Suy bụng ta ra bụng người, Tằng Na không thấy Tô Xán thuộc loại hình đươc các cô gái hoan nghênh, đặc biệt với các nữ sinh kiêu ngạo ở Nhất Trung, Tô Xán không cao lớn như kỵ sĩ bóng rổ, chẳng có thành tích ưu tú đứng thứ nhất thứ hai lớp, càng chẳng có sở trưởng gì, nên bĩu môi nói:
- Nhất Trung nhiều nữ sinh ưu tú xinh đẹp như thế, thế nào chẳng có người nó thích, có điều nó không nói cho cô đâu. Còn có người thích nó không, ít nhất tới giờ cháu nghĩ là không.
Tằng Na được di truyền của cha cái mồm không biết cách nói so cho dễ nghe, kể cả sau này quan hệ chị em rất tốt, Tô Xán vẫn thường xuyên bị bà chị này tương cho những câu xóc óc.
Doãn Thục Anh gạt con gái đi:
- Chuyện này cô hỏi con bé Na Na cũng bằng thừa rồi, khô khan không khác gì ông lão nhà tôi, ở lớp nó nghe thấy mấy chuyện tình cảm là bỏ đi ngay, ài, không biết sau này ai chịu được nó... Tô Xán từ bé đã được các con gái yêu thích rồi, như con gái nhà họ Tiêu đó...
Tằng Na đột nhiên bị lửa cháy tới mình, trừng mắt lên với Tô Xán, Tô Xán chỉ còn biết cười khổ, mình cũng là nạn nhân cơ mà..
Tô Xán sớm qua cái tuổi nhìn thấy mỹ nữ là sinh ra mơ mộng, muốn ở bên nhau đời đời kiếp kiếp rồi, ít nhất với tuổi tâm lý của y mà nói.
Hai người thực sự ở bên nhau, tuyệt đối không đơn thuần chỉ dựa vào tình yêu, mà còn phải biết trong năm tháng dài dằng dặc sống cùng nhau, gây dựng tình cảm lâu dài.
Thời gian cứ thế trôi qua trong tiết thu hiu quạnh.
Ở tuổi hai mươi, cảm thấy thời gian vèo vèo trôi qua là chuyện tốt, tuổi trẻ luôn mong đợi ngày mai tới. Đến ba mươi tuổi sẽ thấy thời gian mãi mãi không dủ dùng, chỉ mong một ngày thậm chí tiếng. Còn khi đã bốn mươi tuổi, sẽ hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, phong phú một chút. Năm mươi, sáu mươi tuổi, mỗi ngày qua đi như đao khắc vào tim, làm người ta đau đớn.
Đối với học sinh Nhất Trung mỗi ngày đều đều vào lớp học, ngồi trong phòng học sáng sủa, nghe tiếng quạt trần quay vù vù, tiếng cười nói reo hò ở sân thể dụng, thời gian kỳ thực không phải là khái niệm gì hết.
Khái niệm duy nhất đại khái là tiết thể dục phút vì sao lại ngắn thế, mà tiết số học lại dài như thế, tiếng giảng bài như tiếng gõ mõ, tốc tốc tốc, đều đều, buồn chán, lại truyền rõ xa, như bùa thôi miên làm người ta mơ màng buồn ngủ.
Tô Xán phát hiện mình bắt đầu có chút vất vả, nếu như nói trước đó y còn ẩn giấu thực lực, nhưng sự ưu tú của Nhất Trung dần thể hiện ra. Đám học sinh mũi nhọn trong lớp bắt đầu quật khởi mạnh mẽ, Đường Vũ vẫn là người đứng đầu không thể lay chuyển, mỗi khi giảng giải xong một tri thức, giáo viên đều bố trí bài tập khó nhằn một cách thích hợp, những bài tập này đều thuộc loại hình cao cấp, với những người tương lai nhắm chuẩn vào đại học trọng điểm trong lớp, thậm chí là Thanh Hoa, Bắc Đại, thì những bài tập đó chỉ là cơ sở.
Mà Tô Xán khi giải những bài tập này xuất hiện rất nhiều vấn đề, một số đề chính xác chưa tới %, nếu luận tới xếp hạng, ở trong lớp đã bị đá tới mười mấy vị trí sau rồi.
Nhất Trung là trung học trọng điểm cấp quốc gia, rất nhiều người từ đây đi ra, chỉ cần tương lai giữ được sự ưu tú đó, đều là tinh anh các lĩnh vực trong nước.
Mặc dù xếp thứ mười mấy từ đít đếm ngược trở lên không phải là mất mặt, nhưng Tô Xán kết hợp phân tích hơn nghìn người của cả khối, mới hiểu được cảm giác thất bị của mình từ đâu ra, y phải đối diện với vấn đề này.
Vì thành tích lớp số của y trong khối cũng chỉ hạng trung, nên mỗi ngày Tiêu Nhật Hoa mặt mày lo âu, xếp hạng lớp sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tiền lương và đánh giá chưc vụ của ông ta, ông ta dốc sức khơi dậy năng lực học tập của học sinh.
Tô Xán hiểu ra mình học quá tạp, năng lực học tập của y trên những người cùng tuổi, nhưng vì y học quá nhiều thứ, nên không thể tinh thông được, mình đâu phải bá tước Monte Cristo, có thể tinh thông hết cả thiên văn địa lý, lịch sử văn học.
Hấp thu kiến thức một cách quá thuận lợi làm y nhầm tưởng.
Nhận ra vấn đề của mình ở giai đoạn này, Tô Xán dần thu bớt thời gian tới thư phòng của cậu cả, các loại sách nghiên cứu cũng tạm gác sang một bên, đặt trọng tâm vào sách vở ứng phó với loại giáo dục thi cử, dù sao đây mới là chuyện quan trọng nhất với y ở giai đoạn này.
Thế nhưng khi cuộc sống dần dần bình tĩnh lại, ông trời lại nhảy ra phá đám, lại có một chuyện lớn oanh động nữa, còn lớn hơn cả sự kiện Tô Xán bày tỏ với Trần Linh San.
Đường Vũ có người công khai theo đuổi, mà người này là danh nhân của Nhất Trung.
Toàn bộ hệ cao trung sôi sùng sục điều tra thân phận lai lịch của Đường Vũ, tiết thể dục của lớp không chỉ cùng thời gian với lớp , còn cùng giờ với hai lớp khối cao nhị.
Lớp cao nhị ngay từ đầu là một cái lớp tranh chấp thị phi rất nhiều, đứng đầu lớp này là Vương Hạo Nhiên, Nhạc Tử Giang, quy tụ xung quanh là một đám con cháu cán bộ, Vương Hạo Nhiên là cháu của phó bí thư thành ủy Vương Kim Vinh, kẻ đi theo trong trường rất nhiều, kiêu căng ngông nghênh, mấy sự kiệt xung đột bạo lực trong trường đều có bóng dáng của bọn chúng.
Nghe nói có một lần còn lấy ghế đập người khác xuất huyết nội, sự kiện này về sau ỉm đi, đương nhiên trước kia Tô Xán không hề biết mấy chuyện này, về sau mới nghe được tin đồn trong đoàn thể nhỏ của Tiết Dịch Dương.
Gần đây rất nhiều tiết thế dục và thời gian nghỉ giữa các tiết đều có nhân vật "máu mặt" của cao nhị xuất hiện ở ngoài hành lang và khu vực hoạt động của lớp số bọn họ, thi thoảng còn thò đầu vào phòng học ngó quanh, tới khi tìm thấy Đường Vũ mới rời đi.
Tiết thể dục buổi chiều ngày hôm đó, một nam sinh cao lớn điển trai xuất hiện ở trước mặt Đường vũ, sự kiện này hoàn toàn không ầm ĩ như Tiêu Vân Vân đưa Coca cho Tiêu Xán, vì sự kiện đó bản thân nó cực kỳ có tính chất điện ảnh, một hoa khôi lại thích một học sinh bình thường, chẳng mấy ai vì thế mà khâm phục Tô Xán, ngược lại đa phần lấy y ra làm trò đùa.
Thế nhưng khi nam sinh kia đứng trước mặt Đường Vũ thì không ai la hét, ngay cả Trương Tích, Tôn Tử Nghi, Lý Ngải đang ở trong sân chơi bóng cũng ngừng tranh cướp, xoay người nhìn lại.
Cả quá trình rất yên tĩnh, nam sinh cao lớn đẹp trai, mặt cương nghị nam tính, còn Đường Vũ vẫn dáng vẻ bình thản lạnh lùng, nghe nam sinh nói gì đó, gò má hồng lên, một lúc sau khẽ lắc đầu.
Cuối cùng nam sinh đó có chút thất vọng, có điều vẫn phóng khoáng vẫy tay tạm biệt, trở về lớp của mình.
Sau sự kiện này, một lần nghỉ giữa tiết Đường Vũ nhận được thư tình, tiếp đó tin tức Nhạc Tử Giang có tiếng đẹp trai nhất trường chính thức theo đuổi Đường Vũ không chân mà đi.
Lần đầu tiên Nhạc Tử Giang bày tỏ bị Đường Vũ Từ chối, nhưng hắn rất cao minh, đối với cô gái như Đường Vũ, gấp gáp không phải là một cách tốt, cho nên hắn đề nghị làm bạn, chầm chậm tiến tới.
Sau khi Nhạc Tử Giang nhận đề nghị được làm bạn bè bình thường, Đường Vũ rốt cuộc cũng nhận lời, dáng vẻ thanh thần mà đẹp đẽ của Đường Vũ lúc ấy càng làm trong lòng Nhạc Tử Giang sinh ra cảm giác công chúa mình tìm kiếm cả đời đã xuất hiện trước mặt.
Gần như tất cả mọi người đều đánh giá trai tài gái sắc, Đường Vũ ở trong lớp luôn phủ một tấm màn che thần bí, thành tích học tập số một, tính cách lạnh lùng cô độc, sống hết sức khép kin chính vì thế bạn của cô không nhiều, khi mỹ nữ ngang cấp như Trần Linh San lúc nào cũng có rất nhiều nam sinh bao quanh lấy lòng, thì Đường Vũ luôn chỉ có một mình.
Có lẽ nhiều người đối diện với cô đều thấy tự ti, giống như Tô Xán trước kia biết ảo tưởng của mình là vô vọng, nên chỉ đứng xa xa mà nhìn.
Giống như tòa thành cao vút tới tận mây, cho nên chỉ có thể ngước nhìn, không thể công phá.
Cho nên được Đường Vũ gật đầu đồng ý làm bạn, không khác gì đã tìm được cầu vồng bắc vào tòa thành đó, với nam sinh xuất sắc như Nhạc Tử Giang mà nói, đây là con đường tới thành công.