Hứa Thất An tận tình trào phúng, tận tình tức giận mắng, phun ra tích tụ trong lồ ng ngực.
Hắn chờ một ngày này rất lâu rồi, mang Hứa Bình Phong ép đến tuyệt cảnh, mang toàn bộ thong dong lạnh nhạt của gã giẫm ở dưới chân, nói cho gã, gã chỉ là thằng hề nhảy nhót!
Hôm nay, Hứa Thất An làm được rồi.
Hứa Bình Phong không tính ra kế hoạch lợi dụng thiên kiếp tấn thăng nhất phẩm của hắn, trực tiếp làm Vân Châu quân đại thế đã mất.
Sau đó, Hứa Bình Phong vẫn như cũ không tính ra hắn sẽ đuổi theo nhanh như vậy.
Từ một khắc đó Hứa Bình Phong rời khỏi kinh thành, Hứa Thất An đã biết gã muốn tới Vân Châu, mang theo hi vọng cuối cùng ra biển, tạm lánh mũi nhọn, tương lai Đông Sơn tái khởi.
Đây là căn cứ vào tính cách nhất quán của Hứa Bình Phong làm ra phỏng đoán, trong đủ loại biểu hiện quá khứ, không khó phân tích tính cách “vững vàng” của Hứa Bình Phong, cùng với thói quen mọi sự giấu lại một chiêu, tuyệt không để mình lâm vào tuyệt cảnh.
Hơn nữa, Thanh Long tinh tú trong hai mươi tám tinh tú trước sau chưa từng xuất hiện, căn cứ tù binh Vân Châu quân cầm tù lúc ở Thanh Châu khai ra, Thanh Long tinh tú là một mũi thủy quân.
Chi thủy quân này từ đầu tới đuôi đều chưa tham chiến, nó là dùng để làm gì? Đáp án không cần nói cũng biết.
Thật ra không chỉ Hứa Thất An đoán được, Ngụy Uyên cũng đoán được, cho nên hắn mang Hồn Thiên Thần Kính để lại trong doanh trại, đây là Ngụy Uyên cho hắn dùng để ở biển lớn mênh mông tìm kiếm Hứa Bình Phong.
“Quốc sư, hắn đến rồi, hắn đến rồi!”
Người trung niên áo bào tím bị dọa vỡ cả tim mật, cả kinh kêu lên:
“Mau dẫn trẫm đi, mau...”
Lúc chạy trốn, Hứa Bình Phong sao có khả năng mang theo trói buộc?
Dưới chân hắn dâng lên thanh quang, nháy mắt biến mất ở trong tầm nhìn mọi người.
Hứa Thất An không hoảng chút nào, bởi vì ở trong quá trình mở lời trào phúng vừa rồi, hắn đã khóa mục tiêu Hứa Bình Phong, sụp xuống toàn bộ khí cơ, thu liễm toàn bộ cảm xúc.
Trong thiên địa, một đạo kiếm quang vàng óng chợt lóe rồi biến mất, lao vào trong hư không.
Ba giai đoạn của Ngọc Toái:
Tập trung —— tích tụ lực lượng —— Chém!
Ở lúc tới gần hạm đội Thanh Long, Hứa Thất An đã nương cơ hội lời lẽ trào phúng, khóa mục tiêu Hứa Bình Phong, từ giờ khắc này trở đi, Hứa Bình Phong liền khó thoát khỏi Ngọc Toái của hắn nữa.
Sau khi chém ra Ngọc Toái, Hứa Thất An mang Trấn Quốc Kiếm cùng Thái Bình Đao ném ra ngoài, dặn dò:
“Hai người các ngươi mang người trên thuyền giết hết, giết sạch lại tới tìm ta.”
Thái Bình Đao và Trấn Quốc Kiếm gào thét lao đi, hóa thành một tia sáng vàng sẫm, một luồng hào quang vàng óng, đan xen bay múa, lao vào trong hạm đội Thanh Long.
Chỉ nháy mắt, từng cái đầu người tung bay, từng mảng máu tươi ấm áp tung tóe lên.
“Hứa Thất An...”
Người trung niên áo bào tím hô to, muốn nói cho Hứa Thất An mình nguyện ý đầu hàng, nguyện ý quy thuận, nguyện ý theo hắn về kinh, nhưng hắn chỉ kịp hô lên ba chữ “Hứa Thất An”, liền bị Trấn Quốc Kiếm xuyên thấu ngực, bị Thái Bình Đao chém bay đầu.
Áo tím nhuộm máu.
“Quay về lại chiêu hồn thẩm vấn...”
Hứa Thất An lấy ra Hồn Thiên Thần Kính, lệnh nó soi phạm vi ngàn dặm, tìm kiếm vị trí Hứa Bình Phong, ở trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, biến mất ở phía chân trời.
...
Hứa Bình Phong không có dự cảm nguy cơ của võ giả, nhưng gã biết đại nạn tới nơi, bởi vì Hứa Thất An hướng gã rút đao.
Gã thu thập toàn bộ tình báo của con trưởng, tất cả trước nhị phẩm, Hứa Bình Phong đều hiểu rõ, chiến lực, con bài chưa lật, pháp khí vân vân của hắn, đều ở trong lòng bàn tay Hứa Bình Phong.
Bởi vậy, Hứa Bình Phong rõ hơn bất cứ ai khác, “Ý” của con trưởng đáng sợ bao nhiêu.
Khi hắn khóa mục tiêu ngươi, ngươi liền chỉ có thể cược mạng với hắn, lưỡng bại câu thương.
Thương tổn hắn gây ở trên người ngươi nặng bao nhiêu, sẽ đồng bộ trả đến bản thân.
Không thể tránh né, không thể dùng pháp khí ngăn cản, chỉ có... Cược mạng.
Phương thức ứng đối duy nhất của gã bây giờ, đó là lấy pháp thuật truyền tống đào vong, pháp thuật truyền tống đề cập đến không gian, là pháp thuật nhanh nhất đương thời trừ Lưu Ly Bồ Tát.
Trên biển lớn mênh mông, Hứa Bình Phong liên tục không ngừng lóe lên xuất hiện, phía sau, một đạo kiếm quang vàng óng xuyên thấu không gian, cấp tốc tới gần, như truy mệnh quỷ đuổi theo hắn.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Sắc mặt Hứa Bình Phong dần lộ ra sự dữ tợn, khi kiếm quang vàng óng như mũi nhọn ở lưng, hắn quyết định thật nhanh, để nguyên thần và thân thể nháy mắt chia lìa.
Đây là thủ đoạn hợp lý duy nhất tránh né Ngọc Toái Hứa Bình Phong có thể nghĩ ra.
Cũng là chỗ thiếu hụt duy nhất của Ngọc Toái—— nó chỉ có sức một đòn.
Thân thể cùng nguyên thần, nó chỉ có thể chọn một trong hai.
Giữa trời biển đồng thời xuất hiện hai bóng người áo trắng.
Kiếm ý sắp chém trúng thân thể chợt ngoặt một cái, giết về phía nguyên thần tỏ ra hơi hư ảo.
Nguyên thần Hứa Bình Phong ở trong kiếm quang tan rã, hòa tan từng tấc một, theo kiếm quang vàng óng cùng nhau tiêu tán ở trên đại dương mênh mông.
Lúc này, trong túi thơm bên hông Hứa Bình Phong lướt ra một cây phướn đen như mực, đây là bản nhái của Chiêu Hồn Phiên, chỉ có một hai phần mười uy năng của chính phẩm, có thể triệu hồi hồn phách trong phạm vi mười dặm.
“Phần phật!”
Chiêu Hồn Phiên run lên, gió âm từng trận, không bao lâu, nguyên thần tán loạn của Hứa Bình Phong chậm rãi ngưng tụ, hiển hóa thành một bóng người gần như trong suốt.
Bóng người này cực kỳ yếu ớt, ở trong gió biển lung lay sắp đổ, như có thể tán loạn bất cứ lúc nào.
Không có bất cứ sự do dự gì, nguyên thần lập tức lao vào thân thể.
Thân thể sau đó mở mắt, tiếp theo, hắn thu hồi Chiêu Hồn Phiên, từ trong túi thơm lấy ra một bình sứ, nhổ nút gỗ, mang đan dược tẩm bổ nguyên thần bên trong ăn hết vào.
Lúc này mới vừa vặn ổn định nguyên thần.
“May mắn thủ đoạn đối phó nguyên thần của võ phu chỉ có thể tính là bình thường.”
Hứa Bình Phong mồ hôi ướt đẫm, trong lòng không có bất cứ sự vui sướng đại nạn không chết gì, có chỉ có nghĩ mà sợ cùng phẫn nộ, cùng với cảm giác vô lực.
Gã đường đường thuật sĩ nhị phẩm đỉnh phong, lại chỉ có thể miễn cưỡng tiếp được một đao của Hứa Thất An.
Đừng nói là tranh phong với hắn, ngay cả chạy trốn cũng miễn cưỡng như thế.
Điều này làm Hứa Bình Phong kiêu ngạo tự phụ khó có thể chịu được, quả thực là khuất nhục trắng trợn.
Thanh quang chợt lóe, gã truyền tống thuật lần nữa thoát đi.
Hứa Thất An sẽ không bỏ qua cho gã, sẽ một mực đuổi giết gã đến chân trời góc biển.