Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay chương trình tổ chức một buổi party Thanh xuân có bạn, các thực tập sinh tự chuẩn bị tiết mục của riêng mình, ai muốn biểu diễn gì đều được. Ngu Thư Hân lúc này đang nhìn Triệu mắc lác của nàng vừa chuẩn bị mấy cái bát ăn cơm để múa đỉnh oản vũ, cả người lắc lư, miệng lẩm bẩm hát, thật chẳng khác nào một đứa trẻ.
- Ngu Thư Hân, cậu u mê tên kia đến thế cơ à?
Ngu Thư Hân giật mình, quay ra thấy Lâm Tiểu Trạch đã đứng cạnh mình từ lúc nào.
- Nào có chứ
- Không có mà tôi gọi cậu bao lâu như vậy, cậu đều không quay ra?
- Tiểu Trạch, đừng trêu tôi nữa mà.
Tiểu Trạch cười, để lại cho Ngu Thư Hân một chút mặt mũi, nhưng người kia thì không, lên sân khấu diễn cứ nhất định bắt cô lên cùng.
Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường múa đỉnh oản vũ, cả người mềm dẻo, khéo léo, tuy là dùng bát ăn cơm nhưng cũng không hề xảy ra sự cố gì. Nàng phải công nhận rằng Tiểu Đường đẹp nhất là khi múa những điệu dân gian này, cho dù cô ấy chỉ mặc đồ tập đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ thu hút đến kì lạ.
- Này Triệu Tiểu Đường, sao em có thể chinh phục được Ngu trứng kia vậy?
Tăng Khả Ny hỏi nhỏ khi thấy Triệu Tiểu Đường đang chăm chú nhìn Ngu Thư Hân hát hò nhảy múa trên sân khấu, miệng cười mãi không thôi.
- Tăng Khả Ny, em nói cho chị đi chăng nữa, chị cũng không áp dụng được đâu, Dụ Ngôn là một trường phái đối lập hẳn với Hân Hân nhà em, hôm nọ cô ấy còn kẹp cổ Hân Hân của em nữa đấy, chị nói xem cách của em chị có thể áp dụng được không?
Tăng Khả Ny chỉ biết câm nín.
- Này, Ngu Thư Hân, sao hai chúng ta lại yêu mấy tên trẻ con thích quậy kia chứ?
Tăng Khả Ny lại hỏi, nhưng lần này là hỏi Ngu Thư Hân khi hai người đang nhìn Triệu Tiểu Đường và Dụ Ngôn nhảy nhót trên kia.
- Tăng Khả Ny, em nghe chuyện của chị và Dụ Ngôn rồi. Chị biết tại sao em yêu Tiểu Đường không?
- Tại sao?
- Vì cậu ấy không ngốc như chị, cậu ta dám nói là yêu đấy.
Nói xong, Ngu Thư Hân chạy lên nắm tay Triệu Tiểu Đường nhảy cùng. Bỏ lại Tăng Khả Ny với thật nhiều suy nghĩ. Chương trình sắp kết thúc rồi, có được debut cùng Dụ Ngôn hay không, cô cũng không rõ. Nhưng chắc chắn môt điều, cô không muốn chờ thêm năm nào nữa. Nhìn vào ánh mắt hạnh phúc của hai người kia, cô quyết định thẳng thắn một lần, cho dù bị từ chối cũng không còn hối hận nữa. Thanh xuân có bao nhiêu cái năm cơ chứ?
Kết thúc buổi tiệc cũng là lúc tối muộn, trong lòng mọi người còn rưng rưng xúc động, đây có thể coi là buổi tiệc chia tay, sau đó sẽ chỉ còn lại người cho vòng chung kết cuối cùng. Triệu Tiểu Đường lại mau nước mắt, nhìn lại bài giới thiệu của mình ở vòng đầu tiên, cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, cô có chút không nhận ra cái người vô tư mà nói nói cười cười trong màn hình kia. Thật buồn cười là tất cả những gì cô nói lúc bắt đầu, khi vào chương trình rồi, cô luôn làm ngược lại. Và đương nhiên, lại trở thành tâm điểm để mọi người trêu chọc.
Mấy hôm sau, bên cạnh lịch tập luyện dày đặc là lịch quay tập cuối của Thanh xuân thêm chút kịch. Triệu Tiểu Đường tuy mệt mỏi nhưng cầm kịch bản của tập này lên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Phần vì được quay cùng mấy người bạn thân Tôn Nhuế, Tăng Khả Ny và Đới Manh, mà quan trọng hơn là lại được đi cùng Ngu trứng của cô. Hai tập này Triệu Tiểu Đường đều cải nam trang, một tập là một đại tiên, còn một tập lại là tên tra nam chuyên đi thả thính trêu ghẹo nữ sinh.
- Triệu Tiểu Đường, cái kịch bản này cứ như đo ni đóng giày cho cậu vậy, tra nam đi nháy mắt trêu ghẹo nữ sinh ?
- Để tôi xem Ngu đại béo nhà cậu có cho cậu một trận không.
- Hai người các câu, nhất quyết không để tôi yên đúng không ?
Triệu Tiểu Đường gằn giọng, nói với Tăng Khả Ny và Tôn Nhuế. Hai người này lúc nào gặp cô cũng đều không để yên, nhất là Tôn Nhuế, cô phải nghĩ cách trả thù mới được.
Nói sao làm vậy, Triệu Tiểu Đường vào lúc quay hình, cố tình nhìn Tôn Nhuế đến mức u mê, miệng không ngừng khen cô ấy xinh đẹp, khiến cho Tôn Nhuế mặt đỏ tới mang tai, không thể diễn nổi nữa.
/ - ngày lễ tình yêu của Trung Quốc.
Ngu Thư Hân mặc bộ đồ cổ trang màu tím, trên tay cầm thêm chiếc quạt nhỏ, mắt nhìn người yêu mình không rời. Triệu Tiểu Đường cải nam trang, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Búi tóc buộc gọn gàng lên cao, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, cả người toát lên một vẻ thư sinh nho nhã, nhưng mà mỗi lần mỉm cười hoặc nháy mắt, lại cho người ta cảm giác trêu ghẹo đáng ghét. Ấy vậy mà trưởng quầy Ngu vẫn không ghét được, trực tiếp kéo Triệu sinh vào phòng của mình, nói chuyện tâm sự cả một đêm.
Nàng cầm kịch bản, ánh mắt hình viên đạn nhìn Triệu Tiểu Đường đằng kia.
- Ngu Thư Hân, cậu biết gì không, Tiểu Đường nhà cậu vừa đọc kịch bản liền nói không cần xem nữa, cậu ấy cứ bộc lộ đúng bản thân mình là thành công.
Tiếng của Tôn Nhuế vang lên bên cạnh, Ngu Thư Hân nheo mắt, tay khẽ nắm chặt. Triệu Tiểu Đường bên kia rất tự nhiên mà trêu chọc các cô nương khác. Vuốt cằm Thái Trác Nghi, còn chậc lưỡi khen ngợi ? Nắm tay Lưu Lệnh Tư không buông, mà Nãi Vạn cũng không chịu bỏ qua, vẫn cố quay lại nháy mắt mấy cái mới được ?
Tôn Nhuế nhìn phản ứng của Ngu Thư Hân, khẽ cười thầm. Triệu Thiết Ngưu, lần này xem cậu có được yên ổn không ?
- Triệu sinh, người này là gì của cô ?
Lính canh chỉ vào Ngu Thư Hân trong đại lao, hỏi Tiểu Đường. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Ngu Thư Hân đã nói
- Ta là lão bà của hắn.
Cả Triệu Tiểu Đường và Tôn Nhuế đều kinh ngạc, trong kịch bản nào có chi tiết này chứ ? Ngu trứng nhà cô lại xé kịch bản nữa rồi. Nói vậy nhưng Tiểu Đường vô cùng vui vẻ, thế này chẳng phải khéo léo công bố cho tất cả biết quan hệ của hai người ư ? Để xem còn tên nam nhân nào dám bén mảng tới lão bà của Triệu sinh ta đây.
Buổi quay phim vừa kết thúc, Triệu Tiểu Đường vô cớ nhận một cục bơ to đùng, Ngu Thư Hân lên xe trước, ngồi cạnh Đới Manh, không thèm trả lời Triệu Tiểu Đường.
Triệu Tiểu Đường dùng hết phần công lực năn nỉ, nhưng có vẻ vẫn chưa thành công, cuối cùng cô quyết định dùng cách cứng rắn hơn.
- Ngu Thư Hân, chúng ta lên sân thượng một chút được không?
Triệu Tiểu Đường nói, không đợi người kia trả lời, nắm tay nàng đi luôn. Trăng hôm nay thật sáng, từ trên cao nhìn xuống, đèn điện sáng lấp lánh, những tòa nhà cao tầng đầy màu sắc, gần như cả đêm không ngủ, thi nhau tỏa sáng cùng các vì sao.
- Bỏ tay chị ra.
Ngu Thư Hân chu chu cái mỏ, giận dỗi nói.
- Em lại làm gì sai rồi ?
Triệu Tiểu Đường hỏi, cúi xuống, mặt dí sát vào mặt người kia. Ngu Thư Hân ngại ngùng đẩy ra, trả lời.
- Tra nam đáng ghét.
- Haha, không phải hôm nay chị đánh em trong ngục chán chê rồi sao, giờ vẫn còn tức giận tới mức này cơ à ?
- Em có phải rất thích đi trêu ghẹo các cô nương thơm tho không ?
- Lão bà của em ơi, cái đó là do kịch bản mà.
- Em vốn không xem kịch bản, Tôn Nhuế nói em cho rằng đây chính là con người thật của em rồi.
Trong lòng Triệu Tiểu Đường thầm rủa Tôn Nhuế, ngoài miệng vẫn ngọt ngào :
- Sao có thể như vậy, em chỉ thích trêu mình chị thôi. Hân Hân, tặng cho chị này.
Ngu Thư Hân bất ngờ quay sang, thấy Triệu Tiểu Đường lấy ra một chiếc vòng tay, bên trên là hai hình hộp nhỏ xinh, có khắc chữ YT.
- Y và T sao?
- Phải, là Yu và Tang. Sao, có phải cảm thấy em quá lãng mạn, quá thông minh đúng không?
Triệu Tiểu Đường vừa nói, vừa ôm lấy người một phút trước còn chu mỏ giận dỗi kia, khẽ thì thầm :
- Đừng giận nữa, chị biết em chỉ yêu chị mà, trưởng quầy Ngu.
Ngu Thư Hân mặc dù đang rất cảm động, nhưng chưa kịp rơi giọt nước mắt nào thì người kia đã chọc nàng. Nàng kiễng chân, chủ động kéo Triệu Tiểu Đường vào một nụ hôn thật dài. Xen giữa những giây phút ấy, Triệu Tiểu Đường loáng thoáng nghe được mấy chữ, đại loại là « chị yêu em, Tiểu Đường ».
Vòng xếp loại thứ , thực tập sinh phải ra về, trong đó có cả Lâm Tiểu Trạch, bạn thân của Ngu Thư Hân. Trước khi rời sân khấu, Tiểu Trạch ôm Triệu Tiểu Đường, dặn dò cô phải đối xử tốt với Hân Hân, nếu không cô ấy sẽ tới mang tính sổ với Triệu Tiểu Đường.
Dụ Ngôn ngồi ở phía xa, nhìn đôi vai run bần bật của Tăng Khả Ny, lòng khẽ nhói đau. Lần này, Tăng Khả Ny ở vị trí số , một vị trí có đủ khả năng khiến cho bạn vừa run sợ, mà cũng vừa đau lòng. Tăng Khả Ny có bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu khổ cực, Dụ Ngôn đều hiểu hết. Trên tất cả, tình cảm của người kia, Dụ Ngôn cũng hiểu, chỉ là hai người cứ một người tiến, một người dừng, mọi thứ luôn ở lưng chừng, nói là có cũng không được, mà nói là không thì cũng chẳng đúng. Kết thúc ghi hình, Dụ Ngôn để mặc người kia khóc trên vai mình. Sao lại thích khóc như thế chứ?
- Dụ Ngôn, em biết không, lúc nghe hết thứ hạng kia mà vẫn không thấy tên mình, chị đã rất sợ, chị sợ phải ra về trước, không được cùng em đi hết trọn vẹn cả tháng này.
- Tăng Khả Ny, chị nói gì vậy? Chúng ta dù không gặp nhau, cũng vẫn là bạn thân mà.
- Bạn thân ư?
Tăng Khả Ny lẩm bẩm, trong lòng nhói đau. Em ấy tới giờ cũng chỉ coi cô là bạn thân, có thể là mãi mãi như vậy. Tăng Khả Ny lau nước mắt, thoát ra khỏi vòng tay của Dụ Ngôn, trực tiếp bỏ ra ngoài.
Dụ Ngôn chăm chú nhìn theo, không rõ mình đã nói gì sai mà người kia lại như vậy chứ?
Trưởng quầy Ngu cũng quá nhiệt tình rồi :))