Thường Khiêm từ thuở nhỏ đã rất thông minh,Hạ Lâm nói như vậy,y cảm thấy rất có đạo lý.
Tuy nhiên người với người tóm lại không có hai người hoàn toàn giống nhau,mỗi người nói tóm lại hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tính cách và chủ trương của riêng mình.
Thường Khiêm tuy rằng cảm thấy Hạ Lâm nói có chút đạo lý,nhưng nếu thủ hạ tới hỏi y đòi tiền,bảo y dùng những lý do này để ứng đối,y cũng là ngượng ngùng nói không ra.
Y quan trọng nhất là thể diện!
Đồng thời cũng là cảm thấy nếu thủ hạ dưới tay đến rượu thịt đều ăn không đủ uống không nổi,như vậy y làm chủ nhân cũng là theo đó mà cảm thấy mất mặt.
Cho nên nghe đi nghe lại,y cũng sẽ không nghe theo lời nói của Hạ Lâm.
Hạ Lâm cũng nhìn ra,cuối cùng đưa cho Thường Khiêm một tấm ngân phiếu hai ngàn lượng.
Đây đã là một nửa số bạc trong tay Hạ Lâm.
Thường Khiêm tuy rằng cảm thấy hơi ít,nhưng vẫn là cầm vào trong tay rời khỏi.
Nếu như là đổi lại là dân chúng bình thường,một nhà mười miệng,cả đời cũng xài không hết hai ngàn lượng bạc.
Nhưng thủ hạ của Thường Khiêm,lại là hoàn toàn khác.
Ở trong nhà trọ mỗi bữa đều phải có rượu có thịt,thịt thì cũng thôi không nói,Bắc Cương nơi này giá thịt tương đối là rẻ.
Nhưng rượu thì giá cả lại cao có thấp có.
Đám tùy tùng này lại vô cùng ngạo khí,tuy không dám gọi loại đắt nhất,một vò phải mấy mươi lượng bạc.
Nhưng cũng là phải chọn loại rượu trung-thượng đẳng.
Một vò này tính ra,cũng phải mất mấy lượng bạc.
Tổng cộng một trăm tám mươi lăm người,trừ đi hai mươi lăm nha hoàn bà tử,còn lại người.
Mười người ngồi một bàn,tổng cộng mười tám bàn.
Bởi vì Thường Khiêm thường ở trong khách điếm không có đi ra ngoài,cho nên đám tùy tùng này cũng là rảnh rỗi ở trong nhà trọ.
Có chuyện làm còn đỡ một chút,nhưng những lúc nhàn rỗi,sẽ sống mơ mơ màng màng.
Buổi trưa,buổi tối,mỗi bàn đều phải điểm một vò rượu.
Một bàn một ngày hai vò rượu,mười tám bàn chính là ba mươi sáu vò.
Mỗi vò rượu là ba lượng bạc,một ngày tính ra chỉ tiền rượu thôi đã tiêu phí mất một trăm lẻ tám lượng.
Lại thêm cả tiền đồ ăn,các tùy tùng mỗi ngày ít nhất phải tiêu một trăm hai mươi lượng.
Đây mới chỉ là tùy tùng,bản thân Thường Khiêm cũng phải ăn cơm uống rượu.
Nhàn rỗi không có việc để làm,Thường Khiêm liền phái mấy tên thủ hạ thăm hỏi,nơi này có cái gì tốt ăn uống ngon.
Sau đó mua nguyên liệu về cho đầu bếp làm.
Trên đường bán cái ăn,y chắc chắn là sẽ không dễ dàng đi ăn.
Thứ nhất là sợ không sạch sẽ,thứ hai là sợ có người ở âm thầm hạ độc ám hại y.
Kể cả đám tùy tùng hộ vệ này,y đối với một vài người cũng là sẽ không tuyệt đối tin tưởng.
Bởi vì nội bộ Thường gia cũng có đấu đá với nhau.
Thường thanh đối với y lại cực độ sủng ái,khiến rất nhiều con cháu Thường gia ghen ghét,nhất là dòng chính đại ca,sợ tương lai Thường Thanh sẽ không để ý truyền thống,khiến thứ xuất Thường Khiêm đến kế nhiệm vị trí gia chủ,sớm đã có tâm diệt trừ Thường Khiêm rồi.
Thường Khiêm lúc còn nhỏ,đã từng bị ám hại vài lần.
Nếu không nhờ vận may tốt,mỗi lần đều có thể từ hung hóa cát,sớm đã không biết là chết bao nhiêu lần rồi.
Vì thế Thường Thanh khi y còn nhỏ,đã rèn luyện,không cho y tùy tiện ăn đò người khác cho ăn.
Phương pháp rất đơn giản.
Ở trên mặt bàn bầy đầy những món điểm tâm mà y thích ăn nhất,để cho y nhìn,cũng không cho ăn.
Nếu gào khóc,Thường Thanh sẽ nghiêm mặt lại răn dạy.
Nhưng nếu dám với tay ra lấy,chắc chắn sẽ bị Thường Thanh dùng trúc bản quật mu bàn tay.
Đây cũng là từ nhỏ đến lớn,điều duy nhất Thường Thanh nghiêm khắc và đánh y.
Cho nên Thường Khiêm dùng cơm,bình thường đều là mua thực phẩm nấu ăn,sau đó để cho đầu bếp có thể tin tưởng làm cho ăn.
Hơn nữa nha hoàn đưa cơm,cũng phải là người thân nhất bên cạnh y.
Nếu trên đường bị người khác động tay vào,Thường Khiêm lập tức sẽ không dùng nữa.
Thẳng tay vứt đi,bắt đầu bếp làm lại một lần nữa.
Tiêu dùng mỗi ngày của Thường Khiêm,vào khoảng trên dưới hai mươi lượng bạc.
Như vậy tính ra,toàn bộ đội ngũ mỗi ngày sẽ tiêu phí hết một trăm bốn mươi lượng bạc,đây là còn chưa tính thêm số bạc bao nhà trọ bạc đã ở đem thanh toán.
Bao nhà trọ,là bao xuống tất cả các phòng.
Ăn uống đương nhiên là tính riêng.
Thường Khiêm mượn hai ngàn lượng bạc,cộng thêm lúc trước vẫn còn thừa khoảng một ngàn lượng.
Ba ngàn lượng bạc,cũng chỉ có thể duy trì được chừng hai mươi ngày.
Nhưng Thường Khiêm phải ở lại đây trong khoảng thời gian là hai ba năm.
Vài ngày qua đi,số bạc trong tay Thường Khiêm giống như nước chảy hết ra ngoài.
Mới đầu Thường Khiêm cũng có chút lo lắng và đau lòng,tuy nhiên lập tức nghĩ đến,ông nội chỉ cần động thủ,đuổi Giang Long ra khỏi huyện Linh Thông,đến lúc đó huyện Linh Thông còn không phải do y quyết định?
Lúc này huyện Linh Thông nhìn từ phía bên ngoài,đặc biệt phồn hoa.
Cho nên Thường Khiêm nhận định trong huyện nha,chắc chắn là có không ít bạc.
Đến lúc huyện Linh Thông nằm trong tay rồi,y tự nhiên có thể tùy ý tiêu xài.
Trong lòng suy nghĩ như vậy,nên ý tưởng viết thư về phủ,hỏi Thường Thanh xin ít bạc cũng đã bị dập tắt.
Thời gian trôi qua,thời hạn hoàn thành đắp đê bao quanh con đường sông dẫn nước chính,càng ngày càng gần.
Giang Long mỗi ngày đều phải đến xem,đoán chừng nhiều nhất còn khoảng ba ngày,là có thể đào con kênh dẫn nước rồi.
Nhiệt độ đã là hoàn toàn hạ xuông,bởi vì lòng sông Hồn Hà khá là rộng,sóng biển cuộn trào mãnh liệt,nên mới không bị đóng băng.
Một vài dòng suối nhỏ,trên bề mặt đã sớm đóng thành băng rồi.
Bắc Cương nhiều gió,nếu như lại hạ nhiệt độ,như vậy thì sẽ phải ngừng thi công.
Cho nên Giang Long đành phải thúc giục,khiến đám dân chúng đẩy nhanh tiến độ.
Bọn nha dịch phụ trách trông coi đều là cảm giác áp lực khá lớn,mấy ngày nay giận dữ gào thét liên tục,có người cổ họng hét nhiều tới mức không ra tiếng nữa,có người môi sưng tấy nổi lên những nốt phồng rộp.
Hy vọng trong ba ngày này,nhiệt độ sẽ không tiếp tục hạ xuống nữa!
Giang Long ngẩng đầu nhìn chân trời phía tây,bầu trời xanh mênh mông vô tận,không gợn một bóng mây,không có dấu hiệu là sẽ có tuyết rơi.
Tuy rằng trời trong,nhưng gần như mỗi ngày đều có gió thổi.
Giữa trưa coi như đỡ hơn một chút,nhưng sáng sớm và chạng vạng tối gió đều thổi giống như dao cắt.
Cứa trên mặt bỏng rát.
Những đứa trẻ mấy ngày này,sáng sớm và chạng vạng đều đã bị cấm ra khỏi cửa.
Nếu không như vậy thì những trận gió lạnh này,sẽ dễ dàng khiến cho những khuôn mặt bé con bị đông lạnh tê buốt.
Thời gian này Hạ Lâm có khi sẽ tới ngồi một chút ở huyện nha,hoặc là nhân lúc buổi trưa đến công trường ngó nghiêng một chút.
Cùng với Giang Long trao đổi,thăm hỏi chút sự tình.
Còn Thường Khiêm thể chất vốn là yếu ớt,lại cùng Giang Long gấy đến vô cùng không thoải mái,cho nên vẫn trốn suốt ở trong nhà trọ.
Giang Long cảm thấy như vậy cũng là khá tốt,bằng không nếu Thường Khiêm nhảy ra vung tay múa chân,ngược lại còn khiến cho người khác tức giận và khó chịu.
Vốn tưởng rằng có thể bình yên qua ngày,có thể yên tâm chờ đến ngày dẫn nước sông cho chảy vào kênh.
Nhưng buổi trưa ngày hôm nay,đã có dân chúng đến đánh trống lớn ở trước cửa nha môn.
Trình Trạch trước tiên là hỏi thăm tổng thể sự tình một chút,sau đó liền sai người tới công trường tìm Giang Long trở về.
Nha dịch đến tìm Giang Long nói,trong huyện thành xảy ra án mạng.
Cho nên Giang Long ngựa không dừng vó gấp rút trở về,dọc theo đường đi khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến mức sắp bị tê cóng.
Mạng người quan trọng!
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Có lẽ ở trong mắt Thường Khiêm chết vài người dân thường chẳng phải là chuyện gì lớn,nhưng đối với đại đa số quan viên mà nói,những vụ tố kiện liên quan đến mạng người tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Bước vào phòng khách phía sau huyện nha,Giang Long vội vàng cầm lấy một tách trà nóng nha dịch đưa tới,hấp tấp uống mấy ngụm.
Sau đó đến gần chậu than đỏ rực,sưởi ấm một lúc,mới cảm thấy không còn lạnh như vậy nữa rồi.
Ở nơi này cần phải nhớ kỹ,nếu bị đông lạnh một lúc lâu,thì không được phép lập tức làm sưởi nóng,cần phải làm cho thân thể từ từ hồi phục nhiệt độ nếu không thì sưởi nóng chỗ nào chỗ đấy sẽ đau vô cùng.
Trong lúc này,Trình Trạch nói qua với Giang Long về vụ án.
Sau đó,Giang Long lại gọi người dân kêu oan đến,cẩn thận hỏi lại lần nữa.
Lúc này mới sáng tỏ.
Hắn vẫn là hơi xem thường bản lĩnh gây rối của Thường Khiêm và tùy tùng Thường gia.
Hoá ra đợt này Thường gia tùy tùng tuy rằng sống mơ mơ màng màng,mỗi ngày có rượu thịt ngon để ăn uống,nhưng vẫn là có lúc không hài lòng.
Đó chính là không có nữ nhân!
Khi bọn chúng ở kinh thành,có người đã thành gia,tất nhiên là có vợ cung phụng.
Có kẻ chưa thành gia,thì có thể đến thanh lâu tiêu tiền.
Nhưng dưới sự quản lý nghiêm khắc của Giang Long,trong huyện Linh Thông căn bản là không có thanh lâu kỹ viện.
Đương nhiên,chỉ nói là không có thanh lâu kỹ viện dám mở công khai.
Huyện Linh Thông hiện giờ nhiều nhân khẩu lưu động như vậy,gái giang hồ là không thiếu được.
Đám tùy tùng này đã đi chung quanh hỏi dò,tìm được nơi có thể giải tỏa,nhưng gái giang hồ phần lớn tướng mạo bình thường,có thể nói là không có lấy một người xinh đẹp.
Vì thế đám tùy tùng này đều cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Hơn nữa huyện nha quản nghiêm,làm gái giang hồ rất nguy hiểm,nếu bị bắt chẳng những bị phạt bạc,còn phải ngồi tù.
Cho nên đều là đòi giá cao,cuối cùng có một ngày,đám tùy tùng hộ vệ này bột phát tính xấu.
Sau khi chơi chán,mười mấy tùy tùng đều là không chịu trả tiền.
Đám gái giang hồ làm sao có thể chấp nhận?
Trước tiên là lôi kéo,sau đó là đấm đá,cuối cùng mười mấy tùy tùng xuống tay quá nặng,gây ra án mạng.
Bên cạnh đám gái giang hồ đều là có mấy tay côn đồ.
Nữ tử thể lực vốn dĩ là yếu ớt hơn,không tìm vài tên côn đồ,khách nhân không trả tiền thì phải làm sao?
Những tên côn đồ này không dám động thủ với các sai dịch,còn đám tùy tùng này mặc dù miệng đầy giọng Bắc Kinh,nhân số cũng là chiếm ưu cũng vẫn không hù dọa được mấy tên côn đồ.
Muốn chơi quỵt,đến cửa cũng không có!
Đám tùy tùng này uống rượu,xuống tay không biết nặng nhẹ,tổng cộng có ba tên côn đồ,hai tên bị đánh chết.
Cho đến khi gây ra tai nạn chết người,đám tùy tùng này mới là tỉnh táo vài phần.
Tuy nhiên nghĩ rằng phía sau còn có Thường Khiêm,bọn họ lại cũng không có quá mức sợ hãi.
Chỉ là trở về nhà trọ lặng lẽ tránh đi.
Giang Long hỏi rõ vụ án,lập tức mang theo nha dịch đến nhà trọ bắt người.
Thường Khiêm vốn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi,nghe nói Giang Long lại tới cửa gây rối,không tránh khỏi giận dữ.
Thời tiết ở vùng Bắc Cương quái quỷ này thật là lạnh!
Lại rảnh rỗi đến phát điên.
Tâm trạng của Thường Khiêm rất không tốt.
Lại thêm,thư nhà sớm đã gửi về kinh thành,vẫn chưa thấy có thư trả lời.
Cho nên trong lòng Thường Khiêm vốn là đang uất nghẹn một ngọn lửa.
Choàng lên mình cái áo khoác da lông thật dày,Thường Khiêm chính là xăm xăm xông ra đi xuống phòng khách ở lầu một của nhà trọ.
Lúc này Giang Long mang theo Đồ Đô,Cương Đế Ba Khắc,còn có Tần Vũ cùng với bọn nha dịch,đang chạm trán với nhóm tùy tùng của Thường gia.
Tuy rằng Giang Long bên này nhân số ít,nhưng khí thế một chút cũng không kém.
- Cảnh Giang Long,ngươi muốn làm gì?
Sau khi nhìn thấy thân ảnh của Giang Long,Thường Khiêm lập tức giận dữ hét lên.
Giang Long thản nhiên quét mắt liếc nhìn Thường Khiêm một cái,
- Ngươi còn không biết sao?
- Bản quan cần phải biết cái gì?
Chỉ trong vòng hai câu nói,Thường Khiêm đã vọt tới trước mặt Giang Long.
- Thủ hạ của ngươi mười mấy tên tùy tùng đi chơi gái,không trả tiền,còn đánh chết hai mạng người.
Thường Khiêm nghe nói xong,chính là cảm thấy sửng sốt.
Chơi gái không trả tiền?
Điều này làm sao có thể chứ?
Có hai loại tiền không thể quỵt,một loại là tiền chơi gái,một loại là tiền đánh bạc.
- Điều này là không thể!
Thường Khiêm đỏ mặt lên quát,
- Bọn họ cũng không phải là trong tay không có tiền,không thể nào! Ngươi là cố ý tìm tới cửa để điều tra hả?
- Đưa mấy người dân kêu oan lại đây.
Giang Long nhẹ giọng ra lệnh.
- Vâng!
Hà Đạo lên tiếng trả lời,chỉ chốc lát,mang theo một nam tám nữ đi lên phía trước.
Giang Long mở miệng hỏi,những người này mỗi người một câu nói hết một lượt chuyện đã xảy ra.
- Thường Khiêm,nể mặt ngươi cũng là quan viên triều đình hơn nữa lại không biết rõ sự việc,bản quan giữ thể diện cho ngươi,nói rõ vụ án trước rồi mới động thủ bắt người.
Giang Long lại mở miệng,thanh âm kiên quyết nói:
- Cho nên mong ngươi phối hợp,tuy nhiên nếu là ngươi muốn che chở thủ hạ dưới tay,vậy thì đừng trách bản quan sẽ ra tay mạnh bạo!
Sắc mặt Thường Khiêm lúc này đã là vừa trắng vừa xanh.
Y là tuyệt đối không nghĩ tới,thủ hạ dưới tay lại có thể chơi gái không trả tiền!
Kỳ thật đâu phải chỉ ở chỗ này,trước kia ở kinh thành,đám tùy tùng này cũng đã từng quỵt tiền.
Chẳng qua những người đó không dám tới Thường phủ đòi lại công bằng mà thôi.
Đám tùy tùng này đâu có ngốc,chỉ đi ức hiếp những kẻ không thế lực sau lưng.
Nghe xong khẩu cung của đám dân chúng,Thường Khiêm biết rằng sự tình hẳn là thật.
Nhưng khiến y phối hợp,thừa nhận tùy tùng giết người,lại là không thể!
Mười mấy tùy tùng của phủ chơi gái không trả tiền,loại chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải là làm mất hết thể diện của Thường phủ.
Ở trong mắt Thường Khiêm,thể diện của Thường gia và thể diện của bản thân là quan trọng nhất.
Sau đó là chơi gái không trả tiền.
Về phần đánh chết người,ngược lại đứng vị trí cuối cùng.
- Cảnh đại nhân,có lẽ là mấy tên đê tiện này muốn vu khống lừa bịp tống tiền đấy?
Thường Khiêm vừa nói chuyện,vừa khe khẽ nháy nháy mắt với Giang Long.
Lúc này cho dù y đối đầu với Giang Long thế nào,thì cũng phải hạ thấp thân phận nói chuyện.
Định là tìm một chỗ hẻo lánh,cùng với Giang Long bí mật thương lượng.
---------oOo----------