Gió đêm lạnh lẽo dần mạnh lên, thổi vào rừng thông phát ra từng đợt tiếng rì rào, cùng với nước sông róc rách, tạo thành một bài ca phúng điếu bi thương, quanh quẩn trong đêm đen, bi tráng mà đau thương.
Trương Cường nhận tin vội vàng đến, di thể của Hạng Vũ đã dần cứng ngắc, áo giáp lạnh như băng dính đầy máu tươi, chiếc giáp hỗn tạp máu kẻ địch trở thành đồng bọn duy nhất với Hạng Vũ.
Nhìn khuôn mặt vẫn uy phong như xưa của Hạng Vũ, Trương Cường âm thầm kinh tâm, không ngờ rằng anh hùng một đời lại chết trong tay mình, đây là việc hắn có nằm mơ cũng không đoán ra được.
Mông Điềm đi tới bên cạnh nhìn thấy di thể của Hạng Vũ, ảm đạm thở dài nói: "Bệ hạ, Hạng Vũ tuy rằng đại nghịch bất đạo, nhưng chung quy cũng là một hán tử đỉnh thiên lập địa, mời bệ hạ giao di thể cho vi thần, không nên trách tội hắn!"
Trương Cường cười gượng, hiểu Mông Điềm là sợ mình hạ lệnh phanh thây, trong lòng cũng cảm thán, có thể khiến cho vị danh tướng chiến quốc này kính trọng, sợ rằng chỉ có Hạng Vũ một người!"
Gật đầu, Trương Cường bùi ngùi thở dài: "Tướng quân an táng đi, việc này trẫm giao cho tướng quân!"
Mông Điềm sớm đã khâm phục kẻ địch Hạng Vũ này vạn phần, hắn có thể lấy vạn quân Sở đánh tan vạn đại quân của Vương Ly, kinh động thiên hạ, thật sự là hiếm có đương thời. Nhân tài như vậy dù là kẻ địch của mình, cũng khiến cho Mông Điềm thập phần kính trọng, cái này chắc đại khái chính là người tài luyến tiếc nhau.
Lúc này, Vương Bôn thần sắc bất an bẩm báo: "Bệ hạ, đã tìm thấy Ngu Cơ, chỉ là..."
Trương Cường rung động, vui mừng quá đỗi, không khỏi liên tục gật đầu nói: "Ngu Cơ ở đâu? Nàng thế nào rồi, mau dẫn trẫm đi gặp!"
Vương Bôn vẫn đứng đó, khó xử nói: "Bệ hạ, Ngu Cơ cũng đã..."
Trương Cường chỉ cảm thấy đầu ong ong, trống rỗng, hắn đã phải nỗ lực hết sức để hy vọng thay đổi bi kịch của Ngu Cơ, lại thật không ngờ vẫn không thể vãn hồi. Thật là do mình quá chủ quan, ngày đó cho nàng tới gặp Hạng Vũ. Cho dù có dùng uy quyền giữ nàng lại, vẫn còn có kết cục tốt hơn hôm nay nhiều lần.
Trong lúc suy nghĩ, tâm tình trẫm trọng đi theo Vương Bôn vào rừng. Hóa ra Vương Bôn trong lúc dẫn người đi dọn dẹp những chiến mã bị quân Sở bỏ lại trong rừng, áo giáp cùng những tạp vật khác, lại tìm được Ngu Cơ đã lạnh băng trên cỏ.
Lúc Trương Cường tới nơi, đã nhìn thấy Ngu Cơ cô độc nằm dưới tán cây cổ thụ, trên người lá rụng đầy. Ngọc dung khuynh đào chúng sinh tái nhợt không còn chút máu, tròng mắt mị hoặc đã khép lại.
Trương Cường đau đớn trong lòng, không kìm nổi lòng vọt tới bên cạnh Ngu Cơ, đang muốn ôm lấy thân thể mềm mại đó, chỉ thấy Vương Bôn bên cạnh thấp giọng nói: "Bệ hạ là thân thể thiên kim, vẫn nên giao cho vi thần, vi thần sẽ an táng cẩn thận!"
Trương Cường bị lời nói của Vương Bôn làm cho cả kinh, bỗng nhiên nhớ tới, kết cục của Ngu Cơ hình như khác xa so với mình biết, hay là sẽ có kì tích phát sinh?
Tâm niệm vừa động, chân đã vọt tới bên người Ngu Cơ, xốc áo giáp lên, lúc này mới hoảng sợ phát giác, một mũi tên nhọn đã bắn vào vai Ngu Cơ, có vẻ đã được Ngu Cơ cản lại một chút, lực đạo yếu bớt đi, tuy rằng không bắn thủng thân thể, nhưng cũng đâm rất sâu, thương thế vô cùng kinh người.
Trương Cường mang theo chút hi vọng cuối cùng đặt tay lên mạch ở cổ Ngu Cơ nhẹ nhàng giữ một lát, chợt kinh hỉ như điên phát giác, mạch của Ngu Cơ vẫn còn đập rất mỏng manh! Bi kịch lịch sử, thực sự đã thay đổi!
Không kịp suy nghĩ, Trương Cường vội phân phó cho Hàn Hoán theo hầu bên cạnh: "Hàn Hoán, mau truyền ngự y!"
Nói xong, cẩn thận ôm thân thể lạnh lẽo kia vào lòng, đi về phía chiến mã của mình.
Mông Điềm lúc này đã mang theo một gã ngự y tới, nhìn thấy Ngu Cơ ở trong lòng Trương Cường, hoảng sợ nói: "Ngu Cơ chưa chết sao?"
Trương Cường vội vàng phân phó: "Mau, dùng hết cách chữa cho trẫm, chữa khỏi, sẽ thưởng cực lớn!"
Ngự y kia khoảng chừng trên dưới , thân hình gầy yếu, lớp người trung bình, là ngự y theo hầu Trương Cường, nhưng mà vì Trương Cường thân thể khỏe mạnh, lần này đi theo, còn chưa được gọi lần nào. Nhận được mệnh lệnh, không dám chậm trễ, vội vàng đi tới, lúc nhìn thấy Ngu Cơ ở trong lòng Trương Cường, thần sắc cũng trở nên hồi hộp.
Lúc này, các cấm vệ đi theo cũng đã mang theo thảm chài lên mặt đất, Trương Cường nhẹ nhàng đặt nàng xuống, căng thẳng nói với ngự y: "Ngươi xem kĩ đi, có cách nào cứu được không?"
Ngự y kia xem xét vết thương, xoay sang ảm đạm nói với Trương Cường: "Thương thế của vị cô nương này, vi thần thấy, đầu tiên là lấy đầu mũi tên ra, sau đó đắp thuốc. Chỉ có điều, mũi tên này mà lấy ra thì nguy hiểm quá lớn, vi thần chỉ nắm chắc một thành có thể cứu được cô nương này.
Trương Cường tuy rằng không phải thầy thuốc, nhưng mà cũng có hiểu biết một chút về ngoại thương, biết lấy mũi tên ra khỏi cơ thể là không dễ dàng, vì sẽ kéo theo cả thịt, không khỏi gật đầu thở dài: "Ngươi cứ yên tâm cứu rị, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ không trách tội ngươi."
Ngự y kia nghe thấy vậy, rốt cuộc cũng yên tâm lại, đi tới bên người Ngu Cơ, trước vạch áo khoác xuống, lộ ra vết thương chảy máu đầm đìa, lấy một con dao con khoảng chừng hai tấc, dùng rượu ở trong túi rửa sạch, lúc này mới xắn tay áo lên, nhẹ nhàng cầm đuôi mũi tên bên ngoài, dùng sức kéo mạnh một cái, máu tươi theo thân tên bắn ra, Ngu Cơ đang hôn mê bị đau tỉnh lại, mơ hồ rên rỉ.
Trương Cường đau lòng cầm bàn tay lạnh lẽo, dịu dàng an ủi: "Ngu Cơ đừng sợ, nàng sẽ không sao đâu!"
Ngu Cơ mở tròng mắt thất thần, hoảng hốt nhìn Trương Cường, lẩm bẩm: "Bệ hạ... Ngu Cơ... không sao..."
Lời còn chưa dứt, lại lâm vào hôn mê, xem ra nàng vẫn còn nhận ra được Trương Cường.
Lúc này, ngự y đã nhanh chóng mờ vết thương của Ngu Cơ ra, đắp thuốc vào, mới khẽ lau mồ hôi đầy trên trán, cấn thận nói với Trương Cường: "VỊ cô nương này thân thể khác ngươi, hơn nữa sau khi mũi tên vào cũng không tùy tiện rát ra, cho nên vẫn còn hi vọng. Chỉ có điều thương thế quá trẫm trọng, có thể thoát được một kiếp hay không, còn phải chờ xem ngày mai có tỉnh lại không."
Trương Cường thấy hắn động tác nhanh nhẹn thành thạo, nhất định là không phải lang băm rồi, không khỏi yên tâm vài phần, gật đầu nói: "Ngươi tên là gì, lần này chỉ có mình ngươi xuất hành theo trẫm?"
Ngự y kia thấy các cấm vệ đã làm cáng mang Ngu Cơ đi, lúc này mới thà lỏng người, quỳ xuống đất hành lễ: "Vi thần Ngô Thanh, tham kiến bệ hạ!"
Trương Cường bởi vì biết Ngu Cơ không chết cho nên tâm tình cũng tốt, nhìn Ngô Thanh gật đầu nói: "Trẫm giao Ngu Cơ cho ngươi, ngươi phải dốc sức chăm sóc, sau khi hồi cung trẫm sẽ thưởng lớn."
Ngô Thanh kính cần quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu nói: "Cứu mạng chính là bổn phận của vi thần, Ngô Thanh không dám nhận phần thưởng của bệ hạ."
Trương Cường thở dài một tiếng, nhìn quân Tần dưới sự dẫn dắt của Vương Bôn, đang chặt cây làm một chiếc quan tài tạm, chuẩn bị an táng Hạng Vũ tại chỗ, bỗng nhiên nhớ tới Sở Tuyên lai lịch thần bí kia. Người này quả nhiên lợi hại, không ngờ lại khiến cho Sở Bá Vương tự vẫn bên bờ ô Giang, trong lòng thầm cảnh giác: "Người này có thật là do Sở Vương phái đi? Một cái chính quyền bung bét như vậy từ lúc nào lại có nhân tài như thế, xem ra thực lực của nước vẫn không thể khinh thường được!"