Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

chương 80: thời gian phí hoài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh Chúc dựa nửa người vào giường mềm, tay chống bên mặt, lười nhác "ồ" một tiếng, nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, Dạ Vị Ương không lo đến à?"

Chu Phụ Tuyết nói: "Hắn cũng đang tra những chẳng tra ra chút manh mối nào."

Minh Chúc: "Chẹp, tên phế vật đó."

Minh Chúc đưa mu bàn tay dán lên trán mình, cảm thấy có chút nóng âm ỉ, hắn không để ý lắm, nói: "Sau khi tìm được Tiểu Cửu thì về Nhật Chiếu à?"

Nhắc tới Nhật Chiếu, Chu Phụ Tuyết lập tức nhớ ra điều gì, lấy ngọc lệnh trong ngực ra, nói: "Phải, tìm được Cửu sư huynh là về, trước mắt để đệ nói với sư phụ huynh…"

Minh Chúc đột nhiên vươn tay đè ngọc lệnh của hắn lại, Chu Phụ Tuyết ngẩng đầu, thấy Minh Chúc lắc đầu với mình, nói: "Trước hết đừng nói với ai."

Chu Phụ Tuyết: "Tại sao?"

Minh Chúc lấy tay về, nghiêng đầu nhìn qua đám mây đen bồng bềnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Người vốn đã chết quay lại thế gian, lẽ nào đệ chưa từng nghĩ rốt cuộc huynh đã sống lại như thế nào à?"

Từ sau khi gặp lại, Chu Phụ Tuyết vẫn luôn muốn hỏi điều này, nhưng bản năng cảm thấy dường như Minh Chúc không muốn nhắc đến nên vẫn luôn cố nhịn lại không hỏi ra.

Hắn mím môi, đáp: "Không muốn biết, đệ chỉ biết bây giờ sư huynh còn sống, vậy là đủ rồi."

Minh Chúc chẳng cử động, con ngươi mờ mịt như sương mù nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói như bay khắp trong cơn gió.

"Đi ngược với trời đó Phụ Tuyết ơi." Hắn nói khẽ: "Đệ không sợ huynh là ác quỷ bò lên từ địa ngục à?"

Chu Phụ Tuyết cả kinh.

Minh Chúc cảm nhận được khí thế quanh mình đột ngột biến đổi, nhắm chặt mắt lại, chẳng dám nhìn vẻ mặt kinh hãi và kiêng dè của Chu Phụ Tuyết.

Nhưng ngay sau đó, thân thể đơn bạc của hắn được Chu Phụ Tuyết ôm chặt lại.

Cái ôm này chẳng vật vã hay không có sức lực như khi nãy, Chu Phụ Tuyết như kẻ bảo hộ, như cột chặt một Minh Chúc lo sợ và tuyệt vọng vào lòng ngực to rộng của mình, vì hắn chắn lại hết thảy những rét căm và thương tổn ở bên ngoài.

Sự ấm áp hừng hực cuồn cuộn không ngừng dán vào vạt áo của Minh Chúc, chui vào da thịt, nóng đến cả người run rẩy, trong đôi mắt còn sót lại tia tuyệt vọng và kinh hãi chưa tan.

Minh Chúc hoảng hốt thầm thì: "Đệ… Đệ không sợ huynh à?"

Tay Chu Phụ Tuyết vỗ về đầu tóc mềm mại của hắn, giọng nói trầm thấp: "Đệ sẽ mãi mãi không sợ sư huynh, huynh là người cũng được, là quỷ cũng không sao, chỉ cần còn sống là đủ rồi."

Từ sau khi Minh Chúc đi lên từ vách núi Tế Nhật, vấn đề này như con dao mổ chưa quyết cứ treo trên cổ, hơi có tí gió thổi cỏ lay cũng có thể dọa cho hắn co rụt, điều hắn nơm nớp lo sợ bấy lâu nay cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ trong cái ôm ấm áp của Chu Phụ Tuyết.

Minh Chúc run run đưa tay dịu dàng ôm lại Chu Phụ Tuyết, vùi mặt vào lòng hắn: "Thập Tam…"

Lòng Chu Phụ Tuyết mềm lại, buông giọng thật nhẹ: "Nếu như sư huynh không muốn nói thì không nói, Phụ Tuyết không để ý."

Minh Chúc ra sức gật đầu: "Ừa ừa…"

Chu Phụ Tuyết vươn tay chạm vào đuôi mắt ửng đỏ của hắn, hỏi: "Sư huynh mệt rồi nhỉ?"

Minh Chúc gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu: "Không mệt không mệt, huynh có thể không ngủ đó."

Chu Phụ Tuyết cau mày lại, cưỡng ép đè hắn xuống giường mềm, nói: "Sao có thể không ngủ, cơ thể huynh vốn yếu, còn không nghỉ ngơi sẽ không chống đỡ được đâu."

Minh Chúc giãy không lại hắn chỉ đành nằm lên trên, nhưng dáng ngủ lại chẳng vươn tay duỗi chân rộng rãi tùy ý như trong ký ức của Chu Phụ Tuyết, ngược lại hai tay đan cài trước ngực, thân thể cuộn tròn lại, thoạt nhìn có vẻ rất phòng bị.

Đôi mắt Chu Phụ Tuyết tối tăm lại, hắn biết tư thế này là biểu hiện của sự thiếu hụt cảm giác an toàn đến cực độ.

Dù chẳng biết mấy năm nay Minh Chúc phải trải qua những chuyện gì nhưng nhìn hắn ban nãy ở tầng dưới giết người không chớp mắt, bây giờ lại đề cao cảnh giác với xung quanh hết sức rõ ràng, tất cả đều khiến Chu Phụ Tuyết lờ mờ biết được người đại sư huynh trời quang trăng sáng tùy ý làm bừa trước kia đã biến mất chẳng thể gặp lại nữa rồi, thời gian thoáng qua cũng đã chẳng cách nào trở lại nữa.

Chu Phụ Tuyết vừa đau lòng lại bi thương, thời gian bị phí hoài ấy là điều bất lực nhất.

Hắn nhẹ nhàng vén mái tóc dài sau lưng Minh Chúc tránh cho Minh Chúc hắn khỏi đè lên.

Chỉ một động tĩnh nhỏ như vậy, đôi mắt đang nhắm của Minh Chúc mở bừng ra, trong đôi mắt đều là kinh hoàng và cảnh giác.

Đôi mắt của Chu Phụ Tuyết đong đầy sự tiếc thương, hắn cố hết sức nói ra bằng giông thật dịu dàng: "Lạnh không?"

Minh Chúc nhìn thấy Chu Phụ Tuyết, phút chốc thu hết sạch sẽ sự phòng bị trong mắt lại, có chút ngại, chỉ đành gật đầu nhè nhẹ: "Ừa, một chút."

Dạ Vị Ngải đã ngủ rồi, Minh Chúc cũng chẳng chịu làm phiền nó để lấy chăn, cười cười, đáp: "Không sao đâu, ngủ là không còn cảm giác nữa."

Chu Phụ Tuyết sững sờ, chậm rãi khép mắt giấu đi vẻ đau đớn.

Năm mươi năm trước, Minh Chúc đời nào chịu để bản thân mình chịu uất ức như vậy, nếu hắn cảm thấy lạnh, đừng nói là có một người đang ngủ, cho dù là cả một đám người đang ngủ hắn cũng sẽ hùng hổ đi vào, tuyệt đối không để bản thân mình có chút không thoải mái.

Chu Phụ Tuyết quấn áo choàng lên người, kế đó trở người trên giường mềm, chẳng nói chẳng rằng ấn Minh Chúc vào lòng mình, bọc lại kín mít bằng tấm áo choàng to rộng.

Giường mềm phòng ngoài chẳng giống giường, vừa nhỏ lại chật, Chu Phụ Tuyết cả người cao lớn, chứa được hai người đã là cực hạn rồi. Đột nhiên bị ôm vào, Minh Chúc bị dọa một phen, hoảng hốt ngẩn đầu: "Phụ Tuyết?"

Chu Phụ Tuyết đè người vào trong lòng, thấp giọng nói: "Như vầy là không lạnh rồi."

Trên khuôn mặt Minh Chúc hiện lên tia ngại ngùng, hắn hơi giãy giụa: "Không… Không cần thế này, huynh vốn dĩ đâu có lạnh."

Chu Phụ Tuyết chẳng nhúc nhích, đôi tay như gọng kiềm sắt nắm chặt vai Minh Chúc, nhàn nhạt đáp: "Vậy sư huynh tính cho đệ ngủ dưới đất một đêm à?"

Minh Chúc nháy mắt dừng giãy giụa, hắn ngây ra một chút mới rúc về lại trong lòng Chu Phụ Tuyết, gác đầu lên vai y, nói nhỏ: "Lúc trước đệ có vầy đâu."

Chu Phụ Tuyết của trước kia bị Minh Chúc trêu một cái là đỏ bừng cả mặt, sư huynh nói sao thì là vậy, đến cả chuyện năm đó hôn trộm bị phát hiện đã dọa cho hắn tới hàn đàm ngồi cả nửa ngày, dọa đến trào cả nước mắt ra.

Làm gì giống bây giờ, lạnh nhạt lại uy nghiêm, lời Minh Chúc nói một câu cũng không nghe, chuyên quyền độc đoán làm người ta không cách nào phản kháng.

Chu Phụ Tuyết ôm thân thể mềm mại của hắn, không lộ dấu vết gì hít một hơi, nghe vậy hỏi ngược lại: "Sư huynh không thích sao?"

Mùi vị bị người ta cưỡng ép mở tay mở chân chẳng dễ chịu chút nào, nhưng hơi ấm từ bốn phương tám ùa về làm thân thể chẳng cảm giác được bao nhiêu hơi ấm của hắn thích ý cực kỳ, Minh Chúc lắc đầu: "Không có."

Chu Phụ Tuyết nói: "Vậy thì tốt, có đệ trông cho sư huynh, không cần sợ."

Minh Chúc gật đầu, tay cầm vạt áo trước áo của Chu Phụ Tuyết, đang sắp nhắm mắt lại cảm giác được Chu Phụ Tuyết bỗng nắm tay mình, từ từ quấn đai lưng hắn lên ngón út mình mấy vòng.

Minh Chúc có chút ngây người, trong ngẩn ngơ nhớ lại hồi mình còn ở Nhật Chiếu, nếu sợ thì y sẽ như đứa trẻ quấn đai lưng người ta, chết cũng không buông ra.

Chuyện xưa nhớ đến, mặt Minh Chúc có hơi đỏ, hắn rút tay về lại chẳng ngoài dự đoán bị Chu Phụ Tuyết nắm chặt.

Minh Chúc nhỏ giọng nói: "Huynh… Huynh không sợ, không cần thế này."

Cảm giác động tác quấn đai lưng này thật mất thể diện lại trẻ con quá, năm đó rốt cuộc sao mà mình có thể dùng thái độ hiển nhiên như vậy làm ra được chứ?

Minh Chúc mất hết mặt mũi như muốn kêu rên luôn.

Chu Phụ Tuyết hờ hững nói: "Không sao, ngủ đi."

Minh Chúc còn muốn rụt tay về, vùng vẫy động địa nhưng cảm giác được Chu Phụ Tuyết đưa tay vân vê cằm hắn, dùng một loại sức lực nhẹ nhàng nhưng chẳng cho giãy thoát ra nâng mặt hắn lên rồi đột nhiên cúi xuống dịu dàng đặt nụ hôn lên giữa mày của hắn.

Minh Chúc: "..."

Minh Chúc bị dọa cho, lông mao cả người muốn dựng hết lên, hắn kinh ngạc lại thất thố trừng mắt với Chu Phụ Tuyết.

Chu Phụ Tuyết hệt như người không có việc gì cả, nhàn nhạt nói: "Còn vùng vẫy nữa là trời sáng luôn đấy."

Minh Chúc cảm thấy mình phải tìm về khí thế năm đó kêu Chu Phụ Tuyết cút đi, trừng mắt định nói nhưng lại thấy Chu Phụ Tuyết lần nữa dán qua, lại đặt một nụ hôn lên gò má mình.

Minh Chúc: "..."

Đứa trẻ phá phách nhà ai đây?! Sao lại không biết mắc cỡ thế này?

Minh Chúc quả là phải không mang hình tượng mà hét lên.

Chu Phụ Tuyết hờ hững nói: "Huynh còn không ngủ, kế nữa hôn chỗ nào huynh khỏi nghĩ cũng biết rồi đó ha."

Minh Chúc hơi sửng sốt, lập tức đưa hai đưa tay bưng kín miệng.

Chỗ dán vào ngực Chu Phụ Tuyết hơi truyền tới chút cử động nhẹ, Minh Chúc mới phát giác ra hắn đang cười, tức thời có chút tức giận.

Minh Chúc nhỏ giọng thầm thì: "Đệ… Đệ hồi đó đâu có như vầy đâu."

Chu Phụ Tuyết không nói gì, đưa tay vỗ về lưng Minh Chúc hệt như năm đó vô số lần dỗ hắn vào giấc.

Không biết có phải do có Chu Phụ Tuyết ở cạnh mình không, hoặc do ngón tay quấn đai lưng đem lại cảm giác an toàn, Minh Chúc vậy mà ngủ tới khi mặt trời lên tận ba con sào(l), lần nữa mở mắt, vậy mà lại có loại cảm giác như cách mấy đời không chân thật.

Tối đã mưa đã tạnh rồi, Hành Diên vững vàng bay nơi chân trời, lướt qua mây mù lượn lờ, ánh mặt trời ngày xuân từ bên ngoài khung cửa sổ rọi vào, ấm áp rơi lên người.

Minh Chúc quay nhìn bốn phía, phát hiện mình đã nằm trên giường ở phòng trong từ bao giờ, Chu Phụ Tuyết ngồi bên mép giường, rũ mắt xem sách trong tay, đai lưng chẳng thắt chặt, hãy còn quấn trên ngón tay út của Minh Chúc như cũ.

Thấy Minh Chúc tỉnh lại, Chu Phụ Tuyết để sách xuống, nói: "Dạ Vị Ngải ra ngoài rồi, người huynh còn khó chịu không?"

Đã lâu rồi Minh Chúc chẳng được ngủ, vừa thức dậy có chút mịt mờ, hắn chớp mắt nhìn Chu Phụ Tuyết, giọng nói mềm mại như chú mèo con: "Tiểu Thập Tam."

Chu Phụ Tuyết sớm đã lớn thành một người đàn ông thật sự nhưng chẳng có chút bất mãn nào với nhũ danh thân thiết trẻ con này, mặt không đổi sắc mà đáp: "Ừ."

Minh Chúc ngồi ngốc ra đó cả buổi mới lấy lại tinh thần, chuyện đầu tiên làm là qua quýt gỡ ngón út khỏi đai lưng, mặt hơi ửng đỏ.

Hắn ngập ngừng nữa ngày trời mới nói khẽ: "Phụ, Phụ Tuyết, sau này không cần như vậy nữa."

Khuôn mặt Chu Phụ Tuyết chẳng có vẻ gì, nói: "Như nào?"

Minh Chúc: "..."

Chu Phụ Tuyết cúi đầu, dịu dàng xoa ngón út ửng đỏ của Minh Chúc… chỉ dùng vải mềm quấn thôi mà đã để lại từng vết đáng sợ trên ngón tay trắng bệch. Chu Phụ Tuyết vừa chạm tới Minh Chúc run rẩy kịch liệt.

"Đau à?"

Minh Chúc không quen đáp lại một Chu Phụ Tuyết khí thế mạnh mẽ đến vậy, muốn rút tay về, hàm hồ đáp: "Vẫn ổn… Bây giờ là giờ gì?"

"Vừa sang giờ Thân, còn một canh giờ nữa là đến Thực Thẩm rồi."

- --

(1) Mặt trời lên ba con sào: lên rất cao

(2) Gốc là Tiểu danh - 小名: Tên mụ, nhũ danh, tên gọi thân thiết trong nhà của trẻ con, khi trưởng thành thỉnh thoảng trưởng bối trong nhà cũng gọi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio