“Sư tỷ, mấy ngày nữa là sinh nhật tỷ rồi, ta làm một con diều tặng tỷ được không?” Thò cả nửa người qua song cửa, bé trai vui vẻ phấn khởi cười hỏi.
“Diều?” Ngồi sau cái bàn dựa vào cửa sổ, thiếu nữ ngơ ngác.
“Sao? Đệ biết làm à?”
“Phải đó!” Ra sức gật đầu, bé trai cười như nắng mặt trời chói lọi.
“Đệ học được cách làm diều rồi, sư tỷ muốn không? Đệ làm một con tặng sinh nhật cho sư tỷ được không?”
Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Vậy tỷ đợi đệ làm diều tặng cho tỷ.”
“Không có vấn đề!” Bé trai đầy tự tin vỗ ngực, cực kỳ vui vẻ.
“Sư tỷ, tỷ chờ nha, đệ làm xong sẽ đem tặng tỷ!”
Đột nhiên giật mình tỉnh giấc, Hoa Đan Phong quay đầu nhìn sang bên cạnh, lúc gương mặt thanh nhã dịu dàng đang trong giấc nồng lọt vào mắt, hắn mới từ từ thở ra một hơi, tim đập dồn dập bấn loạn cũng từ từ ổn định lại, nhưng cảm giác áy náy hổ thẹn lại chầm chậm lan tỏa toàn thân…
Mới rồi, hắn mơ thấy một cảnh hồi nhỏ, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy khổ sở muốn khóc – bởi vì hắn nhớ năm đó rốt cuộc hắn không tặng diều cho sư tỷ mà là sư muội nhìn thấy thích rồi mở miệng đòi, hắn cũng không từ chối, liền đưa diều cho sư muội trước.
Mãi đến sau này, ba người lớn cả rồi, hắn vẫn cứ quên mình còn thiếu sư tỷ một con diều.
Lúc trước, khi hắn và sư muội vui vẻ thả diều chơi đùa thì, sư tỷ chỉ ngồi một bên cười, từ đầu chí cuối chưa từng tính tham gia.
Vốn, hắn cho là sư tỷ chỉ đơn giản không thích trò chơi trẻ con này nên cũng không để tâm. Nhưng hôm nay nghĩ lại, không phải nàng đều đợi con diều hắn tặng, con diều chân chính thuộc về nàng chứ?
Nghĩ đến đây, mặt Hoa Đan Phong dần dần đỏ ửng, vòng tay qua ôm lấy người đang ngủ say bên cạnh, kéo nàng nhích từng chút vào lòng, ôm chặt lấy, chỉ mong cả đời cũng không buông tay…
“Ưm… sư đệ?” Cảm giác người bị ôm chặt cứng, đang ngủ ngon, nàng bị đánh thức mơ mơ màng màng gọi khẽ.
“… không có gì! Sư tỷ, nàng tiếp tục ngủ đi…” Thấp giọng thì thầm, giọng hắn dịu dàng vô cùng.
“Ừ…” Mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, nàng lại chìm vào mộng đẹp.
“Xin lỗi…” Hoa Đan Phong thì thào khe khẽ bên vành tai trắng nõn, dù nàng đã ngủ say, không hề nghe thấy hắn nói.
“Cha, cha đang làm gì thế?” Dưới mái hiên, bé con năm tuổi ngồi xổm cạnh cha, mở đôi mắt to sáng rỡ trong vắt, hết sức tò mò nhìn cha đang bận rộn.
“Làm diều đó con!” Tặng cho con một nụ cười chói mắt, Hoa Đan Phong không ngừng tay, đặc biệt tỉ mỉ chăm chú, nghiêm túc, hi vọng làm được một con diều bay nhanh nhất, ổn định nhất lại bền nhất trong số những con diều hắn đã làm hơn hai mươi năm nay.
“Diều?” Bé con chớp đôi mắt sáng xinh đẹp, mừng rỡ hỏi lại: “Cho con sao?”
Tay hơi chậm lại, hắn mỉm cười sờ đầu bé, nói nhỏ: “Không phải, cái này là cho nương con!”
“Ồ…” Thất vọng cụp khuôn mặt mũm mĩm xuống, bé khó chịu lấy ngón tay vẽ lung tung lên mặt đất.
“Không cho con thật hả?”
“Không được!” Hoa Đan Phong lắc đầu, dịu giọng dỗ: “Nương con chờ cha làm diều tặng nàng, chờ lâu lơ lâu lắc rồi. Nếu con lấy diều của nương, nương sẽ rất đau lòng khổ sở. Đợi cha làm cho nương xong lại làm một con mới cho con, được không?”
“Được rồi!” Nghiêm túc gật đầu, bé nói: “Đợi cha làm xong diều tặng nương lại làm một cái cho con, phải là màu hồng, có bươm bướm xinh đẹp nha!”
“Ừ, màu hồng, có bươm bướm xinh đẹp.” Hoa Đan Phong cũng gật đầu nghiêm chỉnh, còn giơ tay đảm bảo.
Nhận được cam đoan, bé vui vẻ cười lên, kế đó hình như nghĩ tới chuyện gì đó, bàn tay nhỏ vỗ vai cha, nói giọng thấm thía.
“Cha, cha không phải chút nào. Sao có thể để nương chờ một con diều lâu như vậy? Con chỉ chờ có một chút thôi đã thấy khó chịu rồi.”
“Ừ! Là cha không phải, đều do cha sai!” Tự nhận sai làm, làm bộ đánh mình, sau đó ngẩng đầu nói nhỏ: “Con nói nương sẽ tha thứ cho cha chứ?”
“Sẽ! Sẽ mà!” Gật đầu thật mạnh, bé nói giọng non nớt: “Nương dịu dàng nhất, sẽ không giận cha lâu đâu, với lại cha cũng đã nhận lỗi rồi. Gia gia nói, biết sai có thể sửa, còn gì… còn gì…” đột nhiên lâm vào khổ sở, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra từ còn lại.
“Còn gì tốt hơn.” Lén cười nhắc nhở.
“Đúng! Là còn gì tốt hơn.” Khổ não đã được giải quyết, bé vui sướng cười híp mắt, tiếp tục nói, “Đợi cha làm xong diều tặng nương, nương vui vẻ sẽ không giận.”
“Rồi! Vậy cha phải làm nhanh lên mới được.” Cười ha ha làm nhanh tay hơn, Hoa Đan Phong cảm thấy cả thiên hạ không có đứa bé nào đáng yêu bằng nữ nhi nhà mình.
Trong một lúc, chỉ thấy hai cha con ngồi xổm dưới mái hiên, lớn vội vàng làm việc, nhỏ chỉ động đậy cái miệng, đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng làm xong một con diều thật đẹp và chắc chắn.
“Oa, cha, cha làm xong rồi!” Mừng rỡ kêu to, bé không nhịn được thò tay sờ, rất hâm mộ nương sắp có một con diều đẹp như thế.
“Đẹp không?” Đắc ý khoe khoang.
“Đẹp!” Gật đầu như giã tỏi.
“Thích chứ?” Tiếp tục dụ.
“Thích!” Không do dự lớn tiếng trả lời.
“Muốn không?” Đuôi công xòe càng lúc càng bự.
“Muốn!” Nắm chặt tay kêu to, hoàn toàn bị mê mẩn tâm hồn, quên béng đây là con diều tặng nương rồi.
“Nhưng không thể cho con!” Xấu xa huơ huơ ngón tay, Hoa Đan Phong cười hì hì gian xảo.
“Đây là cho nương, nhớ chưa?”
“Dạ……” Lại cụp mặt xuống, bé muốn đứng dậy nhưng chả còn tí sức nào.
“Nhớ rồi.”
“Hai cha con ngồi đó làm gì thế?” Đột nhiên, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng hai người.
“Nương!” Mừng rỡ kêu lên, đứng bật dậy, quay người nhào qua, cả quá trình trôi chảy không có động tác dư thừa nào.
Bị nhào tới ôm đã thành quen, Trầm Đãi Quân ôm lấy thân hình nhỏ nhắn thơm thơm mềm mại, không nhịn được cười hỏi: “Con với cha con đang bận bịu gì thế?” Chà… chuyên tâm đến nỗi nàng tới mà cũng không phát hiện.
“Bận làm diều tặng nương đó!” Không suy nghĩ gì cả, bé nói to.
Diều? Tặng nàng?
Trầm Đãi Quân kinh ngạc ngước mắt nhìn, thấy Hoa Đan Phong đã đứng dậy đến bên cạnh mình, tay cầm một con diều thật đẹp vừa làm xong.
“Chàng…” Nàng có chút mờ mịt, không rõ hai cha con đang chơi trò gì?
“Sư tỷ, tặng nàng.” Nhẹ nhàng đưa quà trong tay đến trước mặt nàng, đột nhiên mắt Hoa Đan Phong hơi đỏ, cúi đầu nói.
“Xin lỗi, con diều này, nàng chờ nhiều năm rồi đúng không? Do ta không tốt, nói làm một con diều tặng cho nàng làm quà nhưng bao nhiêu năm rồi vẫn không thực hiện lời hứa. Duy nhất một lần, lại là lúc nàng đau lòng tuyệt vọng mới mở miệng đòi ta, nhưng lần đó không tính. Chỉ có con diều này mới là cái ta thật sự muốn tặng nàng.”
“Chàng… còn nhớ sao?” Hơi hoảng hốt nhận lấy món quà, Trầm Đãi Quân không ngờ sau nhiều năm thành thân, đột nhiên hắn lại nhớ đến sự kiện kia.
“Ừ!” Khẽ gật đầu, Hoa Đan Phong nói nhỏ, “Ta làm sư tỷ đau lòng, khổ sở rất nhiều năm nhỉ? Trước đây nàng không cùng thả diều với ta và sư muội, là vì nàng chờ ta làm diều cho nàng đúng không?”
Chút tâm tư khó chịu trong dĩ vãng hôm nay lại bị nhìn thấy, Trầm Đãi Quân xấu hổ đỏ mặt nhưng thấy dáng vẻ tự trách của hắn, lòng lại mềm nhũn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, thì thầm: “Đừng tự trách mình, đều là quá khứ cả rồi…”
“Nhưng…”
“Suỵt…” Ngón tay đặt nhẹ lên môi mỏng ấm áp, không cho hắn cơ hội nói “nhưng”.
“Bây giờ chàng còn nhớ làm diều tặng ta, lòng ta đã rất vui rồi.”
Sư tỷ lúc nào cũng thế, bản thân buồn khổ bao lâu nhưng lại không nỡ để hắn tự trách nhất thời nửa khắc, dịu dàng săn sóc như thế, thật sự làm hắn xấu hổ.
Thấy vậy, Trầm Đãi Quân biết hắn đang tự giận mình, liền mím môi, cố ý chọc ghẹo.
“Làm cái mặt khổ qua cho ai coi đây? Không lẽ tối nay muốn ăn khổ qua xào thật hả?”
Vừa nói xong, bé con lập tức phản đối, gương mặt mũm mĩm nhăn lại một đống.
“Không ăn khổ qua! Tiểu Hoan nhi ghét khổ qua, không ăn, không ăn, không ăn, không ăn,…”
“Tiểu quỷ kén ăn, ăn gì không do con quyết định.” Cười mắng, nhéo cái mũi nhỏ, cục cưng này làm người ta vừa đau vừa tiếc, vừa yêu vừa chiều.
Bất mãn hờn dỗi hứ một tiếng, bé con đột nhiên chuyển đề tài.
“Nương, cha mất bao lâu mới làm diều cho nương, nương còn giận nữa không?”
Hai cha con này mới rồi nói cái gì, sao đột nhiên Tiểu Hoan nhi lại hỏi chuyện đó? Trong lòng buồn cười, Trầm Đãi Quân thích thú liếc sư đệ kiêm phu quân một cái, thấy hắn xấu hổ né tranh, đành quay sang trả lời con: “Nương đã không giận cha nữa rồi.”
“Thật chứ?” Mặt nhỏ sáng lên, vui vẻ xác nhận lại.
“Không giả!” Gật đầu, phát hiện có người lặng lẽ vểnh tai lên, hai mẹ con nói gì cũng không bỏ sót một chữ.
“Vậy cha tặng nương con diều này, nương vui không?” Tiếp tục hỏi một cách nghiêm túc.
“Rất vui!” Trả lời cũng nghiêm túc như vậy, kì thật trong lòng rất muốn cười.
“Con diều này đẹp không?” Khăng khăng không bỏ qua, lại quăng ra một vấn đề khác.
“Đẹp!” Mỉm cười gật đầu.
“Thích không?” Nghiêm mặt, phi thường nghiêm túc.
“Thích!” Bị khuôn mặt nhỏ xíu cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh chọc cười sắp nhịn hết nổi rồi.
Chậc! Tiểu quỷ này bắt chước lại mấy câu hắn hỏi hồi nãy.
Quay đầu trừng tiểu quỷ trong lòng, Hoa Đan Phong vừa tức vừa buồn cười, chờ nghe tiếp coi nó muốn nói gì.
“Muốn không?” Vẻ mặt dụ dỗ y hệt cha nó.
“Cái này không phải là của nương rồi sao?” Cười hết mực dịu dàng, Trầm Đãi Quân thản nhiên cầm diều lên đi mất.
“Hơ?” Nháy mắt, quỷ kế không thực hiện được, bé con ngây ra tại chỗ.
Còn tên cha táng tận lương tâm nào đó thì cười như điên, cả nửa ngày cũng không dừng lại được.
“Nương… nương… chờ con… nương chờ con với…” Nhanh chóng hoàn hồn, bé con tức tốc tuột khỏi vòng tay cha, sốt ruột đuổi theo, miệng không ngừng ầm ĩ mục đích chân chính của mình.
“Con diều là của nương, cho con mượn chơi trước đi mà! Nếu không… nếu không chúng ta chơi chung cũng được… nương, được không… nương…”
Bị mấy lời trẻ con thú vị chọc cho cười ha hả, Hoa Đan Phong tràn ngập vui vẻ theo đuôi hai mẹ con, quyết định ra tay làm con diều “màu hồng, có bươm bướm xinh đẹp” sớm một chút tặng cho con gái, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy sư tỷ sẽ không đưa con diều của riêng nàng cho tiểu quỷ kia mượn chơi đâu.