Đại Quốc Tặc

chương 18: thần binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang bị Tề Tề Đức ôm lấy chính là thiếu niên Tần Vũ, phát hiện bộ dạng khác thường của sư phụ, theo ánh mắt của người nhìn lại, liền nhìn thấy, bên ngoài sân Giang Long đứng cùng với một đám người.

Ngay lập tức, y liền cuống quít nhảy xuống, chạy về phía Giang Long.

Một cái bóng màu đen so với y nhanh hơn, chỉ nghe vù một tiếng đã chạy tới trước mặt Giang Long.

- Tiên Phong, dừng lại.

Tần Vũ thấy thế vội vàng cáu kỉnh hét lớn, y cho rằng bởi vì Giang Long không thích Tiên Phong, nên quản gia trong phủ mới sắp xếp y tới chiếu cố nó.

Cùng Tiên Phong ở chung lâu như vậ đối với nó đã sớm nảy sinh tình cảm yêu mến, chỉ lo Tiên Phong xông tới làm Giang Long khó chịu, thì sẽ bị trách phạt.

Nhưng mà Tiên Phong ngày thường rất là nghe lời y, lần này lại là không có nghe theo lời y nói.

Phải thừa nhận rằng, Tiên Phong cực kỳ có linh tính, nó thủy chung vẫn nhớ kỹ, ai mới là chủ nhân thực sự của nó.

Ngọc Sai, Bảo Bình, và Tần Vũ mặc dù đối với nó rất tốt, nó cũng sẽ không tấn công ba người, nhưng là chỉ khi gặp mặt Giang Long, nó mới có thể tỏ ra phấn chấn và niềm nở như vậy.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Tiên Phong lại lần nữa khoát hai móng lên trên vai Giang Long, một mực hưởng thụ.

Giang Long bị đè xuống thiếu chút nữa khom lưng, chật vật giơ ống tay áo lên lau sạch.

Tần Vũ bị dọa cho hoảng sợ, tăng tốc nhịp chân chạy lại, nhất định đem Tiên Phong cấp tốc kéo sang một bên, đồng dạng lấy tay giữ chặt trên lưng nó, không cho nó lộn xộn, ngoài miệng vội vàng giải thích:

- Tiểu Thiếu gia, do Tiên Phong lâu lắm rồi chưa gặp mặt ngài, chắc là nó nhớ ngài, ngài đừng vì nó mà tức giận.

Tiên Phong lúc này rất là bất mãn, nó còn muốn tiếp tục cùng chủ nhân chơi đùa đấy, bốn móng dùng sức muốn thoát đi, nhưng mà bàn tay to ở trên lưng nó cực kỳ hữu lực!

Tần Vũ thân thể tráng kiện rắn chắc, khí lực cực lớn, nhưng đối mặt với Tiên Phong giãy dụa mãnh liệt, cũng cực kỳ mệt mỏi.

Hạ thấp thân thể, dùng hai tay ôm lấy Tiên Phong, cuối cùng mới đem Tiên Phong khống chế, không thể nhúc nhích.

Tiên Phong bực mình gầm nhẹ.

Giang Long đang rất kinh ngạc.

Ở trong trí nhớ của nguyên thân, chỉ biết là Tần Vũ vừa cao lớn lại tráng kiện, cũng không nghĩ tới thiếu niên này lại có khí lực lớn như vậy, mà còn rất lợi hại.

Tiên Phong lúc trước dễ dàng làm cho Giang Long té nhào trên mặt đất, cho nên Giang Long có thể cảm thụ được điều này.

Giang Long hiểu được Tiên Phong rất mạnh mẽ, thông thường hai người đàn ông trưởng thành cũng căn bản không phải đối thủ.

Thấy Giang Long không nói lời nào, mà chỉ nhìn chằm chằm vào chính mình, Tần Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Là tiểu nhân không tốt, không để ý để Tiên Phong đụng vào tiểu thiếu gia, muốn phạt, tiểu thiếu gia, ngài liền trách phạt tiểu nhân đi.

Tần Vũ chiều cao, tuyệt đối là vượt qua hai thước, đặt ở thời đại này chính là đạt tới hai trượng. Hiện tại chỉ là ngồi chồm hỗm thôi, mà so với Giang Long cũng chỉ thấp hơn một cái đầu.

Giang Long lúc này mới cười vươn tay, vỗ vỗ lên bả vai Tần Vũ nói:

- Ngươi đâu có làm gì sai? Ngươi giúp ta chăm sóc Tiên Phong rất tốt, ta phải khen thưởng cho ngươi, ngươi nghĩ xem muốn ta thưởng cho cái gì?

Bàn tay đặt trên vai Tần Vũ, Giang Long cảm giác thân thể y quả nhiên rắn chắc giống như tấm thép vậy.

Trong lòng tấm tắc tán thưởng, đồng thời tâm tư cũng bắt đầu chuyển động, không bằng đem theo Tần Vũ này theo bên người, làm hộ vệ?

Nhưng làm hộ vệ chỉ dựa vào khí lực cũng không ổn.

Công phu tay chân cũng phải rèn luyện qua, ừm, ở cái thời đại này cũng nhất định phải có trong tay một binh khí tốt.

Nếu không mình hãy truyền thụ cho y Hình Ý Lục Hợp Thương?

Giang Long vừa mới nghỉ ra cái ý tưởng này, lại ngay lập tức lắc đầu bác bỏ, Tần Vũ thân thể tráng kiện, khí lực cực lớn, nhưng đồng thời sẽ có khuyết điểm tương ứng, đó là hơi kém nhanh nhẹn một chút.

Mà sử dụng trường thương, đối với tốc độ xuất thủ yêu cầu cực cao.

Với tầm vóc của Tần Vũ, vẫn là sử dụng binh khí nặng sẽ thích hợp hơn, mà cũng chỉ có binh khí nặng, y mới có thể hoàn toàn phát huy ra lực sát thương đích thực.

Tần Vũ và đại hán trung niên kia giống nhau, đều thuộc loại thích hợp làm mãnh tướng tấn công ở phía trước, nếu trong tay cầm một thanh Khai Sơn Phủ hoặc là Lăng Nha Bổng, khi đó mà xung phong liều chết ở phía trước, cơ hồ không có người có thể kháng cự, dễ dàng giết hết trận thế của đối phương, máu chảy thành sông.

Trong chiến trận võ tướng trên mình đều phải mặc thêm trọng giáp, loại trọng giáp này đao thương vũ khí thông thường rất khó làm tổn thương, hơn nữa các loại cung tiễn bình thường cũng không thể bắn trúng bản thân mình, chỉ cần áo giáp phòng ngự của hai người có thể che kín những bộ vị yếu hại, thì thiếu một chút nhanh nhẹn cũng không phải là khuyết điểm quá lớn.

Cũng chỉ có mãnh tướng cùng cấp, cầm trọng binh khí, trong tay có lưỡi dao sắc bén như thần binh có thể cắt được trọng giáp, mới có khả năng gây tổn thương trí mạng.

Tần Vũ là một thiếu niên thật thà chất phác, y không nghĩ tới Giang Long không những không trách cứ, ngược lại còn muốn khen thưởng mình, trong khoảng thời gian ngắn liền đứng tại chỗ sững sờ, theo bản năng giơ tay lên vò đầu.

Lúc này Tề Tề Đức đột nhiên sải bước tiến lên, cười sang sảng nói:

- Tên đồ đệ này của ta rất thành thật, nó không tiện đòi hỏi ngươi phần thưởng gì, không bằng để ta giúp nó nói đi. Hiện tại nó cần nhất một kiện binh khí vừa tay, không bằng tiểu thiếu gia cho Tần Vũ vào kho binh khí trong phủ lựa chọn một kiện binh khí vừa tay có được không?

- Không được, tiểu thiếu gia, ngài không thể đáp ứng!

Giang Long còn chưa có nói cái gì, đằng sau lưng hắn, Bảo Bình sau khi nghe được, đã lên tiếng kêu to, tuy rằng nàng cùng Ngọc Sai bình thường đều cảm nhận được thái độ làm người của Tần Vũ rất tốt, cũng có chút âm thầm chiếu cố y, nhưng là vũ khí trong kho binh khí khố cũng không thể tùy ý để cho người ngoài vào chọn.

- Nơi đó có thần binh lợi khí của lão Hầu gia cùng tiểu Hầu gia thu thập nhiều năm, không thể tùy tiện đem tặng người!

- Đúng vậy, nghe lão phu nhân nói, những thần binh lợi khí này bỏ ra một kiện, đều là vô giá, bao nhiêu năm nay có không biết bao nhiêu tướng quân đảm nhiệm chức vụ ở triều đình nghĩ nhiều biện pháp muốn lấy được một hai kiện, nhưng lão phu nhân đều không đồng ý!

Ngọc Sai cũng lo lắng tiếp lời, nếu như không phải bên này có người níu tay, nàng đã sớm chạy tới ngăn trở.

Nguyên thân vốn không tập võ, trước kia tuy là cũng nghe qua uy danh của ông nội và phụ thân, nhưng thật đúng là không được rõ lắm trong kho binh khí nhà mình có thần binh lợi khí gì lợi hại.

Chỉ biết được lão Hầu gia thời tráng niên năm ấy sử dụng một thanh trường đao lớn bằng một cánh cửa nhỏ.

Tiểu Hầu gia lại sử dụng một cây trường thương.

Hai thanh vũ khí đều có tên và lai lịch bất phàm, nhưng mà nguyên thân cũng đã quên mất.

Tuy nhiên sau khi được hai nàng nhắc nhở, Giang Long cũng không dám tùy tiện đồng ý.

Loại đồ vật như thần binh lợi khí ở thời kỳ đặc thù này, đối với võ tướng có thể sử dụng nó mà nói, tuyệt đối là vô giá, võ tướng có thể cậy vào binh khí này khiến thực lực của mình tăng lên một cấp bậc, cũng có thể thừa dịp đối thủ không biết được sự lợi hại đột nhiên tập kích, chém giết đối phương.

Thời khắc nguy cơ, biết đâu còn có thể giữ lại cho võ tướng một cái mạng.

Loại bảo bối này quả thực không thể tùy tiện mang ra tặng người.

Mặc dù Giang Long rất là xem trọng Tần Vũ nhưng cũng không thể đồng ý được.

Tề Tề Đức thấy Giang Long lộ ra biểu tình không đồng ý, liền thở dài. Trước đây ông cùng tiểu Hầu gia xưng huynh gọi đệ, tự dĩ nhiên hiểu rõ kho binh khí trong phủ có vài món thần binh lưỡi dao sắc bén khó lường, lúc ấy ông cũng đã từng đỏ mắt nghĩ muốn có được một kiện.

Tiểu Hầu gia đối với tiền bạc vật chất phóng khoáng, nhưng là muốn hỏi ông ấy lấy một kiện binh khí tốt, lại là muôn vàn khó khăn.

Về điểm này, tiểu Hầu gia cùng lão Hầu gia vô cùng giống nhau.

- Ngươi cũng thấy đấy, đồ đệ này của ta thân thể cao lớn tráng kiện, khí lực cực đại, qua thêm vài năm nữa, ta còn lâu mới phải đối thủ của nó! Hơn nữa ta còn dạy nó cưỡi ngựa, nếu có thể có được một thanh binh khí tốt, nó tuyệt đối có thể trở thành một tuyệt thế mãnh tướng.

Tề Tề Đức làm ra cố gắng cuối cùng:

- Cảnh gia bị hoàng đế tước đoạt chức vị, chẳng lẽ ngươi có thể bằng lòng cam chịu? Mà chỉ cần ngươi bồi dưỡng tốt Tiểu Vũ, như vậy trong tương lai một khi có cơ hội, nó có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi, vì ngươi xông trận giết địch, đánh bại địch thủ, giúp ngươi lần nữa đem Hầu tước trở về.

- Đến lúc đó Cảnh gia, tất nhiên có thể lại lần nữa khôi phục vinh quang của ngày xưa!

Giang Long có được trí nhớ của nguyên thân, hiểu được ở thời đại này có tước vị, liền đại biểu cho tài trí cao hơn người một bậc.

Quan văn hầu như không có phong tước.

Trong võ tướng, cũng chỉ có những lão tướng quân quanh năm tích lũy chiến công, cũng đã từng đánh thắng dị tộc, lập được công lớn, mới có thể phong cấp tước vị.

Những quý tộc còn lại, thì tất cả đều kế thừa công lao của tổ tiên.

Nhưng ra trận giết địch, một lần nữa làm cho hoàng đế hạ chỉ ban thưởng tước vị, loại dã tâm này, Giang Long bây giờ còn chưa từng nghĩ tới.

Hắn vừa mới chuyển kiếp tới đây, đã phải điều tra nguyên thân bị người hạ độc, lúc trước mới ra tiểu viện, không lâu sau lại bị người bày bẫy rập ám hại.

Bây giờ toàn bộ tinh lực của hắn là để bảo vệ cái mạng nhỏ cùng với điều tra hung thủ.

Thấy mình nói xong, thiếu niên trước mặt có chút ngây ngốc, cũng không tỏ vẻ gì, Tề Tề Đức đột nhiên có chút chán chường lui xuống.

Sớm biết rằng tiểu thiếu gia này giống như con gái yểu điệu mãnh mai, hơn nữa lại hoàn toàn không nuôi chí lớn, không phải là một người có nhiều tham vọng, chính mình như thế nào còn mang hy vọng xa vời đối với hắn?

Chỉnh là đáng tiếc, năm đó Cảnh lão Hầu gia cùng với Cảnh tiểu Hầu gia anh minh thần võ làm sao!

Hơn nữa, ông cùng với tộc nhân của mình trời sinh đều là chiến sĩ đích thực, ra trận giết địch, say rượu uống máu, đem da ngựa bọc thây, đó là số mệnh của bọn họ, nhưng hiện tại người giống như chim, bị gắt gao đem nhốt bên trong lồng!

Chung quanh Tề Tề Đức lúc này, những tộc nhân kia đều thất vọng đối với Giang Long.

Một người trong đó thậm chí đột nhiên dậm chân một cái, nặng nề than một tiếng!

Giang Long nhìn thấy mọi người trước mặt, cảm xúc cũng bị lây nhiễm, nhưng mà hắn hiện tại không dám mở miệng cam đoan cái gì.

Ra chiến trường, giết địch lập công?

Đem lại vinh quang cho Cảnh gia?

Đối với người đến từ thời đại hòa bình như hắn mà nói, mấy thứ này quá mức xa xôi, không thực tế.

- Tần Vũ, ngươi đi theo ta.

Giang Long tỏ ý bảo Tần Vũđem Tiền Phong buông Tiên Phong ra, xoay người đi về phía đại môn.

Tần Vũ ù ù cạc cạc lên tiếng, lại chạy tới chỗ Tề Tề Đức cúi đầu cáo từ, lúc này mới vừa sửa sang lại quần áo vừa đuổi theo.

Tiên Phong tức thì vòng quanh Giang Long chạy tới chạy lui, vui vẻ dị thường.

Trong sân nhỏ lần nữa náo nhiệt lên, có điều là vây quanh ở quanh trước bàn, đều là gào thét buồn bực uống rượu.

Sau khi đi ra khỏi tiểu viện, Giang Long không có tâm tư đi dạo những chỗ khác nữa, một đám người lập tức đi về tiểu viện của Giang Long.

Lúc này bên người không chỉ có Tần Vũ to con, mà còn có Tiên Phong chạy tới chạy lui, Giang Long không sợ những người kia còn dám âm thầm xuống tay đối phó chính mình.

- Tiểu Vũ, ngươi ngoại trừ biết đấu vật ra, còn biết làm gì nữa?

Bước vào tiểu viện của mình, Giang Long liền mở miệng nói.

Tần Vũ gãi đầu một lúc lâu, mới cốc lốc đáp:

_Sư phó chỉ dạy ta đấu vật, nhưng ta lại thích lấy gậy gộc làm vũ khí.

_Gậy gộc?

Lang Nha Bổng cũng là gậy gộc.

Giang Long gật đầu, cảm thấy loại vũ khí này so ra cũng thích hợp cho Tần Vũ sử dụng.

Bởi vì đi một lúc lâu nên có chút mệt, Giang Long đi thẳng về phòng ngủ, định là nằm ở trên giường cùng Tần Vũ tâm sự, nhưng hắn vừa mới bước chân vào cánh cửa, Tiên Phong sau lưng nhất định chạy theo vào.

Chỗ này đối với Tiên Phong vô cùng quen thuộc, nó trước đây lớn lên ngay tại nơi này.

Có lẽ là bởi vì lâu lắm chưa tới nơi này, cho nên Tiên Phong lần nữa tỏ ra hưng phấn.

Thoáng một lát chạy về phía giường, nơi đó nó cũng từng ngủ qua, nhưng mà đang chạy lại không cẩn thận, đem bức rèm che giữa gian trong và gian ngoài xé ra thành mấy miếng, còn có cái bàn bên trong phòng ngủ cũng bị nó đụng cho lật ngược.

Nhảy lên trên giường, trở mình lăn tới lăn lui, cũng làm cho giường rối loạn.

Lúc Ngọc Sai đi vào phòng ngủ, Tiên Phong đã để lại trên đệm từng hàng dấu móng vuốt đen sì.

Hơn nữa móng vuốt rất sắc bén, chăn gấm bị nó bới lên toán loạn, cũng có nhiều chỗ bị rách.

- A!

Ngọc Sai vốn là một cô nương dịu dàng điềm đạm, thấy thế, con ngươi thoáng một chút liền lập tức đỏ lên, liền cất tiếng thét chói tai:

- Tiên Phong!

Thuận tay lấy cái chổi lông gà treo trên tường, tiếp đó chớp nhoáng đi vào bên trong phòng.

- Ôô...

Tứ chi tráng kiện, hình tượng uy mãnh của Tiên Phong bị đuổi cho chạy tán loạn, sau một lúc lâu, cụp đuôi chạy trốn.

Mà Ngọc Sai thì vẫn cắn răng, đuổi theo không rời.

Bảo Bình ở bên ngoài chờ, cũng thấy rõ ràng bên trong phòng ngủ bẩn loạn, lập tức cũng vây bắt truy sát Tiên Phong.

- Ha ha ha ha!

Giang Long không có một chút phúc hậu, lập tức thoải mái cười to.

Trước đó Tiên Phong bị Tần Vũ hạ gục, bây giờ lại liên tiếp bị loạn kiếm tức giận truy sát.

Tiên Phong ô ô than thở, thật sự là gặp phải một chủ nhân không tốt a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio