Đại Niết Bàn

quyển 4 chương 145: mâu thuẫn nội bộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi một chuỗi sản nghiệp đã trưởng thành lớn mạnh, thông thường mà nói không có điều kiện chủ quan bên ngoài nào có thể dao động được, đó là mục tiêu mà Tô Xán đang hướng tạo, liên kết Đôn Hoàng, Thục Sơn và Truyền thông Ba La thành chuỗi sản nghiệp như thế, không chỉ phát triển thực lực của mỗi sản nghiệp, Tô Xán còn nỗ lực gắn kết nó với nhau.

Thế nhưng mắt xích yếu nhất của chuỗi sản nghiệp này lại chính là bản thân Tô Xán, nếu như có một ai đó phát hiện ra bóng dáng của y đứng đằng sau những sản nghiệp này, sẽ thành vấn đề lớn.

Một đứa học sinh cao trung lại sở hữu sản nghiệp lớn như thế, một người không hề có bối cảnh gia đình nào lại thu được thành tựu này, với tư duy quán tính của người Trung Quốc, tự động ba chữ này sẽ nảy ra:" Có vấn đề!"

Cho nên trừ thời gian đầu, còn sau này Tô Xán đều cố gắng làm mờ nhạt sự ảnh hưởng của mình.

"Một triệu phú trẻ tuổi nhất, từ thời cao trung đã biểu hiện ra thiên phú kiếm tiền hơn người" và " Một đứa bé mười sáu tuổi đứng sau tập đoàn tài chính trong ba năm ngắn ngủi kiếm được chục triệu". Chỉ hai tiêu đề với sự khác biệt nhỏ đó thôi sẽ khiến người ta có cảm quan khác nhau, cái đầu làm người ta kinh ngạc tán thưởng, cái sau làm người ta hoài nghi và nảy sinh âm mưu.

Nói tói lại, Tô Xán chưa đủ lớn, thực lực chưa đủ cường đại, tuổi tác cản trở y ở đủ mọi vấn đề.

Mà không đủ cường đại, bất kể bàn tay có quyền lực nào cũng có thể đè cho y không nhúc nhích được.

Cho nên Tô Xán luôn ẩn phía sau màn, không để ai phát hiện ra mình.

Tttm Đôn Hoàng, y chỉ liên hệ với một vài cao tầng, cơ bản không xuất hiện. Bất kỳ thứ gì liên quan tới tuyên truyền đối ngoại ở Truyền thông Ba La, cũng không có bóng dáng y.

Nếu không xem tài liệu gốc của những công ty này, căn bản không ai biết tới sự tồn tại của Tô Xán.

Ngay cả việc cần nhờ tới Vương Bạc thì Tô Xán cũng không ra mặt, sẽ do Vương Thanh tiếp xúc, cố gắng đi theo con đường chính quy hết mức. Vương Bạc có thể nói là vị bí thư thành ủy kín tiếng của Dung Thành từ trước tới giờ, nhưng ông ta nhìn Dung Thành như nhìn lòng bàn tay mình.

Đó là nguyên nhân Đôn Hoàng luôn được bật đèn xanh ở Dung Thành.

Tháng bảy kết thúc cao khảo, trong lúc học sinh tốt nghiệp toàn quốc nghỉ hè thấp thỏm đợi ngày công bố kết quả quyết định tương lai, Tô Xán cũng trốn trong phòng vạch kế hoạch lâu dài cho sản nghiệp của mình, y sắp rời Dung Thành rồi.

Lúc này mâu thuẫn nội bộ của Kiến trúc Đại Dung đột nhiên trở nên gay gắt, bị kéo vào tranh chấp vượt quốc gia, do công ty xây dựng một khu dân cư lớn ở Hy Lạp đơn phương hủy hợp đồng, chính phủ Hy Lạp đã xin sở giao dịch London phán xử, muốn Kiến trúc Đại Dung bồi thường gần triệu USD.

Từ năm , vì mở rộng thị trường hải ngoại, một chi nhánh hải ngoại của Kiến trúc Đại Dung cùng Cty trách nhiệm hữu hạn công trình Hà Nam, tập đoàn kiến thiết Quảng Đông, Phúc Kiến cùng lập nên tập đoàn kiến trúc Trung Sâm.

Vốn đăng ký Trung Sâm là triệu NDT, bốn phía mỗi nơi nắm % cổ phần, vì chi nhánh hải ngoại của Đại Dung và ba công ty kia cùng gốc, nên Đại Dung là phía khống chế cổ phần. Bọn họ cùng Tập đoàn Đức Mông - Hy Lạp hợp tác, là đơn vị được chính phủ Hi Lạp rất chú trọng.

Vốn người quản sự ở chi nhánh hải ngoại thuộc hệ Từ Kiến Xuyên, nhưng trong quá trình đấu đá cao tầng, để trao đổi việc đưa Tô Lý Thành và Mộc Khai lên, Từ Kiến Xuyên phải nhường vị trí này cho Mộc Khai an bài người của mình tiếp quản.

Kết quả mẫu thuẫn lan tới cả Hy Lạp.

Chi nhánh hải ngoại và ba công ty kia bàn giao công tác xuất hiện nhiều xung đột, thêm vào có vấn đề hợp tác kỹ thuật với phía Đức Mông, đủ các loại va chạm làm Đức Mông vốn rơi vào dư chấn của cơn bão tài chính đơn phương chấm dứt hợp đồng, mà trước đó trong quá trình bàn giao công tác xuất hiện hiện tượng trái hợp đồng, nên đối phương đẩy cả trách nhiệm lên Trung Sâm.

Nói tóm lại không chỉ tranh chấp bên ngoài, còn có mâu thuẫn nội bộ gây nên.

Thế là trong cuộc họp cao tầng thiếu chút nữa xảy ra đánh nhau, hệ Mộc Khai dứt khoát cho rằng họ mới tiếp nhận công tác nên sai lầm không phải của họ, hoàn toàn do sự chỉ đạo bừa bãi của Từ Kiến Xuyên và Tô Lý Thành với chi nhánh hải ngoại.

Bên Từ Kiến Xuyên chỉ trích lại, bọn họ quản lý bao năm không có vấn đề, tại sao bàn giao công tác lại xảy ra chuyện?

Hai bên cãi nhau ỏm tỏi, dùng chứng cứ trong tay công kích đối phương, thiếu chút nữa dùng cả nắm đấm. Bời vì trách nhiệm quá lớn, bất kỳ bên nào phải gánh lấy nó sẽ là đả kích vạn kiếp bật phục.

Phía Mộc Khai làm ầm ĩ, muốn cả ủy ban mậu dịch tỉnh, văn phòng ngoại sự tỉnh gia nhập, có thể thấy lần giao phong này âm thầm chĩa cả vào Từ lão thái gia.

Từ lão thái gia đã tới tuổi phải lui về rồi, sự việc lần này đã vượt tầm công ty, bất kể bên nào thắng thì ông vẫn có một phần trách nhiệm, nếu hạ luôn cả Từ lão thái gia, làm trọng thương Từ Kiến Xuyên, Mộc Khai sẽ nắm chắc Đại Dung trong tay, mới trên bốn mươi đã vào vị trí phó sở.

Mỗi ngày cha về nhà, Tô Xán đều thấy ông nhíu chặt mày, đang ăn cơm lắm lúc đột nhiên ngồi suy ngẫm quên cả nhai.

Đông Kiến Quân thi thoảng lại tới nhà, hai người vào thư phòng bàn bạc, Tô Xán ghé tai ở cửa nghe trộm.

Do ở trong tập đoàn, phe Từ Kiến Xuyên đã giành ưu thế, Mộc Khai liền mở rộng xung đột, khiến rất nhiều thế lực bị cuốn vào, dính dáng tới lợi ích, chính tích, công trình thể diện của rất nhiều người, cùng cả tư tưởng chính trị cũng xen vào đó.

Được ăn cả ngã về không.

Từ lão thái gia cũng tới nhà, xoa đầu Tô Xán, vào thư phòng Tô Lý Thành, đem tới chút tin tức tốt:

- Tôi đã cho người điều tra việc làm của Mộc Khai ở hải ngoại, đó là cơ sở tôi gây dựng bao năm, là hoài bão lớn vươn ra thế giới của tôi, đương nhiên có bố trí, Mộc Khai tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết nhìn cái lợi, tưởng việc làm của mình không có sơ hở gì sao, sớm muộn gì tôi cũng xử lý hắn. Phía các cậu phải chống được áp lực, cho tôi chút thời gian, khụ, khụ..

- Lão gia tử làm sao?

- Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, trước kia bị nổ lựu đạn làm tổn thương tới phổi, lần này công ty hỗn loạn, bệnh tái phát làm hôm trước hôn mê một hồi mới tỉnh, bây giờ / cần hỗ sĩ ở bên cạnh, đám khốn kiếp Mộc Khai không chết, tôi sao hả giận được.

Tô Xán đứng bên ngoài nghe câu được câu chẳng, nhớ tới nửa năm trước ông cụ này tay chống gậy, giọng như chuông đồng, thân hình tráng kiến như hùng sư, hiện giờ già nua teo tóp, tóc bạc lưa thưa, không khỏi làm người ta chua xót.

Anh hùng rồi cũng sẽ già.

Nơi nào có người sẽ có tranh đấu, Tô Xán sớm dự liệu trước thế nào cha mình cũng phải đối diện với chuyện tương tự, sự nghiệp càng huy hoàng, ắt phải đối diện với khiêu chiến càng lớn, cuộc sống không thuận buồm xuôi gió mãi được.

Thế cục này Tô Xán không thể xen vào, mà cũng không muốn xen vào, đây là sự nghiệp của cha, để cha phấn đấu vì nó mới có ý nghĩa.

Lý trí là thế, nhưng ở mặt tình cảm làm con nhìn cha suốt ngày lo âu căng thẳng, sao có thể dửng dưng, Tô Xán nhiều lúc rất muốn đi tới nói với cha, cùng lắm nhường hết cho Mộc Khai, chỉ một cái chức phó thôi, có gì mà tiếc, con bỏ tiền đầu tư cho cha tự làm giám đốc, thế mới oai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio