Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Chào, tôi là Trương Hiền, nghe nhắc tới cậu lâu rồi.
- Trương Hiền, là Trương Hiền.
Xung quanh có mấy nữ sinh buột miệng kêu lên, nam nhân này trong nam sinh gây áp lực lớn, nhưng trong quần thể nữ sinh tựa hồ rất được hoan nghênh.
Bị Trương Hiền nắm chặt tay, Tô Xán nhận thấy rõ ràng vết chai tay dày cui cứng như vỏ sò trong lòng bàn tay hắn, không biết tên này làm nghê gì mà chai tay khủng khiếp như vậy, mu bàn tay hắn còn dán mấy cái băng dính thuốc.
Có cô gái đi tới vỗ vai Trương Hiền, cười hì hì:
- Trợ lý Trương, sao lại rảnh rỗi tới chỗ này thế?
Chẳng thèm để ý Trương Hiền tới tìm Tô Xán, hớn hở cùng hắn trò chuyện mấy câu sau đó mới tung tăng bỏ đi. Nam sinh thì thái độ lạnh nhạt, tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Trương Hiền lúc này mới nói với Tô Xán:
- Đám Vương Uy Uy là anh em của tôi, ở Hạ Hải có quen không?
- Bọn họ ở đâu chẳng thế, tự nhiên như ở nhà vậy.
- Cũng phải, còn Lạc Nhiên, ở Hạ Hải có CLB bóng rổ nữ không, cô ấy là nữ hoàng bóng rổ đấy, có bạo phát lần nào không?
- Nhất Trung không có CLB bóng rổ nữ, cô ấy bạo phát lên tôi.
Qua cách trò chuyện thoải mái này Tô Xán cảm giác được quan hệ giữa Trương Hiền và Vương Uy Uy:
Trương Hiền thu tay lại, làm người Tô Xán kéo tới một bước, cực kỳ thần bí nói vào tai Tô Xán:
- Mông Lạc Nhiên rất tròn phải không? Sờ thử chưa?
Tô Xán tròn mắt không hiểu gì nhìn Trương Hiền bỏ đi.
Gãi đầu gãi tai vào lớp, tìm Tưởng Minh Quan hỏi thăm lai lịch Trương Hiền.
- Trước kia trường mình còn có CLB Quyền đạo, sau tiết hai của thứ hai có buổi huấn luyện quyền đạo, Trương Hiền là trợ lý của võ sư quyền đạo, lúc dạy võ, chỉ cần động tác không chuẩn xác là bị hắn gọi ra đánh cho một trận, đánh thật ấy.
Tưởng Minh Quân dùng giọng điệu u ám như kể chuyện ma, có phần khoa trương song có thể thấy Trương Hiền là nhân vật được kiềng nể.
Tô Xán chỉ đoán được Vương Uy Uy vì chuyện hôm qua mình gọi điện nên nhờ bạn bè cũ ở Nhị Thập Thất Trung giúp đỡ.
Tiết thứ hai.
Giáo viên vật lý còn chưa tuyên bố nghỉ, chuẩn bị bố trí bài tập thì một người từ cửa sau đi vào, ngó quanh lấy một cái ghế không có người ngồi, đi tới bên bàn Tô Xán đặt "rầm" một cái xuống.
Cả lớp giật mình quay sang, giáo viên nổi giận định quát, kết quả nhìn thấy rõ mặt hắn, áp lửa giận xuống, tiếp tục nói:
- Bài tập ngày hôm nay là đề số , ở trang , trong đề này các em chú ý....
Nam sinh này tầm thước, tóc ngắn, mắt dài, trông có vài phần giống Phòng Tổ Danh.
- Nghe Uy Uy kể về cậu từ lâu, Trương Hiền chắc là tới tìm cậu trước rồi hả.
Thấy Tô Xán ngơ ngác gật đầu, hắn nhìn Tô Xán một lượt:
- Trông không tệ đâu, thuộc thể loại Phi Phi thích đấy.
Thái độ của hắn làm Tô Xán không thoải mái, có điều nể mặt Vương Uy Uy nên không thể hiện ra:
- Tôi là Tô Xán, cậu là...
- Tôi họ Trang, tên Chí Vũ, tên này do cha tôi đặt, nghe rất tục đúng không, chịu vậy phần tử trí thức kiểu cũ mà, chua lè, thích lãng mạn. Chính là ý Lão Trang vũ hóa thành bướm ấy. Hôm qua Uy Uy gọi điện cho tôi, không ngờ cậu chuyển tới Nhị Thập Thất Trung rồi, yên tâm, chúng tôi là hậu thuẫn kiên cường của cậu.
Trang Chí Vũ gằn giọng:
- Hơn nữa có kẻ nên phải cho một bài học để nhớ vị trí của mình rồi.
- Làm phiền mọi người rồi.
- Không phiền, bạn bè của Uy Uy cũng là bạn bè của tôi. Xem bộ dạng cậu là học sinh ngoan, tôi không làm phiền nữa, chúng ta nói chuyện kỹ sau
Trang Chí Vũ đứng dậy, trước khi đi nói nỏi:
- Chậc chậc, mông Lạc Nhiên nhìn thật đã hả? Không biết sờ vào cảm giác thế nào.
Tô Xán:
-....
Trang Chí Vũ vừa đi, Tiêu Vân Vân lo lắng đi tới hỏi:
- Sao bạn lại quen mấy người này?
- Là bạn trước kia học ở đây hiện học ở Nhất Trung giới thiệu.
Tô Xán chẳng cần hỏi cũng đoán ra từ hành vi lúc nãy của Trang Chí Vũ, đại khái trong nhà có thế lực, thuộc hạng học sinh mà nhà trường cũng phải nhắm mặt cho qua.
Hôm qua Tô Xán không nhờ Vương Uy Uy giúp chính là lo chuyện này, bạn của Vương Uy Uy thì thuộc hàng thái tử đảng hết.
Đến tiết thứ ba rất bất hạnh lại có người tới, lần này Trang Chí Vũ dẫn theo ba người tới nhận mặt Tô Xán, Tô Xán tất nhiên không biết ai trong số này, sau đó nghe Tưởng Minh Quân kể lại, mới biết toàn là nhân vật tiếng tăm trong trường.
Cứ hết tiết lại có người tới tìm Tô Xán, mà lại là người thường ngày khó tiếp xúc được, lúc này dù là người phản ứng chậm nhất cũng nhận ra có chuyện không bình thường, ánh mắt nhìn Tô Xán có vẻ dè chừng.
Tình huống này làm Tô Xán dở khóc dở cười, nhất là đám người này trước khi đi luôn nhắc tới thân hình Lâm Lạc Nhiên, được hỏi thăm ân cần nhất là mông cô nàng, Tô Xán sinh ra ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ là ám hiệu của nhóm này.
Tới tiết áp chót, xuất hiện không phải là nam sinh nữa mà là một nhóm nữ sinh.
Nữ sinh đi đầu mi hơi dài, mắt hơi cong cong có cảm giác lúc nào cũng đang cười, gương mặt làm người ta xuất hiện hai chữ "quyến rũ" chứ không phải "xinh đẹp", cao khoảng m - m, áo thun không tay bó lấy eo, tạo cảm giác người rất mềm, cực kỳ có vị nữ nhân, ở tuổi cao trung mà có mùi vị này, Tô Xán thầm cảm thán, Nhị Thập Thất Trung đúng là chốn ngọa hổ tàng long.
- Cậu là Tô Xán à? Tôi là Trương Phi Phi, đây đều là bạn thân của tôi! Lạc Nhiên bảo cậu chơi được lắm, tôi thấy à, ừm, Tô Sát Cáp Nhĩ Xán, trông cậu chẳng ra làm sao cả.
(Tô Sát Cáp Nhĩ Xán - Tô Xán - Tô Khất Nhi, truyền thuyết là một trong Quảng Đông thập hổ, không có chính sử tham khảo, nhưng xuất hiện nhiều trong dã sử, tiểu thuyết)
Tô Xán há mồm không biết đáp lại ra sao luôn, chỉ có một suy nghĩ, đúng là bạn Lâm Lạc Nhiên có khác.
Có cô gái thấy Tô Xán thộn mặt ra thì đẩy vai y:
- Này, trêu cậu đó, cậu thuộc loại hình Phi Phi thích nhất, cẩn thận.
Trương Phi Phi dùng tới nụ cười trăng cong mang tính chiêu bài:
- Đừng giận, cậu đẹp trai lắm.
Cả đám nữ sinh cười rộ lên.
Lúc này trong lớp có không ít nữ sinh tới nhiệt tình tới chào Trương Phi Phi, thậm chí còn hò reo ôm chầm lấy nhau, giống như đám Trương Hiền, Trang Chí Vũ, Trương Phi Phi được nữ sinh hoan nghênh, có điều nam sinh có vẻ sợ cô gái quyến rũ này.
Ông nội Trương Phi Phi là doanh nhân Hong Kong, trong nhà có sản nghiệp cả Giang Chiết lẫn Hong Kong, ở Dung Thành cũng là nhà giàu có tiếng.
Nữ sinh có gia cảnh giống Trương Phi Phi ở Nhị Thập Thất Trung không phải là ít, thân phận này với cô mà nói chỉ là một loại trang trí, tính cách Trương Phi Phi phóng khoáng, rất biết cách xử sự. Không bao giờ làm người khác khó xử, có điều đó là với bạn bè, còn với kẻ địch thì không rõ.
Tô Xán có cảm giác úng phó không xuể, đám nữ sinh cao trung này mỗi người một câu, làm y không còn chỗ mà nói vào nữa.
Lúc này Tô Xán chỉ đợi chuông vào lớp reo lên, để y được giải phóng.
- Hì hì, không ngờ cậu chơi với Lạc Nhiên được lâu thế, mà cậu cũng không giống lời Lạc Nhiên kể.
Chẳng biết vì sao đề tài lại chuyển tới Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán đầu óc váng vất, buột miệng:
- Ừ, đường cong rất đẹp, mông cũng rất tròn.
Đám nữ sinh im phăng phắc.
- Háo sắc.
Có người bình phẩm.
Trương Phi Phi nhìn Tô Xán khắp lượt:
- Té ra cậu chẳng hiền lành như bề ngoài nhỉ, tôi chỉ muốn nói Lạc Nhiên tính khí rất quái, trừ Uy Uy và Tiểu Ngũ, chẳng nam sinh nào chịu nổi lâu...
Tô Xán chỉ biết nguyền rủa đám khốn kiếp Trương Hiền, Trang Chí Vũ, may mắn tiếng chuông cứu mạng cũng reo lên.
Lâm Lạc Nhiên - tròn hông?