Chương thứ chín – Ba người []
…
Đến buổi chiều, ba người cùng nằm chung một giường trong phòng, đại hồ ly được hai nam nhân ôm ở giữa.
“Ta chung quy cảm thấy đại hồ ly này có chuyện gạt chúng ta.” Một tay chống cằm, Lưu Bá Hề nhìn đại hồ ly bên cạnh ngủ o o.
Miệng hơi hé ra, đại hồ ly dường như đang nằm mơ ngẫu nhiên phát ra vài tiếng lầm bầm không rõ, cái đuôi quấn lấy hai chân hắn, ngủ thật sâu.
“Tính tình đại hồ ly này không phải ngươi không biết, nếu ép hắn, hắn khẳng định sẽ không nguyện ý nói ra, nhưng Dạ Vị Ương chẳng phải kẻ ngốc, hắn không nói tự nhiên có đạo lý của hắn, chờ đến khi hắn muốn nói cho chúng ta biết, tự động sẽ nói thôi.”
Tịch Thiên Thương cũng không quá lo lắng, hai tay gối lên đầu bắt chéo chân, hắn liếc nhìn Lưu Bá Hề, thấy người này nằm xuống liền nhìn chằm chằm đại hồ ly, liền trêu chọc.
“Lưu Bá Hề a Lưu Bá Hề, cùng ngươi nhận thức nhiều năm như thế lại không biết ngươi có một mặt hoa si như vậy a, thành thật khai báo, có phải ngay từ đầu ngươi đã coi trọng đại hồ ly rồi không?”
“Đúng thì thế nào, không nói với ngươi, ngủ đi.” Phất tay tắt đèn trong phòng, Lưu Bá Hề nằm xuống.
Trước xê dịch, ở trên mặt đại hồ ly hôn một cái, sau đó đưa tay nhu nhu đôi thú nhĩ của Dạ Vị Ương.
Đại hồ ly tựa hồ cảm giác được phần ôn nhu nhàn nhạt này, ân ân hai tiếng liền hướng về phía Lưu Bá Hề. Hai chân trước giao triền lẫn nhau, đầu tựa lên vai Lưu Bá Hề, mấy cái đuôi bò lên thắt lưng nam nhân.
Tịch Thiên Thương bên cạnh bị vắng vẻ khẽ hừ một tiếng, hai tay ôm trước ngực rầu rĩ không vui nhắm hai mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Đột nhiên cảm giác như có vật lông xù nào đó quấn lên người mình, Tịch Thiên Thương mở mắt, nương theo ánh trăng nhìn thấy hai cái đuôi khác của Dạ Vị Ương đang bò lên đùi và cổ tay hắn.
Trên mặt vốn đang ấm ức, rất nhanh liền toát ra biểu tình vui sướng, sờ cái đuôi quấn trên tay mình, Tịch Thiên Thương khẽ nói: “Coi như hồ ly ngươi còn chút lương tâm.”
Dạ Vị Ương cảm thấy chính mình đã lâu không có ngủ thoải mái cùng thỏa mãn như vậy, mấy tháng nay mặc dù luôn mệt mỏi và buồn ngủ, chính là sau khi tỉnh dậy liền buồn bã ỉu xìu, không có khí lực.
Không giống như hôm nay, mắt vừa hé ra khe hở, Dạ Vị Ương cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân tựa như mặt trời mới mọc tràn ngập sức sống.
“Ai nha” Duỗi thẳng hai tay hai chân cùng thắt lưng, Dạ Vị Ương theo bản năng nhìn sang bên cạnh.
Hắn có thói quen khi ngủ phải ôm thứ gì đó, chính là hôm nay hắn tựa hồ không phải ôm đuôi chính mình.
Đại hồ ly mắt còn chưa mở liền duỗi tay hướng vật nóng hầm hập ở ngay bên cạnh sờ tới sờ lui.
Ngô, cái mũi, đôi mắt, còn có môi… Là người?
“Vị Ương, sáng sớm còn chưa mặc quần áo liền yêu thương sờ mó ta như vậy, ngươi muốn làm gì a?” Thanh âm có chút quen tai kèm theo tiếng cười khoái trá.
Cảm giác có người dùng tay nhéo thắt lưng hắn. Dạ Vị Ương mãnh liệt mở mắt.
Nhìn nam nhân xuất hiện trước mắt mình, hắn dùng lực xoa mắt, sau khi hoàn toàn thấy rõ liền chỉ vào đối phương hô: “Ngươi, ngươi như thế nào ngủ chung với ta?”
Người hắn vừa ôm cư nhiên là Tịch Thiên Thương!
“Ngươi không ngủ với ta thì ngủ với ai?” Tịch Thiên Thương vẻ mặt xấu xa cao thấp đánh giá Dạ Vị Ương, một bên giống như phẩm giám, sách sách nói: “Hồ ly, vừa dài vừa béo a, xem cái bụng nhỏ của ngươi kìa.”
“Bụng?” Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn, mặt nhất thời đỏ lên, hắn phát hiện trên người quần áo gì đó đều không có mặc.
Nhưng sau đó hắn chợt sửng sốt, bụng nguyên bản bằng phẳng hiện tại hơi gồ lên, giống như bộ dáng sau khi ăn cơm, thế nhưng ngày hôm qua hắn đã ăn gì đâu.
Đúng rồi, hôm qua hắn không phải ngồi xe ngựa cùng Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương đi Ngọc Hành sơn sao, như thế nào đảo mắt liền ngủ trên giường?
“Phát ngốc gì a?” Trên người được khoác lên tấm chăn ấm áp, phía sau bị người khẩn cấp ôm lấy.
“Bá Hề?” Dạ Vị Ương quay đầu kinh ngạc nhìn Lưu Bá Hề ở ngay sau lưng hắn.
Buổi sáng phi thường náo nhiệt này với Dạ Vị Ương mà nói, thật sự cần chút thời gian để thích ứng a.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Bất chấp tất cả, Dạ Vị Ương nhanh chóng đem Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương đuổi ra ngoài, sáng sớm không mặc quần áo cùng hai nam nhân ở trên giường lăn lộn còn ra thể thống gì.
Vội vàng thay quần áo, Dạ Vị Ương cũng gấp ra ngoài, hắn cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng mình, thật là kỳ quái, ngày hôm qua vẫn còn bình thường,như thế nào hôm nay lại có biến hóa.
Hơn nữa còn rõ ràng hơn trước kia, hắn hôm nay tinh thần đặc biệt tốt, cảm giác xuất môn chạy ba nghìn thước cũng không thở dốc.
“Vị Ương, ra ngoài ăn điểm tâm.” Bên ngoài có người khẽ gõ cửa.
Thanh âm trong trẻo này Dạ Vị Ương vừa nghe liền biết đó là Tịch Thiên Lâu, hắn vội vàng sửa sang quần áo sau đó chạy ra mở cửa: “Sư phụ, sớm.”
“Còn sớm đâu, mặt trời đều lên cao.” Cười khẽ, Tịch Thiên Lâu đi vào phòng, “Đóng cửa lại đi.”
“Sáng hôm nay Bá Hề bọn họ có nói với ta, ngày hôm qua ta đột nhiên biến thành hồ ly rồi ngủ bất tỉnh, sư phụ không cần lo lắng, ta hiện tại rất có tinh thần, không có sinh bệnh.”
“Thật sự?” Tịch Thiên Lâu xoay người nhìn Dạ Vị Ương đang nóng lòng giải thích, gặp đối phương trong mắt hiện lên tia dị sắc, Tịch Thiên Lâu khóe miệng khẽ nhếch.
“Bá Hề cùng Thiên nhi vì quá thích ngươi, nên bình thường đối với sự vật mất đi sự mẫn cảm, hai tiểu tử này cũng thật là lơi lỏng, ngay cả ngươi có dị dạng cũng không phát hiện.”
Tịch Thiên Lâu nhìn Dạ Vị Ương bất an trước mặt: “Hôm qua ta hỏi Bá Hề, có một thái y đang ở trong phủ ngươi, hẳn là ngươi đã biết thân thể mình đã có biến hóa gì.”
“Sư phụ, ta không cố ý gạt bọn họ, chính là việc này thật sự quá mức không thể tưởng tượng.” Biết chuyện mình có đứa nhỏ đã bị Tịch Thiên Lâu nhìn ra, Dạ Vị Ương ngược lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao bắt hắn chủ động nói còn không bằng người khác tự cảm nhận.
“Nam tử mang thai từ xưa đến nay đúng là lần đầu tiên, bất quá ngươi không phải thường nhân, không tất yếu phải dùng khuôn mẫu để trói buộc mình.” Tịch Thiên Lâu ngồi xuống, vỗ nhẹ ghế bên cạnh: “Lại đây, ta giúp ngươi nhìn xem.”
Dạ Vị Ương vội chạy qua ngồi xuống, Tịch Thiên Lâu đầu tiên cấp Dạ Vị Ương bắt mạch, sau đó nhẹ nhàng ấn bụng Dạ Vị Ương.
“”Sư phụ, có vấn đề gì không?” Tuy nói Dạ Vị Ương cảm thấy hiện tại hắn không sinh bệnh, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Không vấn đề, mạch tượng vững vàng, ngươi trước mắt đại khái giống như nữ tử mang thai ba tháng.”
“Trong khoảng thời gian này, ta ở trên núi ta cũng tìm được một ít sách về cửu vĩ hồ, cửu vĩ hồ lịch đại đơn truyền, vô luận nam nữ đều có thể thụ thai, ta còn đoán ngươi có thể hay không cũng có đứa nhỏ, không nghĩ tới thật sự là hoài thai.”
Ánh mắt Dạ Vị Ương nhất thời sáng lên, hắn rốt cuộc cũng nghe được tin tức về cửu vĩ hồ hoài oa oa.
Hắn kích động bắt lấy tay Tịch Thiên Lâu: “Sư phụ, ta đây…”
“Suỵt.” Tịch Thiên Lâu kéo Dạ Vị Ương đứng lên.
Lưu Bá Hề ở ngoài cửa hô: “Sư phụ, Vị Ương, ăn cơm.”
“Lát nữa chúng ta chậm rãi nói chuyện.” Tịch Thiên Lâu nói.
Năm người nhất tề ngồi ăn cơm dưới bóng cây, Dạ Vị Ương cảm thấy chính mình đã lâu không có cùng người khác dùng bữa náo nhiệt như vậy, nghe mọi người bên cạnh trò chuyện, hắn cũng cười theo.
Vừa ăn cơm, Dạ Vị Ương trong lòng bắt đầu vẽ nên một tương lai tốt đẹp, đáng tiếc cửu vĩ hồ chỉ có thể sinh một đứa, bằng không hắn sẽ sinh thật nhiều oa oa, đến lúc đó mọi người cùng nhiệt nhiệt nháo nháo, thật tốt a.
Này chính là nguyện vọng từ nhỏ của Dạ Vị Ương, kiếp trước giấc mộng không thể hoàn thành, hiện tại chung quy đã tìm được chút đầu mối.
Ăn cơm xong, Tịch Thiên Lâu giao cho Tịch Thiên Thương bọn họ dọn dẹp, chính mình mang theo Dạ Vị Ương đến trên núi tản bộ.
“Buồn ngủ, mệt mỏi, là bởi vì một phần lực lượng trong thân thể ngươi bị đứa nhỏ hấp thu, khiến thân thể ngươi trở nên suy yếu.”
Tịch Thiên Lâu và Dạ Vị Ương đi dưới hàng cây, hắn nhìn người trẻ tuổi bên cạnh giống như học trò ngoan ngoan nghiêm túc lắng nghe liền giơ khóe miệng, hỏi: “Vị Ương, ngươi có biết cửu vĩ hồ hoài thai cần điều kiện đặc biệt gì không?”
Dạ Vị Ương lắc đầu: “Sư phụ, ta nói ngươi đừng cười ta, ta ngay cả chính mình như thế nào mang thai cũng không biết. Lúc trước Thiếu Điển bắt mạch nói ta có hỉ, ta cũng không dám tin lời hắn nói, cũng chưa từng nghĩ có một ngày ta sẽ mang hài tử của chính mình.”
“Nói như vậy, ngươi không biết cha đứa nhỏ là ai?”
Nghe Tịch Thiên Lâu hỏi như thế, Dạ Vị Ương liền khẳng định hắn không phải đơn thể sinh sản, thật sự phải cùng người khác mới có thể sinh con.
Dạ Vị Ương lắc đầu: “Không dối gạt sư phụ, ta không biết.”
Tịch Thiên Lâu là trưởng bối khiến Dạ Vị Ương hơi ngượng ngùng, cùng hắn phát sinh quan hệ không phải chỉ có một mình Lưu Bá Hề, mà hết thảy là ba nam nhân.
Dạ Vị Ương sợ Tịch Thiên Lâu trách cứ hắn, nhưng Tịch Thiên Lâu tựa hồ không ý đi soi mói bí mật cá nhân của Dạ Vị Ương, nhìn hồ ly đang xấu hổ bên cạnh, cười nói: “Cửu vĩ hồ hoài hậu đại, nhất định phải là nam nhân làm cho hắn động tâm động tình mới có thể.”
“Vị Ương, nếu ngươi yêu ai, thích ai, nhớ kỹ ai, thì người đó chính là cha của đứa nhỏ.”
“Ngươi cảm thấy, cha đứa nhỏ là ai?”
Dạ Vị Ương mặt lập tức đỏ lên, còn có thể là ai, chính là Đại tướng quân a.
Cao hứng thì cao hứng, Dạ Vị Ương vẫn có chút lo lắng, nói: “Sư phụ, vậy Hoàng thượng bên kia làm sao bây giờ?”
Đối với Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương không còn chán ghét cùng bài xích như trước, nhiều hơn chính là áy náy, thay đổi của người kia hắn xem trong mắt, giống như Tịch Thiên Thương nói, nếu ban đầu người gặp hắn không phải Lưu Bá Hề mà là Tịch Thiên Thương.
Thì có lẽ kết cục của bọn họ sẽ không như bây giờ.
Nhưng vận mệnh đã như thế, hắn hiện tại không muốn cô phụ tình cảm Đại tướng quân dành cho hắn, huống chi hắn còn mang đứa nhỏ của Lưu Bá Hề.
“Thiên nhi… Thiên nhi để ta nói là được rồi, hài tử này trước đây ăn không ít khổ, nhưng thiên tính lạc quan.” Giống như khẽ thở dài, Tịch Thiên Lâu đối với Dạ Vị Ương nói: “Trong thời gian này ngươi nên cùng Lưu Bá Hề gần gũi nhiều một chút, khí tức trên người Lưu Bá Hề có thể làm cho vật nhỏ trong bụng ngươi an ổn xuống.”
“Kia… Vật nhỏ này phải hấp thu cái gì mới lớn lên?”
“Ngẫm lại ngươi như thế nào biến thành cửu vĩ hồ, ngươi sẽ biết.”
Đầu óc Dạ Vị Ương nhất thời oanh một tiếng, mang thai làm loại sự tình kia, đúng là hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn!
Hết chương thứ chín