Nói không khiếp sợ là giả, nhìn đến khuôn mặt quen thuộc dưới mặt nạ kia Lưu Bá Hề nhất thời có điểm sửng sốt, nhưng cho dù Dạ Vị Ương có tai thú cùng đuôi hồ ly, hay mái tóc mạc danh biến thành màu tuyết bạch, những kinh ngạc đó so ra vẫn thua kém sự vui sướng khi hắn biết Dạ Vị Ương còn sống.
Bất luận thế nào, chỉ cần nam nhân này còn sống là đủ rồi.
Về phần Dạ Vị Ương, hắn hiện tại không có biện pháp giải thích cho đối phương vì cái gì hắn lại trở nên như bây giờ, những vấn đề này chỉ có thể chờ bọn hắn rời khỏi Bắc Thần quốc quay về Thiên quốc sau đó mới giải quyết, hiện tại điều trọng yếu đặt trước mắt Lưu Bá Hề chính là nhanh chóng ly khai sơn động.
“Ngươi chỉ tạm thời không thể nghe không thể thấy không thể nói, chờ độc dược từ từ tan đi sẽ hồi phục lại nguyên dạng như cũ.” Lưu Bá Hề ở lòng bàn tay nam nhân viết xuống mấy chữ, hắn cuối cùng lại viết, “Nếu hiểu được lời ta thì gật đầu.”
Dạ Vị Ương liền gật đầu, điều này làm cho Lưu Bá Hề hơi an tâm một ít, hắn sợ đột nhiên mất đi cảm quan bên ngoài Dạ Vị Ương sẽ không chịu nỗi đả kích.
“Đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh ngươi.” Nhìn nam nhân trên mặt lộ ra tiếu dung thuần tịnh ôn noãn, Lưu Bá Hề trong lòng ấm áp đồng thời cũng dấy lên đau lòng khó hiểu.
Nếu không phải vì hắn hút độc, Dạ Vị Ương cũng sẽ không gặp khan khổ như vậy.
Lưu Bá Hề cõng Dạ Vị Ương ly khai sơn động, tuy rằng ở trong rừng hay trên đường đụng phải không ít binh lính, may mắn Lưu Bá Hề lúc còn nhỏ sống trên núi biết rõ địa phương nào có thể trốn, hơn nữa một thân võ nghệ cao siêu, sau cùng vẫn cắt đuôi được đám binh lính truy đuổi chạy về mộc ốc ẩn thân trong rừng.
“Tướng quân đã trở lại.”
Những người đang canh giữ trong mộc ốc rốt cục cũng nhìn thấy Lưu Bá Hề liền nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm qua bọn họ nghe được tin tức trong lâm viên hoàng gia xuất hiện thích khách, hôm nay trong ngoài Tử Vi thành đều tăng cường nhân thủ khắp nơi tuần tra, hại bọn họ liên tục lo lắng Lưu Bá Hề có phải hay không gặp nạn.
“Tướng quân, đây là?”
Mọi người phát hiện sau lưng Lưu Bá Hề còn cõng thêm một người, chính là người này khoác áo choàng đội mạo tử căn bản nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ có vài sợi tóc tuyết trắng từ dưới mũ rơi ra.
“Thường thái y, mau cùng ta tiến vào.” Lướt qua mọi người, Lưu Bá Hề không muốn giải thích nhiều, cõng Dạ Vị Ương vội vàng đi vào phòng.
Thường Thiếu Điển ngay từ đầu đã đi theo Lưu Bá Hề hộ tống Kiến An công chúa, thời điểm đại bộ phận ly khai hắn lựa chọn lưu lại để tùy cơ phối hợp, lúc này nhìn bộ dáng khẩn trương của Lưu Bá Hề cũng không nhiều lời vô nghĩa, lập tức theo vào.
“Tướng quân, ngươi không sao chứ?” Thường Thiếu Điển cầm hòm thuốc nhanh chóng chạy vào trong phòng, ban nãy hắn nhìn thấy trên vai Lưu Bá Hề có vết thương được băng bó bằng vải bố.
“Trước đóng cửa lại.”
“Ân.”
Thường Thiếu Điển đóng cửa sau đó đi đến bên giường, người vừa rồi được Lưu Bá Hề cõng đã ngồi ở trên giường, chính là trên thân còn mặc áo choàng nên nhìn không thấy bộ dáng.
“Người ta bây giờ có thể tín nhiệm cũng chỉ có ngươi, bất luận kế tiếp ngươi nhìn thấy cái gì cũng tuyệt đối không được truyền ra ngoài.” Lưu Bá Hề trên mặt nhất mực nghiêm túc, ánh mắt sắc bén làm cho Thường Thiếu Điển trong lòng hơi chấn động, cũng chẳng biết chuyến đi này Lưu Bá Hề gặp phải chuyện gì, người mang về này là ai.
Lưu Bá Hề đem áo choàng nam nhân trên giường kéo xuống, hết thảy bại lộ trước mắt khiến Thường Thiếu Điển nhất thời sửng sốt, nhịn không được hít một hơi lương khí.
Đây là Dạ đại nhân a, nhưng tóc như thế nào biến thành màu trắng, trên đầu… trên đầu là cái gì?
Còn có, còn có cái đuôi? Hai cái đuôi?!
…
…
“Trong người Dạ đại nhân còn dư độc chưa tiêu, chỉ cần uống dược tịnh dưỡng một chút sẽ khôi phục lại bình thường, về phần…” Thường Thiếu Điển nhìn bạch phát nam nhân đang gắt gao rúc vào bên cạnh Lưu Bá Hề, không khỏi thầm hít sâu, hổ thẹn nói: “Về phần vì sao trên đầu Dạ đại nhân có tai thú cùng đuôi hồ ly, ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Thời điểm ta nhìn thấy hắn cũng là bộ dạng này, sự việc chỉ có thể chờ sau khi Vị Ương nói chuyện lại mới giải thích được, hiện tại chuyện Vị Ương biến đổi chỉ có ta và ngươi biết, nhớ kỹ không được nói cho người thứ ba.” Lưu Bá Hề liên tục dặn dò.
Thường Thiếu Điển đi ra cửa sắc dược, Lưu Bá Hề nâng Dạ Vị Ương vào trong giường ngồi, sau đó buông màn xuống sai người mang thức ăn vào, đế tránh cho người khác thấy bộ dáng Dạ Vị Ương bây giờ.
Tuy nói ở đây đều là người một nhà, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lưu Bá Hề đang muốn đi lấy thức ăn, Dạ Vị Ương tức khắc nắm chặt tay áo hắn không cho hắn ly khai, quay đầu nhìn đôi mắt chẳng có tiêu cự của nam nhân trong mắt tràn đầy kinh hoảng, Lưu Bá Hề nhất thời đau lòng không thôi, hắn tình nguyện hiện tại người chịu phần khan khổ này là hắn chứ không phải Dạ Vị Ương.
“Ta đi lấy thức ăn cho ngươi, sẽ không rời phòng.” Biết lúc này nam nhân cái gì cũng chẳng nhìn thấy, cái gì cũng chẳng nghe thấy sẽ có bao nhiêu cảm giác không an toàn, Lưu Bá Hề dằn lòng viết xuống tay Dạ Vị Ương vài chữ sau đó mới đứng dậy đi lấy thức ăn.
Lưu Bá Hề ngồi bên giường gắp đồ ăn đút cho Dạ Vị Ương, vừa lẳng lặng tinh tế ngắm nam nhân đã mấy thấy tháng không gặp này, một đầu bạch phát khiến Dạ Vị Ương giống như băng tuyết tiên nhân thanh lệ thoát tục không nhiễm bụi trần, ngay cả lông mi cũng một màu tuyết trắng, cả người sạch sẽ tựa như khối băng ngọc trong suốt, nói là yêu quái, còn không bằng nói tiên nhân trụy lạc (giáng) phàm trần.
Hắn nhớ đến lời đồn tiên hồ hàng thế trong cung Bắc Thần quốc, chẳng lẽ chính là Vị Ương?
Lúc trước, thời điểm Dạ Vị Ương rơi xuống vách núi hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại chẳng những mất trí nhớ, hơn nữa giống như thay đổi thành một người khác, khi đó hắn mặc dù có chút hoài nghi, nhưng rất nhanh đã bị mọi lời nói cử động của nam nhân hấp dẫn, đối với suy nghĩ bất lợi đến Dạ Vị Ương cũng theo bản năng mà bài xích.
Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, muốn nói Dạ Vị Ương mất trí nhớ, chi bằng nói là biến thành người.
Chẳng lẽ thật sự là tiên hồ hàng thế sao? Lưu Bá Hề sâu kín thở dài, nếu Dạ Vị Ương đúng là từ thượng thiên hạ xuống, ngày sau có ly khai bọn họ nữa không?
Đút Dạ Vị Ương nếm đồ ăn, vừa lúc Thường Thiếu Điển đã sắc dược xong, Lưu Bá Hề tự mình đón lấy chén dược: “Ta đến.”
“Tướng quân, trước để ta thay ngươi xử lý vết thương một chút đi.” Thường Thiếu Điển lo lắng nói, thương trên vai Lưu Bá Hề còn chưa được chữa trị.
“Ân.” Tùy tiện đáp ứng, Lưu Bá Hề múc một muỗng dược nhẹ nhàng thổi, bản thân thử nếm qua sau đó đút Dạ Vị Ương.
Phỏng chừng dược này có chút đắng, mới uống ngụm đầu tiên mặt Dạ Vị Ương đã nhăn thành một đoàn, Lưu Bá Hề nhịn không được bật cười, người này vẫn sợ đắng giống như trước đây.
“Đắng sao?” Hắn viết vào lòng bàn tay Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương dùng sức gật đầu.
Lưu Bá Hề chính mình ngậm một ngụm, ôm đầu nam nhân hôn xuống, dùng lưỡi đẩy dược qua, một phen hôn nhẹ sau đó mới buông Dạ Vị Ương ra.
“Còn đắng không?” Hắn nhìn nam nhân hai má hơi chuyển hồng hỏi.
Dạ Vị Ương mím môi lắc đầu.
Bên cạnh Thường Thiếu Điển vội cúi đầu hết sức chuyên chú thay Đại tướng quân xử lý vết thương, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lần đầu chứng kiến cảnh tượng hoạt sắc sinh hương xảy ra trước mắt mình, Thường Thiếu Điển một bên cảm thán nguyên lai nội tâm Đại tướng quân một chút cũng không biết xấu hổ, một bên cảm thán bộ dáng Dạ đại nhân hiện giờ tuy rằng đáng thương nhưng quả thực chọc người sinh tâm thương tiếc. (tiềm chất fanboy =]])
Phỏng chừng bất luận người nhìn thấy Dạ Vị Ương bây giờ, đều nhịn không được muốn tiến lên ôm một cái, đem người này cấp ôm vào ngực hảo hảo yêu thương một phen.
“Tướng quân, được rồi.” Thường Thiếu Điển xử lý xong vết thương của Lưu Bá Hề, chén dược bên kia cũng đã thấy đáy.
Cũng chẳng biết là vì dược hay vì nguyên nhân nào khác, hai má Dạ Vị Ương nguyên bản có chút trắng bệch hiện tại đã đỏ bừng, giống như mật đào vừa chín bạch lý thấu hồng (trong màu trắng lộ ra sắc hồng), thoạt nhìn phá lệ ngon miệng.
Hơn nữa ánh mắt không có tiêu cự mở thật to, môi đỏ ướt át, trang bị một thân tuyết trắng, thật sự làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy tim đập gia tốc, máu huyết phun trào.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Bạn đang �
Thường Thiếu Điển cuống quít đem đầu hạ xuống, chợt nghe Lưu Bá Hề nói: “Ngươi ra ngoài nói mọi ngươi thu dọn một chút, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Bắc Thần quốc.”
“Ân.” Ứng thanh một tiếng, Thường Thiếu Điển vội cúi đầu ly khai căn phòng ngột ngạt đến lợi hại kia, ngày trước cảm thấy Dạ đại nhân bình thường đã đẹp mắt, nhưng hôm nay mới hiểu rõ, Dạ đại nhân đích thực không phụ bốn chữ “Khuynh quốc khuynh thành”.
Sau khi Thường Thiếu Điển rời đi, Lưu Bá Hề sắp xếp tốt gối đầu, cởi xiêm y Dạ Vị Ương để nam nhân nằm xuống, giúp Dạ Vị Ương vận khí nhìn đối phương dưới tác dụng của dược chậm rãi nhắm mắt ngủ, mãi đến lúc này Lưu Bá Hề mới thả xuống tâm tình căng thẳng.
Trong phút chốc mệt mỏi tựa như sóng biển mà càn quét tới, Lưu Bá Hề nằm xuống bên cạnh Dạ Vị Ương, đem đối phương chặt chẽ ôm vào lòng nhắm hai mắt lại.
Đêm qua bị thương mất máu, tuy rằng có dược kiềm chế độc tính, nhưng liên tục mấy ngày thần kinh buộc chặt, khắp nơi trốn tránh quan binh truy đuổi, vừa lo lắng bệnh tình Dạ Vị Ương, thể lực cùng tinh lực đều có dấu hiệu cạn kiệt.
Hiện tại ôm nam nhân trong ngực đã không có việc gì, Lưu Bá Hề mới cảm giác được mệt mỏi, nhắm hai mắt liền muốn ngủ.
Mặc dù còn trong lãnh thổ Bắc Thần quốc, mặc dù đã mệt mỏi cùng cực, nhưng giấc ngủ ngắn ngủi này so với giấc ngủ mấy tháng qua an ổn hơn rất nhiều.
Dạ Vị Ương còn sống, ngay tại trong ngực hắn, Lưu Bá Hề chưa bao giờ thỏa mãn như bây giờ, chính là mất đi sau đó tìm lại được, hắn chợt phát hiện mức độ quan tâm nam nhân này đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Lưu Bá Hề nhắm mắt lại tiềm thức siết thật chặt tay Dạ Vị Ương, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Hết chương thứ mười chín