Đại Niết Bàn

quyển 4 chương 4: hậu viện đối thoại (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông già vừa đi vừa giáo huấn:

- Tầm nhìn phải rộng một chút, sải bước dài không có nghĩa là nhắm mắt đi bừa. Các cậu có tinh thần phấn đấu, tôi rất tán đồng, không muốn can thiệp nhiều, song không được làm chuyện uống thuốc độc giải khát, tát ao vớt cả, tổn hại quy củ trong nghề.

Người bên cạnh tuy không tán đồng lời ông già, song vì ông ta tích uy đã lâu, không dám tỏ thái độ ra ngoài, nói:

- Lão gia tử, thời buổi này còn ai chú ý quy củ trong nghề đâu, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm đợi chúng ta đổ xuống, xông vào xẻo thịt lóc xương chúng ta, đạp lên xác chúng ta để phát triển. Không đẩy giá khu tinh phẩm lên cao, nâng không gian lợi nhuận thì làm sao gia nhập được "CLB chục tỷ"? Làm mấy cái cầu đường chẳng bằng dồn sức làm ra mấy lầu vương địa vương, danh tiếng sẽ tăng mạnh.

- Thối hoắc! Cậu tổng kết từ đâu ra cái đó? Làm gì có chuyện kiến thiết cơ sở lại không bằng xây nhà? Cậu nhìn xem hiện giờ bao nhiêu người mua nổi nhà cậu xây? Đẩy giá lên cao vượt mức giá trị sẽ làm nảy sinh hành vi đầu cơ, dưới tình hình đầu cơ đánh cướp đó, thường thường sẽ là bong bóng tan vỡ, trẻ con cũng hiểu, sao các cậu lại không hiểu nhỉ?

Ông già ngồi xuống cái đôn đá bên ao, chĩa gậy về phía Tô Xán:

- Này nhóc, cháu thấy ông nói đúng không?

- Ý ông là giống như rót bia ạ, rót quá nhanh nhìn thì đầy cốc, thực chất toàn là bọt, chẳng đủ tu một ngụm.

Ông già chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, không ngờ Tô Xán cho hình dung thiết thực như vậy, giộng mạnh gậy xuống đất:

- Đúng là thế, chú nhóc đó nói chuẩn rồi đấy.

Những người bên cạnh không để ý tới lời Tô Xán, trẻ con giờ khôn vặt nhiều, nói vài câu hay ho không có nghĩa là hiểu biết:

- Lão gia tử, không thể nói thế, chuyện này...

- Được rồi, nên làm gì thì làm cái nấy đi, ý ta đã quyết, chuyện này không bàn nữa.

Ông già như đứa trẻ con bị chọc giận, mọi người thở dài, nhìn nhau trao đổi, chuyện này tạm thời đến đây đã, rồi chào ông già rồi đi.

Ông già này tính khí cứng đầu lại cực đoan, cứ nói chuyện chưa được vài câu đã chửi người, một khi nhận định cái gì là đúng thì khó mà thay đổi được. Công ty từ trên xuống dưới, từ cấp dưới cũ, lãnh đạo, tới cả trè con năm sáu tuổi ai cũng sợ ông ta, nói chuyện lúc nào cũng cẩn trọng đón ý ông ta.

Thế nhưng chuyện trong công ty cũng chẳng phải một mình ông ta nói là định đoạt được.

- Cháu bé, lại đây nói chuyện.

Ông già thở dài, những người đó không ai hiểu mình, làm ông cảm thấy cô độc, chẳng cần biết Tô Xán có hiểu hay không, chỉ muốn trút tâm sự:

- So với vào CLB chục tỷ, ta chú trọng con đường trăm năm hơn.

"Tòng đạo đỉnh hưng, phú dân hưng nghiệp ", đó là tôn chỉ ông lập ra cho tổng công ty, dã tâm trong câu n ói này lâu rồi chẳng còn ai nghĩ tới nó nữa, tất cả chỉ còn nhìn thấy cái lợi trước mắt mà thôi.

Đại Dung hiện ở thị trường quốc tế khai thác Kenya, Angola, Ai Cập, đó là dò đường để sau này tiến quân, cách cục rộng lớn, song người ta chỉ thấy ông già này tính tình cổ hủ, khó khăn, không hiểu được khí phách hoành tảo thiên hạ sau lưng ông ta.

Nói một thôi một hồi ông già thấy dễ chịu hơn nhiều, xoa đầu Tô Xán hỏi:

- Cha mẹ cháu tên là gì, có khi ông biết.

- Cha cháu là Tô Lý Thành, vừa mới từ Hạ Hải chuyển lên tổng công ty, còn mẹ cháu thì không phải người công ty.

- A, vậy ra cháu là Tô Xán hả?

Ông già nhìn Tô Xán một lượt, đột nhiên thốt lên.

- Dạ.

Tô Xán ngớ người, sao ông già này biết mình?

Nhìn Tô Xán mặt ngáo ngơ, ông già thú vị lắm, tính trẻ con nổi lên, càng cố ý không nói nguyên do mà hỏi:

- Chuyển tới khi nào thế?

Tô Xán tuy đầy bụng nghi hoặc, song người lớn hỏi, vẫn lễ pháp trả lời:

- Hôm qua nhà cháu mới chuyển tới ạ.

- Thong thả làm quen, sau này đây là nhà cháu rồi.

Ông già ra hiệu, một nam tử mặc đồ tây đeo kính gọng vàng đi ra. Ông cụ chống gậy đứng lên:

- Mai tụ họp hàng năm của công ty, mọi người đoàn tụ, cháu nhớ tới nhé.

Nói xong rời đi bỏ lại Tô Xán tròn mắt đứng tại chỗ.

Tô Xán thường nghe cha y và Đông Kiến Quân trò chuyện, đại khái đoán được thân phận ông già này rồi, còn đang tính cách làm sao bắt chuyện, để sau này còn chạy cửa sau cho cha mình, vậy mà người ta biết mình rồi? Yy một chút, cứ cho Đông Kiến Quân có vô tình nói tới cha mình có đứa con trai tên Tô Xán "tài trí hơn người", thì mình cũng đâu đủ để một nhân vật như ông ấy nhớ tới tên chứ? Tô Xán nghĩ vỡ đầu cũng không ra.

Ăn tối xong có chuông cửa, Tô Xán đi ra ngoài thì thấy Quách Tiểu Chung, sực nhớ hôm qua hẹn hắn tối đi chơi, còn nói mình đãi khách.

Ngoài tiểu khu là con đường thương nghiệp, đường xá sáng choang, người qua lại tấp nập, Tô Xán nhìn quanh nói:

- Tôi mới tới chẳng biết gì ở đây, cậu cứ chọn chỗ đi.

Quách Tiểu Chung không khách khí:

- Wonderful đi, tôi muốn tới chỗ đó, nhưng chưa có cơ hội, tranh thủ xẻo cậu một phát, không vấn đề chứ?

- Cũng được, lần đầu mời khách, đi thôi.

Đi vào đại sảnh quán cà phê trang trí trang nhã, cô gái phục vụ dẫn đường trẻ trung xinh đẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ, khi đặt menu xuống Quách Tiểu Chung mới sực tỉnh, định đùa Tô Xán một câu thôi ai ngờ y mời vào đây thật.

Nhìn người xung quanh đa phần là giới trí thức, không thì thời trang, trong quán âm nhạc italia du dương, một số bàn còn đốt những cây nến nhỏ, Quách Tiểu Chung tính cách vốn phóng khoáng đột nhiên trở nên rụt rè.

Phục vụ viên thái độ rất tốt, nhìn ra hai bọn họ lần đầu tới đây, tư vấn hết sức nhiệt tình, tỉ mỉ.

Lúc này có một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên cạnh:

- Quách Tiểu Chung phải không?

Nơi này rất yên tĩnh, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, xung quanh rất đông người song nói chuyện rất chú ý không để ảnh hưởng người khác, cho dù thi thoảng có cô gái bị chàng trai chọc cười, cũng mau chóng ý thức được mà kiềm lại.

Tiếng hô khẽ phá vỡ không khí yên tĩnh, làm không ít người không hài lòng nhìn sang.

Một nữ sinh mặc váy xếp tầng khá xinh xắn, cùng bên cạnh là nam sinh mặc quần jean áo sơ mi gọi tên Quách Tiểu Chung.

- Thì, Thì Nhuế.

Quách Tiểu Chung không ngờ gặp Ngô Thì Nhuế ở đây, trong khu Dương Chiêu và Triệu Hâm theo đuổi Ngô Thì Nhuế rát nhất, quan hệ của cả ba người đều rất ám muội, thường xuyên thấy ba người bọn họ đi với nhau.

Ngô Thì Nhuế khá xuất chúng, không chỉ biết cách ăn mặc mà còn trang điểm rất khéo, nhân cơ hội cô nàng gọi tên Quách Tiểu Chung, làm mấy chàng trai xung quanh có thể danh chính ngôn thuận ngắm nhìn mỹ nhân rồi.

Bị mấy nam tử không quen biết nhìn chòng chọc, vốn Ngô Thì Nhuế đang xấu hổ vì lớn tiếng chuyển thành tức giận, thì ra toàn là một đám đóng kịch, ra vẻ đạo mạo, bên trong đều xấu xa.

Dương Chiêu biết Quách Tiểu Chung không có khả năng chi tiêu chỗ này, nên chú ý sang Tô Xán:

- Bạn mới hả?

- Ừ, hôm qua cậu ấy mới chuyện nhà tới đây, tôi giúp cậu ấy chuyển nhà, nên hôm nay cậu ấy mới khách.

Ngô Thì Nhuế tự nhiên nói:

- Chúng tôi là bạn từ nhỏ của Tiểu Chung, bạn mới, cậu tên là gì?

Tô Xán còn giới thiệu thì Dương Chiêu "a" một tiếng:

- Cậu họ Tô phải không?

- Đúng, tôi là Tô Xán.

Tô Xán gật đầu, Ngô Thì Nhuế cũng làm vẻ mặt hiểu ra, nhìn là biết công ty đều lưu truyền chuyện nhà họ chuyển tới.

Giai tầng quyền lực không hài lòng chuyện Đông Kiến Quân muốn đưa một người mới chỉ có kinh nghiệm làm việc ở địa phương lên chức phó trưởng phòng quản lý xí nghiệp. Mặc dù nói Quảng trường Tinh Hải hoàn thành được cả chính phủ địa phương lẫn tổng công ty khen ngợi chúc mừng, nhưng đem công lao đặt lên cả một phó giám đốc, để thăng lên tổng công ty làm trợ lực, nhìn thấy nào cũng có mùi, xem ra Đông Kiến Quân muốn gây dựng vây cánh, tất nhiên phía đối lập chẳng ưa gì.

Còn công chức cũ nghe nói chuyện này thì đều cho rằng không biết Tô Lý Thành ăn được bao nhiêu ở Quảng trường Tinh Hải, vừa mua nhà ở Thành thị vật ngữ lại còn chạy chọt thăng chức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio