Đại Niết Bàn

quyển 4 chương 67: đó là nhà mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Bạn trả lời Lạc Nhiên thế nào?

Trên đường đi ra bến xe bus, Đường Vũ đột nhiên hỏi:

Tô Xán giật thót mình, biết ngay chuyện này không qua được dễ dàng như vậy, thực sự không nên chọc vào nha đầu Lâm Lạc Nhiên đó. Không muốn để Đường Vũ biết mình vẫn đang nghĩ chuyện này, Tô Xán vờ ngơ ngác hỏi:

- Trả lời cái gì?

- Mình và Lạc Nhiên rốt cuộc ai đẹp hơn?

Đường Vũ hỏi thẳng, không cho Tô Xán đường quanh co:

- Thực sự không hề có chuyện này mà, Lạc Nhiên trả thù mình đấy.

Tô Xán đau khổ kể chuyện hôm đó lỡ lời ra:

- Trước đó không có, nhưng tối nay cô ấy nhất định sẽ hỏi.

Đường Vũ mặt lạnh nhạt nói:

- Lâm Lạc Nhiên rất hiếu thắng, cô ấy thế nào cũng muốn biết câu trả lời, nhưng cô ấy kiêu ngạo lắm, sẽ không hỏi trực tiếp đâu, mà sẽ hỏi bạn nếu mình hỏi tới, bạn sẽ trả lời ra sao?

Chả biết ai hiếu thắng hơn, hôm nay bắn suýt hỏng súng của người ta. Có điều phải thừa nhận phân tích của Đường Vũ rất chính xác, khả năng tối nay Lâm Lạc Nhiên hỏi mình câu này rất cao.

- Hỏi thế không khác nào hỏi con mình và con hàng xóm ai xinh hơn.

Tô Xán chuẩn bị trước câu trả lời tự cho rằng rất thông minh.

- Lạc Nhiên rất xinh đẹp mà.

Đường Vũ cười tủm tỉm, rất khó đoán được suy nghĩ thực của cô:

- Bạn cứ khen cô ấy, mình không để ý đâu.

Nói rồi bước đi trước, cho Tô Xán đoán già đoán non.

Mặc dù hi vọng thời gian này kéo dài thêm chút nữa, nhưng trạm xa bus đã ở trước mặt rồi.

Ngày hôm nay trôi qua quá nhanh, làm Tô Xán nhớ quãng thời gian ở Hạ Hải, nếu là ở Hạ Hải, bây giờ họ cùng đi chợ, về nhà mới là lúc một ngày hạnh phúc của bọn họ bắt đầu.

- Đường là đường giao thông chính quanh thành phố, hẳn là có xe tới nhà bạn, xe số bình thường bạn hay đi cũng có, để mình tiễn bạn lên xe.

Tô Xán xem biển xe bus nói:

Ở Hạ Hải chỉ có hai chuyến xe đi qua trường học của bọn họ, không phải giờ tan học thì xe chỉ thưa thớt vài người, còn ở đây xe bus luôn đông nghìn nghịt, mỗi ngày tan học Đường Vũ chen lân trên xe bus, sau đó hòa vào dòng xe trên đường.

Nhưng không biết cô đi tới phương nào.

Xe bus tới, có người xuống, có người lên, người đi làm xách cặp hoặc ôm kẹp tài liệu, người đứng cầm tờ báo, ánh mắt hờ hứng quán tính nhìn đôi nam nữ học sinh.

Cửa xe mở ra, Đường Vũ bóp tay Tô Xán rồi lên xe.

Giờ là kỳ nghỉ hè, cho nên xe cũng khá rộng rãi, Đường Vũ lên xe rồi nhìn qua cửa kính thấy Tô Xán vẫn nhìn mình, hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau.

Có phụ nữ trung niên chào hỏi người lên xe:

- A, Anh Trương, anh cũng đi chuyến này sao, ngồi, ngồi đi.

Người lên xe ngồi vào chỗ, vừa trò chuyện vừa chú ý đôi thiếu niên nam nữ bị cách trở bởi tấm kính.

Không phải vì cô gái xinh đẹp hiếm có, chẳng phải vì chàng trai xuất chúng, mà khung cảnh đó làm bọn họ nhớ tới cảnh tượng như từng xảy ra trong đời mình, tuổi trẻ đi học cùng cô gái trong lòng chia tay ở bến tàu, bọn họ cũng từng nhìn nhau như thế, chỉ là nhiều năm sau không còn nhớ mặt đối phương nữa rồi.

Đơn giản nhìn nhau, khiến người ta sinh ra thương cảm nhàn nhạt.

Cuộc sống là như thế, chúng ta luôn luôn hướng về phía trước, cho dù ly biệt có có rơi lệ, chúng ta vẫn tiến lên, vì sinh tồn, vì nở mày nở mặt, vì ngày vinh quy bái tổ.

Xe bus rồi thế nào cũng lăn bánh, đôi thiếu nam thiếu nữ này sẽ dần dần xa cách, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ còn gặp lại, vì người trẻ tuổi ở giai đoạn này luôn quấn quít lấy nhau, rồi nhiều năm sau có gia đình vì thế mà hoài niệm tiếc nuối.

Đáng tiếc không phải anh đi theo em tới cuối cùng, nắm tay nhau, nhưng biến mất ở ngã rẽ.

Một đôi tình lữ trên xe bị cảnh này cảm nhiệm, cô gái dựa vào cánh tay chàng trai, môi giảu lên cao:

- Nếu như là anh, lúc này anh sẽ làm gì?

Chàng trai nhìn Tô Xán đứng ở trạm xe, im lặng không nói, nhớ tới bạn gái ở quê nhà chia tay khi lên đây học đại học, vì thế cánh tay càng siết chặt cô gái đau lòng, khổ sở nói:

- Anh không biết, có điều anh đảm bảo, hiện giờ với anh chỉ có mình em.

Mặt trời đằng xa tắt dần, chìm xuống rặng núi, chiếc xe bus truyền tới tiếng khởi động xe rồ rồ, Tô Xán đột nhiên lao tới, nhảy lên xe trước khi cánh cửa xe bus đóng lại, thậm chí Đường Vũ kịp kêu lên kinh ngạc, y đã ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô.

- Trước kia rất nhiều lần tiễn bạn lên xe mình nghĩ, khi nào mình có thể ở bên bạn, đi cùng nhau. Hôm nay mình đưa bạn về nhà, Đường Vũ, có được không?

Đường Vũ cố kìm nén xúc động trào nước mắt, nói:

- Ừ, chúng ta cùng đi.

Xuống xe trước trạm gần nhà Đường Vũ, rất nhiều người trên xe bus nhìn theo họ, xã hội bây giờ rất ít ai còn chú ý tới hai người xa lạ như vậy nữa.

Đường Vũ đưa ngón tay trắng trẻo chỉ biệt viện cao tầng sau tường đỏ:

- Đó là nhà mình.

Tòa nhà nằm ẩn dưới tàng cây phao đồng xanh biếc, bên cạnh là công viên thị chính, có một con kênh chạy qua bên bãi cỏ, đối diện là tiểu khu nhà Đường Vũ, kiến trúc kiểu khu biệt thự chung cư, mỗi tầng là một nhà, có bố trí cả cầu thang riêng, ốp kính đen rất hiện đại.

Thấy Tô Xán ngây ra, Đường Vũ đưa tay nắm lấy tay y, còn tưởng rằng vì cuối cùng hai người cũng phải chia tay mà buồn bã, cô cùng có cảm giác như vậy, mỉm cười vỗ về y:

- Chúng ta còn gặp nhau mà.

- Bạn chắc chắn nhà bạn ở đó chứ?

Tô Xán chỉ về hướng tiểu khu Đường Vũ, hỏi một câu rất ngớ ngẩn:

- Ừ, nhà mình mà, sao lại không chắc?

Đường Vũ không hiểu, cô thấy Tô Xán hơi bất thường:

- Làm sao thế?

Ngón tay Tô Xán di chuyển sang phía trái, đó là phố đi bộ, rồi đèn xanh đỏ, lối qua đường, xa hơn một chút nữa là khu nhà cao tầng chia hai khu như tháp đôi, ở cửa hàng phía dưới treo biển quảng cáo Thục Sơn rất lớn.

Trong nửa học kỳ chuyển tới đây, ở cái nơi đó, mỗi sáng Tô Xán tay trái cầm quẩy, tay phải cầm hộp sữa đậu, hoặc là bánh bao nhân thịt, đứng đó, dưới ánh nắng xuyên qua cây ngô đồng, đợi xe bus tới trường.

Mà xuyên qua mấy dãy nhà thấp, ở một con đường khác cũng có một tuyến xe bus đi tới Nhị Thập Thất Trung.

Ở nơi đó Đường Vũ cũng ngày ngày đứng đợi ở bên xe bus vào buối sáng, hoặc là buối chiều xe bus mở két một cái, cô bước xuống về nhà, có lẽ cũng cùng thời khắc đó, Tô Xán bước xuống xe, hai người cách nhau gang tấc, hết ngày này qua ngày khác,

- Có thấy cái chung cư kia không, đó là nhà mình đấy.

- Á.

Đường Vũ che miệng thốt lên, không phải vui mừng mà không sao tin nổi.

Hai người nhìn nhau không nói được lời nào, không biết nên cười hay không nữa.

- Thanks God!

Đường Vũ nhìn Tô Xán giang tay ra ngửa mặt lên trời kêu lớn làm cười khúc khích.

Tô Xán thở phào, niềm vui trong lòng lúc này khó diễn tả, cảm giác kỳ diệu như vận mệnh muốn họ tới với nhau vậy, lúc này Tô Xán tràn trề lòng tin vào tương lai.

- Nếu như hôm nay mình không nhảy lên xe, cùng bạn đi vòng vèo quay về chỗ cũ, có lẽ chúng ta sẽ thế này, rõ ràng ở cùng một khu phố, nhưng lại không biết đối phương ở đâu, mỗi ngày đi về phía ngược nhau, tới khi tốt nghiệp cao trung vẫn tiếc nuối.

Không đợi Tô Xán nói hết Đường Vũ khẽ ôm lấy y, trong lòng cảm động tràn ngập sức mạnh:

- Cho nên bạn luôn làm người ta khó tin, từ lúc tới thành phố này, cho tới khi đến trước mặt mình, Tô Xán, mình tin bạn sẽ sáng tạo ra nhiều điều khó tin nữa.

Nói tới đó Đường Vũ chợt nhớ tới mẹ mình, người mẹ cao ngạo, quả quyết, lý trí tuyệt đối và băng giá đó, hiện giờ thấy Tô Xán có nhìn cậu ấy với ánh mắt khác không?

Đường Vũ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio