Ở trong tiếng lẩm bẩm khó hiểu của Hoang, thân thể Hứa Bình Phong chậm rãi tan rã, khuôn mặt gã che kín tuyệt vọng, nguyên thần chấn động ra tiếng rống hổn hển:
“Không, ngươi không thể giết ta, đừng giết ta...”
Sự không cam lòng cùng oán khí đó nồng hậu như thực chất.
Gã chợt ngẩng đầu, xuyên thấu qua trung ương vòng xoáy, thấy Hứa Thất An lạnh lùng quan sát trò hề của gã.
“Ta cả đời này, chuyện hối hận nhất, chính là lúc trước chưa bóp ch ết ngươi.”
Hứa Thất An giơ bàn tay, khí cơ ngưng tụ thành trường mâu, chậm rãi nói:
“Hôm nay trảm ngươi!
“Chỉ từng nghe giết Trụ, chưa nghe giết cha.”
Dùng sức ném trường mâu khí cơ, xuyên qua ngực Hứa Bình Phong.
Thân thể Hứa Bình Phong hoàn toàn tan rã, nguyên thần tịch diệt.
Vị nhị phẩm đỉnh phong luyện khí sĩ này, tựa như cũng chưa dự đoán được mình sẽ lấy phương thức như vậy kết thúc.
Ở dưới con trưởng thúc đẩy, chết ở trong tay hậu duệ thần ma.
...
Nước biển kích động chậm rãi bình ổn, mây đen bao phủ bầu trời tan đi.
Hứa Thất An đứng trên không, khom lưng, kịch liệt th ở dốc.
Hắn chủ động đi tiếp cái sừng dài của “Hoang”, một mặt không muốn Lạc Ngọc Hành bị nguy hiểm, một mặt khác là muốn “đánh phục” nó, để nó rõ một sự kiện:
Ngươi tuy rất cường đại, nhưng ta nếu là liều mạng với ngươi, ngươi vẫn phải đặt cược tính mạng.
Khi xuyên qua vòng xoáy Lạc Ngọc Hành quấy ra, thấy “Hoang” ngủ say, phán đoán ra bản thể nó quả thật xảy ra vấn đề, trong lòng Hứa Thất An đã định ra kế hoạch này.
Hơn nữa biết, nhất định có thể được!
Trung tâm so với Già La Thụ rời khỏi Trung Nguyên là giống nhau, ta vì sao phải vì một minh hữu trả giá thê thảm nặng nề như thế?
Hơn nữa là minh hữu đại thế đã mất.
Bắt đầu từ một khắc đó Vân Châu quân triệt để thất bại, bọn họ tam giác quan hệ liên minh này thật ra cũng đã không bền chắc, bởi vì trong ngắn hạn không còn mục tiêu chung.
Quả nhiên, khi hắn bóp nát cái sừng dài của “Hoang”, bày ra thái độ không chết không thôi, “Hoang” lựa chọn thỏa hiệp.
“Giải quyết xong nhân quả, chuyện cũ trước kia, xóa bỏ!”
Hứa Thất An hướng tới bầu trời xanh thẳm dang đôi tay, tựa như ôm cuộc sống mới.
Lạc Ngọc Hành mặt mày dịu dàng, hiếm thấy lộ ra một nụ cười dịu dàng không dễ phát hiện.
Nàng tựa như nghĩ tới cái gì, nhíu mày nói:
“Giám chính sống hay chết?”
Hứa Thất An ngẩn ra một phen:
“Hẳn là còn sống nhỉ? Quên đi, mặc kệ lão.
“Vẻn vẹn một Thiên Mệnh Sư, không có tác dụng gì.”
Giám chính khẳng định là không cứu về được, hơn nữa Hứa Thất An cảm thấy, lo cho ai cũng đừng lo cho lão tiền bạc.
Ngươi vĩnh viễn không biết lão đang mưu tính cái gì.
...
Đáy biển đưa tay không thấy năm ngón, thân thể cao lớn trôi nổi ở trong nước, hướng tới hải ngoại xa xôi hơn bay đi.
Nó nhắm mắt lại, tựa như ngủ say, như nước chảy bèo trôi trôi về phương xa.
Trong một cái sừng dê gấp khúc trong đó truyền ra tiếng thở dài của giám chính:
“Đã nói rồi, hắn không giết cha đẻ, thề không bỏ qua, ngươi không tin, phen này an nhàn rồi.
“Linh uẩn lại thiếu một góc.”
Hoang thản nhiên nói:
“Tư vị của thuật sĩ thật không tồi, lực lượng của ta lại tăng cường rồi.”
Giám chính lải nhải:
“Đại kiếp nạn sắp tới, ngươi còn muốn đi hải ngoại?”
Thanh âm to lớn văng vẳng của Hoang truyền đến:
“Ngươi muốn biết hải ngoại có cái gì không, mang ngươi đi một chỗ, ta phải chuẩn bị cho đại kiếp nạn tiến đến.”
...
Lạc Ngọc Hành nhìn người trung niên áo tím trong lòng bàn tay, nói:
“Quy Bối đảo có không ít lương thực tiền bạc dự trữ, có thể mang về, giảm bớt tình cảnh xấu hổ thiếu lương thực thiếu tiền bạc của triều đình.”
Hứa Thất An nâng lên xương ngón tay mang theo tơ máu, chọc chọc cái má mềm mại của Lạc Ngọc Hành, cười nói:
“Quốc sư, ta bị thương nghiêm trọng, cần gấp song tu chữa thương.”
Lạc Ngọc Hành cau mày, giọng điệu làm việc công:
“Ta đã là Lục Địa Thần Tiên, việc song tu không cần nhắc lại, ngươi ta không có quan hệ giữa nam nữ nữa.”
Hảo tỷ muội Hoa Thần của nàng cũng từng nói lời tương tự, đầu xoay lại, lại kẹp hông của ta y y nha nha... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải một câu.
...
Quận Đông Hải.
Đông hải Long cung bố trí xa hoa.
Nội sảnh, Đông Phương Uyển Dung mặc váy dài màu xanh nõn chuối, dung mạo kiều mỵ bưng khay gỗ tiến vào, bưng nước trà đặt ở trước mặt Nạp Lan Thiên Lộc, cười tủm tỉm nói:
“Chúc mừng lão sư đúc lại thân thể.”
Nạp Lan Thiên Lộc tóc hoa râm, khuôn mặt võ vàng, mỉm cười gật đầu.
Lão chăm chú nhìn khuôn mặt kiều mỵ của đệ tử yêu quý, đột nhiên thở dài:
“Ta vốn nghĩ biện pháp sau khi khôi phục thân thể, liền đưa ngươi đến Thiên Tông, tiểu tử kia đã từng hẹn ước cả đời với ngươi, vi sư cho dù đắc tội Thiên Tông, cũng phải khiến hắn cưới ngươi.
“Nhưng mới vừa rồi, Đại Vu Sư truyền tin cho ta, triệu ta mau chóng quay về Tĩnh Sơn thành.”
Đông Phương Uyển Dung nhíu nhíu mày:
“Vì sao?”
Nạp Lan Thiên Lộc vẻ mặt cổ quái, tìm từ một lát, nói:
“Chiến sự Trung Nguyên đã bình định, Hứa Thất An tấn thăng nhất phẩm võ phu. Đại Vu Sư nói, Vu Thần đánh xuống pháp chỉ, triệu vu sư trong thiên hạ quay về Tĩnh Sơn thành, ngươi cũng phải đi theo.”
Lão nhìn khuôn mặt mờ mịt của Đông Phương Uyển Dung, nói từng chữ một:
“Đại kiếp sắp tới.”
...
A Lan Đà.
Dưới cây bồ đề, Già La Thụ Bồ Tát nhìn về phía Lưu Ly Bồ Tát áo trắng như tuyết, mái tóc như thác nước, nói:
“Kế tiếp, ta cùng Quảng Hiền sẽ hợp sức giúp ngươi chữa thương, cho ngươi khôi phục tu vi.”
Lưu Ly Bồ Tát hỏi:
“Ngươi từng đi gặp hắn*?”
(*): ở đây dùng chữ ‘tha - 祂’ có thể mang ý hắn, nó, nàng... Ngụ ý chung chỉ ngôi thứ ba
Già La Thụ “Ừm” một tiếng:
“Đại kiếp thời đại thần ma sắp tới rồi, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ứng đối đại kiếp.
“Mặt khác, Hứa Thất An chen thân nhất phẩm, trở thành võ phu mạnh nhất đương thời, Yêu tộc chờ đợi cơ hội tới. A Lan Đà sẽ đối mặt một nạn binh đao trước.”
Lưu Ly Bồ Tát cùng Nghiễm Hiền Bồ Tát hình tượng tăng nhân thiếu niên sắc mặt ngưng trọng.
...
Thành Thanh Châu.
Các lưu dân quần áo rách nát, đầu bù tóc rối chen chúc ở cửa thành, nghe lại viên giảng giải nội dung trên bố cáo.
“Từ hôm nay trở đi, Thanh Châu làm lại hộ khẩu, phàm người đăng ký danh sách, bỏ qua tất cả quá khứ...
“Từ hôm nay trở đi, triều đình mở rộng kho lương, phàm ai tham dự xây dựng lại Thanh Châu, đều có ruộng đất phân phối, trước thu hoạch vụ thu, lều phát cháo sẽ không dỡ bỏ.”
Trên từng khuôn mặt nhếch nhác, chết lặng kia lại phát ra hy vọng cuộc sống mới, trong mắt có ánh sáng.
Đại Phụng mười ba châu, toàn bộ tường bố cáo, đều dán bố cáo tương tự.
Bóng tối chấm dứt, bình minh đã tới.
...
Hoàng cung.
Mặc long bào, nữ đế uy nghiêm không thua nam tử, đi lên lầu cao, ập vào mặt là gió xuân mơn man, mát mẻ, nhưng không lạnh lẽo.
Nàng đứng chắp tay sau lưng, nâng cái cằm trắng nõn, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh.
Vi vạn thế khai thái bình!
...
Hạo Khí Lâu.
“Bịch bịch bịch...”
Trong tiếng bước chân thong thả, Hứa Thất An mặc sai phục Ngân la, đi lên tầng bảy, thấy phòng trà quen thuộc, bài trí quen thuộc, sau bàn trà, đại thanh y* quen thuộc ngồi xếp bằng.
(*): thanh y - áo xanh, ở đây giữ đại thanh y để nói về nhân vật đặc biệt
Nam nhân thái dương hơi phủ sương mỉm cười, ôn hòa nói:
“Đến rồi?”
Nước mắt lập tức mơ hồ tầm mắt, Hứa Thất An cẩn thận chỉnh lại mũ áo, tựa như trước đây, khom người, ôm quyền:
“Ty chức, ra mắt Ngụy Công!”
Người đời nhiều khúm núm, chỉ có ngài như xưa!
(Hết quyển 5)