Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy trời vẫn còn âm u, nhưng mưa thì đã tạnh hẳn, không khí thêm tươi mát, cây cối qua một đêm được tưới tắm trở nên xanh mướt, từng làn gió nhẹ mơn man thổi qua, làm giọt nước long lanh còn sót trên những phiến lá rơi xuống người, mát lạnh, thoải mái.
Tô Xán xách túi nilong lớn nhỏ đứng ở cửa tiểu khu chờ đợi, nhìn về phía đường đối diện, chẳng mấy chốc thấy bóng hình quen thuộc, nhưng sự xuất hiện cô gái đó vẫn khiến y choáng ngợp.
Con đường nhựa đen đen, vạch kẻ đường trăng trắng, bên hè người đổ ra đường sau cơn mưa, cảnh tượng huyên náo nhộn nhịp, nhưng người con gái mặc váy xám tay cầm ô đen đó như tự tạo ra không gian cô đọng vắng lặng tách bạch hẳn với xung quanh.
Một tay giữ ô, một tay giữ mép váy, cô gái không quan tâm xung quanh, chỉ chìm vào thế giới riêng mình, nhảy những bước nho nhỏ tránh vũng nước đọng lại ở trên đường, tươi vui, kiều diễm, mềm mại và ngọt ngào, vô vàn từ ngữ sinh ra như để miêu tả cảnh đẹp trước mắt đó, làm người ta không uống rượu cảm giác đã say.
Người con gái đó đi tới trước mặt Tô Xán, gò má hây hây đỏ, đôi mắt sáng ngời như sóng nước, thu cái ô lại, đưa tay đánh khẽ y, giọng hờn dỗi như mèo kêu:
- Này, còn nhìn cái gì nữa?
Từ lúc cô qua đường tới giờ, Tô Xán cứ nhìn cô không chớp, làm tim cô đập cứ tăng dần lên.
Phong cách ăn mặc của Đường Vũ xưa là đáng yêu mà không ngây thơ, nghiêm túc không khô khan, dù kiểu nào chăng nữa thì cô cũng không bao giờ mặc chiếc váy ngắn thế này, huống hồ đối diện với Tô Xán. Lúc này Tô Xán mới giật mình nhận ra, Đường Vũ dần dần thay đổi cách ăn mặc rồi, tại thời gian qua mình bận rộn không quá chú ý, bắt đầu từ lúc nào dần chuyển biến từ đơn giản đáng yêu sang phong cách nữ tính quyến rũ, từ thiếu nữ đã thành tiểu thiếu phụ đầy phong tình, vóc dáng ngày càng mang mùi vị kinh tâm động phách rồi.
Một giọt nước từ trên ô lăn xuống, rơi “tõm” vào vũng nước nhỏ dưới chân, trong khoảnh khắc ấy, Tô Xán nảy sinh suy nghĩ Đường Vũ thực sự là cô gái làm từ nước, có thể lạnh lùng như băng, có thể hờ hững như sương, cũng có thể ôn nhu như nước. Cô gái ấy là của mình, chỉ của một mình mình, Tô Xán mắt ngây ngất nhìn Đường Vũ, ngâm:
- Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương. Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương.
- Thật là chua.
Đường Vũ chun mũi, lườm Tô Xán một cái, má đỏ rực như hoa đào, nhìn Tô Xán xách mấy cái túi ni lông, hiển nhiên muốn di chuyển chủ đề, vì cái cổ trắng nõn cũng đã nhuộm hồng:
- Đây là cái gì thế?
- Cha mẹ anh hôm nay không có nhà, buổi tối mới về cơ, cho nên từ giờ tới buổi chiều là tuần trăng mật của chúng ta. Vừa rồi anh tranh thủ lúc em xuất phát từ nhà chạy ra siêu thị mua ít đồ ăn, buổi trưa nấu cơm, còn có ít đồ ăn vặt và DVD, có phim ma mà em đặc biệt thích xem đấy.
Đường Vũ hiển nhiên đã qua quen với cái mồm không nắp của Tô Xán, có điều nghe tới tuần trăng mật vẫn hơi đỏ mặt, ừm một tiếng nhỏ.
Tô Xán chuyển túi nilong qua một bên tay, tay kia để trống, đưa ra với Đường Vũ:
- Đưa tay cho anh.
- Đừng...
Đường Vũ hơi do dự, ở trong trường bọn họ có thể tay trong tay đi khắp nơi, nhưng nơi này là tiểu khu nhà Tô Xán, là con gái có chuyện phải kiêng kỵ, không muốn bị người ta đàm tiếu tùy tiện gì đó, đến tai cha mẹ Tô Xán không hay.
- Tùy em...
Tô Xán xua tay, xoay người vào tiểu khu trước:
Đường Vũ hơi ngây người, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Xán, từ giận dỗi thành hơi hận, tiếp đó đành cắn môi sau đó đi tới.
Tô Xán cảm thấy bàn tay mềm mại của Đường Vũ nắm lấy tay phải mình, hơi mát mát, rất dễ chịu. Tô Xán bóp lấy bàn tay đó, Đường Vũ hơi đau, Tô Xán thường thế, ôm hoặc nắm tay cô rất chặt, nhưng cô không rụt tay lại, không biết Tô Xán lại sinh ra ý nghĩa biến thái nào.
Trên đường nắm tay Tô Xán bước đi, khoảng cách chỉ chừng hơn trăm mét thôi, thường ngày đi qua mà không nghĩ gì đã hết, hôm nay Đường Vũ thấy nó dài dằng dặc đi mãi mà không tới.
Một bà thím sống ở tầng thứ tư đạp xe ra chợ mua rau trở về, từ xa nhìn chằm chằm vào hai người, tới gần bọn họ phanh lại đứng nhìn. Vài người phụ nữ đi ra sân quét nước đọng, mấy kỹ sư già về hưu kiểm tra lại hoa cỏ sau cơn mưa cũng dừng tay. Tô Xán vui vẻ vẫy tay chào bọn họ, trong khi Đường Vũ mặt đỏ rực, hơi cúi đầu, tiếng chào rất nhỏ.
Đợi hai người trẻ tuổi đi một quãng, đám người trung niên này mới tụ lại bàn luận:
- Bạn gái của Tiểu Tô đấy sao, xinh đẹp thật, lại còn lễ phép, nhìn là biết con nhà gia giáo, Lão Tô thật có phúc.
- Vậy mà một dạo còn có tin đồn Lão Tô nhìn trúng cô bé Thì Nhuế nhà lão Ngô cơ, lúc đó tôi cũng thấy hai đứa đó đẹp đôi, bây giờ mới thấy ài... Lát nữa về nhất định phải hỏi Tằng Kha, có con dâu đẹp thế này mà chưa bao giờ kể.
Trời vừa tạnh mưa, đám Triệu Hâm, Dương Chiêu cùng mấy người bạn khác rủ nhau đi chơi, bức xuống cầu thang, qua ngã rẽ, đang ầm ĩ bàn tán xem đi đâu thì thấy Tô Xán nắm tay Đường Vũ, mặt chấn động vì cách ăn mặc trang điểm của Đường Vũ không chút che dấu, mấy chàng trai đang hút thuốc còn ân hận, sao vừa rồi lại to mồm như thế, sớm biết vậy làm vẻ sầu đời tang thương một chút sẽ thu hút hơn.
- Chào, định đi chơi hả?
Tô Xán vẫy tay với đám Dương Chiêu:
- À, ừ.... Hai người chơi vui vẻ.
Đám Dương Chiêu đột nhiên hơi lúng túng, đại khái đối diện với cô gái như Đường Vũ, khó chàng trai bình thường nào lại có thể bình thường được.
Đợi hai người họ đi qua, đám con trai mới ngoáy đầu lại nhìn, Dương Chiêu trước kia cũng học Nhị Thập Thất Trung, nhiều lần nhìn thấy Đường Vũ rồi, luôn là hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn, áo trắng quần jean và tóc đuôi ngựa, có thể nói là kín đáo bảo thủ hơn nhiều nữ sinh bình thường, vậy mà thoáng một năm không gặp, bây giờ thành tiểu thiếu phụ hớp hồn người, mắt liếc đường nét cặp mông lẳn của Đường Vũ ẩn mỗi bước chân mà nuốt nước bọt:
- Chắc chắn là ăn rồi.
Tuy là câu không đầu không cuối, nhưng đám con trai khác đều hiểu:
- Nói thừa, nếu chưa ăn thì nó có bệnh.
- Ra quán game ngồi đi.
Cả đám vốn rủ nhau đi tán gái, nhưng nhìn thấy Đường Vũ, đi gặp cô gái khác thấy vô vị.
Hôm nay Tô Xán mới thấy vẻ mặt của những nam nữ trung niên mình vẫn chào là chú dì lại có thể phong phú như thế, bọn họ đa phần là người đã nghỉ hưu, cuộc sống buồn tẻ, binh thường cúi đầu ngẩng đầu thấy nhau, chào hỏi chỉ là thông lệ, chả mấy người chú ý. Nhưng hôm nay mặt ai nấy sống động hẳn, chủ động chào Tô Xán, thấy Đường Vũ mặt đỏ lựng bẽn lẽn như dâu mới về nhà, đều là người từng trải, không ai làm khó cô, nhưng nói với Tô Xán những câu đầy ẩn ý.
Đường Vũ luôn được gán với biệt danh lạnh giá xa cách, hôm nay như mặt trời nhỏ đem tới sức sống cho cái tiểu khu vắng lặng này, tạm thời phá vỡ cuộc sống vô vị.
Vào được nhà, đặt đồ xuống, Đường Vũ thở nhẹ người, như trút được gánh nặng ngàn cân, lần trước gặp mẹ Tô Xán còn có bạn bè hai phòng yểm hộ, giúp phân tán chú ý, lần này thành tiêu điểm, căng thẳng hết sức.
Tô Xán rót cho Đường Vũ một cốc nước:
- Dần dần sẽ quen thôi.
Đường Vũ uống một hơi hết cốc nước, đưa mắt hỏi:
- Em có thể hiểu lúc anh gặp mẹ em thế nào rồi.
- Em sẽ không bao giờ hiểu được đâu.
Tô Xán cũng không sợ bêu xấu mình:
- Cái lần nắm tay em chạy về bị mẹ em bắt gặp ấy, nhìn thấy mẹ em, anh chỉ muốn vứt cặp mà chạy thôi.
() bài thơ trích từ trong Kinh Thi – Quốc Phong – Trịnh Phong – “Dã hữu mạn thảo”
“Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề. Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương. Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.”
(Cỏ dại nơi đất hoang bát ngát, sương đọng trên chiếc lá rơi. Có một thiếu nữ mi thanh mục tú dáng dấp uyển chuyển. Bất chợt trông thấy nàng, rất hợp lòng ta. Cỏ dại nơi đất hoang xanh biếc mênh mông, sương ẩm trên lá. Có một thiếu nữ mi thanh mục tú yều kiều biết bao. Bất chợt trông thấy nhau, đẹp lòng cả hai.)
Bản tạm dịch có tham khảo bản văn giải thích ca từ bên baidu.
Bài thơ được viết vào sáng sớm, cây cỏ còn chưa khô, nơi thôn dã có một đôi tình nhân, vì tình ý vui mừng mà hát lên.
Chú thích lấy từ facebook.
Đường Vũ