Đại Niết Bàn

quyển 5 chương 5: lời mời bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái mặt tròn xoe của ông Đường ngớ ra mất một giây, trông rất buồn cười, sau đó cười lớn:

- Thì ra là Tô Xán, ha ha ha, không phải trùng hợp bình thường, đây là cha cháu à? Lão Tô, tôi quen Tô Xán từ trước rồi, con anh và con tôi là bạn tốt của nhau đấy.

Tối hôm qua hai người bọn họ gửi tin nhau cho nhau chỉ nói hôm nay sẽ đi báo danh, không hẹn gặp nhau.

Hôm nay báo danh xong còn phải làm rất nhiều thủ tục, chuẩn bị đủ mọi thứ, bận rộn chẳng biết khi nào mới xong được, cho nên không hẹn khi nào gặp mặt, có thể hôm nay cũng có thể ngày mai, cha mẹ hai bên chưa rời đi nhanh như thế, cuộc sống đại học cũng chưa bắt đầu nhanh như thế.

Đường Vũ cũng hết hồn, đôi khi cô tưởng tượng mình và Tô Xán gặp lại nhau sẽ dùng cả một ngày nắm tay đi dạo quanh trường rất rộng lớn này, không ngờ khi gặp lại Tô Xán, bên cạnh lại là cha Tô Xán, lại còn có cả cha mẹ mình.

Ấn tượng duy nhất của Đường Vũ về Tô Lý Thành là thông qua kính viễn vọng trong phòng, có điều ở vị trí nhà cô, chỉ nhìn được cửa sổ phòng ngủ của Tô Xán, một phần phòng khách, cô cũng không có cái sở thích nhìn lén nhà người ta như ai đó.

Sự rụt rè của thiếu nữ làm cô chỉ thi thoảng lắm mới di chuyển ống kính khỏi cửa sổ phòng khách nhà Tô Xán, đa phần khi nhìn sang nhà Tô Xán thì đều là lúc thành phố lên đèn, khung cảnh ấm áp, ít thấy được chính diện cha mẹ Tô Xán, vừa rồi chỉ thấy quen quen, như từng thấy ở đâu, không ngờ là cha Tô Xán.

- Bạn rất thân?

Tô Lý Thành ngạc nhiên, chuyển biến này có hơi lớn một chút:

Trước đó Tô Lý Thành còn thấy tiếc cho Tô Xán vì không có cơ hội làm quen với cô bé xinh đẹp như thế này, ai mà ngờ thằng con mình nhanh chân quen biết không tầm thường với con gái nhà người ta rồi.

Cứ nghe nói chào "dì Mục, chú Đường" ngọt xớt là rõ gặp cha mẹ người ta không ít, vì lúc nãy lão béo lúc nãy còn chẳng giới thiệu tên vợ cho mình.

- Bọn con học với nhau từ khi ở Hạ Hải, khi trao đổi học sinh sang Mỹ cũng đi cùng nhau.

Tô Xán giải thích qua loa, mắt lấm lét nhìn Mục Tuyền:

Tô Lý Thành cười toe toét, quay sang nhìn kỹ lại Đường Vũ, thấy cô bé này má đỏ hây hây cực kỳ đáng yêu, một đôi mắt dài long lanh giống mẹ, dung mạo xuất chúng hiếm có, thậm chí có thể nói rất có khí chất.

Đường Vũ thấy Tô Lý Thành nhìn mình, lúc nãy tuy đã chào hỏi rồi, nhưng bây giờ coi như mới là chính thức giới thiệu với cha Tô Xán, tức là bản thân hiện giờ đã ở một vị trí khác, hiếm có lúc nào khiến cô phải lo lắng mình làm gì đó không đúng như thế này, tim đập rất nhanh, ráng hồng phủ đầy đôi gò má tinh tế, lí nhí nói:

- Chú Tô, cháu tên là Đường Vũ ạ.

- Ừ, chào cháu, chào cháu.

Thái độ của Đường Vũ làm Tô Lý Thành càng yêu thích, cười sảng khoái, may vợ mình hôm nay không đi, nếu không chẳng biết rối rít lên thế nào, có khi dọa sợ cô bé nhà người ta:

- Tô Xán ở trường làm cháu thêm phiền phức rồi, mong hai đứa giúp đỡ chỉ bảo nhau, học tập tiến bộ.

- Không có đâu ạ, nhiều phương diện Tô Xán làm rất tốt.

Đường Vũ lễ phép đáp:

- Cháu không cần bao che cho nó, chú biết nó lắm, đầu óc đi mây về gió, chuyên nghĩ mấy chuyện kỳ quái, có chút thành tích thì kiêu ngạo, tự đại. Hiện giờ lên đại học là hướng ra xã hội, không giống ở trường học, nó là dễ gây chuyện lắm.

Tô Lý Thành xoa đầu Tô Xán, Tô Xán hơi né tránh bàn tay cha mình, sao cha lại hạ thấp mình như thế, thật mất mặt mà, làm như mình là thằng bé chưa lớn.

Đường Vũ bị bộ mặt nhăn nhó của Tô Xán làm thiếu chút nữa bật cười.

Mục Tuyền nhìn con gái ở bên với ánh mắt khó tin, ít nhất hôm nay con gái mình phá vỡ hai kỷ lục, thứ nhất là chủ động nói tên với một người lạ, trước kia những bạn bè mà bà giới thiệu, Đường Vũ chỉ nói "chào chú" hoặc "chào dì" là thôi. Thứ hai là nụ cười thường ngày dù với cha mẹ cũng rất keo kiệt giờ lại cười tự nhiên đến thế.

Mục Tuyền hơi bất mãn, thế đấy, đó là đứa con gái mình mang nặng đẻ đau, lo lắng từng li từng tí một, nhìn mà đau lòng.

Ông Đường lúc nãy còn thấy Tô Lý Thành rất hợp ý mình, giờ thấy ánh mắt Tô Lý Thành nhìn con gái mình cực kỳ khó chịu, đây là con gái tôi, sao ông nhìn như nhìn con gái mình vậy? Có bản lĩnh thì tự sinh lấy một đứa, có điều ông ta sinh ra được Tô Xán, rất có khả năng làm con gái mình thành con gái ông ta.

Tô Xán vốn khá vừa mắt ông vì thế mà bị ghét lây.

Tô Xán bỗng nhiên cảm thấy có hai luồng sát khí chiếu vào người làm y nổi cả da gà da cóc, lúc này chỉ còn biết cúi đầu vờ làm thiếu niên thành thật, không dám ngó nghiêng lung tung.

Thái độ của ông Đường với Tô Xán tốt hơn vợ mình, mới đầu ở giai đoạn khách quan, nghĩ vợ mình quá lo xa, dù không ủng hộ, cũng không ngăn cản.

Có điều thi thoảng nhìn thấy đống báo con gái cố tình đặt dưới cái bàn kính, không nói được tư vị trong lòng ra sao, con gái lạnh như băng sương của mình rồi sẽ có một ngày "nữ nhi hướng ngoại" như các cụ xưa vẫn nói, dù trong lòng nó mình chẳng phải là người cha cao lớn vĩ đại gì cho cam, song dù gì cũng là nam nhân duy nhất, giờ thì trong lòng nó đã có người con trai khác.

- Vậy là anh chị mời cháu nó ở lại Thượng Hải, làm phiền anh chị quá, hôm nay thế nào cũng phải để tôi mời khách.

Biết Tô Xán ở Mỹ về ở lại Thượng Hải một ngày, lúc đó gọi điện về chỉ nói có cha người bạn đi cùng mở tiệc tẩy trần, giờ mới biết thì ra là cha cô bé này đây, vì thế dứt khoát muốn mời lại nhà Đường Vũ.

Tô Xán còn nghĩ Mục Tuyền sẽ từ chối, không ngờ lại đồng ý, làm lòng y không yên.

Tô Xán không biết rằng chính cái hôm y nói với Đường Vũ "chó đuổi" đó làm Tằng Kha nghi ngờ vào phòng y, phát hiện cái kính viễn vọng, sau đó âm thầm quan sát thấy con trai lén lúng gọi điện thoại cho cô gái nào đó, nói với chồng, thằng bé này chắc là có bạn gái rồi.

Giờ đã biết được cô bé kia là ai, con trai mình đúng là có mắt chọn bạn gái, có thể nhìn ra gia cảnh nhà Đường Vũ tốt hơn nhà mình nhiều, Đường Vũ lại xinh đẹp ưu tú như vậy, con trai mình còn nhiều khó khăn đây, thế nào cũng phải hỗ trợ một chút, mời một bữa cơm để gia đình cô bé nhìn thầy trạng thái hai nhà.

Trước tiên không cần biết người ta có suy nghĩ gì, có thái độ gì, có điều họ chấp nhận bữa cơm này, chứng minh họ không cho rằng chuyện này là không cần thiết, không thèm để ý mới là sự khinh thường lớn nhất, người ta cho sự tôn trọng mà đồng ý, đây là điều rất tốt.

Đứng ở góc độ cha mẹ, ông hiểu điều này, con mình thật may mắn.

Tô Lý Thành nghĩ rằng mình đang tạo cơ hội cho Tô Xán, không biết rằng Tô Xán đang khóc ròng trong lòng than, cha mình xen vào làm cái gì.

Mục Tuyền không phải người bình thường, từ sau chuyện hiểu lầm Mục Tuyền giật dây Chu Dung, Tô Xán nhận ra, y không hiểu chút gì về Mục Tuyền hết, toàn bộ công sức quan sát theo dõi phân tích trước đó vứt đi hết, vì vậy càng thêm sợ hãi cẩn thận.

Với Tô Xán mà nói, đối thủ của y không phải là những chàng trai ve vãn Đường Vũ nữa, vì y không chỉ nhanh chân đi trước có tình cảm vững chắc từ Đường Vũ, mà thực lực bản thân y bây giờ, hoàn toàn không sợ bất kỳ ai trong cùng thế hệ.

Trở ngại duy nhất là Mục Tuyền, một đối thủ cực kỳ lợi hại mà y thậm chí không được phản kháng, chẳng khác gì phải đấm bốc với Mohammed Ali mà phải trói hai tay bản thân.

Tô Xán sợ nhất là một chuyện hoàn toàn trùng hợp, nhưng trùng hợp tới máu chó như phim Hàn này, liệu có khiến Mục Tuyền nghĩ rằng y cố tình an bài không, khả năng là có, Tô Xán muốn tránh mà không được, cha y lại mời họ ăn cơm, không khác gì giết con mình.

Vậy là Tô Xán và Đường Vũ đã lên đại học, bọn họ sẽ đối diện với vấn đề mới hoàn toàn khác khi là học sinh, với Tô Xán là làm thế nào được đại gia đình Đường Vũ chấp nhận, với Đường Vũ là địa vị bạn gái Tô Xán, cô phải có cái nhìn khác đi, cô có nhìn ra quan hệ khác thường của Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên?

Đó chỉ là một phần nhỏ của Q này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio