Khi thế công của quân Tần dần chậm lại, Hạng Vũ đang dẫn theo binh sĩ đánh đuổi nốt một bộ phận quân Tần trên tường thành. Lau mồ hôi trên trán, Hạng Vũ lúc này mới phát giác cánh tay phải đã thoát lực, đau nhức không cử động nổi nữa.
Mồm thở hổn hển, Hạng Vũ nhìn quân Tần lui lại như thủy triều, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Một vòng tiến công này nếu không thủ nối, thì chính là đã hết đường sống, đó là việc hắn không thể để xảy ra.
Nghĩ đến đây, không khỏi nhìn xuống tường thành, mơ hồ có thể thấy được doanh trướng quân Tần ở khắp bốn phía Cai Hạ, giống như là một cái thùng sắt bọc kín Cai Hạ không lọt được một kẽ hở, nếu muốn phá vây đúng là không tường.
Binh lính Sở ở trên tường thành vừa đẩy lui quân Tần, giờ chỉ còn không đến ba ngàn người, lúc này phần nhiều đã kiệt sức, đợt tiến công tiếp theo của kẻ địch còn phía trước, sĩ khí vô cùng hạ, cũng làm mất đi gần nửa sức chiến đấu. Dưới thế công sắc bén này mà có thể giữ được Cai Hạ, thật sự là kỳ tích.
Lúc này, Hạng An cả người là máu, rút bào kiếm ra khỏi một binh lính Tần, nhìn Hạng Vũ sắc mặt tái nhợt đang dựa vào tường thành, khắp chiến giáp toàn máu, trong lòng cả kinh, lào đào vọt tới trước mặt Hạng Vũ, run giọng nói: "Tướng quân, người không bị thương đấy chứ!"
Hạng Vũ cười lạnh, gật đầu nói: "Ta không sao, chỉ là thoát lực, quân Tần chết tiệt.
Nói xong, liếc mắt nhìn Hạng An, khẽ gật đầu nói: "Ngươi thế nào? Lần này giết thống khoái chứ?"
Hạng An Sở Sở vết máu trên mặt, gật đầu cười nói: "Hạng An không sao, theo tướng quân đánh nhiều trận như vậy rồi, lần này có tính là gì."
Hạng Vũ đứng dậy đi xuống tường thành, vừa nói với Hạng An ở bên: "Tình hình trong thành thế nào? Lửa do quân Tần dấy lên đã dập hết chưa?"
Hạng An nhíu mày, cẩn thận nói: "Lửa trong thành đã tàn phá nhiều khu dân cư, tuy rằng đã cố sức dập lửa, nhưng tổn thất vẫn rất lớn, không ít nơi đã bị lửa đốt thành tro tàn. Tướng quân, nếu Sở Vương có thể lệnh cho Lưu Bang tiến công Hàm Cốc quan thì tốt quá."
Hạng Vũ biến sắc, lạnh lùng xoay người lên ngựa, phóng về đại trướng ở trung tâm.
Trên đường trở về đại trướng, thấy khắp nơi đều là cảnh tượng bừa bãi, vẻ mặt hoảng sợ của dân chúng khiến cho Hạng Vũ đau đớn không thôi.
Đang lúc tâm tình trẫm trọng, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc của Ngu Cơ vang lên bên tai: "Hạng đại ca, quân Tần lui rồi?"
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Ngu Cơ đang vui mừng nhìn mình, Hạng Vũ chợt động lòng, rầu rĩ nói: "Quân Tần bao vây như vậy, lần này khó mà chống được!"
Ngu Cơ thấy sắc mặt Hạng Vũ, biết là không thể gắng gượng tươi cười an ủi được, đành nói: "Nơi đây cách Sở chỉ một con sông, chỉ cần Sở Vương chịu hỗ trợ, hơn nữa còn có sáu nước tương trợ, cục diện có thế không như tường tượng đâu. Hạng đại ca vẫn nên bào trọng thân thể đi."
Hạng Vũ rên lên đau đớn, không để ý tới Ngu Cơ đang khổ tâm an ủi, chỉ gật đầu nói: "Sở Vương tuy là do một tay ta đỡ lên, nhưng mà lúc này đại quân ở gần, rất khó cam đoan sẽ không phát sinh điều gì ngoài ý muốn. Ngu Cơ, nếu ta thực sự chiến bại, thì nàng làm sao bây giờ?"
Ngu Cơ nghe thấy thế, ngọc dung không còn một tia huyết sắc, hồi lâu sau mới gian nan gật đầu nói: "Không bằng để ta đi cầu kiến Tần Vương, nghĩ biện pháp kìm chân quân Tần, để Hạng đại ca có biện pháp phá vây..."
Nói tới đây, chợt nhớ tới kế trá hàng, nếu đã dùng một lần, hiển nhiên không thế dùng lần hai, không khỏi không biết nói gì hơn.
Hạng Vũ nhướng mày lên, lạnh lùng nói: "Nếu Hạng Vũ bất hạnh chết trận, nàng sẽ làm sao bây giờ?"
Ngu Cơ không ngờ Hạng Vũ lại nghĩ tới tình huống chiến bại thân tử, có thể hiểu được tình hình đã nguy cấp rồi, không khỏi càng thêm lo lắng. Suy nghĩ một chút, mới nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ: "Ngu Cơ ngày đó đã nói qua, đương kim Tần Vương là người phi thường, sâu không lường được, thêm cả phi hành quân đáng sợ đó, chỉ sợ thiên hạ sẽ không có địch thủ. Chúng ta giờ ngay cả Sở Vương
cũng không thể tin được toàn bộ."
Hạng Vũ vẫn không để ý tới lời nói của Ngu Cơ, nhìn thật sâu vào ngọc dung tái nhợt của nàng, chậm rãi rút bội kiếm ra, gật đầu nói với Ngu Cơ: "Tình cảm hơn năm giữa chúng ta, Hạng Vũ thật sự vô cùng xúc động. Hiện giờ thất bại thảm hại, ngày trước cũng không dự đoán được. Hy vọng nàng suy xét cho kĩ, một khi thành mất, chính là cục diện ngọc đá đều tan. Hạng Vũ ta có chết cũng không tiếc, thù với Tần Vương vẫn nguyên vẹn! Nếu thật sự không thể phá vây, chỉ sợ nàng sẽ không thoát nối một kiếp. Nếu nàng không muốn phá vây cùng Hạng Vũ, chúng ta đành phải chia ly, nàng sang bên trận của Tần Vương đi."
Ngu Cơ run lên, trong lòng đau nhức, lời ra đến miệng lại nuốt vào, hồi lâu sau mới chậm rãi dựa vào vách tường mới đứng vững được. Chỉ không tin vào hai tai của mình, không ngờ Hạng Vũ vào thời điểm cuối cùng lại không tin tường mình, không khỏi nhợt nhạt liếc nhìn Hạng Vũ.
Hạng Vũ nhìn vẻ mặt thống khổ của Ngu Cơ, trong lòng đau xót, âm thầm hối hận vì lời nói của mình, vội cầm lấy ngọc thủ lạnh lẽo của Ngu Cơ, thở dài nói: "Nếu nàng không muốn, cứ coi như là ta chưa nói gì, dù sao nàng mới là người quyết định."
Ngu Cơ không để ý đến hắn, chỉ rút tay ra khỏi bàn tay to của hắn, thở dài, cúi đầu nói: "Hạng đại ca không cần đề phòng Ngu Cơ, Ngu Cơ đã có dự tính rồi." Nói xong, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ảm đạm đi ra ngoài.
Đêm khuya, quân doanh bốn bề yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân cực nhỏ của binh lính tuần tra cùng với tiếng phần phật của chiến kỳ. Trương Cường nằm trong trướng được hơn cấm vệ nghiêm mật thủ hộ, lúc này đang ngủ say, chỉ có ngọn nến là hơi lay động nhè nhẹ. Sự yên lặng an tường như vậy, khác hẳn so với sát khí dày đặc ngoài kia.
"Aaaaa! Hoàng hậu!" Trương Cường hô to, đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh. Hắn bật ngồi dậy trên giường, lúc mày mới phát hiện cả người đã đầy mồ hôi lạnh, hóa ra là gặp ác mộng!
Gượng cười, Trương Cường cuối cùng không ngủ nổi nữa. Nhớ tới thê thiếp ở Hàm Dương, trong lòng lại vô cùng tưởng niệm. Bình thường chỉ lo quân vụ, không rảnh suy nghĩ, chỉ tới ban đêm nằm mộng mới nhớ. Chỉ thấy trong mơ hoàng hậu cầm chùy thủ đâm về phía Triệu Yên, trong lòng vô cùng hoảng hốt, mới thất kinh tỉnh lại.
Lau mồ hôi trên trán, Trương Cường âm thầm cười khổ, xem ra là do mình nhớ các nàng quá, cho nên mới mơ như vậy. Nghĩ tới lại không khỏi lo lắng cho Ngu Cơ vào Cai Hạ với Hạng Vũ, không biết tình hình của nàng thế nào. Mình Sở dĩ vẫn chưa hạ lệnh cho quân Tần mãnh công, chờ đợi vào cuộc thương lượng với Sở Vương, ít nhiều cũng là vì sợ khiến cho hồng nhan hương tiêu ngọc vẫn.
Thở dài một tiếng, đang muốn khoác y phục, đã thấy nội thị trực đêm bưng lên ly trà nóng. Trương Cường không nhận nước trà, mà thấp giọng hỏi: "Mông tướng quân đã nghỉ ngơi chưa?"
Nội thị kia cẩn thận nói: "Lúc nô tài và Hàn công công đổi trực thì thấy ngọn đèn dầu trong trướng Mông tướng quân vẫn chưa tắt, chắc là lúc này cũng vừa mới đi ngủ ạ."
Trương Cường không khỏi âm thầm cảm thán tác phong của Mông Điềm, trung thần như vậy may là được mình cứu được ngay trong tay Triệu Cao. Chỉ có điều cũng không thể không đề phòng. Chương Hàm, Vương Bôn tuy rằng tài hoa không bằng Mông Điềm, nhưng cũng có thể kiềm chế được Mông Điềm. Dù sao sau khi liên tục chinh chiến, thế lực của Mông Điềm thật sự là rất lớn, tất ảnh hưởng tới hoàng quyền của mình. Cần phải tách biệt quyền lực và công trạng của hắn ra, coi như là phòng ngừa chu đáo.
Trong lúc suy nghĩ, chợt nhận ra suy nghĩ của mình, càng ngày lại càng giống một hoàng đế đích thực! Ai...
Lúc này, chợt ngoài trướng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Trương Cường cả kinh, đang muốn phân phó nội thị đi xem là chuyện gì, chợt thấy bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân quen thuộc của Mông Điềm.
Trương Cường vội hỏi: "Mông tướng quân, mau vào đi, bên Hạng Vũ xảy ra chuyện à?"
Mông Điềm hơi ngoài ý muốn, không ngờ Trương Cường đã dậy, vội đi nhanh vào trướng, trầm giọng nói: "Hạng Vũ dẫn theo tinh binh phá vây ở cổng phía Tây, lúc này đã mở được đường máu, thoát khỏi vòng vây của đại quân, tiến tới ô Giang.