Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con đường tới tiền sảnh bệnh viện quả thật rất ngắn, thế nhưng tôi như thế nào lại bước hoài không tới, nói đúng hơn, tôi chẳng qua chỉ lừa gạt bản thân, kì thực rất muốn bước thật chậm, thật chậm, chờ đến khi nào không còn nghe thấy tiếng khóc của người kia nữa, chờ người kia trưng bản mặt tự kiêu trước mặt tôi, mở miệng nói với tôi rằng: tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi, Hạ Nghiệt.

Tôi đã từng mong ước, một cuộc sống yên bình, được yêu thương, được hạnh phúc, ngày này của tôi không phải chỉ còn đến ngày mai thôi sao. Bất quá… tại sao tôi lại cảm thấy không được thoải mái thế này, lẽ nào… tôi chưa sẵn sàng, hay là… tôi luyến tiếc Văn Khải.

Không đúng, tại sao ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu tôi được chứ, không phải từ trước đến nay, tôi luôn căm hận cậu ta sao, cậu ta vũ nhục tôi, đùa bỡn tôi như một thứ đồ chơi, tôi chẳng lẽ hiện tại chỉ vì cậu ta cố gắng sửa đổi, lại mở lòng mà luyến tiếc cậu ta.

Mãi đang chần chừ suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “rầm” bên tai, những người bệnh ở gần đó đột nhiên đổ xô nhau chạy về phía sau, tôi ngơ ngác một cách khó hiểu, sau lại phát hiện chỗ Văn Khải được bao người vây quanh, tôi bất giác nhanh chóng chạy tới.

– Cậu gì ơi, cậu gì ơi!

– Mau gọi bác sĩ!

Không hiểu sao nhìn thấy chiếc xe lăn quen thuộc kia ngã lăn trên nền cỏ, lại còn vẻ mặt mọi người ai nấy cũng hốt hoảng như vậy, tôi hiện tại cảm thấy thực sợ hãi, khẩn trương vươn tay đẩy mọi người sang một bên, cố gắng chen thân đi vào, cư nhiên Văn Khải nằm bất tỉnh trước mắt tôi.

– Văn Khải… cậu làm sao vậy?

Tôi lúc này tầm mắt chỉ toàn mờ mịt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ nhanh chóng đưa Văn Khải vào cấp cứu, tôi cúi gập người, đưa tay cậu ta vòng qua cổ tôi, nắm lấy hai đùi cậu ta vác lên thắt lưng, dùng sức cõng cậu ta chạy đi.

Hộc…. hộc…. Kì thực, chưa bao giờ bản thân tôi lại làm việc này với một kẻ đáng ghét như cậu ta, không phải chỉ vài phút trước cậu còn khóc sao, như thế nào lại bất tỉnh thế này rồi, nếu muốn giả vờ để tôi ở bên cạnh cậu, có thể nói một tiếng là được rồi đi, nhất thiết phải ngất xỉu trước mặt mọi người thế này cậu mới thỏa mãn hay sao.

Cho đến khi các vị bác sĩ chạy tới đỡ Văn Khải lên giường, tứ chi tôi cạn kiệt sức lực mà ngã quỵ xuống đất, thở hồng hộc một cách lợi hại. Xem ra, đứa trẻ này vẫn luôn cần một sự quan tâm, săn sóc của một người lớn, nếu như cậu ta không cần cha mẹ quản, bản thân tôi lại muốn thử cảm giác thế nào là chăm sóc một người em trai, cho nên… Văn Khải, tôi sẽ không đi, sẽ ở bên cạnh cậu.

Nghe một tiên sinh bảo rằng thấy cậu ta cố gắng ngồi từ xe lăn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá gượng ép nên mới ngã xuống đất và bất tỉnh, tôi trong đầu không ngừng chửi mắng, cái tên đáng ghét luôn khiến người khác bất mãn, chỉ có thể là cậu thôi, Văn Khải.

Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, tầm mắt nhìn thật lâu vào gương mặt kia, hiện tại tôi mới để ý, gương mặt cậu ta vẫn còn ẩn ẩn hiện hiện nét trẻ con mới lớn, chưa hẳn đã trưởng thành, nhưng lại rất anh tuấn, thân hình lại cao ráo vạm vỡ thế này, chắc hẳn đã được bao cô gái phải lòng đi.

Nghĩ kĩ lại, có lẽ những lời cậu ta nói rằng thích tôi là đúng, tôi có nên hay không chấp nhận cậu ta, chờ bản thân đến khi nào sẽ yêu cậu ta.

– Chậc… mình lại nghĩ lung tung rồi.

Tôi mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, không suy nghĩ gì nhiều trèo lên giường, do dự một hồi lâu sau đó mới chậm rãi đưa tay ôm lấy thắt lưng Văn Khải, nhắm mắt thiếp đi.

