Tiêu Nhật Hoa gần đây lên lớp hồn vía cứ để đâu, thi thoảng nhìn Tô Xán thất thần, chi tiết này bị đám nữ sinh nhạy bén phát hiện, Lý Lộ Mai huých Trần Linh San nói nhỏ:
- Nguy rồi, bạn có đối thủ cạnh tranh, gần đây thầy Tiêu nhìn Tô Xán đầy tình cảm. Bạn nhìn động tác tay cầm sách, tay nhón phấn viết chữ của ông ta kìa, trong như nữ nhân vậy. Không phải vì lần trước có người thả chuột vào ngăn kéo ông ta khiến ông ta sợ hãi nên tính cách biến đổi chứ? Ông ta nhìn trúng Tô Xán rồi, thật ghê tởm, làm thầy giáo còn chơi trò Long Dương.
- Không phải đâu.
Trần Linh San không nhịn được cười, sau đó cô quay đầu nhìn Tô Xán, thấy Tô Xán như có cảm ứng ngẩng đầu lên cười với mình, lòng Trần Linh San ngọt lịm.
Tô Xán né tránh mình, Trần Linh San tất nhiên là biết, nhưng không buồn, Tô Xán và Đường Vũ tình cảm như thế, nếu ngoắt một cái quay sang mình mới khiến cô thất vọng, Trần Linh San tin thời gian cho cô còn nhiều, sẽ tới ngày chiếm trọng trái tim Tô Xán. Đường Vũ đi rồi, cô thực sự không phải lo lắng gì cả.
Hết tiết Tiêu Nhật Hoa gọi Tô Xán tới văn phòng, uống tới mấy chén nước trà mới hỏi:
- Nghe nói em làm xong thủ tục rồi, nhất định phải đi sao?
- Dạ, cha em chuyển công tác lên đó.
- Cũng tốt, Nhị Thập Nhất Trung ở phương diện nào cũng hơn trường ta, em ở bên đó sẽ được phát triển tốt hơn. Nói tóm lại, dù đi đến đâu cũng đừng quên rằng phải đặt học tập lên hàng đầu. Bên đó cạnh tranh lớn, áp lực cũng lớn, đừng cấp cho mình áp lực quá nhiều, phải chuyên tâm học tập, chuyện kết bạn cũng chừng mực thôi.
Kỳ thực Tiêu Nhật Hoa hơi cảm tính, thích thiên vị học trò cưng, còn tổng thể mà nói là giáo viên tốt, tận tình với học sinh.
- Vâng, em xin ghi nhớ lời thầy dặn.
- Được rồi, về lớp học đi, còn mấy ngày nữa thôi, đừng cho rằng vài ngày thì có thể lơi lỏng,
Tô Xán đứng thẳng người, gập mình một góc gần độ, trang trọng nói:
- Cám ơn thầy dạy bảo thời gian qua.
Tiêu Nhật Hoa mỉm cười, nói một câu không phù hợp với thân phận váo viên:
- Tiếp tục đi họa hại Nhị Thập Nhất Trung đi.
Từ sau khi Tằng Na đi, Tằng Toàn Minh rất hụt hẫng, mất một đoạn thời gian không gọi mọi người tới nhà mình tụ tập nữa, hôm nay trong nhà ông mới là có tiếng cười nói rộn ràng.
Doãn Thục Anh kể hai tháng đầu Tằng Na lên đại học, ngày nào cũng gọi điện về nhà, còn khóc nữa. Làm Tằng Viên trêu:
- Nếu đổi lại là cháu tuyệt đối không làm việc buồn nôn như thế.
Tằng Triệu Đinh xoắn tai nó:
- Chắc chắn con mừng chưa hết, nhớ được gọi điện cho cha thì phúc tổ tiên rồi.
Tằng Viên xoa cái tai bị nhéo đỏ rực, chị cả đi rồi, trong nhà không còn ai thương nó nữa. Tô Xán cũng sắp đi rồi, nó học không tốt, tương lai sẽ gánh chịu hỏa lực của cả nhà, càng nghĩ thấy càng trước mắt chỉ có một màu tối đen.
Thật ra Tằng Viên được chân truyền của cha, là cao thủ thái cực, trước kia phàm là phạm lỗi, hay bị lửa cháy lan sang mình, thế nào cũng nói "anh dạy con!", thế là hỏa lực chuyển sang người Tô Xán.
Bây giờ không còn chỗ mượn lực nữa, lá chắn duy nhất đang ung dung uống nước ngọt, thưởng thức cảnh mình bị cha chỉ trích, Tằng Viên thấy anh trai mình thật bất nhân bất nghĩa.
- Thực ra khỏi phải nói Tiểu Viên nhà chúng ta rất là đẹp trai.
Tằng Kha đưa tay ra béo má Tằng Viên.
Tằng Toàn Minh hừ một tiếng:
- Đẹp trai, làm gì? Không đi ra xem mấy đứa kéo xe than ngoài kia có đứa nào không đẹp trai!?
Tằng Viên đang hớn hở vì được khen, mày còn chưa nhướng lên đã bị một câu của Tằng Toàn Minh kém sụp xuống thành mặt mướp đắng:
- Bác, câu này hình như lần trước bác nói với anh Tô Xán.
Tằng Toàn Minh uống ngụm rượu, hỏi Tô Lý Thành:
- Lần này cậu lên tổng, Trương Xương Quý nói sao?
Tằng Viên căm lắm, nó trực tiếp bị ngó lơ rồi.
- Anh, anh lên Dung Thành phát triển cho tốt nhé, trường anh nhiều mỹ nữ, sau này anh tán nhiều vào, lập mạng lưới quan hệ, để em cũng tới Dung Thành.
Đầu bị Tằng Triệu Đinh bợp một cái, muốn nghiêm mặt, nhưng phì cười:
- Mỹ nữ cái gì, giờ còn nhỏ, đừng có suốt ngày tinh yêu tính báo. Sau này con sẽ biết, đợi đi làm rồi, nếu không có bản lĩnh, chẳng có cô nào thích đâu, cái mặt đẹp trai cũng vô ích.
Thực ra Tằng Viên hôm nay rất buồn, rất nhớ ngày hai anh em cùng nhau lấy lưu huỳnh vê thành đạn thối đi bắn vào cửa người ta, nhớ hai anh em cắm pháo vào đống phân ngựa bên đường rồi đốt, làm phân ngựa bắn tứ tung. Thời đại vô tư vô lự đi làm chuyện xấu vậy là kết thúc.
Tằng Toàn Minh quay sang hỏi:
- Nghe nói gần đây cháu rớt mất mấy hạng?
- Dạ, chắc vì vài việc làm phân tâm.
Tô Xán gãi đầu, Tằng Toàn Minh rất chú ý tới thành tích học tập của hai anh em, Tô Xán rất muốn nói với ông, thành tích học tập không đại biểu tất cả, người toài thoát ly hệ thống giáo dục nghĩa vụ trong nước rất nhiều, song Tằng Toàn Minh rất cô chấp, cho rằng tất cả mình có được bây giờ do trước kia lấy được bằng đại học.
- Như thế không được.
Tằng Toàn Minh lắc đầu:
- Nhất là thái độ của cháu là không được, cháu vẫn ở top của lớp, song cháu không thể sớm tự mãn, con đường của cháu còn xa, còn rộng, Nhị Thập Nhất Trung là khởi đầu mới tốt, núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ tới đó cháu sẽ biết thế nào là cạnh tranh rồi.
Tô Xán vâng dạ, y chẳng hề tự mãn vì y có mục tiêu rất xa theo đuổi, song y cũng không có nhiều dã tâm muốn oanh động toàn trường, chỉ cần ở lớp học đủ tốt để thi thoảng trốn học không bị chủ nhiệm lớp kiếm chuyện là đủ rồi.
Học tập cơ sở cao trung là thiết yếu, không cần phải bàn cãi, rất nhiều thứ đúng là sau này ra xã hội không cần, nhưng không thể phụ nhận những thứ giáo dục đó có hiệu quả rèn luyện ở phương diện nào đó.
Với Tô Xán mà nói, y không có ý nghĩ quá lớn, nghệ thuật, hội họa, hí kịch, kiến trúc, hay điện ảnh?
Y không định trở thành bậc đại sư ở bất kỳ phương diện nào, nhìn nhiều, biết thế giới càng lớn, càng thấy những kho báu văn hóa này bác đại tinh thâm, một người nếu muốn có thành tựu kiệt xuất ở một phương diện, thiên phú và nỗ lực là không thể thiếu, những thứ này Tô Xán chỉ hiểu ở giai đoạn nhập môn.
Nếu có hứng thú mạnh với một phương diện nào đó thì sẽ là chuyện nguy hiểm, vì nó dễ làm người ta chìm đắm vào trong đó, có lẽ chớp mắt một liền phát hiện ra mình râu ria cả đống, thời gian mất đi hoàn toàn cống hiến cho " tiến bộ vĩ đại của văn minh nhân loại", nghĩ mà rùng mình.
Cho nên mấy thứ này chỉ thích là được, muốn đi sâu vào chuyên nghiệp thì không cần.
Tô Xán là người trùng sinh, y không thiếu nhất là thời gian, nhưng hai kiếp làm người, y quý trọng nhất cũng là thời gian.
Thế nên cứ trước tiên cứ thong thả thưởng thức hết cuộc đời học sinh đã, cứ tích trữ thực lực đợi vũ đài cao hơn là tốt nhất.
Tô Xán rút thời gian ra tới Đôn Hoàng, thời gian này Vương Thanh bận tối mắt điều chỉnh nội bộ TTTM, trước đó Tô Xán đưa cho cô một chế độ quản lý TTTM, nhưng bị Vương Thanh nói thiếu thực tế ném qua một bên, Tô Xán buồn bực một hồi cũng tự cảnh tỉnh, mình có kiến thức hơn, có tầm nhìn hơn, song không có nghĩa tài giỏi hơn người khác, kinh nghiệm thực tế đã bị Vương Thanh vượt qua rồi.
Tốt hơn cả sau này ngậm mồm không xen vào việc thực tế nữa, nếu không lại lò cái dốt ra.
Các doanh nghiệp đang lần lượt vào TTTM, đa phần vẫn trang trí, chưa chính thức kinh doanh.
Toàn bộ tiền đã chuyển hết cho Vương Thanh chi dùng, hiện giờ Tô Xán chính thức quay trở về làm học sinh cao trung rỗng túi, hàng tuần sống bằng tiền tiêu vặt của cha mẹ rồi.
Nhưng vô hình trung lại có một tập đoàn thực nghiệp nho nhỏ.