Tiêu Phi thân hồng y dài quét đất, vẻ mặt trắng trẻo xuân đào chỉ tầm ngoài ba mươi tuổi vẫn toát lên vẻ xinh đẹp yểu điệu không kém nữ tử đôi mươi. Bà ngồi bên ghế cách Thái Hậu một bậc thềm, sắc mặt giận dữ nói:
“Mẫu hậu, người nhất định phải lấy lại công bằng cho Chiêu Dương!”
Diệp Khiết Lâm ngồi bên xoay xoay tách trà nói: “Thứ cho hạ quan nhiều lời, nữ nhân kia lúc này có được sùng bái của bách tính, nếu như để cho Thái Hậu nương nương ra tay, chỉ e họa vô đơn chí!”
Tiêu Phi tức giận trừng mắt Diệp Khiết Lâm: “Ý ngươi là để cho nàng ta nhởn nhơ như vậy?” Lại hướng Thái Hậu nức nở: “Mẫu Hậu, người cứ cho người giết nàng ta đi, đám bách tính kia làm sao biết được ai đã ra tay chứ. Vả lại, binh lính hoàng thất sợ không đủ áp chế chúng hay sao?”
Hạ Tĩnh thư thái vuốt râu, chốc chốc lại hướng mắt so sắc mặt Thái Hậu, ánh mắt thâm thúy có chút hờ hững.
Thái Hậu chống một tay day day thái dương, nãy giờ chỉ im lặng cho đám người kia tranh luận, nghe đến đoạn đạp bàn giận dữ:“Hồ đồ! Ngươi thân là vương phi sao có thể nói ra những điều đó. Làm việc đều phải lấy đại cục làm trọng. Hoàng thất có thể gây hấn với bất cứ ai nhưng tuyệt đối không thể gây thù với bách tính. Bách tính là nền mống quốc gia, há có thể vì một nữ nhân và nhận lấy nỗi căm thù của họ. Ngươi nhìn thấy các tiên triều đó chưa đủ sáng mắt hay sao?”
Tiêu Phi nghe vậy liền biết mình nói sai, chỉ là không biết nói gì mếu máo khóc to hơn: “Chiêu Dương đáng thương, bị ả đàn bà độc ác đó hạ thủ. Ông trời còn có mắt hay không?”
Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm không chịu được nữ nhân gào khóc, tính toán nói gì đó nhưng bên ngoài thị vệ đột nhiên xuất hiện nói gì đó. Không chờ cho Thái Hậu kịp phản ứng, hai vị lão thần vội vã cáo lui rồi biến mất sau cổng cung Thừa Càng.
Thái Hậu nheo mắt, dự đoán điều gì đó. Quả nhiên chưa đầy nửa khắc. Lưu Dĩ đã xuất hiện. Vừa nghe Lưu Dĩ đến. Tiêu Phi như bị tắt tiếng vội im bặt thu lu một góc.
Lưu Dĩ từ bên ngoài từ tốn bước vào chào Thái Hậu một tiếng rồi đẩy ánh mắt sắc nhọn lãnh khí sang cho Tiêu Phi khiến bà run rẩy đến suýt ngã.
“Mẫu hậu, bổn vương đến từ biệt người!” Lưu Dĩ nghiêm nghị cúi mình trước Thái Hậu.
Thái Hậu gắng gượng kéo ra một nụ cười, nhận lấy chén trà Lưu Dĩ dâng lên dặn dò vài ba câu: “Cường Nam đang là mùa lạnh, con nên nhớ mặc ấm một chút. Thức ăn ở đó không đủ chất, ai gia đã sắp xếp vài xe lương thảo quý cho con, ăn uống nhiều một chút, ra trận cũng nên cẩn thận. Người của Tần quốc hạ thủ tàn nhẫn, không nên coi thường....”
Lưu Dĩ không đáp chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hắn ngồi lên ghế lớn, mục quang xa xăm sâu không thấy đáy, thân thể uy nghiêm phát ra tiết khí lạnh lẽo khiến cho Tiêu Phi đứng bên kia vã mồ hôi hột. Cả Thái Hậu và Tiêu Phi đều thừa biết lý do Lưu Dĩ mang bộ mặt lạnh lẽo đó đến đây.
Thoáng chốc cả cung Thừa Càng rơi vào tĩnh lặng, sự yên bình này khiến cho người ta sợ hãi. Ai nấy tim đập chân run, hạ nhân còn tự mình kiểm điểm xem đã làm gì sai.
Thái Hậu ngột ngạt chịu không được đành cất tiếng: “Chuyện Chiêu Dương ai gia đã phái người điều tra, Mẫn nhi có làm hay không ai gia sẽ giúp con làm rõ. Tuyệt sẽ không để Chiêu Dương hay Mẫn nhi phải chịu oan ức!”
Lưu Dĩ từ từ đưa mắt về Thái Hậu, thái độ im lặng của hắn chính là đòn mạnh nhất đối với Thái Hậu. Bà cả đời ngẩng cao đầu coi khinh kẻ dưới, duy chỉ có đứa con trai này khiến bà luôn cảm giác e sợ, khi hắn im lặng, cơn giận dữ của hắn đã lên đỉnh điểm khiến bà bỗng nhiên trở thành người e dè. Ngay cả xưng hô với Yến Tử vẫn có thề hòa hoãn gọi hai từ “Mẫn Nhi”.
Lưu Dĩ không thu liễm mắt lạnh nhàn nhạt đáp: “Vương phi của bổn vương bất kể đúng sai phải trái, cho dù nàng có tự tay giết Chiêu Dương, bổn vương cũng sẽ không truy cứu nàng. Càng không kẻ nào được phép động vào nàng. Đây là lệnh!”
Hai bên thái dương Thái Hậu nổi đầy gân xanh, bà vặn chặt từng khớp ngón tay tức giận quát: “Lưu Dĩ, con bị yêu nghiệt đó ăn mất tim gan rồi, sao Quốc Công một nước có thể hồ đồ đến mức dung túng cho kẻ tàn độc như vậy được chứ, con coi hoàng thất là gì? Coi ai gia là gì?”
Lưu Dĩ vẫn chẳng mảy may biến sắc, không buồn để lời nói giận dữ của Thái Hậu vào tai chỉ từ tốn đáp:“Bổn vương đi xa vài ngày, vương phi nhờ người chăm sóc!”
Thái Hậu trừng mắt. Đây chẳng phải cố ý nói nếu vương phi kia có mất mát gì, Thái Hậu sẽ phải chịu trách nhiệm sao? Đây không phải là nhờ vả mà là uy hiếp.
Lưu Dĩ chỉ nói ngắn gọn vài từ như vậy rồi từ tốn đứng dậy tính toán cáo lui. Chỉ vừa ra đến cửa giọng nói đã trầm ổn của Thái Hậu vang vọng tới:
“Ai gia nghe nói, nữ nhân kia chưa bao giờ bày tỏ với con, việc thành thân cũng là tự con quyết định. Con còn không biết nàng ta có nguyện ý thành thân với con hay là vì giữ mạng cho Triệu gia. Nữ nhân bị con ép buộc hầu hạ như vậy, nàng ta có thể toàn tâm toàn ý với con hay sao?”
Bước chân ung dung của Lưu Dĩ dừng hẳn. Cả tấm lưng thẳng tắp bỗng dưng bất động. Thân thể hắn dường như phát ra một luồng hàn khí bức người xen lẫn chút tức giận. Hắn vẫn xoay lưng về phía Thái Hậu, mắt hướng xa xăm bầu trời. Tuy rằng không nhìn được vẻ mặt hắn, nhưng Thái Hậu cũng dễ dàng đoán ra hắn đang tức giận, có lẽ vì quá hân hoan trong hạnh phúc, hắn đã quên mất điều này. Sau một hồi trầm mặc Lưu Dĩ thản nhiên đáp:“Mẫu hậu có vẻ mệt, người nên nghỉ ngơi thì hơn, bổn vương sẽ sớm trở về!”
Lưu Dĩ không quay đầu ung dung bước đi.
Tiêu Phi sau khi nhìn Lưu Dĩ khuất bóng mới ngã xuống đất thở dài một hơi như vừa dạo quỷ môn quan, lúc nãy rõ ràng ánh mắt sắc nhọn của Lưu Dĩ đã mấy lần chiếu qua bà như cảnh cáo.
Thái Hậu ngưng trọng một hồi sai cung nhân to nhỏ gì đó, trong ánh mắt quyết liệt bài trừ cái gai này.----
Ba ngày náo loạn Tô Châu kết thúc. Tiểu Yến Tử đã hoàn thành xuất sắc mục tiêu đã đề ra. Không những dùng chút hiểu biết về y thuật đã được học trị dịch bệnh mà còn mang được nguồn nước về cho chúng dân khiến cho trên dưới dân chúng hết lời ca ngợi. Tiếng lành thì đồn xa. Chỉ chớp mắt vị giám quốc vương phi vô danh đã trở thành bồ tát hạ phàm phổ độ chúng sinh. Khiến cho bách tính một mực cung kính, coi nàng như thánh nhân mà bày tỏ lòng tin yêu với nàng.
Rất nhiều người tò mò, vị bồ tát đó lúc này đang làm gì, có phải là đang đến những nơi khác phổ độ chúng sinh hay không?
Tất nhiên là...không rồi. Vị bồ tát đó lúc này đang loay hoay đánh vật với củi than tại nhà bếp phủ đại tướng quân.
”Vương phi nương nương,..khụ... người muốn ăn gì chỉ cần nói với chúng tiểu nhân một tiếng, những chuyện này sao chúng nhân có thể để người làm.... người làm khó chúng tiểu nhân quá...”Quản công nghe nói vương phi tự mình xuống bếp không cần ai trợ giúp vội vã chạy tới xem tình hình. Khi đến nơi, ngay cửa nhà bếp toàn khói mù mịt không thấy người đâu. Đám hạ nhân vây xung quanh ho khan sặc sụa không dám rời đi. Vào trong rồi mới thấy vị vương phi cao cao tại thượng được thiên hạ tung hô kia đang thân y phục vương phi sang trọng lấm lem củi than. Tay áo sắn lên cao, mặt mũi lem nhem. Mắt đỏ gay vì khói mà vẫn sống chết mở trừng khiến cho nước mắt nước mũi lem nhem đang ngồi xổm mồi lửa đáp.
”Khụ...bổn cung muốn tự tay...làm điểm tâm cho Quốc Công...khụ!” Tiểu Yến Tử ho khan đáp.
Quản công cùng đám hạ nhân nhất thời đen mặt nhìn nhau. Không phải người này rất giỏi giang sao, ngay cả hướng dòng chảy thượng nguồn còn đổi được, sao lại gặp khó khăn với việc mồi lửa nấu ăn chứ. Đại tiểu thư nhà viên ngoại không phải lẽ ra là một nữ tử nữ công gia chánh thượng thừa sao?”Vương...khụ...Phi. Hay là để tiểu nhân giúp người!” Đại thẩm phụ bếp chịu không được lên tiếng.
Tiểu Yến Tử trước nay chưa làm qua chuyện mồi lửa, không phải ở hiện đại chỉ cần một nút bật liền có lửa sao. Nàng lại là tài nữ có thể xoay chuyển càn khôn, chuyện vặt vãnh này đâu thể làm khó nàng. Đây đích thị là ý nghĩ ban đầu của nàng nhưng sau thời gian thực nghiệm gian truân nàng đã hoàn toàn bỏ cuộc.
”Vậy nhờ đại thẩm. Ha ha!” Nàng gượng gạo cười một tiếng rồi vọt ra ngoài hít lấy hít để trong lành. Vừa hít thở vừa lảm nhảm:
”Ngạt chết ta, không biết nãy giờ hít bao nhiêu cacbondioxit rồi, lá phổi tội nghiệp của ta. Xin lỗi ngươi nhé!”
Sa Thuỷ nãy giờ đứng bên ngoài thư thái thưởng trà chờ vị vương phi lắm chuyện kia bỏ cuộc vọt ra ngoài. Hắn cười nham nhở mang đến cho nàng tách trà nói:
”Vương phi à, người không phải đã từng nói cứ đụng vào nhà bếp đều bại trận trở về sao. Châm trà đắng không chịu được thì thôi đi, còn xông pha nấu ăn làm gì. Người tốt nhất cứ giao cho họ, chớ nên hại người hại mình. Phải để phúc cho hậu nhân chứ!”
Tiểu Yến Tử nhận lấy tách trà hớp một ngụm, nàng nghe Sa Thuỷ nói liền tức tối đặt tách trà xuống ‘cạch’ một cái trừng mắt. Nàng thừa biết hắn còn ôm hận nàng mấy ván bạc thua lần trước, cách đây mấy ngày có bị nàng ghi nợ nên ngày ngày tìm kế xỏ xiên cho bõ tức đây mà.
”Thuỷ huynh có muốn thay ta để lại phúc cho hậu nhân hay không?” Tiểu Yến Tử ma mãnh cười. Xú tiểu tử, dám khích tướng ta. Còn khuya.
”Người có ý gì?” Sa Thuỷ đột nhiên lạnh gáy. Dự cảm vô cùng không lành.
Yến Tử không hai lời lôi cổ hắn ném vào phòng bếp lớn giọng:
”Nhào bột cho bổn cung. Phải thật mạnh tay, thật nhuần nhuyễn. Làm không xong đừng mong ra khỏi đây!”
Sa Thuỷ mặt mày xám xịt nhận lấy một nồi bột mì trắng tinh lớn giọng:“Vương phi, thần được giao nhiệm vụ bảo vệ người, không phải để nhào bột. Người đây là vượt quá quyền hạn, đả đảo! Đả đảo!”
Sa Thủy đi theo Yến Tử đã lâu, cũng học được vài ba câu chống chế. Tiểu Yến Tử trừng mắt đáp:“Được thôi. Từ mai ngươi không cần theo bổn cung nữa, cứ về lại rừng núi mà sống tốt nhé. Bổn cung còn có rất nhiều Sa Thủy trong đám ảnh vệ nhé!”
Sa Thủy níu chặt đống bột cắn môi. Biết ngay mà, cái đồ nham hiểm này biết hắn rất sợ bị đuổi cổ về núi huấn luyện nên lấy chuyện này ra dọa hắn. Khoé môi Sa Thủy run run, hai mắt đẫm lệ nhìn ra phía bên ngoài Sa Hoả đang ung dung phẩm trà cùng Chỉ Nam, Chỉ Thiên cầu cứu.
Sa Hoả không mảy may động tĩnh chỉ buông vẻ mặt ‘sống chết mặc bay’ khiến Sa Thuỷ cay cú, đành ngậm đắng vận hết nội công tấn công giáp lá cà với đống bột mì vô tội.
“Bẩm vương phi. Tiểu nhân đã nhóm lửa xong!” Đại thẩm phụ bếp chạy ra báo một câu.
Yến Tử nghe xong liền vọt vào bên trong, nhìn thấy đám lửa khi nãy sống chết không chịu đỏ lúc nãy cháy rừng rực như lửa trại thì mừng rỡ cảm thán không thôi.
Nàng hào hứng bắt đầu cắt cắt thái thái rau hành ra một góc, tỉ mỉ tỉa gọt từng miếng củ cải. Vỏ củ cải rau quả bị nàng tàn nhẫn cắt phăng văng tung toé. Bên kia Sa Thuỷ đang dùng hết công phu bản môn trình diễn màn ‘nhào bột thần chưởng’ khiến cho bột bay đầy trời.
Hai cái vị kia thành công biến nhà bếp thành bãi chiến trường. Chỉ nghe thấy tiếng tung chưởng của Sa Thuỷ cùng tiếng dao liên tục chặt xuống thớt kêu lạch cạch của Yến Tử. Giữa nhà bếp rộng lớn bột mì mù mịt, vỏ rau củ văng tung tóe không biết vô tình hay hữu ý rơi đầy mặt hạ nhân xung quanh. Người thì vừa mở miệng đã ăn ngay miếng vỏ củ cải to tướng còn bén rễ. Kẻ thì cúi đầu né bột mì liền nhận ngay vỏ cà rốt xuyên qua tóc hệt như trâm cài đầu vô cùng tao nhã bắt mắt.
Hạ nhân xung quanh thấy tình hình không ổn. Nếu không có ai ngăn vị vương phi cứng đầu kia lại. Tin rằng ngày hôm nay trên dưới tướng phủ sẽ phải nhịn đói.
Quản Công vội vã cho người đi gọi Triệu Phạm Hoa tới, Quốc Công lúc này đang vào cung nói lời từ biệt Thái Hậu còn chưa về. Người có uy lực ngăn cản kẻ thường xuyên gây rối kia khắp cả tướng phủ này cũng chỉ có Triệu Phạm Hoa.
Tiểu Yến Tử nào có biết đám người kia coi mình như mầm hoạ. Thản nhiên cắt gọt xong vô tư nhớ lại mấy chương trình nấu ăn trên tivi. Nàng đổ dầu vào chảo lớn rồi tưởng tượng đến viễn cảnh lửa bốc ngùn ngụt, tay cầm chảo điêu luyện như đầu bếp hàng đầu làm ra những món ăn thần tiên cũng phải cảm động mang đến cho Lưu Dĩ thưởng thức trước khi đi. Tin rằng sau khi ăn hắn sẽ nhớ thê tử đến mức chỉ cần xong việc liền cưỡi ngựa bay về.
Chính vì lẽ đó nàng mới chịu mò xuống bếp vật lộn.
”Vương phi, dầu có vẻ sôi hơi lâu rồi!” Đại thẩm đứng bên ngoài ái ngại lên tiếng.
Tiểu Yến Tử ngẩn ngơ nửa ngày liền A lên một tiếng, cứ ham mộng tưởng quên mất đang nấu ăn.
Nàng vô tư lự cầm lấy chuôi chảo, tay linh hoạt bỏ một đống rau củ tươi ngon vừa mới thái xong cùng một ao nước vào chảo dầu.
”Xèo!!! Bùng”
Chảo lớn nóng nảy bùng lên một ngọn lửa lớn.
Yến Tử kinh hãi hét lên: “Chu choa cha mạ ơi!”
Rồi nhanh chóng quăng chảo nóng đi như một ám khí. Thân thủ nhanh nhẹn hệt như cao thủ đệ nhất giang hồ.
Sa Thuỷ quả không hổ là ảnh vệ xuất sắc của hoàng thất, nhanh chóng phát hiện ra ‘ám khí’ vội thi triển khinh công kinh hoàng lao đi:“Á!! Chết ta!!!
Chảo nóng uy lực bay vèo lên sàn nhà đập rầm một cái khiến gỗ bén mồi lửa liền bừng cháy lại như ám tiễn bay về góc tường xoáy vài vòng rồi nằm chỏng chơ.
Chảo nóng lượn hai vòng khiến cho phòng bếp trở thành một đám lửa phừng lên, dầu nóng vương vãi khiến cho lửa nhanh chóng bén với diện rộng, gỗ mục từ sàn nhà nhanh chóng bốc lửa biến nhà bếp trở thành một con đuốc lớn.
Đám hạ nhân đứng bên ngoài xanh mặt kinh hô:
”Hộ giá vương phi! Hộ giá vương phi!“.Liền sau đó hai thân ảnh như bóng ma phiêu dật vèo một cái bay ra ngoài nằm ngay bụi cỏ gần đó.
Phía cổng phủ. Lưu Dĩ cùng đại tướng quân Hoắc Tâm đang cùng nhau tản mạn. Lần này ra chiến trường phải kéo đại tướng già yếu đi theo. Nếu không phải Hoắc Sinh bị thương đang trên đường trở về điều trị khiến Cường Nam thiếu người thì không phải nhờ đến lão đại ra tay. Đối với Lưu Dĩ mà nói cũng có chút áy náy. Nhưng chiến sự phức tạp, lão đại tướng quân cũng là tình nguyện góp chút sức già.
Lưu Dĩ trầm tư một hồi, vừa vào đến phủ đã thấy đám hạ nhân chạy toán loạn. Mặt mày ai nấy vàng như nghệ tay xách nào chậu nào nồi niêu đựng đầy nước chạy về hướng nhà bếp đang khói bốc nghi ngút.
Lưu Dĩ hờ hững nhìn khói đen phủ kín bầu trời tướng phủ. Cháy sao?
Hoắc Tâm đại tướng xanh mặt chụp lấy một hạ nhân đang mải mê chạy loạn không để ý đến hai vị quyền thế ngút trời đang đứng đó.
”Có chuyện gì!!!” Đại tướng gấp giọng.
”Nhà bếp...cháy. Vương phi...vương phi đang ở trong đó!”
Lời này vừa kết thúc, một cơn gió lạnh vô tình tạt ngang.
”Vương phi sao?” Hoắc Tâm mặt cắt không còn giọt máu nhìn sang bên cạnh.Không có ai.Không phải vừa nãy còn đứng ở đây. Sao lại chỉ chớp mắt đã biến mất rồi. Không lẽ người kia mọc cánh?
Trước cửa nhà ăn đen đặc khói lửa, gia nhân cùng vệ binh hớt hải chạy đi dập lửa. Bên ngoài bóng bạch kim như ma quỷ từ trên không trung đáp xuống, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo hệt như Diêm Vương khiến bất cứ ai nghe lọt đều lạnh gáy:
”Vương phi đâu?”
Chúng nhân nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng cùng tiết khí mạnh mẽ xung quanh phát ra khiến họ sợ hãi run rẩy quỳ rạp xuống đất dập đầu:
”Vương...phi...thực ra...a!”
Lưu Dĩ không đủ kiên nhẫn chờ những người kia đáp. Tính toán đạp cánh cửa đen đặc khói xông vào thì bên kia lùm cây truyền đến giọng nói quen thuộc.
”Quốc Công...khụ, thần thiếp...khụ...ở đây!”
Tiểu Yến Tử từ từ bò ra khỏi bụi cây, mặt lem nhem bụi than, y phục vương phi lộng lẫy lúc này không khác gì cái giẻ lau nhà. Một bên góc váy bị cháy xém đi một ít. Trong miệng nàng còn bốc ra chút khói. Mặt trắng như xác chết không có nửa điểm giống vương phi cao quý được người đời tung hô.
Đằng sau lưng nàng Sa Thủy được Sa Hỏa lôi ra ngoài, cả người đen thui lủi, mồm há hốc bốc khói hệt như bát nhang, trông vẻ mặt khiếp đản kia tám phần đã bị đám lửa kia dọa cho mất hồn.
----
Nửa canh giờ sau lửa đã hoàn toàn được dập tắt. Hoắc Tâm đại tướng ngẩn ngơ nhìn nhà bếp rộng rãi khang trang tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng xây nên lúc này chỉ còn lại một đám tro tàn đen thui lủi. Trần nhà lủng một lỗ to tướng. Lão ngậm ngùi nhìn qua lỗ thủng trần nhà nhìn ra bầu trời xanh kia, đám nhạn trời vui vẻ nô đùa mà trong lòng chua xót.
Hoắc Thiện vừa đi đâu đó về nhìn thấy cảnh tượng này chỉ nói:
”Ừm, nấu ăn cũng cần phải hoà hợp với đất trời. Rất thơ mộng, có thể giúp đầu bếp có thêm sự sáng tạo trong món ăn!”
Triệu Phạm Hoa vừa biết tin tiểu muội trời đánh phá tanh bành nhà bếp vội vã đến hiện trường xem xét tình hình.
Vừa đến nơi chỉ thấy hai cha con họ Hoắc thơ thẩn ngắm nhạn bay qua lỗ thủng to hơn ba cái giếng kia chỉ đành cười gượng nhìn theo, trầm ngâm hồi lâu cũng phụ hoa thêm một câu: “Thời tiết hôm nay đẹp thật!”
Lúc này ở sương phòng Tam Thái viện. Lưu Dĩ ngồi trên bàn trà uy vũ phát ra tiết khí trừng mắt nhìn kẻ lớn gan đứng trước mặt.
Tiểu Yến Tử nhu thuận đứng đó, khuôn mặt lem nhem như mèo con mếu máo, tay không ngừng đang vào nhau cúi mình hối lỗi.
”Thần thiếp muốn làm vài món cho người ăn trước khi rời đi...!” Nói rồi giương đôi mắt đáng thương len lét nhìn Lưu Dĩ, thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của hắn không đổi liền sợ hãi cụp mắt xuống.
Lưu Dĩ dương đôi mắt thanh u thâm trầm nhìn Yến Tử, đôi mắt sâu như động không đáy chứa đựng hàng ngàn tảng băng lạnh lẽo. Giường như hắn đang rất giận dữ, không đơn giản chỉ là giận vì chuyện nàng phá hoại nhà bếp, mà dừng như còn vì một lý do khác.
”Người đâu!” Lưu Dĩ đột nhiên gọi một tiếng: “Nước!”
Tiểu Phi bên ngoài hớt hải bưng một chậu nước cùng khăn bông trắng tinh vội vã nhúng nước rồi tính toán lau mặt cho Yến Tử.
Nhưng Tiểu Phi còn chưa kịp động vào mặt nàng đã bị giọng nói của Lưu Dĩ làm cho giật bắn:“Tránh ra!”
Tiểu Phi hoảng loạn một chút mới nhớ ra, vị Quốc Công này rất ưa sạch sẽ, tuyệt đối không thích người khác đụng vào thê tử của hắn bất kể đó là nữ nhân.
Tiểu Yến Tử giật mình nhận ra, Lưu Dĩ hôm nay đặc biệt nóng tính hơn ngày thường, cũng có lúc Chỉ Nam, Chỉ Thiên theo sát vô tình kéo tay nàng, cùng lắm hắn chỉ nhăn mặt khó chịu. Lần này lại nóng nảy quát tháo, xem ra ông trời nổi giận rồi.Tiểu Yến chắp tay hình thánh giá rồi đánh dấu amen hi vọng chúa cứu rỗi nàng.
Ôn gia bên ngoài thấy Tiểu Phi sợ đến mất hồn đơ người liền nhanh nhẹn kéo Tiểu Phi ra, cho hạ nhân bưng một chậu nước mới cùng khăn bông yên vị đặt lên bàn cho hắn tùy ý xử lý.
Lưu Dĩ vẫn giữ bộ mặt hung ác, kéo tay Yến Tử cho nàng ngồi lên đùi, tay trái đỡ eo nàng, tay phải cẩn thận nhúng khăn từ tốn lau vết nhem đầy trên mặt nàng.
Tiểu Yến Tử bị hắn hung hăng kéo vào lồng ngực, cổ tay hơi đau nhưng lại thấy vẻ giận dữ của hắn chỉ đành nhu thuận cho hắn chém giết. Chỉ là mặt nàng cách mặt hắn còn chưa tới nửa gang tay, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm cùng ánh mắt trầm u chiếu lên gương mặt nàng, hơi thở nóng hổi phả lên mặt nàng khiến cho nàng cảm thấy ngưa ngứa, da đầu nàng tê dại. Hai má bất chợt ửng đỏ.
Lưu Dĩ vẫn giữ đôi mắt trầm u, tỉ mỉ lau mặt cho nàng, chậm rãi kéo khăn bông từ trán xuống mũi dạt sang hai má rồi dừng lại nơi cánh môi sen của nàng. Hắn hạ khăn bông xuống, dùng đầu ngón tay cái quét nhẹ lên môi nàng rồi từ tốn cúi đầu gặm lấy môi sen của nàng liếm nhẹ.
Yến Tử hoảng loạn mở trừng hai mắt. Lúc này không phải đang là ban ngày, xung quanh toàn hạ nhân sao. Sao lại...tùy ý đến mức này...
Hạ nhân xung quanh đỏ mặt quay lưng đi tự biến mình thành không khí.
Lưu Dĩ không quan tâm xung quanh như thế nào, bàn tay to lớn siết chặt lấy eo nàng, đầu lưỡi ngọt ngào lướt qua khoang miệng rồi tìm lấy lưỡi Yến Tử quấn quýt không buông.
Tiểu Yến Tử cảm thấy trống ngực đập thình thịch, tuy đã cùng nhau triền miên không ít lần nhưng mỗi nụ hôn của Lưu Dĩ đều mang cho nàng cảm giác ngọt ngào, khó chịu cũng hưng phấn khó tả. Nàng dễ dàng nhận thấy dưới mông, vật cứng nào đó đã có dấu hiệu tỉnh giấc.
Bỗng nhiên Lưu Dĩ ngừng hôn, thu lưỡi về. Đôi mắt lạnh của hắn dường như càng tăng thêm tiết khí, hắn trầm mặc nhìn nàng như muốn nuốt sống nàng.
Tiểu Yến Tử thẹn thùng cúi mặt, đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lẽo của hắn:
“Nàng chưa từng đáp lại nụ hôn của bổn vương!”
Yến Tử ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt xót xa đau thương kia xuyên qua mặt nàng. Cả thân hình nàng cứng ngắc không thể động đậy.
Từ trước đến nay nàng chưa từng chủ động ôm hắn, mỗi nụ hôn của hắn đều là hắn tự mình dây dưa. Mỗi đêm triền miên nàng đều thụ động nằm trên giường mặc cho hắn thỏa mãn. Không phải nàng rất ái mộ hắn sao. Tại sao lại chưa từng bày tỏ, chưa từng chủ động?
Đôi mắt tròn của Yến Tử trống rỗng, nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dĩ. Bỗng nhiên hình ảnh Tử Du đẩy nàng xuống vực nảy lên trong đầu não, khiến hô hấp của nàng ngưng trệ. Tại sao lúc này nàng lại nhớ đến chuyện đó?
Lưu Dĩ cụp mi lạnh gục đầu xuống hõm cổ Yến Tử, lặng thinh không nói.Hắn là kẻ bất bại nơi xa trường, là người quyền thế không ai địch nổi nhưng trước mặt nàng hắn thấy thật thất bại. Trái tim của nàng như một tảng băng, dù cho lúc nào nàng cũng tươi cười vui vẻ, mang đến niềm vui cho người khác nhưng trái tim nàng y hệt như bàn tay nàng.Lạnh lẽo vô tình.Hắn dường như nhận ra một điều, hắn chưa từng có được trái tim nàng. Tất cả những gì hắn có chỉ là thân thể nàng, là nụ cười không chân thực đó.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập. Lưu Dĩ như thức tỉnh ngẩng đầu nhìn Yến Tử. Nàng vẫn mang khuôn mặt lãnh đạm cứng đờ.
Lưu Dĩ rút từ trong áo ra một tấm thẻ bài đặt lên tay nàng nói:
“Đây là binh phù!”
Mắt Yến Tử linh động chuyển dịch, tựa như linh hồn vừa trở về với thân xác. Nàng chăm chú nhìn tấm binh phù bằng sắt màu sẫm khắc họa tiết tinh xảo trên tay, miệng khô khốc khó khăn nói:
“Cái này...”
“Sau khi Hoắc Sinh trở về, nàng có thể dùng nó để huy động binh lính. Một vạn binh sĩ trong tướng phủ sẽ bảo vệ nàng!” Lưu Dĩ từ tốn giải thích.
Tiểu Yến Tử ngây người, ý chẳng phải nói là đưa cho nàng quân đội, nếu như lúc nào đó Thái Hậu ép nàng, nàng đều có thể lấy quân đội ra để uy hiếp sao?
Bên ngoài cửa có vài tiếng xì xào, dường như là đám binh lính đang thúc dục ngoài cửa.
Lưu Dĩ nâng eo Yến Tử kéo nàng đứng dậy rời khỏi đùi hắn. Hắn đứng thẳng người, thân thể cao lớn che hết tầm mắt của nàng. Hắn nắm lấy cằm nàng ép nàng nhìn vào mắt hắn, nghiêm nghị nói:
“Cho dù nàng không toàn tâm toàn ý với bổn vương, bổn vương cũng sẽ bảo hộ nàng đến hết đời. Ngoan ngoãn ở đây, bổn vương sẽ sớm trở về, sớm khiến nàng....”
Lưu Dĩ bỗng nhiên im bặt không nói. Hắn nhìn đôi mắt thất thần của nàng, trong lòng bất chợt nhói đau. Hắn luyến tiếc buông tay ra khỏi mặt nàng. Kiên quyết rời mắt khỏi khuôn mặt tròn trịa của nàng. Xoay gót rời đi.
Cánh cửa khép lại, Yến Tử vẫn yên lặng đứng đó, nửa gương mặt như bị bóng tối phủ lấy, khóe mắt ẩn hiện dòng nước lấp lánh.