Tim Quan Minh Nguyệt càng lúc đập nhanh hơn, đoán rằng mình lần này chết chắc? Đang lúc nàng nghĩ bị phát hiện, không ngờ hắn lại mở miệng.
“Mẹ ngươi có khỏe không?”
Nàng giật mình nhìn hắn, xen lẫn chút kinh ngạc.
“Tổng quản nói mẹ ngươi bị bệnh, cần đi đại phu.”
Nguyên lai hắn là cùng nàng nói chuyện này nha! Nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, khiêm tốn đáp lại:“Là, hồi đại nhân, mẫu thân ta...nhiều ngày thân mình không khoẻ.”
“Về sau nếu cần trở về, không cần xin chỉ thị, chỉ cần nói với tổng quản là được!"
“Là, cám ơn đại nhân quan tâm.”
“Ta sẽ phân phó tổng quản, kêu phòng thu chi cho ngươi chút bạc, ngày mai ngươi đến phòng thu chi cầm bạc,, trở về nhà vài ngày, mang mẹ ngươi đi đại phu!"
Trong đáy mắt nàng hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, lập tức hạ mắt, cung kính trả lời:“Đa tạ đại nhân.”
" Đem đồ vào phòng trong đi!"
“Dạ.”
Nàng rời khỏi nội phòng, ra phòng khách bước ra cửa, nhớ lại những gì hắn vừa nói, khiến cho nàng phải suy nghĩ. Không thể nhìn ra hắn lại là người biết quan tâm tới người dưới như vậy, không giống như trong suy nghĩ của nàng, là một kẻ vô tình lãnh huyết.
Nàng lắc lắc đầu, vậy thì sao chứ? Chỉ cần nghĩ đến các tỉ muội vô tội ở Nguyệt Hoa phường, sự tức giận trong lòng nàng lại trỗi dậy, nàng không quên mục đích của mình khi bước chân vào đây, chính là muốn giáo huấn hắn cho tới nơi tới chốn.
Nàng đi vào phòng bếp, đã thấy đầu bếp nấu xong bữa tối cho đại nhân, phía trên còn phủ lên một tấm giữ nhiệt. Vừa thấy nàng, mọi người trừ đầu bếp đều mỉm cười " An thẩm!" Nhìn thấy thức ăn, nàng không khỏi cảm giác kỳ quái.
“Đại nhân đều ăn những thứ này?"
“Đúng.”
Hai bàn ức ăn chay, một dĩa thịt, một chén canh, thoạt nhìn qua như là cấp cho hạ nhân ăn, đường đường Tuần phủ đại nhân đều ăn như vậy sao?
“Làm sao vậy?” Đầu bếp hỏi.
“Ăn những thứ này, đại nhân không nói gì sao?”
Hắn là một đại quan, cho dù không có sơn trân hải vị, ít nhất cũng phải có thừ gì đó tinh xảo một chút, ngon lành một chút? Những đồ ăn này so với bữa cơm của người dân còn tệ hơn!
“Đại nhân hơn mười năm nay đều ăn như thế, ngươi ngày nào cũng thấy, tại sao còn hỏi chứ?" Đầu bếp nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, giống như là một người nào đó đang hỏi chứ không phải An Thẩm.
Quan Minh Nguyệt không tin nhìn mâm thức ăn, mười năm qua đều ăn như thế sao? Trời ơi! Hắn không hề kén chọn thức ăn s, thức ăn đơn giản, nhẹ, không hề xa hoa, thoạt nhìn rất vô vị.
"Đại nhân cũng không chú ý đến, trừ phi là có việc vui, đại nhân mới thay đổi, còn không rất nghiêm khắc,ngài không muốn lãng phí. Chẵng lẽ ngươi quên chuyện đầu bếp trước vì quá lãng phí nên cuối cùng phải cuốn gói ra đo sao?"
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của đầu bếp, Minh Nguyệt gật đầu: "Ta đương nhiên nhớ rõ, ta chỉ là đau lòng cho đại nhân thôi.”
“Ngươi cứ an phận làm việc của mình, thì đảm bảo có thể an tâm ở trong phủ. Bằng không đừng trách ta nhiều chuyện."
Nàng không nói cái gì nữa, bưng thức ăn đi ra khỏi phòng bếp.
Nhìn thức ăn đơn giản của Hạng Thiếu Hoài, nàng có cảm giác hình như ấn tượng xấu của nàng dành cho hắn càng ngày càng ít đi.
Được rồi,cứ coi như hắn là một tên quan thích tự ái, cũng là một kẻ thích coi thường người khác, là một tên quan cố chấp, nàng muốn giáo huấn cho hắn một trận, nhưng hiện tại, hình như hắn không phải người xấu chỉ là cố gắng làm hết trách nhiệm phận sự của mình mà thôi. Có lẽ nàng có thể cùng hắn nói đạo lý một chút, khiến cho hắn tự mình thu hồi lệnh niêm phong Nguyệt Hoa Phường.
Giờ phút này trong đầu nàng đang suy nghĩ, có lẽ kế hoach phải thay đổi một chút.
Trăng càng lên cao, trời càng trong và sâu hơn.
Hạng Thiếu Hoài năm trên giường, không hiểu vì sao. đem nay hắn cảm thấy rất bất an không thể ngủ được. Hắn đưa tay lên trán, chỉ thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, lan ra cả tứ chi. Hắn xoay người sang một bên, nhưng không thể cử động được, giống như đó không phải là cơ thể của hắn vậy.
Nhìn xung quanh,hắn phát hiện trong phòng có người, một nữ tử đang ngồi bên mép giường, dung mạo cực kì diễm lệ xinh đẹp, nụ cười yếu ớt nhưng ánh mắt lại vô cùng quyến rũ, phảng phất là sự bướng bỉnh thông mình đang nhòm thẳng vào hắn.
Nằm mơ sao?
Hắn cảm giác mình hình như đã tỉnh, nhưng cơ thể lại không thể động đậy, mà hình ảnh tuyện mỹ diễm lệ kia càng ngày càng rõ ràng.
Hắn giật mình, đôi mắt trợn to, phát hiện hắn không hề nằm mơ, có người đang ngồi bên giường hắn, mà đó lại là một nữ nhân.
Một nữ nhân đẹp đến khuynh thành, nàng mặc một thân sa y, yểu điệu động lòng người, hai má ửng hồng, miệng cười như hoa, ánh mắt như thủy linh trong suốt nhìn hắn.
“Đại nhân, người tỉnh rồi sao?.” Giọng nói như hoàng anh vang lên, nhẹ nhàng mà yếu đuối, khiến cho nam nhân khi nghe xong đều không khỏi mềm lòng.
Hạng Thiếu Hoài cảm thấy khiếp sợ. Bất kì ai cũng vậy, đang ngủ tự dưng cả người cứng đờ, không thể động đậy, bên giường lại có một nữ nhân, sẽ không sợ hãi sao? ( tưởng ma seo?!!!hé hé)
“Ngươi là ai?”
“Đại nhân thật xấu a! đã tuyên ta đến thị tẩm,bây giờ còn hỏi ta là ai? .” Quan Minh Nguyệt làm như oán trách, nhẹ nhàng nhìn hắn, vô tình hiện lên nét phong tình trên người.
Đêm nay trăng tròn lên cao, ánh trăng tràn theo cửa sổ vào phòng, tràn xuống cả giường, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, nàng có thể thấy rõ ngũ quan lạnh lùng như thạch của Hạng Thiếu Hoài. Nàng ngồi ở góc giường,âm thầm đánh giá thần thái của hắn. Người bình thường, ngủ một giấc, chợt tỉnh dậy thấy một nữ nhân áo trắng trong phòng, chỉ sợ chạy không kịp chết, nếu không cũng thất kinh. Vậy mà hắn vận bình tĩnh,nàng quả thật rất phục tên này.
“Ta không có tìm người thị chẩm, cũng không biết ngươi, ngươi là ai? Nửa đêm vì sao lại ở phòng ngủ của ta?”
“Ta là ai?”ánh mặt dịu dàng, trong suốt nhìn hắn: " Nếu nói ta là nữ quỷ, ngươi có sợ không?”
Lời này cũng không dọa được hắn.
“Cho dù ngươi có là nữ quỷ, đã vào phòng của ta, vậy bản quan theo nếp sẽ làm bạn với ngươi!", Cuộc đời hắn không thẹn với lòng, chưa bao giờ làm gì sao với trời đất,vậy Hạng Thiếu Hoài hắn cần chi phải sợ ma quỷ gõ cửa không?
Nàng nghe xong ngẩn người, tiện đà thổi phù một tiếng, cười ha ha ngã vào người hắn.
Hắn trừng mắt nhìn nàng.“Cười cái gì?”
Tay nàng đưa lên che miệng, không dám cười nữa, nhưng vẫn dán chặt mắt vào người đang bất động trên giường.
"Vì ta nghe tiếng Tuần phủ đại nhân thiết diện vô tư, trung can nghĩa đảm, sạn gian trừ ác, ngay cả quỷ cũng không sợ, nên Quan Minh Nguyệt ta đến để học hỏi!"
Con ngươi đen lý hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.“Ngươi là hoa khôi Nguyệt Hoa phường Quan Minh Nguyệt?”
“Thì ra đại nhân đã nghe qua khuê danh của ta, thật sự rất vinh hạnh cho Minh Nguyệt!.” Nàng biến ngực hắn thành cái bàn, cả người dựa hẳn vào trên đó, hai tay chống lên ngực hắn, hai bàn tay đặt lên má, đưa người đến sát hắn. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang bị đe dọa của hắn, rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng bây giờ lại giống như một lão tám mươi tuổi đang phụng phịu, nàng chợt cảm thấy rất thú vị.
" Mục đích của ngươi là gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.
“Ngươi nói thử xem?"
Thân người mềm mại dán sát vào người hắn,những lọn tóc chảy dài trên vai nàng gần như nằm trong lòng khiến hắn có thể ngửi được hương thơm thanh nhã trên người nàng , cũng thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp đến mê người của nàng.
" Quả thật lá gan ngươi rất lớn, đêm hôm dám đột nhập vào bản phủ, không sợ bị mất đầu sao?"
Nàng dùng sức gật gật đầu, bắt đầu làm nũng: “Đương nhiên là sợ nha, cho nên ta mới vụng trộm lẻn vào đây! ngươi xem, vì sợ ảnh hưởng đến thủ hạ của ngươi ngoài kia, ta còn cố ý ghé sát vào người ngươi, lại còn phải nhỏ giọng nói chuyện, miễn cho người khác nghe được,. Ta nói cho ngươi nha! biết bao nhiêu nam nhân ước được ta ghé sát người bọn họ, đều không thể được, vậy mà ngươi lại là người có diễm phúc đó!"
Rõ ràng chính nàng ta dán sát vào người hăn, lại còn mạnh miệng nói là hắn chiếm tiện nghi nàng ta, nữ nhân này quả thực rất làm càn !
" Ngươi muốn làn gìa?"
Nàng ha ha cười duyên, vỗ vỗ ngực hắn: “Yên tâm, độc không chết người , chỉ làm cho ngươi toàn thân không thể cử động được mà thôi!"
Lúc tối, khi bưng đồ ăn cho hắn, nàng đã lén hạ được, thuốc này chính là do thê tử của Giang Hồ Thần y Minh Vương Hướng Tịnh Tuyết cho nàng.
Tịnh Tuyết đã từng nói cho nàng, thuốc do phu quân nàng ta là Minh vương lấy hơn hai mươi loại dược thảo, dùng lửa thật lớn nấu trong bảy bảy bốn chín ngày mà thành, nếu ăn vào, tuy không ảnh hường gì đến cơ thể, không hề hôn mê, ý thức rõ ràng nhưng cả người không thể cử động. Minh Vương thường dùng thuốc này để trừng trị những thủ hạ không nghe lời, hiệu quả vô cùng cao.
" Ngươi thật to gan, dám hạ dược bản quan!"
“Đại nhân quá khen, ta không có sở trường nào cả, chỉ có mỗi lá gan to hơn người bình thường một chút thôi. Mà nói tới là gan của ta, phải ngàn lần cảm ơn đại nhân, nếu ngài không hạ lệnh niêm phong Nguyệt Hoa Phường của ta, ta sẽ không bao giờ có gan vào Hạng phủ, tìm đến đại nhân thương lượng nha!"
“Ngươi dám uy hiếp bản quan!”
“Ai nha,ta không có uy hiếp nha, ta vừa mới nói là thương lượng, thương...... lượng......” hai chữ cuối cùng nàng kéo thật dài, còn cố tình sửa lại cho hắn nghe. Hừm, mới chỉ nói như vậy mà đã gọi là uy hiếp, không biết khi nàng diễn hết đoạn sau, hắn sẽ chịu đựng như thế nào nha!
Ánh mắt giận dữ trừng trừng nhìn nàng, trong bóng đem cũng không thể che giấu, ánh mắt đang khóa trụ con mồi, Minh Nguyệt có thể nhận ra, nam nhân này nếu có thể cử động, chắc chắn lửa giận ngút trời, đem nàng chém thành trăm mảng.
“Quân tử không nói dài dòng, ta nói thẳng, đại nhân vô duyên vô cớ niêm phong Nguyêt Hoa Phường của ta, khiến cho các tỉ muội của ta không có đường sống, nên hôm nay Quan Minh Nguyệt ta tới đây "lệ cầu" đại nhân thu hồi lệnh đã ban!"
“Không có khả năng.”
Ngay cả từ để hỏi cũng không có, liền quả quyết cự tuyệt, nam nhân này thật vô tình.
" Các cô nương ở Nguyệt Hoa phường không trộm không cắp, không giết người,, an phận sống cuộc sống của mình, tạo sao đại nhân lại muốn chặt đứt sinh lộ của họ?”
" Làm nữ tử thanh lâu, đồi phong bại tục, các quan lại hàng đêm đều đến đó, gây không lo chính sự, bàn quan tuyệt đối không cho phép!"
“Đại nhân nói những lời này sẽ không đúng rồi, ngài muốn trị tội các quan lại ta không hề có ý kiến, nhưng chúng ta không hề dùng dao uy hiếp họ đến thanh lâu, ,lỗi là do bọn họ, tại sao đạ nhân lại đổ hết lên đầu của chúng ta? Vậy có công bằng cho chúng ta sao?"
“Mệnh lệnh đã ký ra, làm gì có đạo lý nào thu hồi lại!"
Nàng ninh đôi mi thanh tú.“Ngươi đúng là không nói đạo lý mà! ngươi đang cố ý làm khó chúng ta đúng không?"
“Hừ, xóm cô đầu sớm hay muộn cũng phải dẹp bỏ, niêm phong Nguyệt Hoa phường chỉ là bước đầu tiên thôi.”
Nàng không khỏi sửng sốt, mở to mắt.“Ý của ngươi là, toàn bộ thanh lâu đều dẹp bỏ sao?"
“Chỉ cần bản quan còn tại vị một ngày, sẽ không cho phép thanh lâu còn tồn tại, làm cho các quan lại bỏ bê chính sự!"
Minh Nguyệt nhận thấy trog lời hắn nói đầy kiên định, không hề có chút hối lỗi, làm nàng nhịn không được, nổi giận.
“Ngươi rất bá đạo, những người vào thanh lâu, thân bất do kỉ, hầu hết đều là bị ép buộc, nhưng vì kiếm ăn, họ không thể làm khác được!"
" Vậy niêm phong thanh lâu, có thể ngăn chặn nữ tử phải lưu lạc vào chốn thanh lâu!"
“" Đó chỉ là ý tưởng ngu ngốc của ngươi, huống chi cả nước, chỗ nào cũng có thanh lâu kĩ viện, ngươi có thể xóa bỏ hết sao?"
“Bản quan đang có ý này, đang định viết tấu dâng lên Hoàng Thượng,nhờ người phê chuẩn!"
Nàng giương miệng, trừng mắt kinh ngạc, không thể nói thêm được nửa từ nào nữa. Sự ngang bướng của nam nhân này so với nàng chỉ có hơn chứ không hề thua kém, thật sự rất khó thuyết phục.
" Ngươi muốn dâng sớ lên Hoàng Thượng?"
“Đúng.”
Nàng giận đến mức sắc mặt tái đi, hai bàn tay nắm chặt, nam nhân cố chấp này muốn chọc cho nàng nổi điên thật mà.
“Hoàng Thượng? Hừ! Ngươi cho là hắn giống ngươi, đều muốn làm thánh nhân sao? Nói cho ngươi hay, ngay cả Hoàng Thượng cũng yêu thích thanh lâu!”
“Làm càn, dám vũ nhục Hoàng Thượng thánh minh! Dựa vào những lời ngươi vừa nói, ngươi có thể chết rồi!
Khuôn mặt kiều diễm của nàng bỗng nhiên thất sắc, vỗ về ngực sợ hãi nói:“Ngươi, ngươi đừng làm ta sợ nha, ta không chịu nổi đâu .”
Tốt lắm, còn biết sợ sao?
Hắn khóe môi cong lên, nghĩ rằng đối phương là một nữ nhân thanh lâu, hắn không tin của lá gan có thể lớn như vậy, hắn đường đường Hạng Thiếu Hoài, đối mặt bao nhiêu gian nhân ác đồ, cũng không để vào mắt, sao lại bị một thanh lâu nữ tử dọa được chứ?
“Biết sợ, còn không mau đem giải dược ra! Bản quan lượng ngươi vi phạm lần đầu, có thể giảm bớt tội!"
Khuôn mặt dang sợ hãi, bỗng phút chốc chuyển sang vui sướng.“Ngươi nói thật sự sao?”
“Bản quan thân là Tuần phủ, một chữ ngàn vàng, há có thể tùy tiện nói ư.”
Nàng gật gật đầu.“"Đúng, có lý... hảo, ta cho ngươi giải dược, ngươi chờ chút.” Nói xong, liền vội vàng lật tay áo, như lấy thuốc giải đưa cho hắn.
Hạng thiếu hoài âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Đáng tiếc hắn đã quên mất một chuyện cực kì quan trọng. Nàng - Quan Minh Nguyệt nếu đã dám trà trộn vào Hạng phủ, nửa đêm lại mạo hiểm xông vào phòng ngủ của hắn thì nàng không phải là người dễ bị dụ dỗ như thế!
“Đằng đằng.” Nàng dừng lại động tác, làm như nhớ tới cái gì, đôi mắt hiện lên một tia tinh nghịch, chuyển hướng hắn, vẻ mặt hồ nghi hỏi:“Nếu ta đem thuốc giải cho ngươi, ta nhất định sẽ ngồi tù, nếu nhất định phải ngồi tù, ta vì sao phải cho ngươi thuốc giải?"
Hắn sửng sốt, nụ cười trên khóe môi cứng đờ, nhìn thấy trong đáy nàng mắt hiện lên một tia phá quang, trong lòng nổi lên một dự cảm bất hảo.
“Không bằng ta giết ngươi, như vậy ta sẽ không phải chết, cũng sẽ không ngồi tù, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?”
Dung nhan xinh đẹp kiều diễm dần chuyển sang lạnh lẽo, đôi mắt nhìn hắn cũng không còn nhu nhược mà tràn đầy sát ý, làm hắn trong lòng cả kinh, thầm kêu không tốt, định lớn tiếng gọi gia nhân, nhưng miệng nhanh chóng bị thứ gì đó chặn lại.
“Hừ, muốn gọi người đến cứu sao, không có cửa đâu! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ngốc như vậy sao? Bánh ngô là ta chuẩn bị cho ngươi ăn, để xem ngươi làm sao kêu cứu đây?"
Hạng thiếu hoài miệng bị nhét rất nhiều bánh ngô, phẫn nộ nhìn nàng đến tóe lửa.
Toàn thân không thể cử động, miệng lại bị miếng bánh ngô chặn lại, mắt thấy tính mạng của mình lúc sáng lúc tối, thần sắc bình tĩnh cũng không còn trên mặt.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, hung ác,vẻ mặt như băng nhìn hắn, không nhanh không chậm rút trong y áo một cây chủy chủ nhỏ.
“Đừng trách ta ngoan độc, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ , không phải ngươi tử chính là ta sống, ngươi nạp mạng cho ta đi!"Giờ khắc này, nàng cười đến lạnh lẽo mà tuyệt mỹ, chậm rãi đưa chủy thủ đến trước mặt hắn.
Tâm nhi chấn động, thái dương nhịn không được toát ra mồ hôi lạnh, xong rồi!
Không thể tưởng được hắn Hạng Thiếu Hoài sẽ chết trong tay một nữ nhân, hơn nữa là bị bức chết như thế, thật sự không đáng giá.
Mũi dao nhẹ nhàng lao về phía hắn. Hắn gần như không thể thở nổi, nhắm mắt lại, nghĩ rằng hôm nay chính mình chạy trời không khỏi nắng, chờ đợi bi kịch đang đến với hắn.
Kỳ quái là, hắn đợi cả buổi, cũng không cảm nhận được đau đớn thống khổ nào, chỉ cảm thấy ngực chấn động.
" Nhìn ngươi kìa...phốc -- ha ha -- ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi sao? Lừa ngươi thôi! Nàng cười đến nước mắt đều chảy ra .
Ánh nắt hắn chuyển sang phẫn nộ dữ dội.
Nữ nhân này thật to gan lớn mật, dám đùa giỡn hắn?
Nàng ngả hoàn toàn cơ thể lên ngực hắn, cũng không thèm để ý hắn đang cực kì tức giận, ngược lại nàng thấy bộ dạng hắn lúc sinh khí rất thú vị, bình thường nam nhân này cao ngạo, khẳng định chưa ai dám đối xử với hắn như thế, bây giờ đã có, là nàng- Quan Minh Nguyệt.
Hắn càng trừng mắt nhìn nàng, nàng lại càng dán sát ngực hắn.
Con ngươi đen của hắn lóe lên như gió lốc cuồng nộ, những đường cong trên lạnh lùng, lăng liệt, thái dương hiện lên gân xanh, tất cả đều hiện lên sự cảnh cáo với nàng! Hắn hiện tại, phi thường, phi thường muốn làm thịt nàng.
Sợ hắn? Nàng sẽ không đến đây.
“Ngươi biết không? Mặc dù ta và ngươi không có quan hệ, nhưng ngươi đã khiến cho các tỉ muội của ta lâm vào chỗ khốn cùng, có thù tất báo, bằng không rất tiện nghi cho ngươi , cũng khó tiêu mối hận trong lòng của ta, cho nên...!” Nàng bỏ lửng câu nói, thu hồi chủy thủ, lấy trong túi áo một cây bút lông, đôi mắt lại hiện lên sự bướng bỉnh, nhìn áắn ngạo mạn thông báo: "Ta không thể giết ngươi, nhưng ta muốn viết chữ trên mặt ngươi!"
Hắn trợn to mắt, không dám tin trừng nàng!
Viết chữ trên mặt hắn? Nàng dám!
Hạng thiếu hoài bị miếng bánh ngô chặn lại, không thể nói ra mệnh lệnh cảnh cáo, chỉ có trừng mắt nhìn nàng, ngoài ra không làm được gì cả.
Sự thật chứng minh, nàng thật sự dám!
Nữ nhân chết tiệt này lại dám ngang nhiên đem văn phòng tứ bảo đặt ngay bên cạnh hắn.
( Mập: văn phòng tứ bảo: là bút, nghiên mực, gác bút và giấy)
Mực cực kì tốt, tay phải cầm bút lông, tay trái vén tay áo lên cao, khẽ chấm ngòi bút lông vào nghiên mực, sau đó nhích đến mặt hắn, hắn càng căm phẫn, khóe môi nàng càng cong lên dụ dỗ.
Ngòi bút đang di động chuyển dần đến mặt hắn bỗng nhiên dừng lại.
“Ai nha, mặt ngươi đầy mồ hôi...như vậy thì mực không thể dính nha, để ta lau giúp ngươi!"
Bàn tay trắng hồng khẽ rút khăn tay trong áo, trên khăn thêu một bông hoa mẫu đơn rất tinh tế, mùi thơm nhẹ dịu cũng thoảng vào mũi. Lau hết mồ hôi, trên khuôn mặt trắng hồng hiện lên một nụ cười hài lòng, tiếp tục công việc bỏ dở của mình.
“Không nên cử động nha, nếu viết hỏng, ta sẽ lau lại, viết cái mới cho đến khi đẹp mới thôi!”
Dùng ngòi bút lông mềm mại chấm vào nghiêm mực, nàng ghé sát vào ngực hắn,biến khuôn ngực hắn thành bàn, giữ nửa thân trên của nàng, vẻ mặt ngiêm túc nhìn chăm chăm vào mặt hắn.
Không thể phủ nhận , người này mặc dù không phải quân nhân, nhưng lại có một khuôn ngực vô cùng rắn chắc. Ban đầu chỉ định dùng ngực hắn để làm phương tuện thực hiện kế hoạch nên mới nằm trên ngực hắn, không ngờ lại biết thì ra ngực hắn lại dày, rộng và ấm áp thế này! ( sặc!! chữ duy nhất: sắc nữ!!!)
Ngòi bút nhẹ nhàng linh động trên mặt hắn, không những thế, thân người mềm mại của nàng dựa hoàn toàn vào người hắn, nàng lại chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, khuôn mặt với ngũ quan tinh tế, làn da trắng mịn màng không tì vết, tất cả đều lọt vào đáy mắt hắn. Nữ nhân chết tiệt! hắn không thể phủ nhận, người con gái đang nằm trên người hắn rất xinh đẹp. Tuy rằng hắn phẫn nộ không chịu nổi, nhưng cũng không có cách nào không nhìn vào khuôn mặt diễm lệ của nàng, mà nữ nhân chết tiệt này có biết hay không là nàng ta đang dùng cả nơi mềm mại nhất của nàng ta đặt trên người hắn? Dù không thể động đậy nhưng hắn vẫn có cảm giác!^^
Rõ ràng nàng đang làm chuyện khiến hắn nổi giận, nhưng biểu hiện của nàng bây giờ là biểu hiện của một tiểu hài tử, rất đáng yêu! Dù hắn rất giận, nhưng cũng cảm thấy trong lòng nổi lên một cơn ba đào gợn sóng.
Hiện giờ nàng còn nằm trên người hắn, bàn tay lay động đưa tới đưa lui. Ánh mắt mắt hắn cũng gần như đi theo từng tường bút của nàng, trên mặt lại có những biểu hiện vô cùng phong phú, khiến cho người đối diện không biết hắn đang nghĩ chuyện gì.
Nắn nót xong chữ cuối cùng, nàng ung dung nhìn lại một lần nữa, vừa lòng gật gật đầu.
“Ngươi có biết ta viết cái gì không?” Nàng bướng bỉnh tươi cười, nụ cười ngọt như nụ hoa mùa xuân.
Đôi mắt den thâm trầm thủy chung trừng mắt nàng, không nói gì.
“Ai nha, ta hình như đã quên, miệng ngươi đầy bánh ngô, không thể nói chuyện...ha ha.”
Cả người Hạng Thiếu Hoài tản ta một luồng sát khí giết người!
Bàn tay mềm che miệng, ngáp một cái, cả thân người như một con mèo lười, đứng dậy duỗi người.
“Ân, ta mệt!, muốn ngủ quá, tối nay đến đây thôi, nếu ngươi đồng ý cho mở cửa Nguyệt Hoa phường một lần nữa, ta sẽ cho ngươi thuốc giải? Nếu đáp ứng, thì gật đầu đi!"
Trừ bỏ một đôi mắt như dã thú ăn thịt người, trong bóng đêm tỏa sáng, hắn vẫn im lặng đến dọa người.
Minh Nguyệt đương nhiên biết có chết hắn cũng không gật đầu, nàng nhún nhún vai, sớm biết như thế, thà không hỏi còn hơn, lỡ như hắn gật đầu, đảm bảo nàng sẽ bị dọa cho chết mất.
“Không đáp ứng?.” Nàng nhẹ bước xuống giường, lúc gần đi, lại xoay người, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nỉ non: "Chờ đến sáng mai, ngươi có thể gọi người giúp ngươi đứng trước gương thì có thể thấy những gì Quan Minh Nguyệt ta vẽ!"
Bóng dáng thướt tha xoay người nghênh ngang rời đi, để lại trong phòng một người đang trừng trừng mắt, toàn thân không thể nhúc nhích, miệng lại đầy bánh ngô một đêm không thể ngủ, thẳng đến bình minh.