ trán thở dài:
“Ngày mai là giao thừa, mọi người đang bận rộn để đón lễ tết!”
Giao thừa? Ngày mai sao?
Tiểu Yến Tử mờ mịt một lát mới nhớ ra thời điểm người người nhà nhà bận rộn sắm tết, nàng thì lại xoay quanh sự vụ thành thân mà quên bẵng đi mất. Nàng lúc này cũng không cần giống như mọi năm phải lăng xăng ngoài đường sắm tết. Lại nhớ đến đêm giao thừa năm nào, Yến Tử cùng Triệu Phạm Hoa bị đám người nhị thúc đá ra khỏi cửa, khiến họ bụng đói mà đón tết.
Tiểu Yến Tử nhớ đến đám người kia mắt liền loé lên sát khí trừng mắt hỏi:
“Đại ca! Đám người nhị thúc đâu?”
Triệu Phạm Hoa dò xét nét mặt kia của Yến Tử, biểu cảm phức tạp đáp:
“Trước ngày muội thành thân, cũng không biết ai đã động tay động chân khiến bọn họ ngay đêm đó tự mình rời đi không nói một lời. Ta còn tưởng là muội đến đuổi khéo bọn họ đi!”
Tiểu Yến Tử không dấu nổi kinh ngạc.
Không phải nàng nha. Đêm đó sau khi cãi nhau một trận với Triệu Phạm Hoa, nàng cũng không có suy nghĩ đá đít đám người kia đi ngay. Chuyện đó nàng cũng không nói với ai. Người của tướng phủ biết đó là họ hàng nhà nàng cũng sẽ không tuỳ tiện mà đuổi đi. Vậy là ai đã nhúng tay vào.
Triệu Phạm Hoa cũng phân tích một lúc lại giật mình lắp bắp:
“Không lẽ Quốc Công...”
Tiểu Yến Tử hiểu ý của Triệu Phạm Hoa, liền không ngại ngần phủ định ngay:
“Không có chuyện đó đâu, Quốc Công trăm công nghìn việc, sao có thể quan tâm đến việc cỏn con này của muội!”
Kỳ thực trong lòng nàng cũng mơ hồ. Nếu thật sự là Lưu Dĩ làm. là hắn thật sự quan tâm đến tâm tình nàng hay không muốn phải dâng lễ cho dân đen khác.
Tiểu Yến Tử liền bỏ ngay vế đầu, thấy vế hai hợp lý hơn. Có lẽ là một Quốc Công cao cao tại thượng như hoàng đế sẽ không muốn nhận một tiếng thúc của đám người xa lạ kia. Hắn cũng không mang tình với nàng. Họ hàng nhà nàng đương nhiêm hắn cũng không thèm để vào mắt.
Tiểu Yến Tử tự biên tự diễn trong đầu như vậy cũng lấy chút đau lòng cho chính mình. Đã đến nước thành thân, nàng lại chẳng rõ lòng dạ Lưu Dĩ đối với nàng như thế nào, liệu có chút ái tình nào trong đó hay không, hay chỉ là người đáp ứng nhu cầu cho hắn mà thôi.
Lại nghĩ đến đêm mai giao thừa, không biết Lưu Dĩ sẽ làm gì. Trong đầu nàng liền bày mưu tính kế, làm cách nào để Lưu Dĩ nguôi giận nàng đây! Nàng thật sự chịu không nổi khí thế như bão táp kia đâu nha!
Bỗng dưng nàng nhớ đến khoảnh khắc giao thừa ở thời hiện đại, liền đẩy mắt đến Triệu Phạm Hoa, khóe môi cong lên một nụ cười bỉ ổi một cách xuất sắc.
“Đại ca có thể giúp Mẫn một việc được không?” Tiểu Yến Tử giương đôi mắt tròn trong trẻo lấp lánh nước nhìn Triệu Phạm Hoa dụ dỗ.
Triệu Phạm Hoa nhìn bộ mặt kia, liền biết ngay tiểu muội hắn lại muốn làm điều mờ ám muốn hắn tiếp tay. Lại nghĩ đến nàng vừa thập tử nhất sinh một trận liền cắn răng né đôi mắt dụ dỗ kia qua một bên đáp:
“Lại muốn bày mưu tính kế gì nữa đây. Muội bị như vậy rồi còn chưa đủ sao? Còn không chịu tĩnh dưỡng nhờ vả cái gì?”
Tiểu Yến Tử nghe vậy liền như mèo cụp đuôi sụp mắt. Không nói hai lời liền thẳng một đường bước lên giường, hờn dỗi nằm xuống trùm chăn kín mặt.
Triệu Phạm Hoa biết tiểu muội ương ngạnh lại bày trò hờn dỗi hắn, trong lòng cũng có chút không nỡ:
“Mẫn Mẫn, ta đã nói bao lần rồi, đừng có đắp chăn kín mặt vậy, muội sẽ bị ngạt đấy!”
“...”
Tiểu Yến Tử vẫn một mực không đáp. Triệu Phạm Hoa trước nay chưa từng thắng được Yến Tử, sớm đã xem nàng như con gái, phận làm cha cũng coi như mềm lòng trước con gái ương ngạnh, nhanh chóng mủi lòng mà chịu thua:
“Được rồi, được rồi. Muốn gì mau nói đi. Không nói ta đi đấy!”
Tiểu Yến Tử nghe vậy liền nhanh như chớp vội bật dậy mặt tươi như hoa cười lớn:
“Trên đời này ta có thể không khen ai. Nhưng không thể không khen tài mạo song toàn, thông minh kiệt suất, anh tuấn lẫy lừng Triệu Phạm Hoa!”
Triệu Phạm Hoa sớm đã quen tràng vuốt mông ngựa kia, cũng hùa theo cười lớn. Tiểu muội hắn cười đó, buồn đó, giỏi giang đó mà cũng bướng bỉnh đó. Chỉ có nàng mới khiến Triệu Phạm Hoa ngày đêm ngủ không an giấc, chỉ cần thấy nàng vui vẻ liền an tâm mà sống tiếp. Liền sau đó huynh muội đóng cửa thầm thì to nhỏ. Sau một canh giờ Triệu Phạm Hoa mới chịu trở ra rồi một mạch hướng viện đại phu tìm Cố Vệ Bắc.
Buổi tối Lưu Dĩ xong việc đã quay trở lại. Thời kỳ cuối năm biên giới càng trở nên hỗn loạn. Chiến sự cứ thế đổ lên đầu hắn, khiến hắn đến nửa đêm mới có thể trở về phòng.
Lưu Dĩ về đến sương phòng, thấy trong phòng vẫn sáng. Đèn nến cháy rực soi tỏ bóng Yến Tử đổ dài trên đất, mái tóc dài phủ xuống tấm lưng gầy. Ánh trăng mờ ảo đằng sau mây mỏng phủ lên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của nàng khiến Lưu Dĩ nhìn thấy liền sinh ra niềm thương tiếc vô hạn, vẻ mặt nàng nghiêm túc thận trọng cầm bút viết gì đó vào tờ giấy mỏng manh.
“Khuya vậy còn làm gì mà không ngủ!”
Giọng nói lạnh lùng quở trách khiến Yến Tử giật bắn liền đem tờ giấy kia dấu vào trong ngực rồi bật dậy giả vờ nhu hoà tươi cười chào Lưu Dĩ một tiếng rồi vèo một cái leo lên giường trùm chăn kín mít.
Lưu Dĩ nhìn Yến Tử chớp mắt đã yên vị trên giường, lâu nay nàng không vận động, lại vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh mà thân thủ vẫn không tệ, chứng tỏ sức khoẻ đã khá hơn rất nhiều.
Tốt lắm!
Lưu Dĩ yên tâm lấy y phục sang phòng bên cạnh tắm rửa. Chốc sau quay lại, Yến Tử đã hoàn toàn ngủ đến quên trời quên đất, hắn nhẹ nhàng đặt mình xuống bên cạnh Yến Tử đang thở đều say giấc.
Lưu Dĩ cẩn thận nới rộng cổ áo Yến Tử ra, kiểm tra nốt ban đỏ đã mờ dần đi của nàng. Có vẻ như nhờ tĩnh dưỡng tốt, vết đỏ đã lặn đi nhiều. Bên dưới tầng tầng nốt ban đỏ, hở ra đôi gò bồng theo nhịp thở của nàng nhấp nhô. Lưu Dĩ liền thấy miệng khô khốc, khí huyết dâng trào. Lại nhìn bộ mặt ngoan ngoãn của nàng đang an giấc. Không nỡ vì ham muốn của bản thân mà đánh thức nàng, đành nín nhịn mà nuốt xuống. Vươn tay nhẹ nhàng đặt nàng vào lòng ngực, để hết tất cả mệt mỏi tan đi. Thưởng thức lấy mùi hoa đỗ quyên trên người nàng khiến hắn bình yên mà chìm vào giấc ngủ.
---
“Vương phi! Đây là gì?”
Tiểu Phi cầm tờ giấy ghi chú nghuệch ngoạc của Yến Tử đầy tò mò, nhìn thế nào cũng không ra là viết cái gì.
“Cái đó gọi là công thức hoá học!” Đương nhiên là người cổ đại không thể biết được ký hiệu hoá học đó rồi. Cũng phải ngàn năm nữa mới biết được a!
Tiểu Phi nhăn trán: “Đó là thứ gì? Người dùng nó để làm gì ạ!”
Tiểu Yến Tử đưa một ngón tay để lên miệng cười vui:
“Bí mật!”
Tiểu Phi mù mờ không hiểu, chỉ đành theo sự phân phó của Triệu Phạm Hoa, mang một đống dược từ chỗ Cố Vệ Bắc qua cho Yến Tử.
Yến Tử nhận lấy liền cặm cụi lăn lăn trộn trộn. Tranh thủ Lưu Dĩ bận rộn, tướng phủ ai nấy đang bận chuẩn bị đón giao thừa mà bày biện làm đủ trò vẫn không ai để ý.
Buổi tối, Lưu Dĩ thưởng thức yến tiệc đón giao thừa với đại tướng quân, vì lý do sức khoẻ nên Yến Tử không cần phải xuất hiện.
Mọi năm Lưu Dĩ đều đón giao thừa cùng Thái Hậu và Thái Tử, năm nay mẫu tử mặt nặng mày nhẹ nên trong cung cũng không tổ chức linh đình như mọi năm. Lưu Dĩ chỉ vào thỉnh an Thái Hậu được một lúc lại trở về. Xem vẻ mặt của Thái Hậu có lẽ chưa nguôi giận.
Lưu Dĩ ngồi được một lúc thấy không ngọn miệng liền rời tiệc tính toán trở về cùng Yến Tử đón giao thừa.
Vừa về đến cổng Tam Thái viện đã thấy Tiểu Yến Tử khoác áo lông trắng, tóc xoã dài đứng bên ngoài khu vườn đầy hoa. Bóng trăng đổ xuống gương mặt nàng, đôi mắt tròn trong trẻo vừa nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ liền sáng lên như ngàn tinh tú:
“Quốc Công! Chàng đã về!”
Lưu Dĩ nhìn hai má Yến Tử ửng đỏ, bàn tay lại lạnh căm chứng tỏ nàng đã đứng bên ngoài rất lâu liền nhíu mày:
“Trời lạnh, ra đây làm gì?”
Tiểu Yến Tử mơ hồ nhận thấy Lưu Dĩ hình như vẫn còn giận nàng. Nàng cười trừ đáp:
“Thần thiếp muốn cho chàng xem một thứ!”
Nói rồi cũng không để Lưu Dĩ kịp nghi hoặc liền phẩy tay ra hiệu cho Tiểu Phi đã trốn sau bụi cây hành động.
“Người nhìn lên trời xem!”
Lưu Dĩ khó hiểu một lúc, cũng không nhiều lời theo hướng chỉ tay của Yến Tử mà nhìn lên.
Phía bụi cây một tiếng 'viu' vang lên, liền sau đó trên trời rộng vang lên tiếng “bùm” rồi những mảnh pháo như bông hoa rực rỡ đủ sắc màu loé sáng trên bầu trời, chiếu rực cả nhân gian. Cảnh tượng đẹp đẽ ồn ào đó nhanh chóng thu hút người của tướng phủ trong phạm vi nhìn thấy. Ai nấy đều lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy pháo nổ mà có được màu sắc như bông hoa. Người thì trầm trồ, người lại e sợ.
Lưu Dĩ thoáng kinh ngạc, dù rằng biết thê tử của hắn tinh thông vạn vật, trên đời không gì có thể làm khó nàng nhưng cũng không lường ra, nàng có thể chế tạo được loại pháo đặc biệt như vậy.
Lưu Dĩ cúi xuống nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Yến Tử, đôi mắt lấp lánh đẹp tựa trân châu. Khuôn mặt thánh thiện diễm lệ đến say lòng người, ánh sáng từ pháo hoa như làm tăng thêm nét rực rỡ trong đôi mắt nàng. Nụ cười toả sáng như mặt trời chiếu rọi nhân gian khiến cho lòng ngực Lưu Dĩ nhảy nhót, khó kiềm lòng mà đắm đuối ngắm nàng.
Tiểu Yến Tử chờ cho pháo bông đẹp nhất bung lên liền hướng Lưu Dĩ nói lớn:
“Quốc Công! Chúc mừng năm mới!”
Lưu Dĩ dường như không trụ được mị lực của Yến Tử thêm phút giây nào nữa, trực tiếp vươn tay bế xốc Yến Tử lên bước vào phòng, khóa chặt cửa đặt nàng lên giường, nhanh chóng tháo đai lưng của cả hai xuống.
Yến Tử nhìn một loạt hành động kia liền biết Lưu Dĩ muốn gì. Chỉ là pháo bông đang đẹp hắn không muốn coi sao. Cũng không cảm ơn nàng một tiếng gì cả.
Không kịp để Yến Tử mở miệng. Lưu Dĩ đã khâu miệng nàng bằng đôi môi của hắn. Lưỡi níu lưỡi, quấn quýt không rời, dường như đang muốn bày tỏ lòng hắn cho nàng thấy. Dường như nam nhân này tình ý như thế nào đều trực tiếp trên giường mà bày tỏ.
Yến Tử bị Lưu Dĩ đè lên người ăn mất lưỡi đến ngạt thở cố gắng đẩy hắn ra, đến khi hắn nhận thấy Yến Tử mệt mỏi thở hổn hển mới chịu buông nàng:
“Quốc Công! Sao người lại...giận thần thiếp!” Yến Tử tranh thủ Lưu Dĩ đang buông lỏng nàng dò hỏi
Lưu Dĩ lúc này mặt đã ửng đỏ, đôi mắt trầm u phủ một tầng sương, bàn tay to lớn ôm chặt hông nàng, một tay khác luồn vào trong yếm nàng, chất giọng khàn khàn vang lên:
“Bổn vương không cho phép nàng tự làm mình gặp nguy hiểm!”
Tiểu Yến Tử như lường ra, nói vậy không phải là Lưu Dĩ giận nàng vì nàng biết dị ứng với hoa quế vẫn cố tình ăn sao? Mà nàng ăn nàng chết, liên quan gì đến hắn mà giận!
Không để cho Yến Tử hỏi thêm. Lưu Dĩ gấp rút lần nữa quấn lẫy lưỡi nàng, chỉ chớp mắt hai thân thể trần trụi gián sát vào nhau. Động tác của Lưu Dĩ dứt khoát và gọn lẹ hơn những lần trước khiến Yến Tử kinh hãi không thôi. Đây chẳng phải là muốn trừng trị nàng sao.
Không được đâu, mỗi lần Lưu Dĩ muốn trừng trị đều dày vò nàng đến tận sáng. Đừng nói lần này cũng vậy nha. Thân thể này thực sự chịu không nổi sức lực tuổi trẻ khí thịnh của Lưu Dĩ đâu a a a.
Tiểu Yến Tử nghĩ vậy liền tìm cách trách né bàn tay càn quấy khuôn ngực mềm mại của nàng từ Lưu Dĩ, nàng xoay người lại nằm xấp người xuống, vùi mặt vào chăn đệm che đi vẻ mặt xấu hổ. Tuy là đã thành thân được mười ngày, nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt của Lưu Dĩ tỉ mỉ đong đếm từng tấc da thịt trên thân thể nàng đều khiến nàng xấu hổ.
Lưu Dĩ mặc nhiên để nàng nằm như vậy, môi hắn cúi xuống gặm lấy xương vai nàng, vừa từ tốn mút cắn rồi nhẹ nhàng hôn, phả lấy hơi thở của hắn lên từng tấc trên da thịt nàng khiến nàng run rẩy ư lên một tiếng, hắn từ từ trượt xuống xương sống, đôi môi mật ngọt như muốn ăn nàng vào trong bụng, trảm khắc nàng vào máu xương. Bàn tay to lớn trượt dài tìm tòi nơi rừng u bí hiểm, tìm lấy hoa tâm xoa nhẹ. Động tác này thành công khiến thân thể Yến Tử động tình, thân thể gặp báo động lớn, miệng lưỡi khô khốc, nàng nín nhịn không vang ra tiếng rên rỉ thành lời, tránh để đám người canh chừng ngoài kia nghe thấy.
Liền sau đó, Yến Tử cảm nhận được hai chân nàng bị tách ra, thân thể nàng cong lên. Hông nàng bị bàn tay to lớn nâng lên cao, từ đằng sau vật cứng thô to nghiêng mình đẩy vào tử cấm thành. Hai thân thể dán sát vào nhau không lấy nửa phân khoảng cách, Lưu Dĩ đè thân lên lưng nàng, bên dưới bắt đầu luật động, bàn tay níu lấy bầu ngực trắng tròn của nàng xoa nhẹ. Đôi môi tìm lấy vành tai nàng cắn mút, phả vào tai nàng hơi thở của mùa xuân. Từng đợt từng đợt thúc tình của Lưu Dĩ càng lúc càng tăng mạnh, khiến cho Yến Tử trụ không được bật ra tiếng rên dài.Giữa màn đêm chuyển giao năm mới, hai thân ảnh quấn quýt không rời, hương khói xa vời níu lấy bóng đạo ảnh đổ dài trên giường lớn. Trăng thâu khó tả, như ngượng ngùng che mắt không dám nhìn đôi uyên ương đang đan nhau trong kia.
Chờ cho đến khi người bên dưới đã ba lần dâng triều, người bên trên mới được một lần phát tiết, vật cứng cũng đã mềm đi, bên trong thân thể nữ tử lấp đầy tình yêu của nam tử.Lưu Dĩ nhìn Yến Tử lả đi trong lòng ngực, hơi thở nàng đều đặn mệt mỏi níu lấy vòm ngực rộng lớn của Lưu Dĩ. Hắn từ từ cảm nhận dư âm còn lại sau cuộc kích tình, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy yêu thương trân quý, khóe môi cong lên một đường:
“Chúc mừng năm mới! Tiểu Yến Tử của ta!”