[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

chương 54: (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả chương toàn là "thịt", nếu bạn nào không thích cảnh này hoặc chưa đủ tuổi đọc xin hãy bỏ qua. Hẹn gặp bạn ở chương sau.

_______________________________

Môi lưỡi dây dưa triền miên, đến khi Ngu Thư Hân cảm thấy hơi thở khó nhọc thì chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cũng rơi xuống, cảnh xuân tươi đẹp bỗng chốc lộ ra dưới ánh đèn nhàn nhạt, quyến rũ vô cùng. Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, bờ môi run run rải từng nụ hôn lên gương mặt xinh đẹp của người bên dưới, bàn tay không ngừng di chuyển khắp cơ thể mát mẻ kia. Đã rất lâu rồi mới động tình, Ngu Thư Hân cũng có chút gấp gáp, nàng đưa tay ra phía sau áo Triệu Tiểu Đường, xoa xoa tấm lưng trần bên trong, cuối cùng là cởi hẳn nó ra. Hai thân thể loã lồ dán chặt vào nhau, không một kẽ hở.

- Hân Hân, nói yêu em đi.

Triệu Tiểu Đường thì thào giữa những nụ hôn, đôi môi cô lúc này đặt bên tai nàng, thỉnh thoảng lại khẽ cắn lên vành tai, rồi lại ngậm nó lại, nhấm nháp.

- Chị yêu em.

Ngu Thư Hân đáp lại, chất giọng ngọt ngào như mật, rót thẳng vào trái tim người phía trên. Triệu Tiểu Đường một lần nữa tìm đến môi nàng, bắt đầu một nụ hôn mãnh liệt hơn. Cô cạy mở hai cánh hoa chúm chím, đến khi nó vừa hé ra, liền nhanh chóng mang cái lưỡi tinh nghịch của mình tiến vào, ngang ngược lùng sục khắp khoang miệng nàng, tìm kiếm đối tượng để trêu đùa. Đến khi bắt được rồi, lại kéo nó ra ngoài, môi nhanh chóng ngậm lấy, mút nhẹ, giống như muốn nuốt xuống toàn bộ mật ngọt. Nụ hôn nồng nàn nhuốm đầy dư vị của du͙ƈ vọиɠ, làm đầu óc Ngu Thư Hân càng thêm mê muội.

Chơi đùa đã tạm đủ, Triệu Tiểu Đường mới rời khỏi bờ môi đã bị mình hôn đến sưng đỏ, cô nhanh nhẹn di chuyển xuống dưới, qua mỗi nơi đều không kìm được mà để lại dấu tích. Cần cổ đáng thương bị cắи ʍút̼ đến đỏ ửng, nhưng Ngu Thư Hân chưa kịp cảm thấy đau, bởi vì lúc này, đầu gối của Triệu Tiểu Đường đã nhẹ nhàng tiến vào giữa hai chân nàng, cọ cọ lên phần tam giác bí ẩn. Nàng không kìm được, khẽ "ưm"'một tiếng, cơ thể hơi vặn vẹo, hai đỉnh núi đã trở nên cương cứng, kiêu ngạo đứng thẳng, vô tình chạm vào tay Triệu Tiểu Đường. Cô hơi tách ra, nhìn chằm chằm vào nó, miệng lẩm bẩm

- Thật đẹp.

Tuy rằng đang là lúc "lâm trận", trên người vốn không còn gì che chắn, nhưng nghe hai chữ kia xong, Ngu Thư Hân vẫn có cảm giác vô cùng ngượng ngùng, sao Tiểu Đường có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy chứ?

Thế nhưng chẳng để nàng có thời gian suy nghĩ thêm, Triệu Tiểu Đường đã cúi xuống, ngậm lấy một bên, cái lưỡi tinh nghịch uốn lượn xung quanh, đến khi nó đã ướt đẫm, lại bắt đầu mút thật mạnh. Không để bên còn lại lạc lõng một mình, cô đưa tay nắm lấy nó, xoa nắn. Ngu Thư Hân không chịu được sự tấn công dồn dập cả trên lẫn dưới, cả người nóng rực, bụng dưới râm ran khó chịu, cơ thể nàng khẽ cong lên, lại vô tình khiến cho một bên ngực giống như được đẩy sâu vào miệng Triệu Tiểu Đường, làm cho cô phút chốc cao hứng thêm, không nhịn được, cắn mạnh.

- Ahhh...đau..

Ngu Thư Hân bị cắn, khẽ rên lên. Triệu Tiểu Đường giống như muốn trừng phạt kẻ vừa phát ra tiếng, làm phiền bữa ngon của mình, cô nhả bánh bao trong miệng ra, trườn lên trên, bắt lấy đôi môi đang hé mở, một lần nữa bá đạo trừng phạt, bàn tay hư hỏng đã bắt đầu di chuyển xuống sâu hơn, nhưng không tiến vào nơi tư mật, lại vòng ra sau cặp mông tròn trịa mà xoa nắn.

Đến khi ăn đủ ngọt rồi, cô mới buông tha cho đôi môi ướŧ áŧ kia, lại bắt đầu di chuyển từ từ, lần này không còn gấp gáp, chẳng còn vội vã, mà chỉ nhẹ nhàng mơn trớn lên từng tấc da thịt nóng bỏng, giống như thưởng thức một món ăn cực phẩm. Môi lưỡi như có như không lướt qua đỉnh núi vẫn đang dựng đứng, tiến sâu xuống bụng, rồi phía dưới, dưới nữa, cuối cùng dừng lại ở cửa hang đã hơi ướt vì sự trêu đùa vừa rồi của mình. Nhìn hai cánh hoa e ấp nóng bừng vì sự cọ xát, cô không nghĩ nhiều, hôn lên nó.

Ngu Thư Hân giật mình, cảm giác nóng nực và ướŧ áŧ truyền đến từ hạ thân khiến du͙ƈ vọиɠ của nàng càng thêm mãnh liệt, cơ thể tương tự bị một dòng điện phóng qua, nàng cong người lên, miệng phát ra mấy tiếng rên khe khẽ. Triệu Tiểu Đường hai tay rời khỏi cặp mông căng tròn, nhanh chóng tiến lên hai quả bồng đào nóng rực, mạnh mẽ nắm lấy, ở phía dưới, lưỡi bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tìm đến hạt trân châu đo đỏ, bất ngờ liếm qua. Ngu Thư Hân bị tấn công vào nơi nhạy cảm nhất, du͙ƈ vọиɠ triền miên bức nàng đến khó chịu, nàng cất tiếng nỉ non

- Ahh, Tiểu Đường .. chị ...

Triệu Tiểu Đường nâng người lên, đến sát khoé miệng của nàng, môi hờ hững đặt lên trên, thì thầm

- Nói chị muốn em..

- Chị... muốn em..

Ngu Thư Hân mím môi nói theo, nàng muốn thân thể mình được giải phóng, được nở rộ dưới thân người yêu.

Triệu Tiểu Đường nhìn ánh mắt mông lung đã nhuốm thêm một tầng du͙ƈ vọиɠ của nàng, ngón tay cọ cọ nơi cửa hang cuối cùng cũng tiến vào, rồi lập tức bị nuốt chặt. Cô hài lòng, vừa hôn nàng vừa từ từ gia tăng lực đạo, cứ như vậy nhịp nhàng ra vào. Ngu Thư Hân bàn tay nắm chặt ga giường, rồi lại buông ra, ôm lấy tấm lưng trần ướt đẫm của người phía trên, hưởng thụ từng nhịp đẩy mạnh mẽ, cảm nhận ngón tay thon dài của người yêu chuyển động bên trong mình. Nơi rừng rậm ướt sũng, mỗi lần Triệu Tiểu Đường ra vào lại kéo theo một chút dịch thủy, ướt cả một phần ga giường.

Đến khi nàng cảm thấy bụng dưới bắt đầu co thắt, cửa hang ngày càng ẩm ướt, Triệu Tiểu Đường lại rút tay ra đột ngột. Nhưng cảm giác trống rỗng chẳng ở lại được quá giây, người kia đã ôm lấy hông nàng, sau đó để hai nơi tư mật chạm vào nhau, bắt đầu di chuyển. Vùng nhạy cảm của hai người ép chặt vào nhau, cứ như vậy mà ma sát cuồng nhiệt, sức nóng tạo ra giống như ngọn lửa đốt cháy cơ thể đối phương, nhưng hai kẻ yêu nhau đều chẳng hề sợ hãi, cứ tiếp tục lao vào đám lửa bừng bừng ấy. Ngu Thư Hân mờ mịt nhìn cơ thể quyến rũ trước mặt vì động tình mà đỏ ửng, da thịt ướŧ áŧ, đôi tay nàng bám vào eo của người đó, cứ như vậy mà tiếp nhận sự giao hoan mãnh liệt này.

Thẳng đến khi hai cánh hoa có chút đau rát, dịch thuỷ chảy xuống ướt đẫm, ổ bụng bắt đầu co thắt dữ dội, du͙ƈ vọиɠ được phóng thích hoàn toàn, Triệu Tiểu Đường mới dừng lại, cả cơ thể cô mỏi mệt gục xuống, khuôn mặt đặt trên ngực Ngu Thư Hân, thở dốc. Cô cảm nhận được trái tim người kia đập loạn nhịp vì mình, hạnh phúc mà ôm lấy nàng.

- Hân Hân, chị thật giống thuốc gây nghiện

Ngu Thư Hân vẫn chưa lấy lại tỉnh táo, phần hạ thân có chút mỏi mệt, chỉ biết đưa tay ra xoa lưng cô. Triệu Tiểu Đường nhìn làn da trắng trẻo đỏ ửng vì động tình dưới thân mình, phút chốc lòng tham nổi lên, giống như uống thuốc tăng lực, lại muốn một lần, một lần nữa chiếm đoạt nàng.

Ngón tay cô chậm rãi lần mò xuống dưới, xoa nắn nơi huyệt động vẫn còn nóng bỏng và ướŧ áŧ, thỉnh thoảng lại vô thức ấn vào. Hai cánh hoa đáng thương tiếp tục bị dày vò, thế nhưng chẳng có cách nào phản kháng. Ngu Thư Hân rêи ɾỉ, du͙ƈ vọиɠ giống như bị kéo trở lại, râm ran âm ỉ. Triệu Tiểu Đường trêu đùa chán chê, rồi bất ngờ tiến vào. Nơi tư mật của nàng một lần nữa bị tấn công dồn dập, lần này thậm chí còn nhanh hơn lần trước. Nàng phát ra tiếng kêu rên đầy mê người, tay nắm chặt ga giường, cứ thế đón nhận từng lần ra vào mạnh mẽ, cửa hang ướt đẫm va đập cùng bàn tay của Triệu Tiểu Đường, tạo ra mấy tiếng động mà chỉ nghe thôi cũng thấy đỏ mặt. Triệu Tiểu Đường hoành hành ở dưới chưa đủ, lại ngậm lấy khoả tròn trịa bên trên, ra sức cắи ʍút̼, giống như con sói đói khát muốn nuốt tất cả vào bụng.

Đêm dài triền miên cứ như vậy mà tiếp diễn, Triệu Tiểu Đường không hề mệt mỏi mà làm loạn trên người nàng, đến khi nàng không còn sức để mở mắt, cả người mê man chìm vào kɦoáı ƈảʍ hoan lạc, cô mới chịu dừng lại. Nhìn cơ thể trắng hồng chi chít vết hôn đỏ ửng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, cô hài lòng nằm xuống, ôm nàng vào lòng, thì thầm mấy chữ yêu đương ngọt lịm, rồi nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Hai cơ thể xích loã ôm chặt lấy nhau, vừa quyến rũ lại vừa hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio