Dạ Vị Ương nhất thời ngây ngẩn, thật sự không nghĩ tới hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu Bắc Thần Diêu Quang lập tức xoay người ly khai.
“Người này đúng là chẳng thể hiểu nổi.” Hắn rên một tiếng, đưa tay sờ đầu đã không còn thú nhĩ, rồi liếc nhìn về phía cánh cửa.
Hắn tưởng rằng Bắc Thần Diêu Quang ít nhiều cũng sẽ nói, “Thực xin lỗi” hoặc là làm ra hành động giải thích kỳ quái nào đó, kết quả thế nhưng tức giận bỏ đi?
Quả nhiên là đế vương tính cách thất thường, tình tình ái ái gì đó không thể xem là thật, Dạ Vị Ương ngược lại phát hiện chính mình có chút không thoải mái, là bởi vì sự thật quá mức chênh lệch với tưởng tượng?
Ais, Dạ Vị Ương a Dạ Vị Ương, ngươi không thoải mái cái gì, vốn đã không tính toán tin tưởng cảm tình mạc danh kỳ diệu Bắc Thần Diêu Quang đối với hắn, chẳng qua loại khó chịu này vẫn mãnh liệt như vậy.
Lời nói lúc trước nghe thật tốt, cái gì cuộc đời này chỉ yêu một người, cái gì cùng ngươi chung hưởng thiên hạ, hắn cư nhiên lại coi là thật?
Tối hôm qua bị gây sức ép đến thảm, hôm nay tỉnh lại không nhìn thấy Bắc Thần Diêu Quang bên cạnh, hắn liền minh bạch nam nhân biến đổi vô thường kia có thể đã chán ngấy hắn.
Cùng Bắc Thần Diêu Quang sinh khí, bất quá là do trong tiềm thức hắn quá đề cao vị trí bản thân trong lòng đối phương, đừng ngu ngốc Dạ Vị Ương, rối rắm suy nghĩ Bắc Thần Diêu Quang đối với hắn là hư tình hay giả ý, còn không bằng yên tĩnh ngẫm lại biện pháp như thế nào rời đi.
Thời điểm Dạ Vị Ương đang nghĩ ngợi, Bắc Thần Diêu Quang đi vào phòng, nguyên bản không muốn để ý tên bệnh thần kinh này, thế nhưng nhìn đến thanh kiếm trong tay đối phương Dạ Vị Ương thoáng sửng sốt.
Mắt thấy Bắc Thần Diêu Quang sắc mặt lạnh lùng hướng chính mình đi tới, hồ ly cả kinh liên tục lui về phía sau: “Ngươi muốn làm gì?”
Hiện tại không bóp chết, mà thay đổi thành đâm chết?
Đem người ngoạn xong rồi giết, Bắc Thần Diêu Quang quả nhiên là đại biến thái…
Dạ Vị Ương hận đến nghiến răng, lúc chuẩn bị xuất đuôi ra cùng Bắc Thần Diêu Quang liều mạng, người nọ chợt rút kiếm đưa cho hắn: “Cầm.”
Kiếm ở trong tay mình dù sao cũng yên tâm hơn trong tay Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương không nói hai lời liền cầm lấy kiếm, hắn thật sự không muốn bị đâm chết: “Làm gì?”
“Hồ ly, ngươi muốn đâm thì đâm đi.” Bước đến trước người Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang trên mặt mang theo tiếu dung.
Thoạt nhìn hoàn toàn không giống đùa giỡn, nam nhân chỉ vai mình, lại chỉ bụng: “Chỗ nào cũng được, trực tiếp đâm chết ta cũng không vấn đề.”
“Ngươi điên rồi?!” Không đúng, người này đâu có lúc nào bình thường.
Dạ Vị Ương nắm kiếm trong tay, hắn nhìn mũi kiếm lóe lên hàn quang sắc bén, đây không phải đồ chơi của hài tử, mà là thanh kiếm thật có thể giết chết con người.
Vừa rồi Bắc Thần Diêu Quang đi ra ngoài chính là vì thanh kiếm này, sau đó cho hắn đâm? Dạ Vị Ương phát hiện não trong đầu mình không đủ dùng, hoàn toàn không có biện pháp đuổi kịp lối suy nghĩ phi bình thường của Bắc Thần Diêu Quang.
“Ta giết ngươi làm gì, ta nếu muốn giết ngươi, lúc ở Mân thành đã sớm động thủ, còn có thể đợi đến bây giờ?”
“Ở Mân thành ngươi không giết ta vì có nhiều suy tính, điểm này ta biết. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, mặc kệ là đâm ta một kiếm hay giết ta, ta đều không thương tổn ngươi, cũng không bởi vì vậy khiến Bắc Thần quốc tiến công Thiên quốc, bỏ đi hết thảy nhân tố trong ngoài, tùy ngươi thích, chỉ cần để ngươi giải hận.”
Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên thân thủ cầm lấy mũi kiếm, mũi kiếm sắc bén liền cắt vào tay nam nhân, máu đỏ tươi từ trong khe hở chảy ra, tí tách rơi xuống mặt đất.
“Nếu ngươi không muốn ô uế tay mình, vậy thế này được không?” Khóe miệng Bắc Thần Diêu Quang tràn ra ý cười ôn nhu.
Dạ Vị Ương chưa kịp phản ứng liền cảm thấy kiếm trong tay bị một lực đạo kéo về phía trước, hắn bản năng dùng sức nắm lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Trường kiếm kia đã đâm vào thân thể Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương bị một màn bất ngờ này dọa sợ, hắn ngay cả con gà cũng chưa từng giết, huống chi dùng kiếm đâm người bị thương, mà người này còn là Bắc Thần Diêu Quang.
“Hết giận chưa, Vị Ương?” Bắc Thần Diêu Quang tựa hồ chẳng mảy may để ý vết thương trên người, đưa tay chạm vào nam nhân đang ngốc lăng trước mặt.
“Ngươi đừng động, đừng nhúc nhích!” Dạ Vị Ương vội vàng tiến lên nâng nam nhân sắp ngã xuống, cũng bất chấp người này dùng bàn tay đầy máu phủ lên má mình, la lớn: “Người đâu! Mau tới a!” Nhìn thấy bộ dáng hồ ly thất kinh, ý cười trong mắt Bắc Thần Diêu Quang càng đậm, hắn nhẹ nhàng vỗ hai má Dạ Vị Ương, hỏi: “Hết giận không, nếu chưa đủ lại đâm thêm mấy kiếm nữa.”
“Ngươi bị điên à! Kẻ điên! Đại biến thái! Sao ngươi có thể dùng kiếm đâm chính mình?!” Thấy Bắc Thần Diêu Quang muốn nói, Dạ Vị Ương trực tiếp che miệng đối phương lại, “Không có khí lực thì đừng nói chuyện!”
Nghe được tiếng hét đám người Bắc Thần quốc cuống quít chạy vào, kỳ quái chính là không ai để ý đến thanh kiếm nằm trong tay Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang vẫn gắt gao nắm tay hắn, cho dù hôn mê cũng chưa từng buông ra.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
“Hoàng huynh ta thời điểm ra ngoài lấy kiếm từng nói với ta, nếu hắn chết sẽ để ta thay hắn xử lý triều chính, hắn còn nói bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được động đến một sợi tóc của ngươi, bằng không hắn xuống địa ngục cũng hiện về làm cho chúng ta chết không tử tế.”
Bắc Thần Nguyệt nói xong liền khóc lên, nàng phẫn hận trừng mắt nhìn Dạ Vị Ương đang ngồi bên giường: “Hoàng huynh nhiều năm qua chưa từng bị thương nặng như vậy, Dạ Vị Ương, ngươi thật sự là hồ ly tinh trời sinh.” (=]])
Dạ Vị Ương cảm thấy có chút ủy khuất, đâu phải hắn muốn đâm Bắc Thần Diêu Quang a, nhưng nhìn Bắc Thần Nguyệt khóc thúc thích hắn không dám lên tiếng, nghiêng đầu nhìn tên đại biến thái nào đó vết thương đã được băng bó hảo đang nằm trên giường mê man ngủ, trong lúc ngủ đều gắt gao nắm tay hắn không buông.
Trong nháy mắt Dạ Vị Ương có một loại trực giác, Bắc Thần Diêu Quang cả đời này sẽ quấn lấy hắn.
“Lưu Bá Hề hay Tịch Thiên Thương gì đó, có tốt như hoàng huynh ta không? Lòng ngươi làm bằng đá hay sắt, hắn ngay cả mạng cũng cho ngươi, ngươi vì sao không đối tốt với hắn một chút?” Bắc Thần Nguyệt quát, “Ngươi sao không nói chuyện a!” �
“Ta…”
“Ta cái gì mà ta, dù thế nào hoàng huynh ta biến thành như vậy đều là do ngươi hại, ngươi phải hảo hảo chiếu cố hắn.” Bắc Thần Nguyệt hừ một tiếng trừng Dạ Vị Ương, “Biết chưa?”
“Đã biết.” Dạ Vị Ương chột dạ nói. Nhìn Bắc Thần Nguyệt vội vàng đi ra cửa xem dược sắc thế nào, Dạ Vị Ương bất đắc dĩ thở dài, oán hận nhìn Bắc Thần Diêu Quang sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
“Ngươi thiếu chút nữa bóp chết ta, sau đó lại bắt ta giết ngươi để xin lỗi? Có loại xin lỗi nào khủng bố dọa người như vậy không? Ta xem ngươi không phải muốn đâm chết chính mình, căn bản là muốn hù chết ta.”
Dạ Vị Ương thử rút bàn tay bị nắm ra, Bắc Thần Diêu Quang liền giống như cái kìm chặt chẽ khóa tay hắn không tha, liên tục làm hai ba lần Dạ Vị Ương đành bỏ cuộc, nếu để miệng vết thương nứt ra sẽ không tốt.
“Rõ ràng đâu phải ta sai, bây giờ lại giống như ta là kẻ đầu sỏ gây chuyện, có oan ức cho ta quá không? Bắc Thần Diêu Quang, người nếu muốn dùng khổ nhục kế để ta nhận thức ngươi…” Dạ Vị Ương hơi mím môi, nhìn tay hắn bị nam nhân nắm loang lổ máu, nhẹ giọng nỉ non nói: Ngươi thành công.
“Ais, bị ngươi dọa đến mức suýt tý nữa lòi cả đuôi.”
Sâu kín thở dài, thời điểm Dạ Vị Ương giương mắt xem Bắc Thần Diêu Quang, nam nhân vừa rồi rõ ràng vẫn còn mê man không biết từ khi nào đã tỉnh, mở to đôi mắt hẹp dài thâm thúy lẳng lặng nhìn hắn.
Lời nói khi nãy đều bị người này nghe hết rồi? Tên đại biến thái giảo hoạt, tỉnh lại cũng không hô một tiếng, hoàn toàn không giống người thường mà.
“Ta đi kêu người.” Đối mặt như vậy không hiểu vì sao cảm thấy xấu hổ, Dạ Vị Ương đứng dậy chuẩn bị đi gọi Bắc Thần Nguyệt, tay liền bị Bắc Thần Diêu Quang kéo lại, sợ đụng đến vết thương nam nhân, Da Vị Ương chỉ có thể ngồi xuống, “Ngươi trước buông ra, ta đi tìm thái y vào.”
“Chớ đi.”
Bắc Thần Diêu Quang ánh mắt kiên định bắt Dạ Vị Ương ngồi yên, hắn liền hiểu được, tên đại biến thái này kiếp trước là đầu trâu, cứng đầu đến đáng sợ.
“Còn sinh khí không?” Nhẹ nhàng nắm tay hồ ly, Bắc Thần Diêu Quang dùng má cọ xát mu bàn tay Dạ Vị Ương, trên mặt hiện lên nét thỏa mãn khiến Dạ Vị Ương thoáng hoang mang.
Nam nhân này đứng trên đỉnh kim tự tháp nắm giữ quyền thế, nhưng vẫn có chỗ giống thường nhân.
“Ta nào dám sinh khí, tái sinh khí ngươi lại đem bản thân đâm thêm mấy lỗ? Ngươi không sợ kiếm kia lấy mạng ngươi sao?” Nghĩ tới lời nói vừa rồi của Bắc Thần Diêu Quang, trong lòng Dạ Vị Ương một trận chua xót, người này tính toán lưu lại di ngôn sau đó chờ hắn đâm chết?
Hoàn hảo chính là, hắn tính tình cường liệt nhưng lòng làm bằng bún, nếu không Bắc Thần Diêu Quang giờ này khẳng định đã chết.
“Ngươi sẽ không.”
“Sao ngươi dám chắc chắn như vậy?” Còn đem mạng ra cược.
Bắc Thần Diêu Quang cười hôn lên ngón tay Dạ Vị Ương: “Bởi vì ngươi là một con hồ ly mạnh miệng mềm lòng chọc người ta yêu.”
Hết chương thứ bốn mươi chín