Đại Quốc Tặc

chương 270: không thiệt thòi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần trước người thống lĩnh hơn bảy vạn quân mã tiến vào Bình La Sơn tiêu diệt phỉ, thề phải dẹp yên chi mã phỉ thần bí kia.

Và âm thầm liên hệ, hứa lấy lộc hậu quan to, mặt khác chiêu hàng tứ đại sơn trại mã phỉ Bình La Sơn.

Nếu không phải ngân giáp nam tử đề nghị, quyết đoán đánh lén tiêu diệt tứ đại sơn trại, sau đó khi đang đơn đấu với người bịt mặt, dưới mấy vạn quân mã triều đình, bắn một mũi tên giết chết tam đương gia Tôn Bằng của Nam đại trại, thật đúng là không dám tưởng tượng đến hậu quả của chi mã phỉ thần bí.

Dù sao quân mã triều đình giữ ưu thế nhân số tuyệt đối, hơn nữa đều là binh bách luyện, sức chiến đấu dũng mãnh.

Có người thực sự quen thuộc địa hình dẫn đường, mã phỉ thần bí không nói toàn quân bị tiêu diệt, thì cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Mặc dù như vậy, cuối cùng vẫn là nhờ thả mấy quả bom, mới làm lão Hoàng Thượng kinh sợ, hạ chỉ rút quân.

Mã phỉ thần bí lần này tóm lại là chịu thiệt, giúp đỡ triều đình tiêu diệt tứ đại sơn trại, vài vị thủ lĩnh tất nhiên muốn trở về trả thù.

Lúc này Giang Long có việc muốn nhờ, mã phỉ Bình La Sơn vừa lúc cũng muốn trút cơn bực này.

Cho nên Hắc Y Vệ mới trả lời như thế.

Ngày hôm sau, Bành Hỉ mang theo đám người Vệ Dũng đi tới huyện nha.

Tuy rằng Giang Long biết Bành Hỉ là tới tìm phiền toái, nhưng vẫn nhiệt tình nghênh đón.

Bành Hỉ cũng biểu hiện rất khách khí, không có bày ra cái vẻ quan trên, tất cả mọi người là quan viên, ít nhất phải duy trì mặt ngoài hòa khí.

Lại có, y biết rằng lấy quan giai lục phẩm của mình, ở trước mặt Giang Long căn bản cũng kiêu ngạo được nổi.

Giang Long đến từ kinh thành, Cảnh phủ lại là nhà quyền quý cao nhất, ngày trước không biết đã gặp qua bao nhiêu đại quan huân quý.

Thân thể tôn quý, tầm nhìn rộng lớn, nội tình hùng hậu.

Đừng nói chính lục phẩm Bành Hỉ, chính là quận thủ, tri châu cũng không so được với Giang Long đấy.

Mọi người ngồi xuống, Bành Hỉ ngồi ở vị trí thượng thủ.

Y quan giai cao, đây cũng là cái niên đại địa vị nghiêm ngặt, Giang Long tất nhiên phải ngồi ở vị trí dưới.

Đầu tiên là thể hiện ra ngoài khách sáo vài câu, Giang Long mở miệng hỏi,

- Không biết Bành đại nhân lần này tới huyện Linh Thông có chuyện gì quan trọng?

- Cũng không có chuyện gì to lớn.

Bành Hỉ khéo léo, mặc kệ nói cái gì, há mồm tới,

- Chính là Bàng đại nhân quan tâm đến công trình đào đường sông dẫn nước nơi này, mỗi khi nghĩ tới, đều nói nếu huyện Linh Thông thật có thể được khai thác, phát triển trở thành kho lúa lớn nhất Bắc Cương, như vậy không biết đến lúc đó có thể nuôi sống bao nhiêu dân chúng!

Sau này toàn bộ Bắc Cương sợ là đều sẽ không còn có dân chúng chết đói, gặp được năm hạn hán, cũng sẽ không có gia đình dân chúng chạy nạn chung quanh trôi dạt khắp nơi.

Chính là tạo phúc cho Bắc Cương, việc tốt to lớn lưu danh muôn đời!

- Hạ quan tất nhiên làm hết sức!

Thanh âm Giang Long kiên định.

- Bản quan dĩ nhiên tin tưởng năng lực Cảnh đại nhân.

Bành Hỉ cười ha ha,

- Nói thật, trước khi đến bản quan cũng có hoài nghi đấy, nhưng lần này tới huyện Linh Thông, sau khi đi vào cửa thành, bản quan thiếu chút nữa nghĩ là đi sai chỗ, hiện giờ huyện Linh Thông, đừng nói thành Vọng Sa, chính là châu phủ đều so ra kém hơn đấy.

Đườn phố rộng mở, vô cùng sạch sẽ, nhà dân mới tinh, mặt ngoài bên ngoài tường thành, còn trát một tầng xi măng, quả thật là rất tốt! Rất chắc chắn! Rất bền vững! Không nói trước công trình đường sông, chỉ riêng cái này, Cảnh đại nhân cũng đã càng vất vả công lao càng lớn rồi.

Giang Long tất nhiên sẽ không bởi vì Bành Hỉ hư tình giả ý mấy câu thổi phồng, sẽ dương dương đắc ý:

- Bên trong thành cải thiện chỉ là cấp phúc lợi dân chúng, khiến tất cả dân chúng đều vào nhà mới, đồng thời cũng là phòng ngừa mưa to bão tuyết, một số nhà cũ sẽ sập, do đó phát sinh sự cố thương vong.

Hạ quan từng thống kê qua, nhà ở bên trong thành phần lớn là nhà cũ truyền thừa mấy chục năm.

Thậm chí còn có một ít tồn tại trăm năm, đã rất cũ nát không chịu nổi.

Mặt khác cải thiện bên trong thành, mở rộng đường phố, cũng có thể khiến dân chúng có cuộc sống càng tiện lợi một chút, hiện giờ số lượng dân số huyện Linh Thông tăng nhiều, nếu vẫn không tu sửa một phen, đám người chật chội, chen vai thích cánh, hai bên đường phố lại bày chút quầy hàng, chỉ sợ ngay cả đường đi qua, cuộc sống dân chúng sẽ gặp phải khó khăn.

Những cái này chỉ là phụ thôi, ở mặt ngoài đấy, thực sự là muốn huyện Linh Thông phát triển, còn phải để công trình đường sông dẫn nước thuận lợi hoàn công mới được.

Đường sông đào xong, liền có thể bắt đầu khẩn điền, Đại Tề chúng ta lấy nông làm gốc, có đồng ruộng, dân chúng mới cày ruộng gieo mạ, an cư lạc nghiệp được.

Bành Hỉ sau khi nghe xong liên tục nói tốt, cười ra vẻ chân thành, nhưng những lời nói ra…

- Có Cảnh đại nhân trấn thủ ở nơi này, còn sợ đường sông dẫn nước không thể thuận lợi hoàn công sao? Đợi đất hoang được khai khẩn, gieo trồng cây lương thực, Bàng đại nhân càng vất vả công lao càng lớn, nhất định sẽ được Hoàng Thượng ban thưởng, đến lúc đó Bàng đại nhân sẽ không quên phân công lao cho Cảnh đại nhân.

Trong chuyện này, có Bàng Thành An làm chuyện gì?

Nhưng Bàng Thành An là quận thủ, thống trị và quản hạt huyện Linh Thông này.

Huyện Linh Thông bên này ra chiến tích, đến lúc đó công lao lớn khẳng định phải tính đến Bàng Thành An đầu tiên.

Mà ngay cả tri châu Văn Thượng cũng có thể dính chút hào quang đấy.

Ngược lại là Giang Long này tự mình làm thành chuyện, lại lấy được ưu đãi ít nhất.

Không công bằng, nhưng là hiện trạng, vô lực thay đổi hiện trạng!

Giang Long sau khi nghe xong, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Bành Hỉ này là cố ý làm cho mình ngột ngại đây.

Con mắt hơi hơi vừa chuyển, lại cười thêm nói:

- Hạ quan nơi này cũng có chút khó khăn, lần trước đi thành Vọng Sa, Bàng đại nhân chỉ đẩy cho hạ quan một chút gạo vật tư, sớm đã dùng hết rồi…

- Ha ha.

Bành Hỉ không đợi Giang Long nói xong, liền bật cười ha hả, thầm nghĩ trong lòng, trước mắt thiếu niên này đúng thật là không thiệt thòi, mình vừa mới vặn cho hắn ngột ngạt, lập tức sẽ tìm trở về, Bàng Thành An lần này phái y lại đây chỉ là khảo sát, nhưng không có ý đưa vật tư đến giúp.

Chẳng những không đến giúp đỡ, nếu là phát hiện có khả năng thành công, nói không chừng còn muốn quấy nhiễu nữa!

- Đám quan viên thành Vọng Sa, bao gồm quận thủ Bàng đại nhân, đô úy Khương đại nhân ở đó, đối với Cảnh đại nhân đều rất có lòng tin đấy! Mong rằng Cảnh đại nhân không ngừng cố gắng, nhưng ngàn vạn lần đừngphụ lòng kỳ vọng to lớn của các đại nhân.

- Hạ quan tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó, tuy nhiên mong là tiền lương khẩn trương…

- Nhất là Bàng đại nhân, mỗi lần đề cập Cảnh đại nhân, đều là khen không dứt miệng đấy.

Bành Hỉ không dám để cho Giang Long nói hết lời, bằng không phải tỏ thái độ, y sẽ tỏ thái độ như thế nào?

Nói có khó khăn, bên trên có nhất định vội giúp giải quyết?

Hay là nói Bàng đại nhân coi tên tiểu tử ngươi rất không vừa mắt, chỉ chờ xem ngươi xấu mặt, còn muốn làm giúp ngươi?

Cho nên chỉ có thể hàm hồ cãi cọ.

- Hạ quan nếu như có cơ hội lại đi thành Vọng Sa, tất nhiên sẽ tự mình gặp mặt Bàng đại nhân nói lời cảm tạ!

Giang Long cũng là không thuận theo không tha:

- Nhưng chuyện tiền lương này, còn hy vọng…

Bành Hỉ sắc mặt mất tự nhiên, lại cắt ngang,

- Bản quan chiều hôm qua tới chỗ này, còn không có thời gian đi ra ngoài thành nhìn một chút, kính xin Cảnh đại nhân phái riêng người dẫn đường cho bản quan.

Cảm thấy âm thầm buồn bực, xem ra sau này nói chuyện cùng với Giang Long, không thể lại khoe miệng lưỡi lợi hại rồi.

- Tất nhiên là hạ quan sẽ tự dẫn đường cho Bành đại nhân, vậy tiền lương thực…

- Không cần không cần, Cảnh đại nhân còn phải chủ trì mọi việc huyện nha, không thể để lỡ chính sự kéo dài, chỉ cần phái tên nha dịch dẫn đường cho bản quan là được rồi.

Không để Giang Long lại mở miệng, Bành Hỉ liền đứng dậy hướng tới cửa đi ra ngoài, thân ảnh kia thấy thế nào cũng có điểm hỗn loạn.

Giang Long cũng chỉ là nói ngoài miệng, hắn mới không nghĩ cúi mình nhỏ nhẹ, đi cùng Bành Hỉ.

Phất tay tìm đến chủ bạc Uông Quý, để Uông Quý mang vài tên nha dịch dẫn đường giới thiệu cho Bành Hỉ.

Tuy rằng Bành Hỉ nói là chỉ cần tên nha dịch dẫn đường là được, nhưng Bành Hỉ rốt cục là quan lục phẩm, so với Giang Long còn lớn hơn hai cấp, thân phận bày ra ở đó, cho nên dù sao cũng phải phái một người chủ sự cùng đi mới được.

Chỉ có điều nha dịch cùng đi, đến lúc đó Bành Hỉ hỏi một số chính sự, nha dịch tầng thấp nhất cũng rất khó trả lời rõ ràng.

Cùng ngày, Bành Hỉ do Uông Quý dẫn theo, ra khỏi thành khảo sát công trình đường sông tình hình tiến triển.

Nhìn thấy đường sông không ngờ đã đào dài như thế, Bành Hỉ kinh ngạc.

Mặc dù y đối với công trình đường sông đã sớm xem trọng, nhưng cũng ngoài dự liệu của y.

Mà Phan Văn Trường lại là chức vụ nhỏ, làm sao đưa tư liệu cửa hàng mặt phố tới tay.

Giang Long cũng không có ngăn cản Phan Văn Trường.

Ngày hôm sau, hết thảy bình tĩnh.

Rồi tới ngày thứ ba, Bành Hỉ đang âm thầm có động tác.

Giang Long để ý trong mắt, chỉ có điều lặng im, còn chưa tới thời điểm xuất thủ.

Làm một lá thư gửi về Cảnh phủ, Lâm Nhã kinh hỉ không tả nổi.

Hồi này nàng ngày đêm ngóng trông Giang Long thuận lợi, có thể cứu thành công đệ đệ của mình ra, nhưng cũng không dám viết thư thúc giục.

Nàng biết rằng Giang Long cũng bề bộn nhiều việc.

Lại không nghĩ niềm vui bất ngờ một chút đã đến.

Trên tờ giấy nói rõ ràng, Hắc Y Vệ cùng âm gia hợp tác, đặt bẫy cầm của Lâm gia rất nhiều bạc, nhưng không gửi hàng, xem như cắt đi mạch máu tiền quỹ của Lâm gia.

Hơn mười năm gần đây Lâm gia vẫn là đang đà xuống dốc, Hắc Y Vệ tới hợp tác, buôn lậu muối ăn, cho giá cả còn rất thấp, gia chủ của Lâm gia tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế.

Trước đó Lâm gia còn viết thư tới hỏi qua Lâm Nhã, Lâm Nhã tất nhiên nói hoàn toàn có thể hợp tác.

Lâm gia mắc mưu liền hợp tình lý.

Một mạch đem thư nhìn trọn vẹn ba lần, Lâm Nhã mới tin đây là thật, không phải ảo giác.

Tuy nhiên cũng phải lập tức hành động mới được.

Giang Long phân tích ở trên tờ giấy rất rõ ràng, Hắc Y Vệ cầm bạc, lại không giao hàng, Lâm gia bên kia vừa lo lắng vừa giận, nói không chừng sẽ lấy Lâm Chí ra rút giận.

Lâm Chí hiện giờ đang sinh sống ở Lâm gia, khẳng định càng thêm gian nan không qua được.

Cho nên Giang Long khiến Lâm Nhã lập tức chuẩn bị một chút, tự mình một chuyến quay về Lâm gia.

- Phu quân chẳng những cứu đệ đệ ra, còn tính toán để đệ đệ thừa kế vị trí gia chủ Lâm gia…

Tim Lâm Nhã đập mạnh, nếu trước kia, đây là nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới đấy.

Phụ thân của nàng chỉ là một chi của Lâm gia, mặc dù là dòng chính, nhưng phụ thân của nàng thật sự vô năng, trước kia Lâm Nhã nhiều lắm là nghĩ đệ đệ được kế thừa gia nghiệp của Lâm phụ là tốt rồi.

Lâm Chí dù sao cũng là con trưởng, kế thừa gia nghiệp Lâm phụ cũng là hợp lẽ.

Nhưng toàn bộ Lâm gia…

Mặc dù xuống dốc, cũng là hào môn thế gia hạng nhất ở địa phương đó!

Lâm Nhã biết rằng sự tình khẩn cấp, cho nên thu thập một chút, mang theo vài người nha hoàn đi vào trước cửa Phật đường, cầu kiến Cảnh lão phu nhân.

Được sự chấp thuận, Phương Tình vén màn tiến vào.

Lâm Nhã thấp người đi vào.

Diêu mụ mụ đang cùng Cảnh lão phu nhân, gặp Lâm Nhã tiến vào, lập tức đứng dậy, cười nói:

- Có Thiếu phu nhân đến nói chuyện phiếm giải buồn cùng lão phu nhân, cùng dâng hương bái Phật, nô tì sẽ không làm phiền nữa rồi.

Phàm là có thời gian, Diêu mụ mụ đều sẽ đi cùng Cảnh lão phu nhân.

Tránh cho Cảnh lão phu nhân khỏi cô đơn.

- Ngươi chỉ được cái dẻo miệng!

Cảnh lão phu nhân cười chỉ Diêu mụ mụ.

Diêu mụ mụ đùa:

- Chẳng nhẽ nô tì nói sai rồi?

- Đúng đúng đúng! Ở trong lòng lão thân ngươi tất nhiên là không quan trọng bằng Nhã nhi rồi.

Cảnh lão phu nhân giơ cằm lên như một tiểu hài tử.

- Ai da, nô tì thương tâm rồi!

Diêu mụ mụ thi lễ một cái với Lâm Nhã, cười tủm tỉm rồi đi rồi.

Lâm Nhã vốn khuôn mặt xinh đẹp mang nụ cười, nhưng sau khi Diêu mụ mụ rời khỏi Phật đường, nàng liền hai đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Nụ cười của Cảnh lão phu nhân hơi chậm lại, lập tức nhíu mày.

Cũng không để Lâm Nhã đứng dậy, thản nhiên mà hỏi:

- Làm sao vậy?

----------oOo----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio