Đại Niết Bàn

quyển 5 chương 223: sợ à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Rời công viên Lỗ Tấn là đường Darroch, đó là một con đường văn hóa, có không ít tượng đồng và nhà ở cũ của các danh nhân, một số kiến trúc cổ nổi tiếng ở Thượng Hải cũng ở con đường này, những người mê chụp ảnh thường ra đó chụp ảnh, cũng có không ít người tới đó chụp ảnh kỷ niệm, hôm nào rảnh dẫn cậu đi đó.

Lâm Lạc Nhiên dù có thông minh tới mấy cũng không đọc được ý nghĩ của người khác, lần đầu tiên Tô Xán tới trường mình, cô rất hào hứng đảm nhận vai trò hướng đạo viên.

Hai người đi qua một quán trà sữa trong trường, cái quán không lớn, chỉ có một nửa số chỗ ngồi có khách, Tô Xán đột nhiên rẽ ngoặt vào, bỏ tiền ra mua hai cốc trà sữa, chỉ có đồng một cốc thôi, rất rẻ. Cô gái bán hàng cho vào trân châu đen, với một số loại quả khô mà Tô Xán không gọi tên được, lắc đều, đóng nắp, sau đó đưa cho Tô Xán.

- Hôm nay mình cũng muốn cảm thụ một chút, phải thưởng thức mùi vị của Đh ngoại ngữ qua chi tiết nhỏ như bạn hay nói.

Lâm Lạc Nhiên nhận lấy cốc trà, rơi vào trạng thái hoảng hốt, lúc đó chẳng qua là thấy Đh Thượng Hải quá rộng, cô mới nói một gỡ thể diện cho trường mình thôi, bản thân cô cũng không nhớ nữa, không ngờ Tô Xán lại ghi nhớ trong lòng, hôm nay còn biến thành hành động, lòng ấm áp vừa chua xót, cũng ghen tỵ với Đường Vũ thường xuyên nhận được sự quan tâm này, không biết hạnh phúc nhường nào.

Nữ sinh luôn dễ bị cảm động bởi hành động nho nhỏ như vậy, Lâm Lạc Nhiên không ngoại lệ, nhất là hai người còn có tình cảm vi diệu với nhau.

Hai người trở lại con đường chính, Lâm Lạc Nhiên ít nói hẳn, chuyên tâm uống trà sữa, hai bóng người một trước một sau đi trong sân trường yên tĩnh, Tô Xán nhìn quanh hỏi:

- Ktx của bạn ở đâu?

Lâm Lạc Nhiên chỉ khu nhà màu hồng dưới ánh đèn:

- Đại khái phía kia, trước đây KTX nam và nữ dễ phân biệt lắm, nữ sinh là màu phấn hồng, nam sinh là màu lam, hiện giờ nam sinh thành động vật hiếm có, cho nên toàn là màu phấn hồng.

Tiếp đó Lâm Lạc Nhiên nhận được điện thoại, tựa hồ là bạn cùng phòng cô gọi tới, hỏi cô ở đâu, bao giờ thì về? Lâm Lạc Nhiên trả lời cô đang ở trên đường về rồi.

Tới dưới lầu KTX của Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán đang mút trà sữa phải nhả ống hút ra nhìn, khoảng sân rộng dưới KTX không bật đèn đường, có chừng mười mấy hai mươi người tập trung, giữa sân bày kín nến hình trai tim, ở hai bên đỗ hai cái xe, trong đó có nam tử mặc đồ đua xe ngồi trên mui chiếc xe bên phải, ôm ghi ta trong lòng, xem ra đang ở trọng thái chuẩn bị.

- Không ngờ hôm nay còn được chứng kiến một màn tỏ tình kinh điển như thế, trường bạn lãng mạn thật.

Tô Xán rất hứng thú, ở trường ĐH Thượng Hải sáu bảy tháng rồi mà chưa gặp được cảnh này, nghe kể cũng chẳng thấy, lên mạng thi thoảng lại đọc được đâu đó có cảnh tỏ tình chấn động, cùng đám Lý Hàn tán phét cả tối, nhưng không ai có ý đồ thực hiện, rốt cuộc giờ được chứng kiến một lần, thế này mới uổng một thời sinh viên nhiệt tình.

Trước kia thường là một anh chàng dáng vẻ nghệ sĩ tóc dài, ôm ghi ta hát bản tình ca thôi, còn chàng trai này cao cấp hơn nhiều, không chỉ đốt nến thay đèn, mà bên cạnh sân còn có dàn pháo hoa, đoán chừng cô gái gật đầu một cái sẽ có cảnh tượng pháo đồng loạt châm lửa, phun ra ảnh sáng như thế giới fantasy.

Tô Xán xoa xoa tay, giọng háo hức:

- Anh chàng kia là ai thế? Bạn có nhận ra không?

Lâm Lạc Nhiên quay đầu sang nở nụ cười thần bí với Tô Xán.

Tô Xán không nhìn nhầm, là nụ cười thần bí, trong tích tắc Tô Xán phản ứng lại, ý nghĩ đầu tiên là bị nha đầu này chơi rồi, còn mình bị lọt vào cảnh bốn bề thọ địch.

Lúc này KTX hai bên nhốn nháo, lan can chật kín người xem.

Tiếng đàn ghi-ta tinh tang, nam sinh ngồi trên mui xe đánh đàn hát bài ( từng đóa hoa sóng) của Nhậm Hiền Tề, ca khúc này hiện giờ rất được ưa chuộng, nam sinh kia giọng trầm ấm, xem ra từng khổ công luyện tập, rất chuyên nghiệp:

- Anh muốn em cùng anh nhìn rùa biển bơi trong nước.

Chầm chậm bò lên, bờ đếm từng đợt hoa sóng

Em đừng sợ, em sẽ không bao giờ cô đơn

Anh sẽ luôn ở bên em, làm cho em vui vẻ.

Trong ánh nến bập bùng lãng mạn là một nam sinh, sơ mi đen, quần jean, tay ôm đóa hoa hồng ánh mắt chan chứa thâm tình, danh nhân của ĐH ngoại ngữ, Thi Duệ Cương khoa tiếng Tây Ban Nha.

- Lui ra cho mình nhìn một chút.

Lời ca phối hợp với cảnh tượng đó làm sân tường si măng như có một luồng mây hồng lượn lờ bay lên, nữ sinh hai bên ở lan can chen nhau nhìn xuống không kìm được dùng tay che miệng, như có luồng hơi nóng phun trào, làm nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng ca vui vẻ nhưng thâm tình, một chàng trai tay cầm bó hoa, và cô gái được tỏ tình được hai chiếc ô tô bật đèn pha chiều thẳng vào.

Tô Xán phát hiện ra mình là người dư thừa, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, xung quanh là bóng bối, bóng người thấp thoáng, lúc này hai bóng người đáng lẽ chỉ có chàng trai kia, và Lâm Lạc Nhiên.

Bất kể tình cảm trong lòng lúc này ra sao, Tô Xán thấy mình phải bước sang một bên, vì như hôm nay Lâm Lạc Nhiên đã nói, cô ấy không phải là Đường Vũ, Tô Xán không tư cách can thiệp vào cuộc sống của Lâm Lạc Nhiên, không thể ngăn cản Lâm Lạc Nhiên tìm kiếm hạnh phúc của mình.

Đang định tránh đi thì Lâm Lạc Nhiên quay lại, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi:

- Tô Xán, cậu sợ à?

Sợ cái b … Tô Xán chỉ muốn chửi thật to, trong lòng đang rất không thoải mái, khó lắm mới đưa ra quyết định cao thượng, thấy mình bị sự vĩ đại bao bọc, cảm giác như cao lên mấy chục mét, không ngờ bị con yêu tinh còn tụt xuống. Tiếp đó chỉ cảm thấy bàn tay mềm như không xương đưa ra, nắm lấy bàn tay mình kéo mạnh về phía trước, Lâm Lạc Nhiên cầm trà sữa tay trái, tay phải nắm tay Tô Xán, hai bàn tay tạo thành chữ V hợp lại với nhau.

Tiếng đàn ghi ta ngưng bặt.

Không ai ngờ màn tỏ tình được nhận định lãng mạn nhất, tuyệt đối sẽ đi vào lịch sử trường còn chưa chính thức bắt đầu đã kết thúc trong bi kịch như thế.

Thi Duệ Hoa sững sờ, nụ cười chưa nở ra đã cứng lại, lời định nói trôi đi mất.

Tô Xán có chút thương hại chàng trai phía đối diện, ở loại vấn đề này không có đúng sai, mà với cô gái như Lâm Lạc Nhiên không phải là vấn đề, vì cô gái này là yêu tinh, sinh ra để trêu ghẹo người khác, chuyên đặt người ta vào tình huống sống sở chết dở.

Người cầm hoa đứng ngây ra đó, tay cầm bó hoa từ từ buông thõng xuống, đoán chừng đây là cảnh thê thảm nhất trong đời Thi Duệ Cương, mắt hắn vẫn nhìn Lâm Lạc Nhiên, nhìn bàn tay đang nắm tay chàng trai khác.

Tiếp đó Thi Duệ Cương nhếch môi cười cay đắng, cho dù vẻ mặt thê thảm của hắn nhưng ở trên khuôn mặt tuấn dật đó cũng khiến thiếu nữ đa sầu đa cảm xung quanh đau lòng thay hắn, hắn đưa bó hoa cho người bạn ở bên cạnh, tự nhiên tiêu sái.

Tô Xán không muốn kích thích chàng trai đó thêm, nhanh chóng kéo tay Lâm Lạc Nhiên chạy đi, rời khỏi khu KTX, biến mất trong bóng tối, vứt hết tiếng xôn xao và lời bàn luận ở sau đầu.

Không biết là chạy tới nơi nào, chỉ thấy bên cạnh có cây có nước, cũng không còn ai nhìn họ nữa, Tô Xán dừng lại, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc.

Lâm Lạc Nhiên cũng mướt mồ hôi, nhưng ôm bụng cười:

- Thật kích thích, cảm giác giống như lần đầu tiên chơi Resident Evil ấy.

Tô Xán bị làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, anh chàng kia thật quá thê thảm, cuối cùng trong lòng cô gái này chỉ giống trò mua vui kích thích.

- Rốt cuộc chuyện này là sao, ngay từ đầu bạn có dự mưu rồi, đừng nói là không biết.

Lâm Lạc Nhiên làm vẻ yếu ớt nói:

- Tôi cũng không biết anh ta lại làm chuyện này, trước đó bạn trong phòng tôi chỉ ám thị hôm nay anh ta có thể có hành động, cho nên lòng sợ lắm, gọi cậu tới áp trận... Đừng giận mà, tôi cho cậu nắm tay miễn phí còn gì.

- Thực ra... Thực ra anh ta không tệ, con người rất sái thoát, hẳn hợp với tính bạn.

Tô Xán không nhìn mặt Lâm Lạc Nhiên, quay đầu sang một bên, nói một câu tuyệt đối trái lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio