Buổi chiều, bóng mặt dần dần ngà về tây, ánh mặt trời bắt đầu không chói chang như lúc chính ngọ. Xử lý xong công việc của một ngày, Trương Cường tiếp nhận trà nóng của nội thị dâng lên cấn thận uống một ngụm, lúc này mới đặt chén trà làm bằng bạch ngọc lên trên cái bàn nhỏ, đứng dậy đi ra ngoài điện. Bởi vì triều chính toàn bộ giao cho các ti các chức tam công, Trương Cường cứ cách năm ngày mới cử hành một lần hội triều lớn, bình thường nếu có công việc gì liền ở phòng sưởi cuả tấm điện tiến hành xử lý. Phùng Khứ Tật thì nếu ba người không thể quyết đoán được mới tiến cung bầm tấu với Trương Cường, khiến cho Trương Cường có tinh lực quan tâm mật thiết đến chiến sự của tiền phương.
Nhìn thấy Trương Cường xoay người lại đi về phía cửa đại điện, Hàn Hoán vội vàng tiến lên một bước, cẩn thận nói: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương mời bệ hạ đi đến cung Chiêu Minh."
Trương Cường nghe vậy, có chút kinh ngạc nói: "Hoàng hậu chẳng lẽ có chuyện gì sao?"
Lời hắn còn chưa dứt, liền nghe ngoài điện truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc, đưa mắt nhìn lại, quả nhiên là hoàng hậu Tà Uyên đang khoan thai bước đến.
Nhìn thấy Trương Cường đứng ở trước cửa điện, Tả Uyên đôi mắt đẹp lay chuyển, cười yếu ớt gật đầu nói: "Hoàng Thượng vất vả cả ngày, sao không đi ra ngoài một chút?"
Trương Cường tiến lên nắm bàn tay trắng ngần của Tả Uyên trong tay, gật đầu nói: "Trẫm sẽ đi ra ngoài tản bộ, Uyên Nhi cùng đi với trẫm một lát đi."
Tả Uyên liếc mắt một cái nhìn Hàn Hoán đứng ở phía sau Trương Cường, lúc này mới cười nói: "Thần thiếp dẫn theo một mỹ nhân tới gặp bệ hạ, nếu là bệ hạ rũ tay áo bỏ đi chẳng lẽ không phải là phụ tâm ý của mỹ nhân?"
Trương Cường nghe vậy kinh ngạc nhìn ra cửa đại điện, lại không thấy bóng dáng người nào, bất giác nghi hoặc nói: "Mỹ nhân trong cung đã không phải là ít, hoàng hậu chẳng lẽ lại tuyển người khác ngoài cung?"
Tả Uyên bất mãn bĩu đôi môi mê người kia, có chút thất vọng nói: "Bệ hạ chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên con gái Bái Công Lỗ Nguyên ?"
Trương Cường nhất thời nhớ tới Lỗ Nguyên với tư thế oai hùng hiên ngang trong triều đình, thật quyến rũ động lòng người, bất giác bật cười nói: "Nàng thật là bí hiểm với trẫm, Lỗ Nguyên chẳng lẽ ở ngay ngoài điện?"
Tả Uyên đắc ý cười cười, lắc đầu nói : "Bệ hạ đã nhiều ngày vẫn chưa lâm hạnh cung nhân, Tả Uyên cố ý làm một chút bố trí nho nhỏ. Hy vọng bệ hạ không cần để ý."
Nhìn vẻ tươi cười động lòng người của Tả Uyên kia, Trương Cường bất giác trong lòng rung động, không khỏi tiến lên ôm thân thể thướt tha mềm mại kia vào trong ngực, hôn lên đôi môi anh đào kiều diễm ướt át một cái thật sâu, làm cho thân thể mềm mại của người ngọc trong lòng khẽ run lên, lúc này mới gật đầu cười nói: "Uyên Nhi chẳng lẽ không sợ trẫm mê luyến sắc đẹp?"
Tả Uyên ngẩng gương mặt ngọc lên hé ra một chút xuân sắc, yên lặng nhìn Trương Cường , nghiêm nét mặt nói: "Bệ hạ là hoàng đế Đại Tần, trong cung nếu không có mỹ nhân chẳng lẽ không phải làm cho người trong thiên hạ lên án thần thiếp?"
Nói tới đây, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Trương Cường. Vừa dựa vào đầu vai rộng lớn của Trương Cường, vừa có chút đăm chiêu nói: "Lỗ Nguyên tiến cung thật không giống với mỹ nhân khác. Cho nên thần thiếp cũng không dám đối đãi với nàng như người thường, lần này không biết bệ hạ vì sao không phong nàng làm mỹ nhân?"
Trương Cường nghe nàng nói đến Lỗ Nguyên , bất giác nhíu mày nói : "Lưu Bang tuy rằng trên danh nghĩa xin hàng trẫm, đưa con gái tiến vào trong cung, nhưng lại không chịu tự mình đến Hàm Dương gặp trẫm, lại càng không muốn giao sáu vạn binh lính trong tay hắn hiện có cho quận thủ địa phương. Trẫm không thể không phòng !"
Tả Uyên nghe vậy khuôn mặt lạnh lùng. Chậm rãi gật đầu nói: "Lưu Bang nếu là thật sự trong lòng mang ý khác, bệ hạ chuẩn bị làm gì bây giờ?"
Trương Cường cười gượng một tiếng, lắc đầu nói : "Tất cả cũng chỉ là đoán thôi, cũng chưa thể cho là thật, Tất cả còn phải xem sự việc cuối cùng phát triển như thế nào."
Tả Uyên suy nghĩ thật lâu sau, lúc này mới đưa mắt nhìn Trương Cường nói: "Bệ hạ có phải chuẩn bị lệnh Lỗ Nguyên thị tầm?"
Trương Cường gật đầu nói: "Lỗ Nguyên dù sao cũng chỉ là con gái bình thường, không nhất định có liên lụy với phụ thân nàng về chính trị, chỉ là vật hi sinh chính trị, trẫm không có thành kiến, coi như chỉ là cung nhân bình thường."
Tả Uyên nghe vậy lơ đãng mỉm cười nói : "Đã như thế. Thần thiếp liền an bài Lỗ Nguyên nhanh chóng thị tẩm."
Trương Cường nghĩ đến trước mắt cuộc chiến công Triệu đang ở thời khắc mấu chốt không có một chút tin tức, trong lòng bất giác trầm xuống, ôm chặt vòng eo thon nhỏ của Tả Uyên, thở dài nói: "Trước mắt chiến sự chưa bình, thứ dân vẫn không thể an cư lạc nghiệp. Trẫm thật sự là quá mệt mỏi, chuyện trong cung Uyên Nhi nàng phải lo lắng nhiều hơn!"
Lúc này, chỉ nghe Hàn Hoán ở ngoài điện bẩm tấu nói: "Bệ hạ, Thái úy cầu kiến!"
Trương Cường nghe vậy trong lòng biết nhất định là có liên quan đến chiến sự trước mắt, bèn cao giọng nói: "Mời Thái úy ở phòng sưởi hậu giá, trẫm sẽ lập tức qua."
Nói xong. Lúc này mới hôn thật sâu Tả Uyên trong lòng. Cười nhẹ nói : "Đêm nay hoàng hậu ở tẩm điện của trẫm nghỉ ngơi đi."
Tả Uyên tránh khỏi nanh vuốt của Trương Cường, cười khúc khích nói: "Đêm nay bệ hạ nên hưởng thụ mỹ nhân mới đúng. Tả Uyên tuổi già sức yếu đành phải sống một mình nơi thâm cung!"
Trương Cường thấy bộ dáng tiểu nhi nữ của nàng, vài ngày không gần cận với thê thiếp nhất thời cảm giác lửa dục khó kìm chế, chỉ là Thái úy đang ở phòng sưởi hậu giá, chính mình không thể quá mức, hành vi này là sỉ nhục lớn với đại thần, nếu là Ngự Sử biết, chính mình đã có thể là hôn quân.
Nghĩ đến đây, tuy rằng không nỡ, cũng phải kiềm chế lửa dục trong người xuống, đi đến phòng sưởi. Vào trong phòng sưởi, liền gặp Thái úy Phùng Kiếp thần sắc nghiêm trọng đứng ở trong điện, nghe được Hàn Hoán thông báo, lúc này mới ngớ người , đang muốn tiến lên hành đại lễ, chỉ nghe Trương Cường xua tay nói: "Thái úy nhất định có chuyện gì quan trọng, mau ngồi xuống, không cần đa lễ."
Phùng Kiếp vẫn cung kính bước qua quỳ lạy đại lễ, lúc này mới ngồi xuống ở phía dưới Trương Cường. Vừa mới ngồi vào chỗ của mình liền chắp tay nói: "Bệ hạ, vi thần vừa mới nhận được chiến báo của Mông tướng quân, Vũ An đã đánh hạ thuận lợi, đại quân đang tiến về Hàm Đan. Chỉ là bệ hạ đã tùng ra lệnh Lưu Bang tấn công chính diện , nhưng Lưu Bang vẫn án binh bất động, hiện giờ lương thảo Hàm Dương khó có thể đảm bảo tác chiến của đại quân, nếu là Lưu Bang tiếp tục không tuân thánh chỉ, Mông tướng quân bên kia e rằng cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan."
Trương Cường nghe vậy mới biết Lưu Bang vẫn không có tuân theo mệnh lệnh hành sự, bất giác rất căm tức nói: "Lập tức truyền chỉ cho Lưu Bang lệnh hắn hoà tốc tiến công Hàm Đan, nếu không, trẫm sẽ không khách khí!"
Phùng Kiếp hơi kinh hãi, vội vàng nói: "Bệ hạ, theo vi thần xem, bệ hạ phải hoả tốc huy động lương thảo của Ba Thục chuyển đến Vũ An , nếu giờ phút này trở mặt với Lưu Bang, ba mươi vạn đại quân Mông Điềm sẽ lâm vào bị động."
Trương Cường suy nghĩ một lát, lắc đầu thở dài: " Lương thảo Ba Thục chuyển đến Vũ An nhanh nhất cũng mất mấy tháng, thời gian trì hoãn lâu như vậy, không thể phát huy tác dụng của tiếp viện. Chỉ bằng Mông Điềm thu mua với số tiền lớn từ địa phương, chỉ cần có thể miễn cưỡng chống đỡ đến lúc lương thảo Ba Thục chuyển đến là được."
Phùng Kiếp nghe vậy nhíu hai hàng lông mày nói: "Thu mua với số tiền lớn chỉ sợ sẽ làm cho giá gạo địa phương tăng cao, chỉ sợ rất là bất lợi với sách lược an dân của bệ hạ, thật sự..."
Trương Cường suy nghĩ một lát, chỉ cảm thấy dù thế nào đều không có cách giải quyết lương thảo, đang đau khổ suy nghĩ, nghe Hàn Hoán vội vàng đi vào trong điện cẩn thận bẩm tấu nói: "Bệ hạ, Thừa tướng ở ngoài điện hầu chỉ!"
Trương Cường cảm thấy kinh hãi, không biết vì sao Phùng Khứ Tật lại bỗng nhiên cầu kiến như thế, nghĩ đến chiến sự tiền phương, bất giác có chút nghi hoặc nói: "Thừa tướng chẳng lẽ là vì chiến sự tiền phương mà đến?"
Phùng Khứ Tật lúc này vừa mới tiến vào đại điện, còn chưa kịp hành lễ, nghe được Trương Cường hỏi, bất giác khom người nói: "Bệ hạ vi thần vừa mới nhận được tấu biểu của Lưu Bang ..."
Không đợi hắn nói hết lời, Trương Cường không nhịn được hừ lạnh một tiếng nói : "Lưu Bang chậm chạp án binh bất động, hay là lại tìm cớ gì để lấy lệ với trẫm?"
Phùng Khứ Tật nhìn thoáng qua Trương Cường , cẩn thận nói: " Lưu Bang trên biểu nói, Triệu Vương Triệu Yết đã rời khỏi Hàm Đan, đầu hàng Lưu Bang , Lưu Bang vào một ngày gần đây sẽ lên đường, mang theo Triệu Yết tiến đến triều kiến bệ hạ, làm lễ thần tử."
Trương Cường không ngờ tới, Triệu Yết lại đơn giản đầu hàng Lưu Bang như thế , bất giác cảm thấy kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một dự cảm nguy cơ không thế nói rõ bằng lời, làm hắn không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía Phùng Khứ Tật.
Lại phát hiện Phùng Khứ Tật cũng với vẻ mặt nghiêm trọng, cũng không thoải mái như trong tường tượng.
Bất giác ra vẻ nghi hoặc nói:" Thừa tướng có gì lo lắng sao?"
Phùng Khứ Tật nghe vậy suy nghĩ một lát, mới chậm rãi gật đầu nói: "Lưu Bang trong tấu biểu nói Triệu Vương đã đầu hàng, tùy thân chỉ có năm trăm cận vệ, binh lính còn lại sớm bị Mông Điềm tiêu diệt toàn bộ, hơn nữa yêu cầu bệ hạ miễn tội chết cho Triệu Yết."
Trương Cường suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Triệu Yết đầu hàng, cuối cùng hiểu được tâm hướng của người trong thiên hạ, tội chết có thể miễn trừ."
Phùng Khứ Tật thấy Trương Cường cũng không nghĩ sâu hơn, bất giác khom người nói: "Bệ hạ, Lưu Bang nói Triệu Yết tùy thân cũng không có binh mã, nhưng mấy vạn quân Triệu ở Vũ An là từ đâu mà đến? Đám quân Triệu này có thể chặn Mông Điềm ở Vũ An, có thể thấy được thực lực không đông đảo như trong tường tượng. Vũ An tuy rằng bị đại quân ta bao vây, nhưng là Hàm Đan có hai vạn quân Triệu , binh lính này sao lại bỗng nhiên biến mất? Vi thần cảm thấy được trong này chắc chắn có nguyên nhân khác, bệ hạ không nên sơ ý!"
Trương Cường nhíu nhíu mày nói : "Thế này vậy, Thừa tướng lập tức xuống một đạo chiếu thư cho Lưu Bang, yêu cầu hắn phải mau chóng tiến đến Hàm Dương, lệnh cho toàn bộ binh lính trong tay hắn phải giao cho đô úy quận Thái Nguyên."
Phùng Khứ Tật nghe vậy hơi hơi khom người nói: "Vi thần hiểu, sẽ lập tức đi làm."
Nói tới đây, lại tiếp tục nói : "Nếu là không có bất ngờ xảy ra, Lưu Bang sau một tháng sẽ tới Hàm Dương, không biết bệ hạ chuẩn bị lễ gì để đón tiếp?"
Trương Cường quét mắt nhìn Phùng Kiếp trầm mặc không nói gì, suy nghĩ gật đầu nói: "Đại Tần phân phong đều là lấy quân công mà định, Lưu Bang hiện giờ chỉ là một Bái công phù phiếm, lần này Triệu Vương không chiến mà hàng, nếu luận quân công, giữa đại thứ trường và quan nội hầu. Trẫm cảm thấy được, nếu phong làm quan nội hầu không khỏi..."
Phùng Khứ Tật nghe vậy gật đầu nói: "Lưu Bang tâm ý rốt cuộc thế nào thật là khó có thể cân nhắc, Tất cả không thể không phòng, theo vi thần nên phong làm đại thứ trường trước, để điều tra tâm ý, nếu quả nhiên thành tâm quy hàng, lại phong làm quan nội hầu cũng không muộn! Chỉ là , Đại quân Mông Điềm có phải rút về hay không?”
Trương Cường nghe vậy lập tức trầm giọng nói: "Lệnh Đại quân Mông Điềm lập tức đóng ở quận Hàm Đan , tạm thay chức quận thủ!"