Đại Niết Bàn

quyển 4 chương 127: vẫn còn đánh giá thấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Dung kinh ngạc nhìn Đường Vũ không nói được lời nào, Lữ Tiên Minh thì không khác gì trúng một cú đấm mạnh.

Tay Đường Vũ đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, làm cô hoảng sợ kêu "á" một tiếng, vừa mới quay lại liền nhìn thấy Tô Xán đang thở dốc, mồ hôi chảy rồng ròng từ tóc mai, nhưng nụ cười ấm nồng, kéo tay cô nói:

- Giờ ôn tập tối đến rồi, còn không đi là muộn đấy.

Thời khắc đó nhìn thấy Tô Xán, làm Đường Vũ có cảm giác như muốn bật khóc vì hạnh phúc, mũi "ừm" một tiếng như làm nũng, gật đầu muốn đứng dậy đi theo y.

Chu Dung nhận ngay ra Tô Xán, ấn tượng vốn đã không tốt, hành vi của Tô Xán trong mắt bà ta là cực kỳ vô lễ thiếu giáo dục, tức thì cơn giận bùng lên:

- Nhà hàng này có phải là ai cũng vào được không hả? Đâu ra thằng lưu manh xông vào bàn cơm của tôi cướp người như thế này, có buông tay ra không, nếu không tôi gọi bảo vệ ném ra ngoài, bắt vào đồn công an ngồi mấy ngày.

Tô Xán kéo Đường Vũ ra đằng sau lưng, vừa rồi ấm áp vì một câu nói của Đường Vũ bao nhiêu thì lúc này đối diện với Chu Dung khuôn mặt đáng sợ bấy nhiêu, nhìn thấy cái vòng phỉ thúy đặt trên bàn, nhớ lại lời Trương Phi Phi đã nói, cầm lên hỏi:

- Cái vòng tay này là của bà hay là dì Mục nhờ bà tặng?

Chu Dung giận tới run lên:

- Giỏi, giỏi, mày còn muốn cướp đồ à, bỏ xuống, có biết giá trị cái vòng đó đủ mày vào nhà tù mấy lượt rồi không? Thứ vô giáo dục.

Tô Xán cầm cái vòng lên ném mạnh xuống đất, một tiếng trong trẻo vang lên, vòng tay phỉ thủy vỡ vụn, mảnh vỡ đẹp đẽ nảy tanh tách trên sàn nhà trắng, bắn đi thật xa.

- Bao nhiêu tiền tôi đền bà, lần sau muốn tặng Đường Vũ của tôi, đừng tặng món đồ rẻ tiền như vậy.

- Nếu như có người nhờ bà tới, nhờ bà chuyển lời, rốt cuộc các người muốn làm cái gì? Nếu như thực sự muốn tốt cho con cái của mình, xin để họ có được không gian tự do thanh tịnh trong nửa học kỳ cuối cùng này.

Sau đó Tô Xán kéo Đường Vũ bỏ đi, Đường Vũ nào còn khí thế nữ cường nhân vừa rồi, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, thân hình yêu kiều lay động, đuôi ngựa đung đưa, nhẹ nhàng mà xinh đẹp.

Quản lý nhà hàng giờ mới kịp chạy tới:

- Bà Chu, có cần chúng tôi đuổi theo chặn lại không?

- Không cần!

Người lên tiếng lại là Lữ Tiên Minh, chuyện vừa rồi làm sĩ diện của một thằng con trai bị xúc phạm nặng nề, hành động của Đường Vũ so với thẳng thừng từ chối, hoặc tát thẳng vào mặt hắn còn tệ hơn:

- Ông lui ra đi.

Quản lý thở phào, ông ta ra mặt vì bất đắc dĩ thôi, Chu Dung là khách hàng lớn nhiều ảnh hưởng, ít nhiều ông ta phải tỏ thái độ, thực lòng không hề muốn liên quan vào chuyện này.

Lữ Tiên Minh mặt tím tái:

- Mẹ, con không cần cô ta, mẹ đối tốt với cô ta như vậy, cô ta lại không biết điều, cô ta ngu ngốc tự đại hơn con nghĩ, kệ cô ta theo cái thằng vô lại đó. Con trai mẹ đâu phải không tìm được nữ nhân tốt.

- Con đừng nóng, Đường Vũ chỉ bị ảnh hưởng bởi thằng nhãi láo toét kia mà thôi, tin mẹ đi, Đường Vũ là cô gái tốt nhất cho con.

Chu Dung đã bình tĩnh lại, xua tay nói:

- Thực ra hoàn toàn ngược lại, mẹ đã nghĩ mình đánh giá Đường Vũ rất cao rồi, không ngờ mẹ vẫn còn là đánh giá thấp cô bé này, con bé mạnh mẽ sâu sắc hơn mẹ nghĩ, song mẹ vẫn có thể thuyết phục được nó, yên tâm, mẹ đã rút kinh nghiệm, không có lần thứ hai nữa.

Lữ Tiên Minh không phản đối nữa, hắn đã quen được mẹ mình sắp xếp mọi chuyện rồi, lòng thầm nghĩ, đợi khi mẹ thành công, mình nhất định trả thù gấp bội xỉ nhục ngày hôm nay.

….

Tô Xán và Đường Vũ rời nhà hàng, không quay trở lại trường học nữa, cả hai đều không nghĩ tới chuyện học hành vào lúc này, đi qua con đường vằng người, Tô Xán vừa định quay lại thì Đường Vũ rụt tay ra, ôm lấy y từ đằng sau.

Đường Vũ dán sát mặt vào lưng Tô Xán, như nỗ lực hấp thu loại cảm giác ấm áp này.

Dù vừa nãy trước mặt Chu Dung, Đường Vũ thể hiện mặt mạnh mẽ của mình, nhưng Chu Dung không phải mấu chốt vấn đề, đáng sợ nhất vẫn là người ở đằng sau thao túng những chuyện này, đó là mẹ cô, đối diện với mẹ mình, Đường Vũ không biết liệu mình còn có thể mạnh mẽ được nữa hành không, dù có thì liệu có thể chống đỡ người mẹ đáng sợ của mình được bao lâu.

Nếu hôm nay Tô Xán không xuất hiện, chỉ sợ rằng lúc này cô chạy tới chỗ không người, co mình lại một góc khuất, lủi thủi ngồi khóc.

Nhưng Tô Xán đã tới tiếp thêm cho cô sức mạnh, cho cô thêm niềm tin.

- Sao hôm nay lại thành thực như vậy?

Một lúc sau ổn định lại tâm tình, Đường Vũ nhẹ giọng nói:

- Chỗ này vắng người, chỉ sợ không kiềm lòng được làm gì đó, Tiểu Đường Vũ càng ngày càng mê người rồi.

Tô Xán quay người lại, ôm thân thể mềm mại của Đường Vũ vào lòng.

Mặt Đường Vũ hơi đỏ lên.

- Chúng ta còn vẫn còn ở bên nhau mà, không việc gì phải vội phải không?

Tô Xán nhìn hai mắt ươn ướt của Đường Vũ, không khỏi đau xót, nắm lấy hai bàn tay của cô, đưa lên miệng hôn nhẹ:

- Ừ.

Đường Vũ gật đầu khẳng định chắc chắn:

…..

Sau khi đưa Đường Vũ trở về, Tô Xán gọi điện cho Vương Thanh, kể hết sự việc xảy ra ngày hôm nay, sau đó cúp điện thoai chờ đợi, một lúc điện thoại vang lên, nhấc điện thoại, đầu kia truyền tới giọng nữ rất có sức hút:

- Văn phòng luật sư Hải Lực Đạt ở Thượng Hải là cố vấn luật pháp cho Đôn Hoàng của chúng ta, luật sư đứng đầu Đường Lập là luật sư có tiếng trong nước, có nhiều thành công ở vụ án tố tụng dân sự, làm cả giảng viên ở Đại học Phục Đán, có thể xếp vào hàng ngũ luật sư danh tướng nhất trong nước. Đôn Hoàng và văn phòng luật Hải Lực Đạt hợp tác là do Nhâm Oánh làm trung gian, nếu như đối phương muốn dựa vào cái vòng phỉ thủy đó để giở trò, cậu chỉ cần giữ thái độ không biết gì là được, còn lại cứ để cho tôi.

Vương Thanh dừng lại một chút:

- Có điều, cậu cũng có lo xa quá mức không, đối phương chưa chắc có động tác lớn như vậy, cậu chỉ là học sinh cao trung thôi.

- Đề phòng trước vẫn hơn mà.

Chuyện liên quan tới cả Mục Tuyền, Tô Xán không dám có chút thiếu cảnh giác nào:

- Ừm, mạng lưới quan hệ sau lưng Nhâm Oánh cực rộng, có điều cô ấy có vẻ không muốn nhắc tới gia đình mình, lần này nếu không phải cậu có chuyện, thì tôi cũng không biết cô ấy là thân thích của luật sư Đường Lập đâu.

Vương Thanh cười hì hì:

- Mà chuyện có thể xấu tới đâu được, cùng lắm không đi học nữa, về Đôn Hoàng làm ông chủ chẳng phải tốt hơn sao, bây giờ Đôn Hoàng có nhiều mỹ nữ lắm nhé, váy đồng phục lại còn rất là ngắn này, đại thiếu gia cậu tha hồ hưởng phúc..

- Tôi chỉ cần một cô gái biết nấu nướng, biết chăm sóc người ta như chị là đủ rồi.

- Mồm mép, đúng là có bạn gái rồi có khác, miệng rất ngọt.

Vương Thanh bĩu môi:

- Tôi chẳng dại nghe lời phỉnh phờ của cậu, bạn gái cậu xinh đẹp như thế, tôi sao so được, thôi tôi cúp máy đây, Na Na đang đợi cùng đắp mặt nạ.

Có một quãng thời gian vì nhiều sự thay đổi mà quan hệ của bọn họ có chút lúng túng, bây giờ cả hai đều đã xác định đúng vị trí mình nên có, điều chỉnh lại trạng thái, lại thân thiết như xưa, nói đùa với Vương Thanh một lúc, Tô Xán cúp điện thoại, thở hắt ra, thế này có phải tính là đã đối đầu với Mục Tuyền rồi không?

Chu Dung không phải là phụ nữ tầm thường, mình đập vỡ cái vòng kia cũng hơi kích động, rất có thể bị lý giải là muốn thị uy với người đứng đằng sau. Nếu như đối phương muốn lấy chuyện này triển khai cái gì, sau lưng Tô Xán không có chỗ dựa, có thể thông qua trường học, thông qua luật pháp, khiến cho con đường tương lai của y gặp vấn đề, tổn thương tới gân cốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio