Đại Phụng Đả Canh Nhân

chương 1944: tin tức của cổ thần (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Thất An thuận miệng nói:

“Có thể xứng với bệ hạ, đương nhiên là đại anh hùng đội trời đạp đất!”

Hoài Khánh hai tay chống trên bàn lớn, hơi nghiêng người về phía trước, mắt đẹp sáng ngời, tựa như chỉ chờ câu này của hắn, ép hỏi:

“Vậy Hứa Ngân la cho rằng, ai là anh hùng đội trời đạp đất.”

Nàng trực tiếp ấn A rồi... Hứa Thất An nhìn công tử bạn hữu trong bức hoạ cuộn tròn, vài giây sau thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hoài Khánh sắc mặt nghiêm túc, mắt đẹp sáng quắc chăm chú nhìn.

Hoài Khánh kiêu ngạo, rụt rè, lòng tự trọng mạnh, so với Lâm An là tính tình hoàn toàn khác nhau.

Có vài thứ nàng nghĩ, nhưng sẽ tuyệt đối không nói ra miệng.

Một điểm này, so với Lạc Ngọc Hành “chán ghét song tu” chỉ có hơn chứ không kém.

Mà từ góc độ Hứa Thất An, hắn biết tính tình Hoài Khánh, so với Lạc Ngọc Hành còn kiêu ngạo hơn, so với Lý Diệu Chân còn cương liệt hơn.

Một nữ tử đối với ngôi vị hoàng đế cũng có dã tâm, chỉ sợ rất khó tiếp nhận phu quân sủng ái nữ tử khác, cho nên Hứa Thất An liền mãi không A Hoài Khánh.

Không ngờ, nàng bây giờ tự mình A lên rồi.

Nghĩ lại, hôm nay bốn biển thái bình, dân chúng bận cày bừa vụ xuân, vấn đề lương thảo cũng bởi vì mở thuế quan, từ từ giải quyết, bản thân Hoài Khánh lại đã thành cửu ngũ chi tôn, không có bất cứ băn khoăn cùng trở ngại nào nữa.

Thứ nàng một bước tiếp theo muốn theo đuổi, rõ ràng dễ thấy.

Hứa Thất An thở dài một tiếng:

“Đáng tiếc, đáng tiếc...”

Hoài Khánh khẽ nhíu đuôi lông mày, nói:

“Đáng tiếc?”

Hứa Thất An buông tay:

“Phóng mắt Đại Phụng, có thể xứng đôi bệ hạ, trừ bản Ngân la còn có ai? Ngài nếu lập gia đình thì sớm nói chứ, ta đơn giản mang ngài cùng Lâm An cùng nhau cưới về. Bây giờ như thế nào cho phải, tỷ tỷ chung quy không thể làm muội muội cho muội muội chứ.”

Bộ dáng than thở của hắn, giống như mình bỏ lỡ cơ duyên lớn nào đó.

Chưởng ấn thái giám cùng các tiểu hoạn quan đồng loạt cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám.

Liều mạng ở trong lòng nói cho mình —— Cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy!

Khi nghe loại “cơ mật cấp cao” này, tốt nhất mang mình coi thành người công cụ qua tai rồi là quên, sau này cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần nói.

Đây là đạo sinh tồn.

Thật ra hoạn quan trong cung sợ hãi nhất chính là đụng tới loại chuyện này, bởi vì biết càng nhiều, tuổi thọ càng ngắn.

Hoài Khánh ngẩn người, không ngờ được sẽ nhận được trả lời như vậy, nàng chăm chú nhìn Hứa Thất An một lát, hừ một tiếng:

“Hứa Ngân la nói đùa rồi, Lâm An là muội muội trẫm, ngươi đã làm phò mã, thì phải thu liễm tính tình, chớ có hai lòng, đối đãi nó cho tốt.”

Mặt mày nàng không sắc bén nữa, giọng điệu cũng trở nên nhu hòa, thoạt nhìn đối với Hứa Thất An trả lời là phi thường hài lòng.

Chờ sau khi Hứa Thất An xin lỗi vì mình “nói lỡ”, Hoài Khánh ‘Ừm’ một tiếng, nói:

“Hôm nay Ngụy Công việc vặt quấn thân, chưa thể vào cung đánh cờ với trẫm. Hứa Ngân la liền thay Ngụy Công đánh cờ với trẫm đi.”

Ta chỉ biết đánh cờ vua cùng cờ năm quân... Hứa Thất An đáp ứng.

...

Hạo Khí Lâu!

Ngụy Uyên mở thư mật, nội dung bên trên là Tây Vực đại thừa Phật pháp tình hình gần đây, không ngoài dự liệu, Phật môn cấm Độ Ách La Hán phát huy đại thừa Phật pháp, cũng tính ở sau khi vào thu tổ chức đại hội Phật pháp, hôm nay đang triệu tập tín đồ Tây Vực.

Đả Canh Nhân ở Tây Vực có rất nhiều cơ sở ngầm, hơn nữa đều là người Tây Vực, những người này rải ở các quốc gia Tây Vực, chuyên môn thu thập tình báo Phật môn.

Trong thư mật còn nhắc tới, tuy A Lan Đà cấm các quốc gia cùng với các giai tầng tuyên dương đại thừa Phật pháp, nhưng mầm móng tư tưởng một khi mọc rễ nảy mầm, liền như lửa cháy lan ra đồng cỏ, khó trở lại trước kia nữa.

Đại thừa Phật pháp chuyển thành âm thầm truyền bá, rất được người dân cùng với nô lệ cuộc sống nghèo khổ tôn sùng theo đuổi.

Căn cứ một cơ sở ngầm thân phận nô lệ miêu tả, các tín đồ tín ngưỡng đại thừa Phật pháp, mang Đại Phụng Ngân la Hứa Thất An tôn sùng là Phật chí cao trong ba ngàn thế giới, ý chí Ngài hàng lâm Cửu Châu, truyền bá lý niệm đại thừa Phật pháp, người thứ nhất độ hóa là Độ Ách.

Độ Ách La Hán chịu cảm hóa, hiểu Phật pháp, cũng thành Phật.

Phật chí cao có thể độ thế gian chúng sinh thoát ly bể khổ, mỗi người thành Phật.

Ngụy Uyên hơi trầm ngâm, trải tờ giấy trên bàn, nâng bút viết, sau đó in lên con dấu của hắn, triệu Nam Cung Thiến Nhu đến, nói:

“Ngươi cầm thủ dụ của ta, đi chợ biên giới Nam Cương điều ba vạn lượng bạc, đưa đến Tây Vực, giao cho cơ sở ngầm bên kia.”

Nam Cung khí chất âm nhu tiếp nhận thủ dụ, nhíu mày hỏi:

“Nghĩa phụ đây là...”

Ngụy Uyên giọng điệu trách trời thương dân nói:

“Dân chúng Tây Vực quá khốn khổ rồi, đưa chút bạc cho bọn họ cải thiện cuộc sống chút, đại thừa Phật pháp chẳng những có thể tẩy rửa tâm bọn họ, còn có thể khiến bọn họ áo cơm không lo.”

Nam Cung Thiến Nhu là người thông minh, lập tức hiểu ý tứ nghĩa phụ.

Tin đại thừa Phật pháp còn có thể có bạc để cầm, những người do dự, trung lập kia lựa chọn như thế nào, có thể nghĩ mà biết.

“Hừ, may mà có nghĩa phụ ở sau lưng bày mưu nghĩ kế, Hứa Ninh Yến võ phu thô bỉ kia, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, nào nghĩ được những thứ này.” Nam Cung Thiến Nhu nhân cơ hội phỉ báng một phen đối tượng tranh thủ tình cảm.

Ngụy Uyên lắc đầu:

“Nếu ngay cả những cái này cũng cần Hứa Ninh Yến dốc hết tâm huyết đi mưu tính, Đại Phụng liền không cứu được nữa.”

Nam Cung Thiến Nhu điểm đến là dừng, quay sang nói:

“Nghĩa phụ hôm nay sao chưa vào cung?”

Dựa theo thưòng lệ, nghĩa phụ bây giờ quá nửa ở trong cung cùng bệ hạ bàn bạc chính vụ, cùng với chơi cờ.

Ngụy Uyên thở dài, “Bệ hạ hôm nay phái người cho ta biết, bảo ta không cần đi trong cung. Ta đánh giá, sau này cũng không cần ta chơi cờ với nàng nữa.”

Nhưng phần thư mật này, vẫn phải phái người đưa vào trong cung, giao cho bệ hạ.

...

Sau đó, Hứa Ninh Yến liền hàng ngày thu được trong cung truyền tin, Hoài Khánh bệ hạ mời hắn vào cung đánh cờ, thương nghị việc nước.

Trừ mấy ngày ban nghiêm túc chơi cờ, bàn việc chính trị, trong rất nhiều lần sau đó, Hoài Khánh thường xuyên mời Hứa Ngân la đi chơi ngự hoa viên, trèo cao nhìn xa, thậm chí luận bàn so chiêu.

Hứa Ngân la nghiễm nhiên thành sủng thần của nữ đế.

Thấy họ Hứa ra vào hoàng cung thường xuyên như thế, gián ngôn của các đại thần dâng thư thỉnh cầu bệ hạ thành hôn “lập hậu” liền dần dần ít đi, giữ tư thái quan sát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio