Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Lúc này ánh mắt Vương Trừng sáng rõ, bình tĩnh tự nhiên, trong mắt tràn đầy dã tâm, lấy đâu ra chút xíu dáng vẻ của kẻ nát rượu?

Đời người như một vở kịch, hoàn toàn dựa vào diễn xuất.

Vương Trừng nghe nói mấy người Vương Đôn, Vương Duyệt đến thành Kinh Châu nhờ vả, ông ta không biết bọn họ là thật sự chạy nạn đến cậy nhờ, hay là một cái bẫy do Minh chủ Giang Nam và Kỷ Khâu Tử Vương Đạo bày ra, muốn đưa anh họ Vương Đôn và vợ tới Kinh Châu để thử ông ta có bằng lòng đi theo vị Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ hay không.

Vương Trừng không tiện từ chối thẳng đám người Vương Đôn, vì thế đổ rượu lên người mình, vờ như uống quá nhiều.

Lúc bái kiến phò mã Vương Đôn, Vương Trừng còn cố ý ngã quỵ xuống, suýt nữa dập đầu với Vương Đôn, diễn quá giống nên đã lừa được tất cả mọi người.

Vương Trừng muốn điều tra rõ gốc gác của những người này và nảy sinh hứng thú với hai cháu ngoại đột nhiên nhảy ra của Tào Thục.

Tào Mãnh (tức Tuân Hoán) thì không nói làm gì, trái lại người cháu gái đằng ngoại thân mang bệnh nặng tên Tào Hoa, theo miêu tả của nha hoàn, từ tướng mạo đến khí chất đều cao quý xuất trần, lại dựa theo quan sát của những người theo dõi ở xung quanh, thì tất cả mọi người, bao gồm cả phò mã Vương Đôn đều rất tôn trọng vị cháu gái đằng ngoại của Tào Thục.

Vương Trừng nghi ngờ thân phận thật sự của thiếu nữ đang mang bệnh nặng quý không thể nói, huống hồ lúc Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục ở Lạc Dương thường xuyên ra vào cung như ra vào chính nhà mình, công chúa Thanh Hà thậm chí còn thường xuyên qua đêm ở phủ nhà họ Vương ở Vĩnh Khang lý.

Vương Trừng hoài nghi thiếu nữ đó chính là công chúa Thanh Hà, nhưng nàng ở nhà trong, hơn nữa Kỷ Khâu Tử phu nhân vẫn luôn theo bên cạnh ông ta, một người chú nhỏ như ông ta không tiện ra vào phòng ngủ của chị dâu, vì thế nên sử dụng kế điệu hổ ly sơn.

Bề ngoài, ông ta đưa đám người Vương Đôn, Vương Duyệt đi dạo chơi núi Dương Hỗ, lấy cớ uống say nên ngủ lại ở biệt viện trong núi, nhưng thật ra đã lén xuống núi về phủ Thứ sử, ra lệnh cho tất cả nha hoàn giải tán, sau đó lệnh cho thầy thuốc lúc châm cứu điều trị cho nàng lén động tay chân một chút, làm bệnh tình của nàng đột nhiên trở nặng, dẫn đến đau đầu.

Không có nha hoàn đi chuyển lời, Tào Thục đương nhiên sẽ phải đích thân đến nhà chính mời thầy thuốc, trong phòng cũng chỉ còn một mình Thanh Hà.

Thanh Hà thường xuyên đến Vĩnh Khang lý của Lang Gia Vương thị chơi nên Vương Trừng biết nàng.

Tuy Thanh Hà trúng độc, còn vì đi đường mệt nhọc mà gầy đi rất nhiều, nhưng diện mạo cơ bản sẽ không thay đổi.

Sau khi Vương Trừng xác định được thân phận của Thanh Hà thật sự là vui mừng khôn xiết.

Đại Tấn mất nước như rắn mất đầu, năm Hành đài lớn ở Trung Nguyên và Minh chủ Giang Nam đều vẫy cờ trắng muốn mời chào Vương Trừng, nuốt lấy khối thịt mỡ Kinh Châu.

Hành đài: cơ quan hành chính đại diện cho chính quyền trung ương, là cấp cao nhất của một khu vực

Nhưng Vương Trừng đang làm Hoàng đế đất Kinh Châu, đã nếm được mùi vị độc quyền chuyên chế, nói giết là giết, quyền sinh sát nằm trong tay, thứ cảm giác này làm người ta nghiện ngập đắm chìm, ông ta sao có thể cam tâm khuất phục dưới trướng người khác, bị người khác sai khiến?

Có công chúa Thanh Hà – huyết mạch duy nhất, cũng là độc nhất vô nhị của tiên đế làm con rối, vậy có khác gì trở thành lãnh tụ tinh thần!

Vương Trừng muốn bái Thanh Hà làm chủ, thành lập Kinh Châu Hành đài. Về mặt huyết thống, công chúa Thanh Hà làm thủ lĩnh của Kinh Châu Hành đài là chính gốc nhất.

Vương Trừng có một con trai chưa vợ, tương lai muốn Thanh Hà gả cho con trai mình rồi sinh con nối dõi, từ đó Vương Trừng có thể khống chế Kinh Châu Hành đài lâu dài.

Đây là kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào!

Vương Trừng thật sự phải vỗ tay vì sự thông minh nhanh nhạy của mình!

Để Thanh Hà yên tâm tĩnh dưỡng, đám người Tào Thục vẫn luôn giấu nàng chuyện Vương Trừng đã thay đổi.

Nhưng Thanh Hà là người thông minh cỡ nào?

Hôm nay mấy người Vương Duyệt đi thăm quan núi Dương Hỗ, bệnh đau đầu của nàng đột nhiên phát tác, Tào Thục lại biến mất không rõ lý do, trong mắt Vương Trừng không che giấu được dã tâm, Thanh Hà hiểu ngay tất cả những thứ này đều là âm mưu của Vương Trừng, muốn nắm giữ công chúa để có được thiên hạ.

Không thể sốt ruột, còn chưa biết sự an nguy của Tào Thục.

Từ năm mười hai tuổi Thanh Hà đã bắt đầu dấn thân vào con đường cung đấu triều đấu, trải qua loạn Bát vương, có tình cảnh nào mà chưa từng thấy?

Nàng bình tĩnh lại ngay, nói: “Lúc trước giấu giếm thân phận là vì ta bị bệnh, bên ngoài dân Ba Thục lưu lạc vây thành, ta sợ tiết lộ thân phận sẽ mang đến phiền phức cho Thứ sử đại nhân, cho nên mới dứt khoát che giấu thân phận thật, mong Thứ sử đại nhân không để bụng.”

Vương Trừng thấy Thanh Hà phối hợp như vậy thì cực kỳ phấn khởi, “Công chúa đồng ý ra chiếu thư?”

Thanh Hà nói: “Đương nhiên rồi, tuy chúng ta đã mất Trung Nguyên nhưng không phải còn Giang Nam sao? Còn có rất nhiều thần tử nguyện trung thành với Đại Tấn giống Thứ sử đại nhân. Chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng thì còn phải lo không thể giành lại Trung Nguyên, lấy Lạc Dương về sao?”

Vành mắt Thanh Hà đỏ ửng, “Mẫu hậu ta bị bắt đến thành Bình Dương, kinh đô nước Hán, ta ngày đêm nhớ mong bà ấy, một ngày nào đó, ta sẽ đích thân nghênh đón mẫu hậu trở về Lạc Dương. Vương Thứ sử, ngươi sẽ giúp ta đúng không?”

Vương Trừng mừng rỡ như điên, “Vi thần chắc chắn cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, nguyện một lòng giành lại Trung Nguyên và xây dựng lại giang sơn nhà Tấn.”

Thanh Hà cũng rất xúc động, “Có Lang Gia Vương thị các ngươi cùng giúp ta thì lo gì không thể giành lại Trung Nguyên. Gần đây Kỷ Khâu Tử phu nhân cũng luôn an ủi ta như thế, giờ bà ấy đâu rồi?”

Bị ta lừa đi ra ngoài rồi. Vương Trừng nói: “Tẩu ấy đi gọi đại phu, sẽ về ngay thôi.”

Thanh Hà nói: “Cả đoạn đường đi lánh nạn, phò mã Vương Đôn và Kỷ Khâu Tử thế tử Vương Duyệt đều một lòng trung thành bảo vệ chủ tử, là ta muốn bọn họ che giấu thân phận của ta, Vương Thứ sử đừng nên trách bọn họ.”

Vương Trừng nghe xong, chỉ thở dài, “Công chúa ơi, người bị đám người này lừa gạt rồi.”

Thanh Hà làm ra vẻ bất ngờ lẫn sợ hãi: “Ý là sao? Bọn họ rõ ràng đều là trung thần của Đại Tấn, hộ tống cả đoạn đường này thật sự không dễ dàng gì.”

Vương Trừng lừa nàng, “Bọn họ không phải vì bảo vệ công chúa, mà là vì huyết thống của công chúa. Công chúa là cốt nhục duy nhất của tiên đế, là công chúa dòng chính do vợ cả sinh ra, bốn vị tự xưng là Hoàng Thái tử của năm Hành Đài lớn ở Trung Nguyên đều là dòng thứ. Đám người Vương Đôn, Vương Duyệt là vì đầu cơ kiếm lợi, muốn lừa công chúa đến Giang Nam Kiến Nghiệp trước.”

“Kỷ Khâu Tử Vương Đạo là quân sư chính của Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ, Vương Đôn là đường đệ ruột của Kỷ Khâu Tử, huynh đệ bọn họ đã có quan hệ tốt từ khi còn nhỏ. Kỷ Khâu Tử phu nhân và thế tử đương nhiên sẽ giúp đỡ người nhà. Minh chủ Giang Nam chỉ là dòng thứ của hoàng thất, huyết thống không chân chính, nhưng nếu có được công chúa Thanh Hà thì sẽ bù đắp được điểm yếu của Minh chủ Giang Nam. Hắn mượn tên tuổi và uy tín của công chúa để hiệu lệnh thiên hạ, đến Kiến Nghiệp tập hợp và khởi binh giành lại Trung Nguyên, từ đó thao túng quân đội, tiếp đến là bành trướng thế lực của mình. Một khi thế lực đủ mạnh và địa bàn được củng cố, đến lúc đó công chúa sẽ trở thành công cụ liên hôn, được ban cho nhi tử của các công thần để lôi kéo thần tử.”

“Mục đích của bọn họ không thuần khiết, ý đồ đáng bị git cht! Công chúa đừng để ân nghĩa giả dối của bọn họ lừa gạt.”

Đây mới là tính toán của chính ngươi chứ nhỉ! Trong lòng Thanh Hà biết rõ, ngoài miệng lại nói: “Là thật sao? Thật quá đáng sợ! Ta… ta tạm thời không chấp nhận nổi những thứ này, ta muốn ở trước mặt hỏi Kỷ Khâu Tử phu nhân một câu rằng bà ấy có đang lừa dối ta hay không.”

Thanh Hà phải bảo vệ Tào Thục.

Vương Trừng nói: “Kỷ Khâu Tử phu nhân đương nhiên sẽ phủ nhận, công chúa không nên tin bà ta.”

Thanh Hà nổi tính khí công chúa, “Tin hay không là chuyện của ta, có gặp hay không, cũng là chuyện của ta. Nếu Vương thứ sử đã tuyên bố nguyện cống hiến sức lực và lập nên Kinh Châu Hành đài vì ta, vậy cớ sao chuyện đơn giản như vậy cũng không thể thỏa mãn được?”

Bây giờ Vương Trừng muốn dỗ Thanh Hà, đành phải đồng ý, “Gian phòng này quá đơn sơ, không xứng với thân phận của công chúa, xin công chúa chuyển đến nhà chính. Vi thần đã dọn dẹp nhà chính để nghênh đón công chúa, đến khi công chúa thu xếp ổn thỏa, vi thần sẽ lập tức sai người mời Kỷ Khâu Tử phu nhân đến.”

Thanh Hà lại hỏi: “Vậy phò mã Vương Đôn và Kỷ Khâu Tử thế tử Vương Duyệt đâu?”

Vương Trừng nói: “Bọn họ đã đến Kinh Châu thì khó có thể tách rời, vi thần sẽ giam lỏng bọn họ làm con tin, lấy cái này kiềm chế Minh chủ Giang Nam. Chúng ta phải lấy những người này để ép Minh chủ Giang Nam quy thuận Kinh Châu Hành đài. Kỷ Khâu Tử là quân sư chủ chốt của Minh chủ Giang Nam, hắn quý trọng đích trưởng tử Vương Duyệt này nhất, hắn sẽ thuyết phục Minh chủ Giang Nam cống hiến sức lực cho công chúa.”

Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Bậc quân tử Vương Trừng đã từng “Thờ ơ, chẳng để ý đến chuyện đời” lại có thể tự học cũng thông, trở thành con người đầy dã tâm và âm mưu quỷ kế.

Thanh Hà giả vờ tin tưởng lời nói dối trắng trợn của Vương Trừng, nói: “Được, ta nghe theo Vương Thứ sử. Nhưng dù sao những người họ cũng có ân cứu mạng với ta, ta muốn bọn họ đều sống sót.”

Vương Trừng nói: “Đương nhiên rồi, bọn họ đều là người trong họ Lang Gia Vương thị chúng ta, vi thần sẽ không giết người cùng họ.”

Thanh Hà ngồi lên xe dê, chuyển tới nhà chính.

Vừa đến chính viện, bên ngoài đã truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, phụ tá chạy như điên đến, nói: “Thứ sử đại nhân, không hay rồi! Dân Ba Thục lưu lạc lại bắt đầu phản loạn, bọn chúng đã xông vào thành và chém giết thẳng về hướng phủ Thứ sử!”

Vương Trừng không tin, quát: “Nói bậy! Không thể nào! Tường thành bảo vệ Kinh Châu đã được Dương Hỗ tu sửa suốt mười năm còn kiên cố hơn thành Lạc Dương, đám ô hợp này sao có thể tấn công vào thành?”

Phụ tá nói: “Không phải dân chạy loạn từ Ba Thục đánh vào thành Kinh Châu, mà là dân chúng Kinh Châu —— không, là nội gián phản bội, git cht tâm phúc của chúng ta, cố ý mở cửa thành để dân chạy nạn Ba Thục vào, điều kiện chính là chỉ giết Thứ sử đại nhân chứ không quấy rầy thành Kinh Châu.”

Thì ra dân chúng Kinh Châu đã sớm bất mãn với sự độc tài ngang ngược của Vương Trừng, việc tăng thuế cộng thêm đủ thứ chuyện xấu xa khác đã hành hạ người dân địa phương không thể có một cuộc sống yên ổn, suốt một năm nay kinh tế thành Kinh Châu tiêu điều xơ xác. Người dân Kinh Châu đã muốn đuổi tên ngụy quân tử thành Lạc Dương này đi từ lâu.

Cho nên khi dân chạy nạn Ba Thục bên ngoài thành muốn giết Vương Trừng để báo thù cho cái chết oan uổng của tám nghìn đồng hương, người Kinh Châu và người Ba Thục vỗ cùng một nhịp ngay tức thì, liên kết với nhau tiêu diệt kẻ thù chung là Vương Trừng.

Giấc mộng đẹp về việc thành lập Kinh Châu Hành đài vừa được vẽ ra trong đầu Vương Trừng đã lập tức bị hiện thức tàn khốc đánh một đòn hiểm.

“Mau!” Vương Trừng cuống quýt lên ngựa, mang theo con trai hắn và Thanh Hà cùng chạy, “Chúng ta mau rút thôi! Tìm một nơi khác Đông Sơn tái khởi là được!”

Người Kinh Châu phản kháng, cấu kết với người Ba Thục vào thành, không thể tiếp tục ở lại đây, dù sao trong tay hắn đã có công chúa Thanh Hà, bất cứ lúc nào cũng có thể chiêu mộ người mới nhập hội.

Thanh Hà bị kéo theo, cơ thể lại yếu ớt, có phản kháng cũng không có tác dụng, đành phải mặc cho bị người ta nhét vào trong xe ngựa chạy trốn, rời khỏi phủ Thứ sử.

Lại nhắc đến Tào Thục đi ra nhà trước tìm thầy thuốc nhưng không thấy ai, nói là ở một sân khác, Tào Thục đi tìm, vẫn không thấy người đâu nên lập tức có linh cảm chẳng lành, bà vội vàng chạy về mới phát hiện Thanh Hà không ở trong phòng ngủ, cảnh tượng người đi nhà trống.

Tào Thục lo lắng, đang muốn gọi Thanh Hà thì thầy thuốc tới, trong tay ông giơ một tờ giấy, có viết: “Ta bị ép động tay động chân lên huyệt vị của nàng ấy nên nàng ấy mới đột nhiên đau đầu. Đi theo ta đi, bên ngoài dân Ba Thục lưu lạc đang tràn vào, bọn họ sẽ giết hết tất cả mọi người trong phủ Thứ sử. Ta đưa các ngươi đến nơi an toàn.”

Tào Thục sợ hãi, không biết có nên tin tưởng thầy thuốc này hay không, chỉ vài miếng vàng lá là có thể mua chuộc được thầy thuốc sao?

Đại phu vội vàng viết ra: “Vì Dương Hỗ. Quản gia trong từ đường của Dương Công nói với ta, các ngươi là con cháu đời sau của Dương Công, vừa đến Kinh Châu đã đi tế bái Dương Công, Dương Công có ân với Kinh Châu, chúng ta phải bảo vệ con cháu của ngài ấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio