Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng cuối cùng chơi rất điên cuồng, học càng điên cuồng, học sinh quyến luyến viết sổ lưu niệm cho nhau, là nhân vật khá được hoan nghênh, sổ lưu niệm mà Tô Xán thu được sắp nhiều hơn cả sách vở ôn tập rồi, Tô Xán lần đầu phát hiện viết những thứ này cực kỳ đau đầu, kiếp trước y chỉ nhận được sổ lưu niệm của vài ba người bạn mà thôi.
Bây giờ thậm chí cả những người Tô Xán không nhớ nổi tên cũng đưa sổ lưu niệm cho y.
Tất nhiên không thể thể hiện ra làm mình không nhớ được, thế là y soạn sẵn chừng mười câu chung chung để đối phó với những cuốn sổ lưu niệm này.
Viết mỏi cả tay.
Chủ đề nói nhiều nhất trước giờ chia ly này tất nhiên là về các cô gái khiến người ta khó quên, ví như Tôn Mạn, những câu chuyện liên quan tới cô hoa khôi ĐTH trường này được kể say sưa. Nhiều người vì dung mạo xuất chúng cùng biểu hiện của Tô Mạn ở ĐTH mà không chú ý tới tài hoa của cô ở phương diện khác, thành tích học tập của Tôn Mạn không đạt tới tầm như Đường Vũ, nhưng năng lực giao tiếp rất cao, tiếng Anh rất tốt.
Vì thế Tôn Mạn đạt được Toefl điểm (??), Sat điểm, được đại học Emory thu nhận, học pháp lệnh thành văn và thương mại.
Khi được ĐH Emory chấp nhận, mọi người ai cũng nghĩ Tôn Mạn sẽ rời trường trước, không cần ở lại trong bầu không khí ngột ngạt và điên cuồng này nữa, nhưng Tôn Mạn vẫn ở lại trường, mỗi ngày chăm chỉ đi học, còn chăm hơn học sinh bình thường.
Mọi người cho rằng Tôn Mạn lưu luyền người bạn bên nhau sớm tối suốt ba năm trời, lưu luyến CLB truyền hình trường mà cô đã bỏ bao tâm huyết vào đó.
Ngày đi học cuối cùng trước khi nghỉ nghênh chiến cao tam, mọi người tới đầy đủ chưa từng có.
Hôm đó hết tiết số hai toàn bộ năm thứ ba tổ chức đánh trận, hàng đống túi ni lông chuẩn bị sẵn sàng tự trước, "đạn nước" chất đống trước cửa phòng học, sẵn sàng tấn công bất kỳ con mồi nào dám xuất hiện trong tầm mắt.
Không ít máy bay giấy bay ra khỏi phòng học, trên thân máy bay không phải in phương trình hóa học thì cũng là bốn nguyên tắc cơ bản chủ nghĩa xã hội hiện đại hóa, tất cả đều biến thành máy bay, hướng tới không trung xa xôi bay đi.
Tiếng xé sách trong lớp nghe tới rợn cả người, tình cảnh Tần Hoàng đốt sách chôn nho sinh mấy nghìn năm trước như lại tái diễn.
Đương nhiên chỉ những học sinh đã bị áp ức tới cực điểm mới làm loại chuyện này.
Ví như trong khi Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ la hét tấn công học sinh lớp dưới như hai thằng điên thì Lâm Lạc Nhiên điềm tĩnh vuốt thẳng từng nếp gấp của cuốn sách tiếng Anh, rất cẩn thận tỉ mỉ, xếp từng cuốn sách thành chồng gọn gàng, cho vào một hộp các tông.
Khuôn mặt trái xoan đặc trưng của người Đông Á, cái mũi cao thẳng tắp chia khuôn mặt hoàn mỹ sáng tối thành hai nửa riêng biệt, bàn tay dịu dàng vuốt trang sách như vuốt ve lá thư gửi người yêu,
Mái tóc hung nhạt dài quá vai được dùng sợi thun buộc gọn phía sau, chỉ để lại lọn nhỏ có phần điệu đà tự do phiêu động trong cơn gió nhẹ, một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại và chiếc quần jean xám nhạt, đơn giản nữ tính khác hẳn với cách ăn mặc cá tính thường ngày.
Dưới lớp áo sơ mi mỏng nổi lên hai ngọn đồi đầy sức sống thanh xuân, thấp thoáng qua khe hở thi thoảng xuất hiện do nhịp thở là mảng da thịt trắng hồng và rìa thứ màu đen khơi gợi tưởng tượng.
Đẹp tới nào lòng.
Nhưng Tô Xán lại có cảm giác rờn rợn, con yêu tinh này hôm nay quá khác thường đi.
Gấp sách tiếng Anh xong, Lâm Lạc Nhiên lặng lẽ rời phòng học, lòng sinh nghi, Tô Xán âm thầm bám theo đằng sau, tới cuối hành lang vắng người, Lâm Lạc Nhiên đặt chỉnh tề từng cuốn sách lên bệ bê tông, tích tắc khuôn mặt biến đổi, mím môi mím lợi xé sách thành từng mảnh vụn, sau đó tung lên trời.
Nhìn Lâm Lạc Nhiên ngửa mặt giang tay đón từng mảnh vụn rơi lả tả quanh người, liên tưởng tới cô gái trước đó ngồi vuốt phẳng từng trang sách, trong đầu Tô Xán hiện lên hai chữ: Biến thái.
Lâm Lạc Nhiên quay lại cười với Tô Xán:
- Bị ngốc rồi hả, nhìn cái gì?
- Không phải, mình có hơi hồ đồ, minh nhớ xưa nay bạn luôn chuyên chú nguyên cứu tiếng Anh, thường ngày thích nhất cũng là cầm cuốn sách tiếng Anh mang theo người đi khắp mọi nơi, sao đột nhiên Lâm đại tiểu thư lại ra tay tàn nhẫn với tình cũ thế?
Tô Xán đi tới nhặt mấy mảnh vụn trên lan can, thả xuống sân trường.
- Biết không, thường ngày nghe mấy cái tên nói chuyện thích chêm vào một hai từ tiếng Anh làm ra vẻ cao thâm, mình chỉ muốn tát cho mấy cái, mình ghét nhất là tiếng Anh, nhưng chẳng còn cách nào, sau này phải dùng nó mà, cậu nghĩ rằng thường ngày mình chăm chú nhìn xem nó cứ như nhìn nam nhân cực phẩm, thì nhất định là yêu thích nó sao?
Lâm Lạc Nhiên đem cả thùng các tông sách tiếng Anh, tiếp tục xé ra từng tờ vo lại cẩn thật xếp thành đống trước mặt như hòn nói nhỏ, trông cực kỳ đồ sộ:
- Không nhất định, yêu cũng có thể là che dấu hận, hãy để những thứ dày vò tôi mấy năm qua biến thành tro bụi đi.
Đột nhiên hét to:
- Chúng mày hết giá trị lợi dụng rồi.
Hét xong Lâm Lạc Nhiên vung tay quét toàn bộ đống giấy khỏi lan can, ở lầu dưới có tiếng la oai oái, thò đầu ra hô:
- Vị huynh đệ nào ở bên trên chịu chơi thế, anh hùng báo danh.
Cuối dãy hành lang nửa sáng nửa tối này, từ góc độ Tô Xán nhìn tới, ánh mắt vẻ mặt Lâm Lạc Nhiên ánh lên một sự cuồng nhiệt.
Tô Xán ngây ra lẩm bẩm:
- Bây giờ mình đã lĩnh ngộ được một chút hàm nghĩa của từ mỹ nhân rắn rết rồi.
Lâm Lạc Nhiên vẫn như chìm trong loại khoái cảm nào đó, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, hít sâu một hơi, khi quay lại biến thành thiếu nữ thanh thuần quảng cáo phần trang điểm, nở nụ cười đẹp đẽ, vươn cánh tay thon dài vuốt má y, giọng nói ôn nhu:
- Tô Tiểu Xán, đừng lo, tôi sẽ không để bạn tan thành mây khói đâu, bạn còn nhiều giá trị lợi dụng hơn mấy cuốn sách tiếng Anh này.
Tô Xán cảm giác như bị con rắn thè lưỡi liếm lên mặt, cơ mà con rắn này quá xinh đẹp, làm y không nỡ tránh.
…..
Tiết thứ hai đếm ngược từ cuối lên.
Giáo viên các môn lần lượt tới lớp, nhìn đám học sinh sắp tỏa đi muôn phương, nói những lời khích lệ.
Xuất hiện long trọng nhất là Vương Quý Văn, hình tượng như người dẫn chương trình trên ĐTH TW, com lê thẳng tắp, khiến đám nữ sinh hò reo như thấy thần tượng, ông tả cười khổ đưa tay áp xuống.
Vương Quý Văn hắng giọng chuẩn bị nói gì thì có tiếng hô vang" đứng lên", làm ông ta ngây ra.
- Thầy vất vả rồi.
Toàn bộ học sinh đứng dậy, gập mình độ, tiếng hô chỉnh tề vang vọng:
Vương Quý Văn nhìn từng khuôn mặt mang chân thành, trong đó có cả Tô Xán, đứa học sinh để lại trong ông ấn tượng sâu đậm nhất, cả Vương Uy Uy công tử bí thư thành ủy cũng nghiêm trang cúi mình, cả những nam sinh ngỗ ngược thường ngày âm thầm chống đối ông, không cần phải nói những nữ sinh luôn được ông ta ưu ái đặc biệt.
Một luồng hơi ấm không chút dấu hiệu nào dâng lên trong lòng, cảm xúc ấy làm Vương Quý Văn hơi lúng túng, tay siết lại, lòng có chút hoảng hoát, chợt không biết nói gì, đây là hạnh phúc của giáo viên nhân dân.
- Các em cũng vất vả rồi.
Sau đó Vương Quý Văn cao giọng, giơ nắm đấm lên làm tư thế đả đảo chủ nghĩa đế quốc, phát biểu lời tổng động viên chiến đấu cuối cùng:
- Các em, ngày kia là cao khảo rồi, trước khi thi, các em phải chú ý vài điểm, một là phải lập nên lòng tin, hai là phải giữ sự tỉnh táo, ba là lấy tâm thái bình thường đối diện với cao khảo. Khi làm bài thi phải chuyên tâm, tỉ mỉ, chúc các em thu được thắng lợi rực rỡ.
- Thanh Hải trường vân ám tuyết san,
Cô thành dao vọng Ngọc Môn quan.
Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp,
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.
Biển thẫm mây mờ che núi tuyết
Cô thành vọng ải Ngọc Môn xa
Bụi vàng Bắc phạt dầy kim giáp
Chưa phá Lâu lan, chẳng về nhà!
Sau khi Vương Quý Văn phát biểu xong là thời gian hoạt động tự do của mọi người rồi, song không ai rời đi, vẫn ngồi đó đợi thời khắc chuông hết giờ reo lên, đó mới đại biểu cho sự kết thúc thực sự.
Vương Quý Văn bị rất nhiều nữ sinh vây quanh xin chữ, đãi ngộ này hiển nhiên khiến ông giáo vốn nghiêm khắc không quen lắm, có chút thiếu tự nhiên.
Vốn định đi rồi, nghĩ thế nào Vương Quý Văn lên bàn giáo viên, rút trong cặp ra một xấp bài thi, rời bục giảng đi xuống cuối lớp.
- Đây toàn là bài thi của em, em viết văn rất tốt, tôi giữ xem, bây giờ trả cho em.
Vương Quý Văn bình tĩnh nói, hôm nay tâm tình ông ta bị đám học sinh cảm nhiễm, giọng nói hơi cao, không trầm ổn như mọi ngày.
Đám Vương Uy Uy ngưỡng mộ nhìn Tô Xán, đại khái không ngờ Tô Xán thường ngày bị ba bọn họ trêu chọc, lại có bài văn được giáo viên lưu giữ, xem ra Tô Xán là người phá vỡ lời nguyền ghét nam sinh của Vương Quý Văn rồi.
Đây là anh hùng để lại công tích muôn đời, xứng đáng viết vào sử sách cho nam sinh khóa sau biết mà ca tụng.
Tô Xán lúc này không biết miêu tả cảm giác bản thân thế nào, có tự hào, có bất ngờ cảm động, giọng hơi nghẹn lại:
- Nếu thầy thích xem thì giữ lại đi ạ, coi như làm kỷ niệm.
Vương Quý Văn "hừ" một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Bài thi của em thì em tự giữ, tôi không có hứng thú bảo quản cho người khác.
Nói xong quay ngoắt người bỏ đi.
Đó mới chính là Vương Quý Văn, vốn người ta còn rất có cảm xúc, nhưng ông ta có một loại năng lực, nói một câu thôi khiến người ta khó chịu.
Xung quanh cười nghiêng ngả, đám Vương Uy Uy cười tợn nhất, đúng là anh hùng và cẩu hùng chỉ cách nhau trong gang tấc.
Tô Xán hận ngứa răng ngứa lợi, vừa rồi khi Vương Quý Văn đọc không phá "Lâu Lan thề không về", Tô Xán còn nâng tầm ông ta với hình ảnh Kiều Phong, hiện giờ nhìn ông ta xách cặp bỏ đi, giống lão già Mạc Đại chết tiệt kéo hồ cầm dẫm trên là thu tiêu điều vậy.
Tô Xán cũng không biết rằng Vương Quý Văn rời lớp với nụ cười thỏa mãn, trong cặp ông ta có một bản photo toàn bộ bài thi của y, cuối cùng cũng chơi được thằng nhóc đáng ghét này một vố, hôm nay là ngày cuối cùng, nó không còn cơ hội nào làm mình đau đầu nữa.
Tiếp tục lên đại học hành hạ người khác đi nhé!
Mạc Đại rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, tuy nhiên những lúc ông xuất hiện, giang hồ ắt đổ máu.
Có thể kể đến lần thứ nhất ông xuất hiện thì Lưu Chính Phong thân tàn danh liệt, tan cửa nát nhà. Lần thứ ông xuất hiện thì Phí Bân lĩnh trọn trăm ngàn nhát kiếm. Lần thứ ông xuất hiện trên sông Trường Giang, khuyên Lệnh Hồ Xung đi cứu Doanh Doanh khiến Thiếu Lâm tự bị tấn công, dẫn đến một trường ác đấu của các tuyệt đại cao thủ đương thời trên ngọn Thiếu Thất. Lần thứ ông xuất hiện, Tả Lãnh Thiền thân bại danh liệt, bị mù mắt trên Tung Sơn. Lần thứ ông xuất hiện, hậu động Hoa Sơn thây chất ngổn ngang, chôn vùi Ngũ Nhạc Phái.
Lâm Lạc Nhiên