Ngày thứ hai buổi sáng thi tiếng Anh, chiều thi khoa học tổng hợp vật lý và hóa học, hôm nay trên xe bus không gặp Đường Vũ.
Khẩu âm phát ra từ băng khá nặng, với toàn bộ phòng thi mà nói có lẽ là khá khó, nhưng với Tô Xán nghe là hiểu, cũng chẳng phải là trình độ tiếng Anh của y siêu việt, dù sao tương lai y cũng chỉ vượt qua tiếng Anh cấp bốn trong trường học hạng ba, có điều tiếng Anh cấp ba chỉ là từ chào hỏi giao lưu thường ngày với Tô Xán không phải là chướng ngại.
Đọc hiểu, về phần viết yêu cầu viết bài văn hoan nghênh bạn bè quốc tế tới Hạ Hải chơi cũng dễ dàng.
Tô Xán làm bài thuận buồn xuôi gió, cô gái đeo kính bên cạnh đứng dậy, lộ ra vóc dáng cực tốt, vẫn cứ kiêu ngạo đi thẳng lên nộp bài không thèm nhìn ai, Tô Xán đi n gay sau nộp bài. Ra tới sân chỉ có lưa thưa vài người, cực kỳ tĩnh mịch, dám nộp bài rời phòng thi lúc này đều là học sinh ưu tú.
Buổi chiều thi khoa học tổng hợp.
Đề thi khá nhiều cạm bẫy, tới khi chuông báo đã qua phút thì Tô Xán đã sắp phá giải xong đề cuối cùng.
Mất có ba phút viết xong đề cuối, kiểm tra đại khái, tất cả đã xong.
Thời gian thi mới trôi qua đúng phút.
Còn chưa ai nộp bài hết.
Tô Xán buồn chán ngó quanh, y không muốn ngồi lỳ ở đây thêm, thế là thu dọn bút, cho đồ dùng vào cặp, đứng dậy.
Cô gái đeo kính vừa vặn giải xong đề hóa học cuối ngẩng đầu lên thì thấy Tô Xán đứng dậy, không khỏi quay sang nhìn y.
Giám thị Tiêu Nhật Hoa bại không khí nặng nề làm ngủ gả ngủ gật mơ màng nhìn Tô Xán.
Mấy học sinh Nhất Trung thành tích tốt cũng ngạc nhiên nhìn Tô Xán, đề thi này độ khó khá cao, tuy không làm khó được họ, thế nhưng cũng không biến thái tới mức chỉ cần phút đã làm xong rồi chứ.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Tô Xán, kinh ngạc thán phục, lần đầu tiên trong đời y cảm nhận được khoái cảm của học sinh ưu tú, cảm giác này thật thích, trong giây lát không biết dây thần kinh nào bị chạm mạch, y giang tay ra làm bộ mặt hưởng thụ làm cả phòng thi ngỡ ngảng, Tiêu Nhật Hoa ho khẽ một tiếng nhắc nhở, Tô Xán lúng túng co chân chạy tót khỏi phòng, cô gái đeo kính phì cười thành tiếng. Không khí trong phòng thi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tô Xán đi qua hành lang tới cầu thang, trong lúc đi qua một phòng thi, Tô Xán không hề biết rằng có hai người nhìn y với vẻ không dám tin, một là lớp phó Đồng Thanh Vân, hắn không nghĩ Tô Xán đã làm xong bài, chắc chắn là thấy bài khó quá nên từ bỏ rồi, nhếch môi khinh thường, đúng là vô dụng, thời gian vẫn còn sao không chịu nỗ lực, thứ mạt hạng mãi mãi chỉ là mạt hạng.
Một người khác chính là Đường Vũ, nhìn Tô Xán đi qua hành lang, rồi biến mất cuối cầu thang, suy nghĩ của cô khác giống Đồng Thanh Vân, chỉ khác là thất vọng chứ không phải coi thường, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài.
Nửa ngày thi cuối cùng là tổng hợp xã hội lịch sử và chính trị, đều là điểm yếu của Tô Xán.
Vào phòng thi mọi người đều nhìn Tô Xán với ánh mắt cổ quái, hôm qua sau khi y nộp bài tới phút mới có người đầu tiên nộp bài, cô gái đeo kính cũng nộp bài sau y tới phút. Trong mắt Tiêu Nhật Hoa, hành vi của Tô Xán hoàn toàn là tự từ bỏ của học sinh kém lại không chịu nỗ lực.
Quả nhiên không ngoài suy đoán, lần này Tô Xán cũng nộp bài đầu tiên, Tiêu Nhật Hoa không kìm được lấy bài của y ra xem, đề giải đề không, chỗ làm chỗ bỏ, liền hừ một tiếng, càng chứng thực suy đoán của ông ta về trình độ của học sinh Tam Trung.
Mấy ngày sau khi kỳ thi kết thúc, trời vạn dặm không mây, mặt trời thỏa sức tỏa ánh nắng xuống thành phố nhỏ Hạ Hải, Tô Xán thi thoảng lên sân thượng, đứng ở nóc nhà bảy tầng, từ đó ngắm nhìn cả thành phố, một nửa bao phủ dưới sắc vàng, cột sáng xuyên qua đám mây chậm rãi tuần tra trên mặt đất.
Hạ Hải mười một năm trước, rất nhiều nơi vốn là nhà lầu hiện tại vẫn còn hoang phu, khắp nơi là ao hồ chưa tận dụng mọc đầy cỏ đuôi ngựa cao tới đầu gối.
Tô Xán thực sự thay đổi rất nhiều, không phải chỉ vì y mang linh hồn hai bảy tuổi trong thể xác mười sáu tuổi, trải qua hành trình ngược thời gian, tâm cảnh y thay đổi rất nhiều, trở nên tràn đầy xúc cảm về cuộc sống.
Gió thổi cỏ lay, Tô Xán thấy đây chính là nơi bắt đầu nối tiếp vận mệnh của mình, lần này y không thể lại thành kẻ đào ngũ của số mệnh, y chỉ muốn thay đổi vận mệnh thất bại, y càng muốn dùng thái độ tích cực hơn tiếp nhận cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống.
Tất nhiên mấy ngày này Tô Xán không phải chỉ lên sân thượng thơ thẩn nhìn trời ngắm đất mà y bắt đầu lên kế hoạch học trước kiến thức cao trung, song y không có sách, con lợn còm của y tuy nuôi được hơn năm rồi chứ không ít, chẳng biết có được bao nhiêu, còn nhớ trước kia thi trung khảo xong đập nó ra cùng đám Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ tới quán game ăn chơi thác loạn một phen.
Mua không thì nên, nên Tô Xán đi mượn, sách vở mượn từ nhà một học sinh đã tốt nghiệp sớm hơn Tô Xán ba khóa, họ Triệu, tên Triệu Ngạn, ông ta là kỹ sư đã nghỉ hưu sớm trong đơn vị của cha, đến tuổi già mới có con, con trai học ở trường đại học bên ngoài, khi Tô Xán tới mượn sách ông ta còn không thoải mái lắm, để Tô Xán đứng ngoài cửa đợi, vào nhà gọi điện cho con trai xác nhận xong mới lề mề lấy sách vở cho y.
Cái ông kỹ sư Triệu này phải nói thể nào nhỉ, là thời xưa mà nói thì là loại hủ nho, vợ là giáo viên một trường trung học, bản thân Triệu Ngạn là kỹ sư thiết kế nhiều công trình lớn trong vùng, được cả khen ngợi cấp quốc gia, nên tự cho gia đình mình là phần tử tri thức thanh cao, từ khi giám đốc cũ nghỉ hưu, giám đốc bây giờ lên thay giỏi luồn cúi bợ đỡ, làm toàn mấy công trình thành tích rởm, bớt xén nguyên liệu, ông biết cả, cho nên trong mắt ông ta, cái đơn vị thối nát này sớm muộn gì cũng sập mà thôi, cùng với hơn chục kỹ sư khác đồng loạt xin nghỉ hưu sớm.
Đám Triệu Ngạn bị viên giám đốc kia liệt vào thành phần cổ hủ cứng đầu ở đơn vị, song lại có uy tín cực cao, giờ họ chủ động xin nghỉ còn gì bằng, thoải mái giải quyết đãi ngộ cao nhất, vinh quang nghỉ hưu.
Chính vì mất đi lực lượng trung kiên này nên đơn vị ngày một đi xuống.
Quay lại câu chuyện con trai Triệu Ngạn cũng có thành tích học tập tốt nhất trong đơn vị, trước kia tốt nghiệp Nhị Trung, vào trường đại học trọng điểm vùng tây nam, thế là danh giá lắm rồi, xưa nay luôn không thích đám Tô Xán nghịch phá như quỷ học hành chẳng ra làm sao.
Nhà Tiết Dịch Dương nhờ và quan hệ đóng tiền cho con học Nhất Trung khiến ông ta khinh bỉ, thấy mặt hắn là hầm hừ, năm xưa con ông ta cũng thi vào Nhất Trung, thiếu điểm, nhà ông ta không có tiền lo lót, nên để con vào Nhị Trung, tuy nói bề ngoài tỏ ra không bận tâm, thực chất là cố nén trong lòng, ông ta biết con trai mơ ước vào Nhất Trung, nhưng không muốn gây thêm phiền lo cho cha mẹ, nên vào Nhị Trung học.
Cho mượn rồi còn dặn đi dặn lại phải giữ sách cho tốt, không được làm hư hại, mượn xong trả lại mới cho mượn sách khác, vừa tìm sách cho Tô Xán vừa dặn:
- Cho cháu mượn sách đừng có làm hư hỏng, dùng xong thì trả lại, bác có đứa cháu gái còn dùng.
Vậy nhưng cảm quan của ông ta với Tô Xán tốt lên nhiều rồi, ông ta luôn thích trẻ con ham học, Tô Xán chưa vào cao trung, trong kỳ nghỉ không ham chơi lại học trước thế này rất đáng quý. Triệu Ngạn quan tâm hỏi:
- Mấy ngày trước thi trung khảo hả, làm bài có tốt không?
- À, dạ, bác nói gì ạ?
Tô Xán có vẻ không được tập trung:
Triệu Ngạn quay lại thấy Tô Xán ngẩng đầu từ bàn cờ tướng lên, mới không trách y, lặp lại câu hỏi:
- Bác hỏi vừa rồi thi có tốt không?
- Cũng được ạ, đại khái là phát huy được hết khả năng.
Tô Xán nói chuyện với người lớn không rụt rè như đám trẻ con trong tiểu khu, lâu không chơi cờ rồi, thấy bàn cờ liền ngứa tay:
- Đến cờ đen phải không bác, cháu đi nhé.
Vợ Triệu Ngạn đi thăm con trai rồi, ông ta ở nhà một mình buồn, tự bày cờ tay trái đánh với tay phải cho đỡ buồn, giờ Tô Xán tới “nạp mạng” còn gì bằng, bỏ sách đó quay lại bàn cờ, thế là Tô Xán có thêm bạn cờ trên tuổi.