Đại Quốc Tặc

chương 268: người trên người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phan Văn Trường tốt xấu gì cũng là giáo thụ huyện học, quan lại chính bát phẩm.

Đặt ở trước kia, huyện nha huyện Linh Thông khốn cùng, bổng lộc cấp cho không đều, càng miễn bàn chuyện có chút gì béo bở!

Người khác đến cũng sẽ không có ý gì với ông ta.

Nhưng hiện tại hoàn toàn khác rồi.

Bổng lộc triều đình có thể toàn bộ ngạch đúng hạn giao tới tay, đồng thời vẫn còn có trợ cấp.

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.

Quan trọng hơn là huyện Linh Thông phát triển thần kỳ, nhân khẩu tăng mạnh, buôn bán dần dần phát triển, cứ như vậy quyền lực trong tay liền lớn!

Quyền lực vĩnh viễn xếp trước của cải.

Vì sao?

Bởi vì có tiền, có thể mò được tiền!

Bằng không vì sao người người đều chèn phá đấu đá muốn làm quan?

Tự nhiên không phải nói trên miệng, vì phục vụ dân chúng tạo phúc một phương.

Có quyền lực, có thể cao hơn người khác.

Quyền lực lớn dần theo, địa vị cũng lên cao, Phan Văn Trường không lo không mua được tiểu thiếp.

Và tích lũy đủ bạc, tin đồn thổi ra, thì đầy người nguyện ý đem con gái bán cho ông ta.

Có tiền có quyền, tuổi cũng không phải là chuyện.

Nhìn thấy Phan Văn Trường bộ dáng tự tin đắc ý, Vệ Dũng, Triệu Bình, còn có bọn người Hồ Bảo liền cảm thấy một trận khinh thường.

Đường đường chính bát phẩm giáo thụ trường học của huyện, thậm chí ngay cả một người tiểu thiếp cũng không mua nổi!

Bọn họ mặc dù không có nạp thiếp, nhưng cũng không phải trong tay không có tiền bạc.

Bành Hỉ thấy thế sau đó một hồi cũng không nói gì, lương bổng phải tồn hơn mấy tháng, mới mua được tiểu thiếp, vậy có cái gì đẹp mà đắc ý?

Trong nhà y khoảng chừng năm phòng mỹ thiếp!

Có ba phòng là người khác nịnh bợ, muốn kéo quan hệ, chủ động đem con gái đưa qua.

Còn có hai phòng còn lại là hồng bài kỹ viện, tiêu một số bạc đáng kể để mua.

Phan Văn Trường dầu gì cũng là…Bành Hỉ cuối cùng chỉ có thể cho rằng, Phan Văn Trường nghèo quá lâu rồi, thời gian ở quan trường không được như ý cũng quá dài, căn bản cũng không như một quan viên.

- Phan tiên sinh, không biết người một tháng thu vào bao nhiêu?

Hồ Bảo thấy Bành Hỉ lặng lẽ nháy mắt cho mình ra dấu liền mở miệng đặt câu hỏi.

Phan Văn Trường vuốt râu cười đáp,

- Triều đình mỗi tháng phát ra bổng lộc có một lượng hai tiền, mặt khác còn có một lượng bạc trợ cấp.

Nghe giọng điệu, vô cùng thỏa mãn.

Còn Hồ Bảo lại là tức giận trắng mặt nhìn liếc qua một cái.

Chỉ ít bạc như vậy, còn chưa bằng một tháng tiền thưởng của gã đâu.

Người hầu ở nha môn, Hồ Bảo một tháng kiếm không được hai mươi mấy lượng bạc đưa về nhà, phụ nữ trong nhà đều là không bỏ qua.

Thành Vọng Sa là quận phủ, nhân khẩu tập trung, là một quận trung tâm quyền lực,

Nha dịch nhiều chuyện, trong tay quyền lực cũng lớn, thu vào tiền cửa sau tất nhiên là nhiều.

- Một tháng chỉ có hai lượng hai tiền bạc nhỏ nhoi này, không ngờ Phan tiên sinh liền thỏa mãn?

Con mắt Bành Hỉ hơi hơi vừa chuyển, cảm thấy có chủ ý, giả bộ kinh ngạc nói.

Phan Văn Trường đầu tiên là sửng sốt, lập tức hơi ngượng ngùng.

Cùng so sánh với Chính lục phẩm Công tào chủ sự Bành Hỉ, hai lượng hai tiền bạc đích thật là hơi ít.

Nhưng mà, lúc này Bành Hỉ cũng nhìn về phía Vệ Dũng, hỏi:

- Ngươi một tháng thu vào được bao nhiêu?

- Bẩm đại nhân, dù thế nào cũng sẽ không thấp hơn hai mươi lượng bạc ròng ạ.

Âm thanh Vệ Dũng vừa rơi ra, Phan Văn Trường liền nháy mắt trừng to.

Chỉ là một tên nha dịch mà thôi, một tháng có thể kiếm hai mươi lượng bạc ròng sao?

Bành Hỉ vừa nhìn về phía Triệu Bình.

Triệu Bình lập tức đáp:

- Tiểu nhân cũng có thể kiếm hai mươi mấy lượng bạc.

Tiếp theo, không cần Bành Hỉ đặt câu hỏi, đám người Hồ Bảo cũng là nói ra thu nhập tháng.

Nếu chỉ là một người, Phan Văn Trường còn sẽ có hoài nghi, nhưng sáu tên nha dịch đều nói như vậy, ông ta liền kinh ngạc.

Sáu tên nha dịch này mỗi tháng thu vào, lại là gấp bội thu nhập mỗi tháng của ông ta!

Dương Huyện lệnh tiền nhiệm và Phan Văn Trường quan hệ giao hảo, Phan Văn Trường biết rằng Dương huyện lệnh thu nhập mỗi tháng, cũng sẽ không vượt qua năm lượng bạc.

- Phan đại nhân vì huyện Linh Thông phát triển mà lao tâm khổ lực, suy tính bày mưu, càng vất vả công lao càng lớn, một tháng không ngờ chỉ có thể kiếm được hai lượng hai tiền bạc.

Hồ Bảo lắc đầu.

Triệu Bình thanh âm mang theo bất bình:

- Đích thật là quá ít.

- Phan tiên sinh đại tài, thật là quá mức ủy khuất.

Vệ Dũng bênh vực kẻ yếu.

Sau khi sáu tên nha dịch tự báo ra thu nhập, Phan Văn Trường trước đó thỏa mãn hiện trạng giờ lại không cánh mà bay rồi.

Phan Văn Trường tự nhận đọc thuộc lòng thi thư, chính là chi sĩ uyên bác, ngoại trừ người đọc sách, những người khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của ông ta.

Trước đó tuy rằng trước mặt không thể hiện, nhưng trong suy nghĩ của ông ta thì xem thường Vệ Dũng và nha dịch liên quan đấy.

Sáu người trong mắt ông ta, chẳng qua là dựa vào một phần võ lực thay triều đình bắt kẻ trộm, do đó con người lỗ mãng chỉ là kiếm chút đỉnh tiền sống tạm mà thôi.

Nhưng với chút tiền nhỏ mọn kia đối phương kiếm được, hiện giờ trong mắt ông ta, cũng là con số thiên văn!

Một tháng kiếm hai mươi mấy lượng bạc!

Trời ơi!

Nếu đổi lại là thu nhập của Bành Hỉ, Phan Văn Trường có thể chấp nhận.

Nhưng mấy người kia chẳng qua chỉ là mấy tên nha dịch thôi…

Phan Văn Trường sắc mặt có chút vặn vẹo, đột nhiên trên cằm đau nhức, mới hồi phục tinh thần lại.

Cúi đầu nhìn lên, cũng là không cẩn thận nhổ mất đến mấy sợi râu.

Phan Văn Trường đối với chòm râu của mình luôn luôn yêu quý, thấy thế không khỏi đau lòng.

Nhìn đến thần sắc của Phan Văn Trường biến đổi, Bành Hỉ làm sao mà không biết giờ phút này Phan Văn Trường tâm lý đã không cân bằng?

Chính Bát phẩm giáo thụ, lại không bằng mấy tên nha dịch, đổi lại là ai cũng sẽ không cân bằng.

- Hiện giờ huyện Linh Thông thế phát triển rất mạnh, buôn bán hứng khởi, giá cả đất cửa hàng liên tiếp phát triển, Phan tiên sinh ở trong đó hao lực rất nhiều, chẳng lẽ Cảnh Huyện lệnh vốn không có ý tứ trợ cấp cho Phan tiên sinh cao hơn một chút sao?

Bành Hỉ biết rõ còn cố hỏi.

Phan Văn Trường nghe vậy cười mỉa mai lắc đầu.

Nói thật, huyện Linh Thông phát triển ông ta tuy rằng cũng có đóng góp, nhưng thật sự thì không nhiều.

Chỉ là giúp đỡ bản ghi chép mà thôi.

- A?

Bành Hỉ có vẻ có chút không ngờ.

Hồ Bảo cũng nói:

- Đây cũng không phải là không coi Phan đại nhân ra gì.

- Đúng vậy ạ, một tháng hai lạng bạc, đây chả khác gì cho tiền xua đuổi ăn mày!

- Có lẽ Phan đại nhân căn bản không thể nhúng tay đại sự trong huyện nha à?

Mấy tên nha dịch người một lời, ta mở miệng một câu.

- Lấy năng lực của Phan đại nhân, đừng nói quản lý huyện học, cho dù là chưởng quản toàn bộ huyện Linh Thông, cũng là dư dả đấy.

- Phan tiên sinh mới là chi sĩ uyên bác chân chính.

- Ta mời Phan tiên sinh một ly.

Bị mấy tên nha dịch đổ mấy chén rượu, Phan Văn Trường sắc mặt có đỏ lên, đầu có chút chóng mặt đấy.

Nguyên bản không biết là, không có suy nghĩ theo hướng này, nhưng bây giờ nghe mấy tên nha dịch thổi phồng, Phan Văn Trường thật là có một tí không phục.

Cảnh Giang Long tài năng bao nhiêu?

Hắn có thể làm nên việc, chẳng nhẽ mình làm không tốt?

Chỉ có điều Cảnh Giang Long xuất thân tốt, còn kết giao với một bạn tốt mà thôi!

Bằng không đổi lại ông ta đến quản lý mọi việc huyện Linh Thông, chỉ biết so sánh với Cảnh Giang Long làm rất tốt!

Gia thế bản thân bần hàn, luôn luôn là hổ thẹn của Phan Văn Trường, cho rằng chính vì bản thân xuất thân không tốt, không có tộc nhân thân thích giúp đỡ, mới làm hại ông ta không thể một bước lên mây.

Phan Văn Trường có tư tưởng như vậy, càng là ghen tị đỏ mắt với những nhà xuất thân tốt gia thế con dòng cháu giống này.

Rượu làm tăng can đảm cho con người!

Phan Văn Trường hừ lạnh nói:

- Cảnh đại nhân cũng không có gì tài ba lắm!

Lại đã quên, trước khi Giang Long đến nhậm chức, bổng lộc của ông ta cũng không thể đúng hạn tới tay, phải khất nợ lên hai ba tháng, hơn nữa còn bị bên trên khấu trừ giữ lại một phần.

Nếu không phải lão thê vẫn đang may vá giúp đỡ, tìm chút việc để làm, cả nhà liền không đủ sống!

Chỉ có thể miễn cưỡng ăn no bụng!

Cũng đã quên, có thể đúng hạn lấy được bổng lộc, sau khi vừa được nghe, huyện nha sẽ cho chúng quan lại mỗi tháng cấp cho số bạc nhất định thì kích động trong lòng và hưng phấn.

Đồng thời cũng đã quên, lúc ấy đúng là cảm kích Giang Long thật lòng!

Kỳ thật không riêng gì Phan Văn Trường, trước kia ở huyện Linh Thông nhậm chức có quan lại, nha dịch, kỳ thật đối với Giang Long đều là vô cùng cảm kích đấy.

Nhưng thật ra là cuộc sống trước kia quá mức gian nan.

Hơn nữa bọn họ là quan lại triều đình, ngày càng khốn cùng, lương bổng lấy không đến tay, trong đó còn có một tầng buồn bực và uất ức.

Đến lúc Giang Long đến, bởi vì lại lịch hắn không tầm thường, bên trên không dám lần nữa khất nợ khấu trừ quân tiền của quan lại.

Lại có liền cùng biên quân hợp tác, quyết đoán đem tiêu diệt hang ổ thổ phỉ, phát ra hình ảnh nỗi kinh sợ, làm cho mã phỉ phụ cận không dám lần nữa có chủ ý đánh huyện Linh Thông.

Là Giang Long đến cải thiện hết thảy huyện Linh Thông!

Làm cho bọn quan lại nhậm chức lúc này, rốt cục có cảm giác mình là quan viên.

Về phần trước kia, thật sự không giống như là uy phong bát diện, ăn lương thực nộp thuế đấy.

- Triều đình từng khất nợ khấu trừ bổng lộc chúng ta rất nhiều, chúng ta vừa mới năn nỉ Cảnh đại nhân giúp đỡ lấy về, nhưng!

Nói xong lời cuối cùng, Phan Văn Trường hừ lạnh một tiếng,

- Hắn thật là có bản lĩnh, sớm giúp chúng ta lấy đưa về rồi.

Cũng là đã quên, Giang Long căn bản không có nghĩa vụ giúp việc này.

Bành Hỉ nghe xong ngược lại lại nhíu nhíu mày.

Y giúp đỡ Bàng Thành An xử lý trong quận chứa nhiều các hạng mục công việc, kỳ thật giữ lại chút bổng lộc quan huyện viên đã thành lệ thường, giữ lại bạc, tất nhiên là do trong quận qua nhiều phần quan viên tham dự, Bành Hỉ cũng có thể lấy đến một phần.

Nghe Phan Văn Trường nói như thế, Bành Hỉ cũng không phải bất mãn chuyện Phan Văn Trường đề cập bạc, y cũng nhúng tay tham.

Mà là đối với phản ứng của Giang Long, có chút không ngờ.

Y vốn tưởng rằng Giang Long tuổi trẻ khí thịnh, mặc dù có năng lực, có thực lực, nhưng tóm lại thiếu chút khôn khéo.

Không có người nào sinh kinh nghiệm.

Nhưng y ở quận thủ nhậm chức, cũng không nghe được phong thanh Giang Long có thay viên quan huyện Linh Thông đòi hỏi bổng lộc bị khất nợ.

Điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ trong lòng Giang Long hiểu được, những bạc này không nên đòi hỏi!

Thậm chí là căn bản không thể đòi hỏi tới tay, cho nên mới không tốn suy nghĩ lo lắng và khí lực.

Bành Hỉ là người tham gia, y biết rằng khoản bạc này liên lụy nhiều quan viên lắm, ai dám đòi hỏi, sẽ đắc tội rất nhiều quan viên, mặc dù ngươi thân thế rất cao, lai lịch không tầm thường, quý danh quyền quý cao nhất gia tộc ở kinh thành, thì đã làm sao?

Dám lôi chuyện cũ, đến lúc đó sợ cũng chỉ có thể rơi vào chỗ rồng vây nước cạn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, kết cục không khỏi mặt xám mày tro.

Bành Hỉ không dám quá coi thường Giang Long, khinh thường tuổi trẻ Giang Long.

Phan Văn Trường còn muốn tìm các khuyết điểm sai lầm khác của Giang Long, nhưng đem trí nhớ lật ra một lần, cũng không thể tìm ra mấy điểm được.

- Nếu Cảnh đại nhân không đưa, như vậy Phan tiên sinh vì sao không tự mình chủ động đi lấy?

Bành Hỉ mắt thấy thời khắc đến rồi liền thẳng thắn nói, không hề che dấu gì.

Tự mình lấy?

Phan Văn Trường nghe vậy sửng sốt.

Vệ Dũng phụ họa:

- Đúng vậy ạ, Phan đại nhân quá mức thành thật rồi.

- Phan tiên sinh năm đó gian khổ đèn sách mấy chục năm, chẳng lẽ không phải để vượt qua trên người này sao?

- Đúng vậy ạ, bây giờ tính cái gì?

Mấy tên nha dịch lại bắt đầu hát đệm rồi.

- Phan tiên sinh trung hậu, nếu đổi lại là ta, đã sớm lên mặt đưa bạc về nhà rồi.

- Cũng sẽ không khiến thê tử ở nhà quá nghèo khổ.

- Thê nữ ngay cả một chút quần áo loại tốt cũng không có.

- Tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao! Phan tiên sinh học vấn thâm hậu, những ngày qua làm sao có thể đem ra so sánh với mấy tên thô lỗ như chúng ta?

Phan Văn Trường rượu ngấm lên não nghe vậy, cảm thấy những lời này rất có đạo lý.

Chính mình tự đi lấy?

Lấy như thế nào đây?

Lấy cái gì?

Bạc?

Phụ trách tiền lương ông ta lại không xen tay vào được.

Muốn lấy cũng là không có cơ hội.

Bành Hỉ nhìn ra Phan Văn Trường buồn rầu và khó xử, nhẹ nhàng cười,

- Phan tiên sinh, ngươi cho rằng trong huyện Linh Thông lúc này cái gì đáng giá nhất?

- Tự nhiên là cửa hàng mì sát đường.

Phan Văn Trường không cần nghĩ ngợi liền đáp ngay.

- Vậy Phan tiên sinh sao không ra tay, bắt mấy gian cửa hàng mặt tiền?

Âm thanh Bành Hỉ vừa dứt, Phan Văn Trường liền nháy mắt đột nhiên biến sắc.

----------oOo----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio