Ngu Thư Hân bước xuống xe, nhìn người đằng trước đi tập tễnh, khẽ thở dài. Xung quanh đông nghịt người, tiếng reo hò ầm ĩ khiến nàng cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu. Triệu Tiểu Đường ban nãy khi diễn tập không may bị ngã, chưa rõ có phải bong gân rồi không, nhưng đêm biểu diễn đến ngày một gần, cô ấy ngoan cố xịt chút thuốc giảm đau rồi tiếp tục tập cùng cả nhóm, cuối cùng lúc xong việc lên xe, chân không chịu được nữa, đi lại trở nên khó khăn. Thấy vậy lúc xuống xe, Ngu Thư Hân đưa tay ra định đỡ người kia, nhưng nàng chỉ nhận lại được một khoảng trống lạnh lẽo, bàn tay của Triệu Tiểu Đường kín đáo tránh khỏi cái nắm tay của nàng, mím môi bám vào cửa xe tự bước xuống.
Ngu Thư Hân đi phía sau người kia, đoạn đường từ đại sảnh vào thang máy không dài, nhưng fan quá đông lại chen lấn khiến cho công tác bảo vệ gặp khó khăn, nàng vừa đi vừa lo lắng người kia chân đứng không vững, chẳng may lại bị xô ngã thì không biết làm sao. Triệu Tiểu Đường dù đau vẫn cố mỉm cười ra hiệu mình vẫn ổn với fan, sau đó cúi đầu bước vào thang máy. Ngu Thư Hân thấy cảnh này, quyết định ngày mai sẽ gọi vệ sĩ riêng tới bảo vệ Triệu Tiểu Đường, ít nhất là tới lúc hết đau chân.
Triệu Tiểu Đường bước vào phòng ngủ, dù sao mọi người trong nhóm đều rất mệt rồi, cô cũng không muốn chạy sang phòng khác làm phiền, vẫn cứ nên về phòng mình thì hơn, dù hiện tại cô không muốn nói chuyện với Ngu Thư Hân. Cô ngồi xuống, tay khẽ xoa nắn phần bàn chân đau nhức, thuốc giảm đau đã hết tác dụng, lúc này ngồi im không còn hoạt động gì nữa mới cảm thấy hoá ra đau hơn mình tưởng rất nhiều. Triệu Tiểu Đường lo lắng ngày mai có thể khỏi được không, nếu không thể biểu diễn được thì cô sẽ rất có lỗi với cả nhóm và cả người hâm mộ.
Ngu Thư Hân đứng ở cửa phòng, nhìn người kia nhăn nhó mặt mày, muốn tiến đến xoa chân hộ người ta, nhưng nghĩ tới người kia có vẻ không muốn nói chuyện với mình, lại chần chừ lùi bước. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Tiểu Đường xa cách đến vậy.
Sáng hôm nay, từ chỗ quản lý của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường mới biết chuyện nàng đã nhận lời mời của đạo diễn Lục, đóng vai nữ chính trong phim sắp tới của ông, mà nam chính là Lưu Dịch Sướng. Triệu Tiểu Đường lờ mờ đoán được anh ta có cảm tình với Ngu Thư Hân, rất hay nhắn tin hỏi thăm, còn mạng xã hội cũng chỉ theo dõi mình người yêu cô. Trong lòng Tiểu Đường có chút khó chịu, nhưng quan trọng hơn là Ngu Thư Hân có quá nhiều lịch trình, nếu nhận thêm phim thì nàng phải làm sao chứ, vắt kiệt sức ư?
⁃ Hân Hân, chị sắp tới nhận bộ phim quay ở mãi Thanh Đảo, mà dự kiến tận tháng trời, rồi còn đi show, tập luyện cho ca khúc mới, giờ lại nhận thêm phim này, chị không nghĩ tới sức khoẻ của mình à?
Triệu Tiểu Đường nói, có chút tức giận. Ngu Thư Hân đơn giản trả lời
⁃ Tiểu Đường, chị sắp xếp được, hơn nữa bây giờ danh tiếng đi lên rất nhiều, nếu lúc này nhận thêm phim chẳng phải tốt hơn sao. Dù gì chị cũng là một diễn viên mà. Hơn nữa chính đạo diễn Lục gọi cho chị trước khi hỏi công ty quản lý, là ông ấy muốn thể hiện sự chân thành, ông ấy không muốn công ty bắt ép chị mới nhận lời.
⁃ Hiện giờ danh tiếng của chị đang rất tốt, không thiếu nhãn hàng tìm tới, phim còn được sắp xếp cho cả năm sau rồi, cho nên em không nghĩ chị phải nhận bộ phim này mới có thể trụ được.
Ngu Thư Hân đau đầu, cảm thấy sao Tiểu Đường ghen tuông trẻ con rồi ảnh hưởng cả tới việc công như thế này chứ.
⁃ Tiểu Đường, chị biết em lo lắng điều gì, nhưng chị thật sự không có gì với anh ta cả.
Triệu Tiểu Đường bực mình thêm, rõ ràng là cô lo lắng cho chị ấy, ghen tuông chỉ là tâm trạng cá nhân, cô hoàn toàn không lôi nó vào làm cái cớ, nhưng lời nói của Ngu Thư Hân khiến tính tự ái của cô nổi lên, liền nói
⁃ Vậy bây giờ em đi đóng phim tình cảm với Tiểu Vy chị thấy thế nào?
⁃ Em đừng đánh đồng mọi chuyện như thế, em không thấy thế này quá trẻ con sao? Chị với Dịch Sướng thân thiết là do đóng chung phim, nếu ngoài đời không có tương tác gì thì lên phim sẽ rất khó diễn cảnh tình cảm tự nhiên. Hơn nữa tạo ra moment với nhau cũng khiến cho bản thân được chú ý, chẳng phải trong show chúng ta cũng vậy sao? Nếu không ...
Ngu Thư Hân nhận ra mình đã mất bình tĩnh mà lỡ lời, liền bỏ dở câu nói. Trước mặt Triệu Tiểu Đường, cô luôn không kìm được mà bộc lộ bản thân nhiều nhất, bao gồm cả mặt tích cực lẫn tiêu cực, chính là dễ không kiểm soát được lời nói.
Triệu Tiểu Đường nghe câu cuối cùng, tự nhiên cảm thấy thất vọng tràn trề. Hân Hân nói vậy, chẳng hoá ra trong show hai người là cố tình tạo ra những cảnh thân mật à? Cô thấy cổ họng nghẹn lại, không biết lên tiếng thế nào, không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.
⁃ Tiểu Đường, chị không có ý đó, chị chỉ là ...
⁃ Đi thôi, đến giờ rồi.
Triệu Tiểu Đường tránh khỏi cái nắm tay của nàng, tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, xoay người bỏ đi. Ngu Thư Hân nhìn theo bóng lưng người kia, chưa bao giờ cảm thấy xa cách đến vậy, làm nàng có chút hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, mà nàng lại nói tới điểm khiến Triệu Tiểu Đường đau lòng nhất. Tệ thật.
Suốt cả một ngày Triệu Tiểu Đường không nói chuyện với nàng, bên ngoài vẫn cười nói vui vẻ với các thành viên khác. Có lẽ cô ấy không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng cả nhóm, việc hai người yêu nhau đã là đưa những người kia dính vào một chút nguy cơ nếu bị phát hiện rồi, cô không muốn chuyện cãi nhau khiến mọi người lo lắng thêm. Khổng Tuyết Nhi nhận ra sự bất thường của hai người, muốn ra hỏi han một chút, nhưng nhìn hai khuôn mặt đều treo chữ "đừng hỏi tôi", cô lại dừng lại.
Triệu Tiểu Đường tắm xong, sấy qua tóc, chẳng chờ khô hẳn liền lấy thêm chăn, một mình cuộn lại ở góc giường. Ngu Thư Hân tắm xong, nằm lên giường, bàn tay muốn ôm người kia, nhưng trong lòng lại e dè. Trước giờ trong chuyện yêu đương, nàng chưa bao giờ phải là người xuống nước trước trong mỗi trận cãi nhau, không phải do tính tình kiêu ngạo, mà chẳng ai khiến nàng cảm thấy có lỗi cả. Cho đến bây giờ, đối mặt với Tiểu Đường. Nghĩ tới hôm nay Dụ Ngôn bảo cuối cùng cũng có người khiến cho Ngu Thư Hân phải sợ hãi, quả không sai.
Nàng nằm chờ tới khi hơi thở của người bên cạnh trở nên nhẹ nhàng đều đều, đoán chừng người kia đã ngủ, mới từ từ tiến lại gần, tay ôm eo Triệu Tiểu Đường, khuôn mặt vùi vào cổ người kia, quẩn quanh khoang mũi hương thơm quen thuộc, mới bắt đầu nhắm mắt ngủ được. Triệu Tiểu Đường chưa ngủ say, thoáng cảm nhận được cái ôm từ người kế bên, khẽ thở dài, khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Triệu Tiểu Đường tỉnh giấc, cả người hơi tê mỏi do nằm một tư thế cả đêm, cô sợ rằng mình quay đi thì người bên cạnh tỉnh giấc, cho nên cứ nằm im để người kia ôm. Cô thoáng cảm thấy chân mát mát, cảm giác đau đớn hôm qua giảm đi hẳn, nhìn xuống dưới liền thấy chân hơi ướt, lại thấy một lọ thuốc trên bàn, có lẽ có người vừa bôi thuốc cho cô. Mà ngoài cái người làm cô buồn bã cả ngày hôm qua ra thì đâu còn ai nữa chứ?
"Cạch", tiếng mở cửa phòng tắm kéo cô ra khỏi mấy suy nghĩ viển vông, Ngu Thư Hân lên tiếng
⁃ Em vào đi.
Triệu Tiểu Đường ậm ừ, bước xuống giường, đi lại một chút, chân có vẻ ổn hơn rất nhiều rồi.
Lúc hai người đến phòng ăn, Dụ Ngôn đã ngồi đó, chân mày nhíu chặt, tay lướt điện thoại không ngừng. Ngu Thư Hân thò đầu vào xem, vỗ vai Dụ Ngôn.
⁃ Sao mà nhăn nhó thế?
⁃ Tăng Khả Ny đáng chết, được lắm.
⁃ Gì cơ? Tăng Khả Ny?
⁃ Phải, cậu tự xem đi.
Ngu Thư Hân cầm điện thoại, lướt siêu thoại, thấy một bài viết tổng hợp những lần comment dạo của Tăng Khả Ny gần đây, đều là những comment tình cảm gần gũi, nào là chào Vương Thừa Tuyển, khen ngợi Đới Manh, gần nhất là hỏi Kiki rằng có thể gọi cô ấy là vợ không?
⁃ Tôi chúc mừng sinh nhật thì ngày sau mới trả lời.
Dụ Ngôn hậm hực lên tiếng.
⁃ Nhưng mà Dụ Ngôn, để tìm được comment đó của cậu, có lẽ cô ấy phải lặn lộn mấy trăm comment liền đó.
⁃ Hừ, suốt ngày bày ra cái vẻ mặt khiến ai cũng nghĩ tôi mới là người vô tâm, gì mà chạy theo mình tôi năm chứ, thực ra chính là người hay đi thả thính lung tung mà.
⁃ Dụ Ngôn, không ngờ cậu cũng có ngày này, mau trói lại đi.
⁃ Sau show này cô ấy cũng trở về Bắc Kinh rồi, tôi phải dạy dỗ lại mới được.
Ngu Thư Hân nhìn Dụ Ngôn, dở khóc dở cười, cảm thấy thật đáng yêu. Nghĩ lại mình và Tiểu Đường, không biết nên làm sao nữa.
⁃ Tiểu Đường sao vậy, sao không nói gì.
⁃ Không có, chỉ là hơi buồn ngủ. Mà này Dụ Ngôn, cậu có để ý những người Tăng Khả Ny nói chuyện cùng có đặc điểm gì không?
- Là gì?
- Đều có liên quan đến cậu, Vương Thừa Tuyển được cậu quan tâm, Đới Manh thấy cậu wink thì ngượng đỏ tai, còn Kiki thì bây giờ ở chung phòng với cậu. Cậu tìm ra điểm chung chưa?
Dụ Ngôn có chút thẫn thờ, hóa ra cô mới là học sinh tiểu học, Tăng Khả Ny tốt nghiệp đại học rồi.
Triệu Tiểu Đường cười cười, tự nhủ mình nhanh nhạy, nhận ra ngay ý vị sâu xa của Tăng tiểu học. Cô đang định đứng lên lấy đồ ăn, đã thấy một đĩa trứng ốp cùng bánh mì và salad đặt trước mặt, Ngu Thư Hân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay nhanh nhẹn rưới chút nước sốt lên bánh. Nàng biết Triệu Tiểu Đường thích ăn trứng nhất, có thể ăn cả tuần cũng được, cũng vì thói quen ăn uống này mà cái tên Ngu trứng ra đời. Nhớ lúc đầu nghe, nàng còn tưởng người kia chê nàng béo tròn như quả trứng, đấm đá một hồi Tiểu Đường mới nói rằng bởi vì cô ấy thích trứng nhất trên đời.
- Có thể ăn rồi.
Ngu Thư Hân nói, sau một hồi sắp đầy đủ món ăn lên đĩa người kia. Tiểu Đường đang giận nàng, nàng cũng chẳng còn cách nào khác, đều là con gái cả, có lẽ "con đường từ dạ dày tới trái tim vẫn là ngắn nhất"
- Gì vậy, Ngu công chúa hôm nay đi phục vụ Triệu thê nô?
Tạ Khả Dần nhìn khoảnh khắc này, đồ ăn trong miệng thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Cô cũng đâu có ngủ ngày đêm, sao thời thế thay đổi được thành ra như thế này chứ?
Ngu Thư Hân cầm miếng bánh mì, nhét luôn vào mồm Tạ Khả Dần, sau đó tiếp tục ăn và nhìn người yêu mình ăn.
Dùng bữa xong, cả nhóm di chuyển ra xe để tổng duyệt lần cuối. Xung quanh đã tập trung rất nhiều người, so với ngày đầu tiên ở sân bay thì hôm nay chỉ hơn chứ không kém. Triệu Tiểu Đường lầm lũi đi cuối hàng, phía trước là Ngu Thư Hân và An Kì. An Kì dáng người nhỏ bé, không cao bằng Ngu Thư Hân, nên đi cạnh cô ấy không khiến nàng an tâm bằng lúc đi với Triệu Tiểu Đường được. Mọi người xung quanh tiến tới ngày càng gần, ai cũng mong chụp được nhiều ảnh nhất có thể, chẳng mấy chốc liền trở nên hỗn loạn. Bảo vệ cao lớn đang che cho Ngu Thư Hân bị một phen bất ngờ khi có đến người lao tới, trong lúc hỗn loạn, cánh tay to lớn đập vào người Ngu Thư Hân, khiến nàng loạng choạng ngã. Ngu Thư Hân đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cả người hẹn hò với nền nhà lạnh băng, nhưng cuối cùng, thứ mà lưng nàng ngã vào là một cơ thể ấm áp quen thuộc.
Triệu Tiểu Đường thở phào, may là chân cô hết đau rồi nên phản ứng nhanh, đỡ được Ngu Thư Hân, nếu không nàng nhất định sẽ ngã ngửa ra phía sau. Cô nhìn người trong lòng vẫn còn đang thất thần nhìn mình, nâng người kia dậy, miệng khẽ hỏi
- Không sao chứ? Có đau ở đâu không?
Giây phút này Ngu Thư Hân thật muốn ôm Triệu Tiểu Đường làm nũng một hồi, cô ấy giận dỗi suốt gần hai ngày trời, không nắm tay nàng ra ngoài, cũng chẳng thèm nói chuyện với nàng, khiến nàng cảm thấy thật xa cách. Bây giờ nằm trong lòng người kia, thấy ánh mắt lo lắng, chân mày nhíu lại vì mình, nàng mới dần cảm nhận được một Tiểu Đường quen thuộc.
- Không đau. Chúng ta đi tiếp thôi.
- Ừ, yên tâm, em sẽ ôm chị, chị để ý An Kỳ đi.
Triệu Tiểu Đường nói câu này vì thấy An Kỳ có chút hoảng sợ, cô ấy nhỏ con nên nếu đông hơn, chỉ sợ bị kéo qua cả vòng bảo vệ. Ngu Thư Hân cảm nhận được một vòng tay quen thuộc choàng qua eo nàng, đem cả người nàng kéo vào lòng. Nàng yên tâm, kéo tay An Kỳ tiếp tục bước đi trong vòng vây người hâm mộ ngày một đông. Ra tới xe, An Kỳ đã lên xe trước, Triệu Tiểu Đường vẫn đứng phía sau, đôi tay đặt hờ lên eo nàng.
Lên xe, Ngu Thư Hân chủ động kéo Triệu Tiểu Đường ngồi gần mình, cái miệng nói nhỏ
- Chân em ổn chứ.
- Ừ.
Cái tên này, tại sao mấy phút trước còn ngọt ngào với nàng, giờ lên xe lại trưng ra cái mặt này chứ.
Xe di chuyển tới chỗ tập, lần này là sân khấu tổng duyệt cuối cùng nên có cả nước như sân khấu chính. Hai người tập xong cả người ướt nhẹp, trở về khách sạn, Ngu Thư Hân mạnh mẽ kéo tay Triệu Tiểu Đường vào phòng tắm. Nàng hôm nay phải giải quyết cho xong chuyện này.