Hôm nay tâm trạng Lưu Dĩ rất tốt, sáng sớm thấy thần sắc chủ nhân năm khi mười họa không âm u lạnh lẽo như thường ngày, khỏi phải nói đám hạ nhân cảm tạ trời đất như thế nào.
Nhưng họ đã vui mừng quá sớm. Lúc thức dậy chủ tử hãy còn tốt, nhưng hắn thay đồ xong ra Ngự thiện ăn sáng. Sau đó đồng loạt người trong phủ đến vấn an thì chợt một trận bão tố nổi lên.
Lưu Dĩ quét một lượt đám hạ nhân đến thỉnh an, khuôn mặt rạng ngời lúc vừa thức dậy lập tức biến mất, thay vào đó là mảng thanh u trầm uất khó chịu, hắn trừng mắt nhìn Ôn quản gia nói:
“Thiếu người”
Ai, thiếu ai. Ôn quản gia mờ mịt. Đã hơn mười năm nay, mỗi sáng đều là từng nấy người đến vấn an hắn. Còn có thể thiếu ai được chứ.
Thấy thần sắc ảm đạm hắn của dọa cho chúng nhân một phen hốt hoảng lại không kịp nhớ ra một người quan trọng. Hắn mang theo lãnh khí vào cung thượng triều. Bây giờ là tiết xuân, mặt trời ấm áp, khí hậu hài hòa. Nhưng mọi con đường hắn đi qua từ phủ Quốc Công cho đến điện tất thảy đều đóng băng. Ai nấy vừa nhìn thấy hắn lại run cầm cập không rõ lý do.
Đợi khi ông vua băng giá rời đi. Ôn quản gia mới hoàn hồn suy nghĩ xem người hắn nói có thể là ai.
Lão nhìn từ đằng xa, một tiểu tử nhỏ con dặt dẹo chạy tới. Lúc này lão mới nhận ra. Chủ tử của ông thật sự đã để tên tiểu tử này vào trong mắt. Lão nhớ đến lúc Lưu Dĩ hỏi tên tuổi tiểu tử, lão đã rất bất ngờ. Lại càng không ngờ hôm nay Lưu Dĩ lại tìm hắn chờ hắn vấn an.
Tiểu Yến Tử chạy tới khách phòng đã không thấy người đâu. Từ lúc hắn đến đây mỗi sáng đều ngủ dậy quá trễ, chưa có hôm nào vấn an chủ nhân. Sáng nay đã gắng dậy sớm hơn, vậy mà Lưu Dĩ vì tâm trạng thoải mái nên lại dậy sớm hơn bình thường.
Nàng đơn giản nghĩ, ít nhất một lần phải nhìn nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đó hiên ngang lên thượng triều. Cái khí thế cường đại trên người hắn khiến cho thiên hạ phải quỳ rạp dưới chân mà dân gian đồn đãi như thế nào.
Nàng đến phủ này cũng đã được hai tuần, nhưng số lần gặp hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm qua vì nàng pha ấm trà dâng khách phòng mà sáng hôm nay bị đám hạ nhân bao vây, hỏi nàng làm cách nào có thể pha được loại trà dở tệ như thế. Thật sự khiến nàng nhục không thể đào một lỗ nhảy vào.
Lưu Dĩ tỉ mỉ sắp xếp xong chính sự. Hôm nay Thái Hậu đặc biệt cho mời hắn qua Thượng Uyển cung ngắm hoa đào nở. Khi thường hắn nhất định sẽ không từ chối Thái Hậu, vì người và Thái tử là những người thân duy nhất còn lại của hắn. Nhưng hôm nay hắn lại chỉ muốn về phủ.
Hắn không biết tại sao từ hôm qua khuôn mặt tiểu tử đó cứ lởn vởn trong đầu hắn. Cái vị đắng nghét của ly trà mà tiểu tử pha vẫn còn đọng trong đầu lưỡi hắn. Nhưng mỗi khí nhớ lại không những không giận mà còn cảm thấy buồn cười. Trần đời này có thể nhờ trà tiểu tử để áp chế quan lại cũng chỉ có hắn.
Hôm nay hắn về sớm hơn thường lệ rất nhiều. Vừa đến phủ, đám hạ nhân đã nườm nượp đứng ngoài cổng chờ đón. Hắn lướt mắt một lượt, không thấy tiểu tử đâu. Mày lưỡi mác hơi nhíu, một cơn gió vô phương lùa qua làm Ôn quản gia suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất.
Khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn khẽ cau, chất giọng trầm ổn pha chút lãnh khí: “Triệu Phạm Hoa đâu?”
Ôn quản gia thấy tóc gáy dựng đứng. Vừa về đến cổng đã hỏi tiểu quản gia. Đây là có ý gì?
“Bẩm Quốc Công, hắn đang trưng thu đèn lồng cho trung thu sắp tới”
Lưu Dĩ không đáp, ôm khuôn mặt nhăn nhó một mạch đi vào phủ. Trong lòng không ngừng trách cứ. Chỉ là một tên tiểu tử mà sáng nào cũng không vấn an. Chiều lại không ra đón chủ nhân. Cái thể loại nô bộc kiểu gì.
Hắn bực bội kéo theo lãnh khí, đám cấm vệ quân cùng thị vệ sớm đã lùi xa hắn năm bước. Thật sự cái khí thế muốn đóng băng đó làm người ta hốt hoảng không dám lại gần. Chả trách lớn nhường đấy vẫn không có cô nương nào có thể tiếp cận được hắn.
Hắn mơ hồ đi qua Hàn Lâm thư. Thấy từ xa, một bóng người nhỏ nhắn đang trèo lên tầng thượng treo đèn lồng.
Hắn ngây ngốc đứng nhìn, trong lòng chỉ thầm nghĩ:
Cao nhứ thế, trèo lên đó làm gì, lỡ may ngã xuống thì làm sao.
Hỏng, ngã rồi. Hử.
Đến khi hắn bất giác tỉnh ngộ, trong lòng ngực hắn đã ôm trọn tiểu tử kia trong tay. Lúc này hắn không hề thấy đụng vào tiểu tử là bẩn thỉu hay gì cả.
Hắn chỉ là nhìn tiểu tử ngã, trái tim đã vội nảy lên một nhịp, bản thân không hề hay biết lập tức chạy đến đỡ lấy như bản năng. Vòng tay qua eo nhỏ, tay còn lại vòng giữa khủy chân tiểu tử. Hắn dùng đôi con ngươi đen láy nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của tiểu tử đang hoảng hốt nhắm tịt mắt.
Trong thoáng chốc, hắn thấy tim mình đập trễ mất nửa nhịp.
Không là đập nhanh hơn một nhịp.
“Quốc, Quốc Công” Tiểu Yến Tử hoảng hốt kêu lên.
Lưu Dĩ như lấy lại hồn, vội vàng đặt nàng xuống. Bất giác hai tai hắn đỏ âu lên. Đám thị vệ nghe tiếng kêu của Tiểu Yến Tử vội vã chạy tới. Lưu Dĩ thấy đông người, hắn vội thu lại bộ dáng lúng túng làm Quốc Công chính trực nghiêm nghị, liếc Tiểu Yến Tử còn đang chấn kinh một cái, hắn đi thẳng vào sương phòng không nói một lời.
Để lại Tiểu Yến Tử ngẩn ngơ.
Không phải hắn mắc bệnh khiến phích ( thích sạch sẽ) sao, sao bây giờ lại tình nguyện đụng vào nàng.
Vả lại hắn vừa mới cứu nàng một mạng. Trong chớp mắt, nàng đã thành con nợ của hắn. Tiểu Yến Tử khóc không ra nước mắt. Nàng thật sự không muốn nợ ai nữa đâu. Triệu gia trang đã nợ ngập đầu rồi. Hu hu.