Giang Hình bị Giang Đường khóc nháo muốn papa náo loạn cả một đêm, ngày thứ hai đem đôi mắt gấu trúc giấu dưới mũ kê-pi, vẻ mặt buồn bực mang theo Giang Đường đi làm. Hắn nhào tới bàn làm việc của vị chuyên gia đàm phán thúc thúc, khóc thút thít.
“Con em có phải tới thời kỳ phản nghịch rồi không? Nó không hề quan tâm tới em.”
“Nó muốn bỏ em hả?” Chuyên gia đàm phán thúc thúc hiển nhiên là đã thành thói quen đối với hai tên cha con cứ suốt ngày coi ông như cố vấn tâm lý, thong thả ngâm một bình trà nóng mà hưởng thụ nhân sinh.
“Nó muốn đi theo một tên nam nhân chả biết mọc ở đâu ra! = 皿 = ”
“Nghe bánh bao nhà cậu nói, thì đó là thầy giáo của nhà trẻ bên phía đối diện hả?”
“Ừm… = 皿 =, thầy giáo lừa bán trẻ nhỏ, lão tử phải hảo hảo bắt hắn mới được!” Vừa nói xong đã muốn đứng lên chuẩn bị đi rồi.
Phía bên kia bàn công tác, một tiểu cảnh tay ôm một đống tư liệu nhìn thấy, thắc mắc hỏi: “Giang lão đại mới sáng sớm đã đi tuần phố rồi?”
“Đừng nói nữa.” Chuyên gia đàm phán thúc thúc thản nhiên tự đắc mà uống một ngụm trà nóng, cười. “Này là đi tìm cho Giang Đường một vị papa, cho mấy đứa một vị tẩu tử đi.”
Giang Hình kẹp Giang Đương đang giãy dụa loạn xạ mà đi ra khỏi cửa. Ngày hôm qua nó ngủ khá tốt, giãy dụa khá có lực, pháp y tỷ tỷ nói quả không sai, ngủ ngon thì mới đánh thắng được đại quái thú. Sau đó, câu nói đầu tiên của Giang Hình liền chế phục được tên tiểu ma tinh đang khóc nháo, “Nháo cái rắm, lão tử mang con đi tìm papa.” Trong nháy mắt liền an tĩnh, nó yên lặng cọ a cọ, bò lên bả vai của đại quái thú, đô đô miệng nói, “Đi nhanh một chút đi.”
Giang Hình trong nháy mắt liền cảm thấy cuộc sống của mình thật là thất bại. Lúc chạy tới nhà trẻ, lớp mẫu giáo bé Thạch Trái Cây còn đang ở trong tiết âm nhạc, thầy giáo Mộc Nhĩ đang ngồi ở cạnh đàn dương cầm, hát điệu đếm con vịt ngu ngốc. Đầu ngón tay của thầy giáo Mộc Nhĩ tròn tròn, tay kỳ thật cũng không lớn, ngón tay cũng rất dài, phân rõ các khớp.
Rất bất đồng với am thanh vui vẻ của cô giáo, thầy giáo Mộc Nhĩ cùng mấy bạn nhỏ trong lớp mẫu giáo bé Thạch Trái Cây ê ê a a hát bài đếm con vịt, thanh âm vừa trong sáng lại vừa rất nghiêm túc. Thầy giáo Mộc Nhĩ ngồi chơi đàn và hợp xướng cho tụi nhỏ, được bọc trong một lớp ánh sáng mờ ảo, thoạt nhìn vô cùng bông xù.
sổ áp tử: hình như nôm na là đếm vịt. Là một bài hát dân gian của TQ, nhịp /, dùng để khuyến khích trẻ con đi học.
QT là mao nhung nhung, cũng kiểu bông xù, mềm mịn.
Sau đó, sức nặng trên vai chợt giảm đi, Giang Đường từ trên vai của đại quái thú nhảy xuống, cơ hồ là nhào vào trong lòng của thầy giáo Mộc Nhĩ, ngửa đầu lên mà trong sáng gọi:
“Papa “
Mấy bạn nhỏ khác cực kì phẫn nộ, cùng nhau tấn công,
“Đó là papa của tớ chứ!”
“Không cho đoạt mất papa của chúng tớ!!!”
“Mau đi đi!!”
Mộc Nhĩ trong nháy mắt đỡ trán, vô phương dạy con a. Không biết là lần thứ bao nhiêu mà phải ngồi xổm xuống, nói với mấy bảo bảo còn chưa có nhận thức được giáo dục này: “Không thể kêu thầy là papa đâu, phải gọi là thầy giáo Mộc.”
Không nhìn tới tất cả bảo bảo đều nghiêng nghiêng cái đầu, kéo dài âm thanh mà hỏi, “Tại sao a? Papa không phải là papa của chúng con sao?” Vỗ vỗ cái mông nhỏ của chúng nó rồi bảo cả lớp ra chơi, lúc này cậu mới rảnh để ôm lấy Giang Tiểu Đường, tay nhéo nhéo cái mắt bánh bao núc ních thịt của nó.
Đứa nhỏ không khóc cũng không nháo mà mặc cậu nhéo, rồi lại tựa vào đầu vai của thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ, ghé vào lỗ tai cậu gọi một tiếng papa nho nhỏ. Sau đó thì vươn tay béo, nhìn chằm chằm vào Mộc Nhĩ. Mộc Nhĩ nghiêng đầu nghĩ, nghiêm túc hồi tưởng lại là ngày hôm qua đã đáp ứng cái gì với tiểu bàn tử này rồi.
Sau đó, cái bàn tay béo núc ních vươn ra, đòi: “Thạch trái cây, mang thạch trái cây cao cấp ma thuật cho con.”
Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ vẻ mặt đã hiểu mà lấy từ trong túi tiền ra, há? Chỉ là một cái thạch rau câu vị quất bình thường thôi. Bạn nhỏ vẻ mặt nghiêm túc mà lắc đầu,
“Không đúng.”
“Nhóc chờ một chút.” Đem bánh bao nhét vào trong tay của đại quái thú tiên sinh, chạy tới chỗ góc phòng chơi tìm Phương Tiểu Thành – lúc này đang đứng đọc sách, còn tiện thể bị Thang Tiểu Viên quấn lấy một chỗ.
“Cho thầy mượn một cái thạch trái cây lớn nào.”
Tiểu bánh bao thiên tài mắt đeo kính liếc mắt nhìn người thầy giáo trẻ tuổi một cái, như thuận mà móc từ trong cặp sách ra một cái thạch trái cây vị quất cỡ lớn. Bên trong cái thạch trái cây có một miếng quýt, nhìn giống hệt cái môi của Thang Tiểu Viên. Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ đem thạch trái cây ma thuật nhét vào trong tay của tiểu Giang Đường. Quay qua ngiêng đầu với Giang Hình”
“Có việc gì vậy?” Tâm trạng có điểm rối rắm mà nghĩ, chẳng nhẽ là mang con của anh tới đây ăn trực thạch trái cây đi. Ôi chao, tôi thích nhất là ăn thạch trái cây đó… Không có cho mấy người nữa đâu. Q A Q
Giang Hình cảm giác được người trước mặt này khác hẳn với mấy tên tội phạm mà hắn từng thẩm tra qua. Không biết có phải là do cậu ta ở cùng đám nhỏ lâu quá nên trí não cũng teo lại cùng trình độ với chúng nó rồi không, hay là bản thân cậu ta không được thông minh lắm. Nói tóm lại, là một người nam nhân, thầy giáo Mộc Nhĩ có điểm hơi đáng yêu quá rồi.
“Ờm, tôi muốn tới đây để bàn với cậu vấn đề giáo dục cho Giang Đường.”
“Được. Nhưng mà anh phải chờ cho tới lúc tôi hết giờ học mới được, đại khái là còn khoảng sáu tiếng nữa.” Thầy giáo Mộc Nhĩ cười rộ lên, ngực đập bang bang bang tính toán phải bắt người đàn ông này đãi mình một bữa cơm tối.
“Được.”
Giang Hình ôm Giang Đường đang giương nanh múa vuốt đi. Nhìn thấy hai cha con nhà họ Giang đi rồi, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ mới tính là thở phào một hơi. Đột nhiên cảm giác có người đang kéo kéo ống quần của mình, cúi đầu xuống hì chính là bạn nhỏ thiên tài Phương Tiểu Thành. Sau đó, Phương Tiểu Thành làm động tác giống y hệt như Giang Tiểu Đường, hướng đôi tay bé nhỏ núc ních thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ.
“Này, này…” Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ hiểu ý liền tới phòng học bên cạnh mượn giáo viên bên đó một cái thạch trái cây cỡ lớn, nhét vào tay của vị tiểu thiên tài đang chăm chăm đòi nợ kia.
Phương Thành cúi đầu yên lặng nhìn cái thạch hoa quả cỡ lớn vị ô mai kia, bên trong có một nửa quả ô mai hồng hồng xinh đẹp. Tựa hồ không quá hài lòng mà nhíu nhíu đôi lông mày,hướng thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ vươn cái tay nhỏ núc ních còn lại của bé.
“Hửm, cái gì cơ?”
Thanh âm của thiên tài bảo bảo vừa nhẹ nhàng lại vừa băng lãnh, tuy rằng còn chưa có bớt đi tính trẻ con, nhưng có thể đoán được về sau sẽ là một tinh anh mặt than tới nhường nào. Bé chậm rãi nói: “Căn cứ vào kinh tế học hiện đại, không làm việc mà không có lợi nhuận.”
Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ đành phải đem cái thạch trái cây cỡ lớn tư tàng ở trong người mà đưa cho Phương Tiểu Thành. Cái thạch trái cây này là vị quất, có một miếng quất nhỏ vừa mềm lại vừa béo ở trong. Thiên tài nhỏ rất hài lòng, liền kéo bạn nhỏ Thang Tiểu Viên trốn tới một góc mà ăn thạch trái cây.
Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, cho nên mới nói, mấy đứa nhỏ quá mức thông minh rất ư là không đáng yêu.
Giang Hình vốn là một hình cảnh, chính là cái loại công việc mà cứ phải ngồi chồm hổm trong một góc thủ suốt ba ngày ba đêm, không ăn, không uống, không về nhà, rảnh rỗi thì nằm thẳng cẳng luôn ở trong văn phòng làm việc. Mà lúc này, Giang Đại hình cảnh công việc hằng ngày từ giúp đỡ người khác trong lúc tuần tra và viết giấy phạt cho người phạm qui, thì giờ đã biến thành quan sát công việc trong một ngày của papa Mộc Nhĩ một cách thần bí.