– Hạ Nghiệt… Hạ Nghiệt…

Bàn tay đang được ai đó nắm chặt lấy, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, thanh âm trầm thấp thực dịu dàng, tôi chính là vẫn không biết người kia sắp sửa hôn mình, chỉ vươn tay ôm thật chặt cậu ta, cho đến khi đôi môi chạm phải vật gì đó thực mềm mại, tôi biết hiện tại tôi đang hôn Văn Khải.

– Hạ Nghiệt, anh tại sao… lại không đi?

Lúc buông môi ra cũng là lúc tôi mở mắt nhìn cậu ta.

– Không. Không đi. – Tôi qua loa trả lời, lại bắt gặp gương mặt đầy kinh ngạc của Văn Khải.

– Tại sao?

– Tôi… muốn bên cạnh chăm sóc cậu.

– A?

Tôi ngoảnh mặt im lặng, quay lưng về phía cậu ta, lảnh đạm tiếp lời.

– Như một người em trai, vậy thôi. Đừng suy nghĩ lung tung.

Mãi không thấy cậu ta có động tĩnh gì, tôi đang định quay lưng, đột nhiên Văn Khải ôm chầm lấy tôi, đặt cằm vùi vào hõm cổ tôi, thanh âm có chút cao hứng.

– Cảm ơn anh, Hạ Nghiệt. Mặc dù chỉ là em trai, nhưng như vậy đã đủ khiến tôi rất hạnh phúc rồi.

Gò má tôi nóng hổi như lửa đốt, cảm thấy loại tình huống này quả thực bối rối, lúng túng mở miệng hỏi.

– Cậu… thích tôi như vậy, tại sao lại để tôi đi?

– Bởi vì tôi muốn anh hạnh phúc, không phải anh rất hận tôi sao, bất quá… mặc dù như vậy, tôi… vẫn không nỡ để anh đi, chỉ là…

Hai tiếng “Thình thịch” rõ ràng vang lên bên tai tôi, tôi vươn tay điều chỉnh lại ngực mình, hít thở thật sâu.

– Tối qua.. tại sao cậu đứng dậy?

– Tôi tưởng hôm nay anh sẽ đi, sẽ không còn ai bên cạnh chăm sóc tôi nữa, cho nên… muốn tập đứng dậy để sau này có thể vận động nhiều một chút.

– Vậy thì từ giờ trở đi… tôi sẽ giúp cậu, không cần miễn cưỡng bản thân?

– Được như vậy thì tốt quá.

Nhìn thấy cậu ta vui vẻ trở lại, tôi trong lòng cũng cảm thấy yên tâm phần nào, chậm rãi ngồi dậy đỡ Văn Khải vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó liền xuống dưới căn tin mua cháo cùng trái cây tươi.

– Ai nha, hảo nóng a. – Bộ dạng háu ăn của Văn Khải khiến tôi không nhịn được khẽ cong khóe miệng, ghé miệng thổi thổi, sau đó lại thử xem cháo còn nóng không rồi mới tiếp tục uy cậu ta ăn.

– Cẩn thận. – Sau đó tôi cùng Văn Khải bước xuống khuôn viên, đem cho cậu ta một cây nạng để tập đi lại.

Cả hai ngồi xuống băng ghế đá nghỉ ngơi, Văn Khải đột nhiên quay sang tôi, ôn nhu cười nói.

– Anh tốt với tôi như vậy, tôi cũng muốn trả ơn. Hạ Nghiệt, anh thích cái gì?

– Thích cái gì sao? – Tôi ngây người suy nghĩ, rốt cuộc cũng có một đáp án theo như ý muốn.

– “Anh hai”, gọi tôi như vậy.

– Anh hai? Sao đột nhiên lại thích gọi là anh hai? – Văn Khải vẻ mặt vừa khó hiểu vừa ủy khuất nhìn tôi, tôi bất đắc dĩ mở miệng giải thích.

– Tôi muốn có em trai, sẵn tiện có cậu ở đây, tôi muốn cậu gọi tôi như vậy. Thế nào? Không thích?

– Không có. Hảo a, anh hai~. – Cậu ta đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ tôi, ngữ điệu nũng nịu gọi hai chữ “anh hai” với tôi, khiến tôi nhịn không được liền cất tiếng cười nhẹ.

– Ngoan.

Kể từ thời gian đó, chúng tôi tựa như anh em ruột thịt vậy, tôi tận tình chăm sóc Văn Khải, còn cậu ta luôn quan tâm tôi, tìm cách khiến tôi mỉm cười, khiến tôi vui vẻ. Kì thực, so với quãng thời gian trước đây, tôi cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.

Vài tuần sau đó, Văn Khải bình phục trở lại, chúng tôi trở lại căn hộ của cậu ta, vì muốn tôi quên đi quãng thời gian trước đó, chúng tôi đã cùng nhau chỉnh sửa lại nội thất căn nhà, đặc biệt là phòng ngủ của….. ” chúng tôi”.

Quả thật, từ lúc sinh sống một cuộc sống mới Văn Khải, tôi đã ít trưng bộ dạng lạnh lùng như mọi khi, tâm tình cởi mở hơn và thỉnh thoảng hay cười với cậu ta, không đúng, là em tôi chứ, Tiểu Khải.

– Tiểu Khải, xuống dùng cơm.

– Hảo ~. Oaa, hôm nay nhiều món ngon thật a, anh hai là số một. He he. – Tiểu Khải cười thực giống như trẻ con, tôi rất thích, tôi cuối cùng cũng thực hiện được mong ước bao năm nay của mình sau năm sống trong địa ngục, hiện tại tôi chính là đang ở thiên đường.

Bất quá, nửa năm trôi qua quả thực rất nhanh, tôi bấy giờ mới phát hiện, Tiểu Khải một lúc càng trưởng thành, thanh âm một lúc càng trầm thấp, lại còn chỉnh hơn một chút, nhưng vẫn còn bộ dạng giữ phong thái gian manh và kiêu ngạo, bất quá em ấy mỗi lần đi học về thì lại luôn nhốt mình trong phòng, sau này tôi thắc mắc, tôi mới biết rằng, thì ra mấy ngày nay Tiểu Khải luôn bực dọc chuyện Gia Trình, người mà Tiểu Tinh thích rốt cuộc từ Nga trở về.

– Anh hai, em mệt rồi. Ngủ đây. – Nhìn bộ dạng mệt mỏi của em ấy, tôi trong lòng vừa ủ rũ lại còn buồn bực.

Không phải em ấy thích tôi sao, như thế nào lại để ý những chuyện lặt vặt như thế, không nhẽ… quãng thời gian vừa qua cùng tôi lập một gia đình, em ấy lại tái thích Tiểu Tinh. Không… không thể nào, tôi chính là suy nghĩ cái gì vậy chứ.

Nhưng mà tại sao trong lòng lại vừa bất an lại lo lắng thế này, lo lắng vì Tiểu Khải không còn dành tình cảm với tôi nữa hay sao, hiện tại tôi đã làm anh trai em ấy, lại còn muốn em ấy thích mỗi bản thân, có phải hay không tôi rất tham lam và ích kỷ.

Một ngày, Tiểu Khải bước về với bộ dang say khướt vào nhà, chính là kể từ lúc tái ở đây, đây là lần đầu tiên em ấy uống say như vậy.

– Gia Trình… mày… là tên khốn…. khụ.. khụ…

Tôi không muốn nghe những lời này, Tiểu Khải, em ấy rốt cuộc vẫn còn tình cảm với thiếu niên kia, tim quả thực rất đau, tại sao lại như vậy chứ, tôi chẳng lẽ đã sa vào thứ tình yêu nhảm nhí này rồi, không phải… nhất định không phải.

– Tiểu Khải, lần sau uống rượu nữa thì đừng bước vào nhà. – Sáng hôm sau em ấy tỉnh lại, thay vì phải chứng kiến bộ dạng hối hận hoặc nũng nịu như trước kia, tôi lại nhận được bản mặt ủ rũ cùng tức giận của em ấy, nên qua loa ném một câu lạnh lùng, không nói hai lời liền xoay người bước xuống nhà bếp.

Tôi một bên dùng sức chà xát miếng đĩa trên tay, tâm tình bực dọc không thể nào tả nỗi, rốt cuộc “Choang” một tiếng chói tai, tôi cư nhiên tự mình đánh rơi đĩa, dọa đến Tiểu Khải phải bước tới kinh ngạc nhìn tôi.

– Anh hai, có sao không? – Không còn cầm lấy tay tôi xem xét coi có bị thương chỗ nào hay không, tôi đen mặt lạnh lùng nói.

– Không.

– Vậy… em đi học đây. – Nói xong đã xoay lưng bước ra ngoài, ngay cả nụ hôn trên trán chào tạm biệt như hàng ngày cũng không thấy, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra là vậy, đã không còn như trước, chỉ là anh em mà thôi.

Rửa bát xong, tôi bước lên phòng mình dọn dẹp, phát hiện tiếng reo điện thoại vang lên từ dưới gối, tôi cau mày nghi hoặc, là của Tiểu Khải. Người gọi tới là Vương, đàn em của em ấy. Tôi do dự một lúc lâu, tự hỏi bản thân có nên hay không bắt máy.

– Anh Khải, anh tới chưa vậy, không phải chúng ta có hẹn sẽ đến trường Tiểu Tinh sao? Anh Khải! Anh Khải… alo…

Tôi trầm mặc cúi đầu, nhanh chóng tắt máy, sau đó khẩn trương thay y phục, bắt taxi tới trường.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio