Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

chương 74: vọng các lâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vọng Các Lâu nổi danh đại Sở không đơn giản chỉ có thanh lâu hội tụ nhiều mỹ nữ, mà còn là sòng bạc lớn đầy các vị mộ danh, và là khách điếm thượng hạng dành cho các vị khách qua đường ghé thăm Hàm Châu sầm uất. Đã đến Hàn Châu, nhất định phải ghé Vọng Các Lâu vô luận là có làm gì.

Vọng Các Lâu được xây thành hai toà đình viện cao lớn.

Phía bên trái là đình viện bắt mắt đèn hoa treo trên cao rủ xuống dải lụa đỏ rực, làn hoa rực rỡ tuỳ ý rải trên từng bậc gỗ. Người ra kẻ vào liên tục bất kể ngày đêm. Ở tầng một vang lên tiếng ồn ào của đám khách phương xa vừa thư thả dùng mỹ thực hàn huyên. Phía trên lại bị chặn đứng bằng nhiều dải lụa, thấp thoáng có mùi hương nồng của nữ tử. Không nói cũng biết, đây đích thị là thiên đường của các vị mộ danh khách. Vừa có được mỹ thực, ban đêm lại có mỹ nữ bồi tửu. Quá ư sảng khoái rồi.

Phía bên phải Vọng Các Lâu là khách điếm, nơi nghỉ chân của du khách phương xa. Trái ngược với cảnh tượng ồn ào. Khách điếm rất tĩnh lặng, tao nhã, lại được bày trí nhẹ nhàng, thực hợp với nơi nghỉ ngơi sau ngày dài đường xá.

Tiểu Yến Tử theo chân Lục Tiểu Phụng lên thẳng sương phòng nhỏ trong khách điếm, căn phòng nhỏ có hai giường lớn bày trí đơn giản gọn gàng. Không cần hỏi cũng biết. Lục Tiểu Phụng sẽ không rời mắt khỏi nàng, mặc kệ nàng là nữ nhân mà ở chung phòng giám sát.

Tiểu Yến Tử chắp hai tay sau lưng, tư thái ung dung tự tại hệt như đi hưởng thụ ngó ngang dọc hết lượt Vọng Các Lâu, coi như đã nằm lòng nơi này. Bây giờ vẫn chưa tới giờ sòng bạc mở. Vẫn là lên phòng nghỉ ngơi phơi não, chuẩn bị tư thế hốt bạc. Hờ hờ.

Chúng nhân bao gồm đám hắc y đến mười người cùng Lục Tiểu Phụng hai mắt thao láo, không biết bản thân có phải đã bắt nhầm đối tượng rồi hay không.

Lục Tiểu Phụng nhìn nàng vui vẻ ngồi xuống bàn trà, tự tại rót một chén trà hớp một ngụm.

Hắn ngồi xuống đối diện nàng, chống cằm nghi hoặc.

“Nàng đã quên Lưu Dĩ rồi sao?”

Bàn tay nâng chén trà của nàng sững lại trên không trung.

Hai chữ Lưu Dĩ như đao nhọn đâm sâu vào máu thịt nàng khiến lòng nàng bất giác nhói lên.

Hoang đường! Lưu Dĩ luôn ở trong lòng nàng, dù là nửa khắc nàng cũng luôn nhớ đến hắn. Sao lại dám ngông cuồng nói nàng quên?

“Tại sao điện hạ lại nghĩ vậy?”

Lục Tiểu Phụng nhếch môi: “Nàng bị ta đưa đến đây, lại không hề buồn bã tiếc thương. Ngược lại cười nói vui vẻ. Ai lại nghĩ nàng là thê tử của hắn được chứ!”

Tiểu Yến Tử đặt chén trà xuống, mỉm cười nhẹ nhàng. Đôi mắt nàng lấp lánh, ánh lên tia ngọt ngào:

“Ta yêu chàng, vạn lần mong nhớ. Bất kì lúc nào, làm gì, chàng vẫn luôn ở trong tim ta. Ta luôn nhớ rõ từng hơi thở của chàng, bàn tay chàng lớn cỡ nào, thân hình cao bao nhiêu. Vòng eo thon gọn, lồng ngực vạm vỡ, từng ánh mắt cử chỉ của chàng nhắm mắt ta cũng có thể hoạ tranh ra được. Nếu muốn ta quên chàng, chi bằng để kiếp sau đi.”

Tiểu Yến Tử không biết, lúc nàng nhắc đến Lưu Dĩ, cả khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt dập dìu gió xuân tràn đầy ái vị, ngữ điệu dịu dàng cung kính mà đầy ái mộ. Khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng biết nàng đối với Lưu Dĩ như thế nào.

Những điều nàng nói đều là sự thật. Nhắm mắt nàng cũng có thể hoạ ra từng đường nét trên cơ thể hắn, những giọt mồ hôi trên làn da săn chắc trong đêm kích tình. Bàn tay săn sóc nàng từng ly từng tí. Đôi mắt dịu dàng ái vị nhìn nàng. Đôi môi quyến rũ bất kỳ lúc nào cũng cảm thấy hôn nàng không đủ, mọi cơ hội đều quấn quýt không rời.

Là hắn khiến nàng ngàn vạn lần không thể quên. Khiến cho nàng thật sự muốn mạo hiểm một lần mà chạy ào về vòng tay hắn.

Chỉ là trong lúc nàng đang chìm đắm nhớ về trượng phu của nàng, Tiểu Yến Tử vô hình cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo từ Lục Tiểu Phụng đập tới trước mắt nàng khiến nàng suýt thì ngã ngửa.

Cái...cái gì thế kia. Hoàng đế bệ hạ, sao vô cớ ông lại nổi giận???

Lục Tiểu Phụng rời khỏi ghế đi đến trước mặt nàng, mang theo nộ khí cúi đầu ghé sát mặt nàng.

Tiểu Yến Tử giật bắn nhận ra, vị này đang muốn hôn nàng?!

Cái tư thế hôn bất ngờ này Yến Tử đã bị Lưu Dĩ tập kích đến trăm lần. Vì vậy mà thân thể cũng tự động nhanh nhẹn, lập tức điểm mũi chân thụt lùi về góc phòng.

“Điện hạ, ta là Vương Phi đại Sở, là nữ nhân đã lập gia thất. Ta có thể cùng điện hạ về Tần Quốc rèn kiếm nhưng cũng mong Điện hạ không làm hại đến danh tiết của ta.”

Lục Tiểu Phụng hơi sững người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng.

Vừa rồi là vì câu nói của nàng khiến hắn vô cớ tức giận. Lại còn định...

Lục Tiểu Phụng cười khổ.

Dianh Tắc ơi Doanh Tắc, ngươi không lẽ trúng phải bùa yêu của nàng rồi sao?

Lục Tiểu Phụng khoanh tay, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Ta không quan tâm nàng là Vương Phi hay là nữ nhân đã lập gia thất. Chỉ cần ta thích. Nàng sẽ buộc phải tuân theo ý ta. Nàng giờ đã thành nô lệ của ta.”

Mắt Tiểu Yến tử lập tức toé lửa.

Cái gì. Nô lệ???

Một người hiện đại với ngàn năm văn minh như ta mà phải làm nô lệ. Danh nhân cái con khỉ. Đừng mơ. Đợi ta về được với Lưu Dĩ, sẽ bảo chàng đem mẫu thân ngươi về làm nô lệ. Hừ hừ.

Tiểu Yến Tử lại chợt sững lại.

Khoan đã, có gì đó không đúng. Tại sao một Thái tử đại quốc lại phải đích thân đên Sở Quốc không quản mạo hiểm mang nàng về Tần Quốc. Lại gấp gáp như vậy.

Trừ phi...

Ngoại trừ hắn. Còn có kẻ khác muốn bắt nàng. Thời điểm này là lúc huynh đệ tương tàn dành ngôi báu. Nếu Lục Tiểu Phụng muốn nàng rèn kiếm chế thuốc nổ, phỏng chừng huynh đệ của hắn cũng muốn làm thế. Coi nàng là con át chủ bài, vừa có được kiếm tốt vừa có thuốc nổ loại ưu. Khiến cho hoàng đế cũng phải dè chừng.

Chỉ có thể là vì lý do này mà thôi.

Tiểu Yến Tử khẽ nhếch môi đáp:

“Muốn ta làm nô lệ? Được thôi. Cùng lắm lúc đó ta sang chỗ Đại hoàng tử, tam tứ hoàng tử gì đấy bên nước ngài tá túc. Tiện thể tạo cho mấy vị ấy vài quả thuốc nổ lực lớn đốt chơi.”

Mắt Lục Tiểu Phụng lập tức thẫm lại. Hắn còn chưa mở miệng, làm sao nàng đã biết huynh đệ hắn đang tranh nàng mang về làm bùa hộ mạng.

Nữ nhân này, rèn kiếm thuốc nổ, đổi chiều nước, hoá giải bàn cờ không lẽ đều là trùng hợp?

“Nàng thách thức ta?”

“Đúng vậy!” Tiểu Yến Tử vênh mặt lên trời, ngồi bắt chéo chân. Y phục nam nhân lúc này vô tình tạo cho nàng cái dáng vẻ y hệt mấy tên bất lương đầu đường xó chợ: “Không trốn thoát được còn phải làm nô lệ. Trước sau rồi cũng phải chết. Ta thàm ngói lành còn hơn ngọc nát. Nhỡ đâu sang bên các vị kia lại được đối đãi như quý nhân, còn hơn ở bên điện hạ làm kẻ hầu người hạ. Thân Triệu Mẫn này chịu không lại.”

Lục Tiểu Phụng trừng mắt gầm lên: “Nàng dám!!”

Tiểu Yến Tử ở bên Lưu Dĩ đã lâu, cũng đã tôi luyện lên được lá gan sắt thép, không thiết sợ trời sợ đất trừng mắt đáp lại:

“Sao không dám. Con người đâu phải sinh ra để làm trâu làm ngựa cho kẻ khác cưỡi. Không chết sớm muộn cũng sẽ chết. Ta đã suýt lên ngồi với tổ tiên mấy lần. Còn sợ quỷ kế của điện hạ doạ sao?”

“Nàng!!!!”

Lục Tiểu Phụng tức nổ mắt, máu nóng trong người bốc lên ngùn ngụt. Thật muốn đem nữ nhân này băm ra.

Trần đời từ lúc sinh ra đây là lần đầu hắn bị một nữ nhân chọc cho tức điên mà chẳng thể làm gì được như vậy.

“Đến giờ ăn cơm rồi!!!” Giọng nói lanh lảnh vui vẻ của một trong mười tên hắc y thị vệ luôn đi theo hộ tống Lục Tiểu Phụng vang lên, tên này có một điểm nhận dạng rất dễ dàng là tiểu tử có khuôn mặt tròn trắng như bánh bao, hắn từ bên ngoài chạy vào, không hề biết không khí căng thẳng trong này chỉ vui vẻ chạy ào như một cơn gió.

Hắc y ngây ngô nhìn vẻ mặt ngưng trọng đầy sát khí của chủ nhân cùng huynh đệ hắn đang siết chặt kiếm trừng mắt nhìn vị vương phi mà chủ nhân hắn mất công tốn sức bắt đi đang ung dung thưởng trà bên kia.

Hắn đã bỏ lỡ cái gì rồi???

Tiểu Yến Tử thấy hắc y tay cầm túi nhỏ túi lớn thơm nức mùi liền dãn ra một nụ cười, không quan tâm vẻ mặt căm hận của chúng nhân vẫy vẫy tên kia:

“Tiểu bánh bao! Mau đem mỹ thực qua đây. Ta đói lắm rồi!”

“Tiểu bánh bao?” Tên hắc y ngây thơ nói: “Vị nương nương này, tên của tại hạ không phải như vậy!”

“Ta thích thì gọi. Nhiều lời, có cho ta ăn không thì bảo?”

Tên hắc y cũng không biết ăn phải cái gì, nhìn thấy Yến Tử cáu cũng vội vã mang thức ăn đến bày ra, nhất thời quên mất chủ nhân cùng huynh đệ hắn đang lườm sắc bén bên kia.

“Tên ngốc kia! Ngươi mù rồi sao, không thấy điện hạ đang ngồi đây?” Hắc y sát thủ tức giận quát.

Tên hắc y bánh bao giật mình vội quay sang Lục Tiểu Phụng thi lễ, lại run run đưa túi thức ăn lên lễ phép cúi đầu:

“Đã...đã đến giờ cơm...”

Lục Tiểu Phụng không thèm để tên bánh bao vào mắt. Vẫn đăm đăm nhìn Yến Tử, nhẩm nhẩm tính toán xem làm cách nào thu phục được nữ nhân này.

Tên bánh bao đợi nửa ngày không thấy Lục Tiểu Phụng phản ứng. Tay cũng sắp rụng ra.

Tiểu Yến Tử biết rõ nàng bị chiếu tướng, cũng ngồi im bất động một hồi. Lại thấy có chút bực bội. Nàng tiến đến giật luôn túi thức ăn. Mặc kệ chúng nhân trải bàn ăn ra. Vui vẻ cầm bát đũa thưởng thức mỹ thực nổi tiếng Hàm Châu.

“Trời trời, thịt xào chua ngọt này có thể ngon đến vậy sao...Ôi bà ơi, thịt om Quế Vân này...Tuyệt vời!”

Vừa ăn nàng vừa không ngớt lời tán thưởng.

Biểu cảm ăn uống ngon lành kia khiến cho chúng nhân bỏ hết mọi chuyện sau lưng, ruột gan đói cồn cào, nước miếng chảy ra hai mép, gần như mất hết vẻ mặt sát khí đầy đáng sợ như trước.

Lục Tiểu Phụng ngồi khoanh tay nhìn nàng ăn, nhịn không được cũng cầm đũa lên thử một miếng. Tiếp theo đó không thể ngưng được mà bỏ hết mỹ thực vào bụng.

Tiểu Yến Tử nhìn Lục Tiểu Phụng cùng đám hắc y cặm cụi ăn, khoé môi cũng khẽ dãn ra.

Đám người này cũng không hẳn là xấu.

Ăn xong, trời cũng ngả vàng.

Tiểu Yến Tử đã hoàn toàn vứt bộ mặt bừng bừng khí thế lúc nãy ra sau đầu. Làm bộ mặt ngoan ngoãn cung kính pha một chén trà dâng lên cho Lục Tiểu Phụng.

“Điện hạ, ngày mai mới phải khởi hành, giờ này hãy còn sớm. Ta có thể xuống dưới làm ván bạc thư giãn túi tiền được không?”

Lục Tiểu Phụng kinh ngạc giật mình. Nữ nhân này...bị bắt đi còn tâm trạng đi đánh bạc. Điên rồi!

“Không được!”

“Tại sao?” Tiểu Yến Tử ngồi phắt dậy: “Ta chỉ là đi đánh bạc cũng không phải chạy trốn. Cấm cản cái gì chứ?”

“Nàng còn trên đất Sở Quốc, ta sẽ không đánh liều thả nàng ra ngoài.”

Tiểu Yến Tử siết chặt tay.

Hừ hừ. Lưu Dĩ còn chưa từng có nửa lời cấm cản, chỉ khuyên nàng ít đánh bạc. Vậy mà hắn dám!!! Nếu không phải nàng bị hắn giam giữ, còn phải mặt dày xin xỏ vậy ư?

Tiểu Yến Tử bỗng nhiên thở hắt ra, mặt buồn rười rượi, khẽ khàng bước đến bên cửa sổ, đưa đôi mắt mơ màng bi thương nhìn cánh chim trời xa xăm.

Bàn tay khẽ lấy vạt áo chấm nước mắt, giọng nói có chút run rẩy:

“Cuộc đời này của ta như chim trong lòng, như tù trong ngục, không được như cánh chim kia, xải bay tự do, có thể tuỳ ý theo niềm khát khao. Đánh bạc là một niềm đam mê, mỗi kênh bạc đều như sinh mệnh của ta. Cớ sao lại...vì tham vọng mà chặt gãy đôi cánh, phá huỷ đam mê cháy bỏng ấy!!!”

Lục Tiểu Phụng cùng đám hắc y nhân nhìn bóng lưng nàng cô độc lạnh lẽo.

Dáng vẻ ấy sao mà thê lương. Thê lương quá~

Chỉ là không cho đi đánh bạc, sao Lục Tiểu Phụng lại cảm thấy hắn vừa huỷ hoại một đời người vậy. Lương tâm sao mà ngứa ngáy quá đi.

Hắc y bánh bao bị dáng vẻ uỷ mị của Yến Tử làm cho cảm động rơm rớm nước mắt, hắn sụt xịt bước đến bên Lục Tiểu Phụng khẽ nói:

“Điện hạ, thần đã kiểm tra kỹ lưỡng. Các vị mộ danh đánh bạc dưới kia đều là thương nhân tứ phương. Không ai biết ai. Người của chúng ta cũng đã bao vây nơi này. Đánh một ván bạc có lẽ không hề gì!”

Tiểu Yến Tử biết có động liền vểnh tai lên nghe hết từ đầu đến cuối, nàng nhướn mắt một cái, lướt qua một nụ cười nham hiểm. Lại vội thu về bộ dáng thê lương uỷ khuất, nắm lấy vạt áo chấm nước mắt, giọng run rẩy:

“Cánh chim tang thương...Bị tàn nhẫn chặt đi...”

“Đủ rồi!” Lục Tiểu Phụng nghiêm mặt: “Nửa canh giờ!”

Mắt Yến Tử sáng như đèn pha, lập tức quăng bộ mặt bi thương ra cửa sổ, cười tươi hớn hở: “Vâng vâng, nửa canh thì nửa canh. Mau đi thôi.”

Nói rồi lập tức như cơn gió lao đi. Lục Tiểu Phụng lắc đầu đỡ trán cũng theo sát lướt đi.

Tên hắc y bánh bao ngẩn ngơ:

“Sao ta cứ có cảm giác như bị lừa tiền thế nhỉ?”

---

Bên trong Vọng Các Lâu, trên bàn lớn đang đặt rất nhiều ngân phiếu.

Đám hắc y hai mắt trợn tròn, miệng nhét được mười cân dưa há hốc. Lục Tiểu Phụng khoanh tay, trong mắt tràn ngập ý cười thích thú. Phía trước là một đám đại hán mặt mũi phờ phạc nhấc không nổi thẻ bài.

Và trọng tâm là Tiểu Yến Tử ngồi kế bên Lục Tiểu Phụng, trước mặt là ngân phiếu chất đống, mặt cười ha hả như bố đẻ em bé đặt thẻ bài cạch xuống:

“Lại ù rồi. Chư vị nương tay rồi, nương tay rồi. Ha ha.”

Tiểu Yến Tử vơ lấy đống bạc trên bàn, nhanh nhẹn xếp lại theo trật tự. Vẻ mặt gian xảo bất lương không hề ra dáng vẻ vương phi gì gì đó.

Vọng Các Lâu cái gì chứ. Sớm đã bại trận dưới tay Tiểu Yến Tử ta rồi.

“Nương tay cái gì mà nương tay. Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi không biết chui từ đâu ra, móc hết ngân phiếu của lão gia. Sáng ăn gì mà xui thế không biết. Không chơi nữa. Về!”

Một tay bạc bỏ cuộc ra đi.

“Đại huynh sao đã sớm lui binh thế. Làm thêm vài ván nữa. Ơ..này!”

Tiểu Yến Tử ý ới gọi nhưng tay bạc kia xem chừng đã khô cằn sỏi đá, ngay cả y phục lụa đắt tiền cũng đã cầm cố hết, chỉ còn mảnh y phục vắt vẻo chạy về.

Tiểu Yến Tử lắc đầu thở dài:

“Nam tử hán đại trượng phu, đi đánh bạc lại mang ít tiền, cũng không biết thủ phận còn bức ta ăn hết. Trách ai đây. Ta nói có đúng không chư vị...Chư vị!!!”

Tiểu Yến Tử vừa quay đầu, đám người lúc nãy còn hô hoán sẽ dìm nàng đã mọc cánh bay mất. Chỉ để lại đôi hài móc meo.

Nàng trợn mắt, không lẽ truyền thuyết 'chạy mất dép' trứ danh bắt đầu từ đây???

Tiểu Yến Tử nhìn đôi hài chỏng chơ chậc chậc hai tiếng.

“Không trả ta tiền thua cược mà để lại đôi hài rách chạy tội. Thói đời suy đời, thói đời suy đồi a!”

Đám hắc y nhân đen mặt.

Ăn hết bạc của người ta, ngay cả ngọc bội, y phục cũng bị cầm cố hết còn dám mở miệng nói người ta suy đồi. Cái thứ vương phi nhân đức quá ha.

Lục Tiểu Phụng ngồi bên cạnh im lặng nhìn nàng đếm tiền trong hạnh phúc.

Mắt hắn thoạt nhiên ánh lên tia nhìn thú vị, môi dãn ra nụ cười dịu dàng. Hắn chống cằm nói:

“Giờ thì ta đã hiểu. Vì sao Lưu Dĩ bạo chúa tàn nhẫn lại có thể luỵ bại dưới tay nàng, si mê nàng đến vậy. Nàng quá mức thú vị rồi đấy Triệu Mẫn!”

Tiểu Yến Tử cau mày. Lại chẳng buồn quan tâm đến hắn. Chuyện phu thê nhà nàng đâu đến lượt hắn chen mồm.

“Ta đã quyết định rồi!” Lục Tiểu Phụng đập bàn quả quyết.

Tiểu Yến Tử liếc mắt, cũng tò mò hắn quyết định cái gì.

“Ta ban đầu tính để nàng làm Trắc Phi, ngày ngày rèn kiếm cung phụng ta. Nhưng xem ra vị trí đó không hợp với nàng!”

Trắc Phi???

Tiểu Yến Tử trợn mắt.

Điên rồi. Tần Vương điên rồi!

“Vậy chứ điện hạ quyết định để ta làm gì?”

Lục Tiểu Phụng bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng khiến nàng giật thót vội thu tay nhưng bàn tay hắn như gọng kìm, không thể cử động dù một chút.

“Trắc Phi của ta rất nhiều, các nàng cũng rất giỏi phục vụ ta. Chỉ là ta không có hứng thú với các nàng. Nhưng Triệu Mẫn, nàng hợp khẩu vị của ta như vậy, chi bằng làm Thái Tử phi của ta đi.”

Lời này nói ra, chúng nhân đồng thời xanh mặt.

Để một Vương Phi Sở Quốc lên làm Thái Tử phi đại Tần. Ai chấp nhận được chứ. Quá ngang tàng rồi.

Tiểu Yến Tử vẫn cố rút tay khỏi bàn tay Lục Tiểu Phụng nhưng bất lực. Nàng đành cắn môi đáp:

“Điện hạ đánh giá cao ta rồi. Ta đã là Vương phi của Sở Quốc. Đời này chỉ có duy nhất một trượng phu.”

Lục Tiểu Phụng nhếch môi: “Chỉ cần ta muốn, nàng sẽ lại có thêm một trượng phu.”

Lục Tiểu Phụng bình thản nâng tay nàng lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng trong ánh mắt sửng sốt của nàng và chúng nhân.

Chỉ là lúc Lục Tiểu Phụng chạm môi vào làn da mềm mại trên bàn tay nàng. Đôi mắt lập tức thẫm lại.

Trên người nàng, mùi nam nhân nồng đến mức ăn sâu vào da thịt nàng, đến từng ngón tay, từng tấc từng tấc trên thân thể đều lưu lại mùi của Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ dường như khiến nàng trở thần một phần thân thể của hắn, không nơi nào trên cơ thể nàng không lưu lại hơi thở của hắn.

Nghĩ đến đây mắt Lục Tiểu Phụng lập tức phát ra sát khí.

Chết tiệt! Giá như hắn biết nàng sớm hơn.

Tiểu Yến Tử chộp lấy cơ hội Lục Tiểu Phụng bất động nhanh chóng rụt tay lại ôm ngân phiếu đứng dậy. Lau lau bàn tay bị hắn hôi vào tà áo.

Ngoài Lưu Dĩ ra, kẻ khác đụng vào người nàng đều cảm thấy thật gớm ghiếc.

“Ta lên phòng nghỉ ngơi trước!”

Tiểu Yến Tử vừa quay lưng đã nghe tiếng Lục Tiểu Phụng vọng lại.

“Sau khi đưa nàng về Tần Quốc. Ta sẽ khiến nàng quên đi Lưu Dĩ, khiến cho thân thể nàng chỉ có mùi của ta. Triệu Mẫn, từ ngày hôm nay. Nàng đã là của ta!”

Tiểu Yến Tử nhất thời lạnh gáy. Giả câm giả điếc chạy vọt lên tầng trên. Đám hắc y nhân vội vã theo sát.

Đại sự không ổn rồi. Tên này có phải thích làm liều không? Có phải hắn sẽ làm gì nàng để bức hôn không? Không được, phải tìm cách chạy trốn. Đại sự để càng lâu càng bỏng tay. Phải nhanh chóng giải quyết.

Tiểu Yến Tử đâm đầu đâm cổ chạy một mạch, tông cửa nhảy vào sương phòng.

Hắc y bánh bao đằng sau thấy nàng chạy vào sương phòng hớt hải hét lớn:

“Vương phi, không phải phòng đó!!! Muộn mất rồi!”

Tiểu Yến Tử nghe lọt câu của hắc y bánh bao thì nàng đã đứng lọt giữa sương phòng đầy những mảnh y phục.

Trên giường lớn, một lão già bụng phệ đã quá trung tuổi chỉ mang chiếc quần mỏng manh đè trên thân nữ tử. Khuôn mặt dê già đang đầy phẫn nộ. Bàn tay to béo đang đơ trên không trung kinh ngạc nhìn nàng.

Bến dưới là một mỹ nữ xinh đẹp khuynh thành, y phục rách nát để lộ vai trần không ngừng gào khóc. Trên má còn ẩn hiện vết đỏ như vừa bị đánh, khoé mô chầm chậm lộ ra chất dịch đỏ tanh nồng. Nước mắt lăn dài trên mắt hạnh đẹp đẽ. Thân thể nõn nà đầy những vết bầm tím. Đôi mắt u tối, bi thương, phẫn uất, nín nhịn.

Bất giác cổ họng Yến Tử nghẹn ứ, bất động như tượng. Chỉ khi nữ nhân kia ngưng khóc kinh hãi nhìn nàng. Nàng mới có thể bật lên hai chữ:

“Lệ Y!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio