Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

chương 153

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Duyệt mang hết những lễ vật mà Dương Hiến Dung tặng cho con gái đến đây, có đến mấy hòm đầy ắp, thậm chí mở một hòm ra, đồ vật ở bên trong “tràn” ra ngay ngoài rồi lăn xuống đất.

Thanh Hà không cần người giúp, nàng ngồi trên ghế, lấy từng cái ra bên ngoài, mỗi một món đồ đều nhìn thật kỹ rồi phân loại cất đi, Vương Duyệt nhìn nàng vui vẻ như cô gái nhỏ được tặng quà thì không quấy rầy nàng, chờ nàng lấy hết ra, mới nói cho nàng biết chuyện Dương Hiến Dung được phong Hoàng Hậu một lần nữa và nàng có một em trai cùng mẹ khác cha.

“Vậy à, Lưu Diệu là người có trách nhiệm.” Đầu tiên Thanh Hà sững lại, sau đó mất tự nhiên sờ sờ đôi guốc gỗ Dương Hiến Dung tặng cho nàng, “Mẹ lại sinh con, sau này ngoài Phan mỹ nhân thì còn có… nhi tử ở bên bà, bà ở Trường An chắc sẽ không lẻ loi cô quạnh.”

Ngoài miệng nói như vậy, biết mình có một em trai, Thanh Hà tự an ủi mình, tuy mẹ có người con khác nhưng bà vẫn nhớ đến mình và gửi những món quà này cho mình.

Vương Duyệt ôm nàng từ phía sau, đặt guốc gỗ sang một bên, nắm chặt tay nàng, “Nàng sống tốt thì bà ấy cũng sẽ sống tốt. Nàng còn có ta.”

Thanh Hà trượt người xuống, gối lên chân Vương Duyệt, hai mắt hắn sáng rõ như sao, Thanh Hà duỗi tay vut ve đôi mắt hắn, “Ta muốn làm đôi mắt của chàng, như vậy ta có thể tận mắt nhìn thấy mẫu thân.”

Thanh Hà sờ mặt hắn, ánh đèn ban đêm mờ ảo, nhìn một chút, lại thật sự tìm thấy bóng dáng Dương Hiến Dung từ trên mặt Vương Duyệt.

Vương Duyệt áp sát người xuống hôn nàng.

Một nụ hôn giải ngàn sầu.

Không có muộn phiền nào mà Vương Duyệt “bán sắc” không giải quyết được. Nếu có, vậy thì hôn một lần nữa.

Ngày hôm sau, trong buổi lâm triều ở Đài Thành, lúc Thái Tử Tư Mã Thiệu trình quốc thư bày tỏ mong muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Tấn của Hoàng Đế nước Triệu Lưu Diệu, cùng với việc Hoàng Hậu hiện nay của nước Triệu chính là Dương Huệ Hoàng Hậu của Đại Tấn, điều này giống như dội một gáo nước vào trong chảo dầu nóng, lập tức nổ tanh bành.

Có người khóc lóc, có người chửi mắng, âm thanh bay lả tả đầy trời.

Vương Duyệt đứng bên cạnh Thái Tử, lạnh lùng nhìn biểu hiện của các đại thần trong triều, quả nhiên vẫn là cha Vương Đạo lợi hại. Ý kiến chung trong triều về cơ bản giống như những gì cha suy đoán, không có ai hối lỗi vì chỉ lo chạy trốn một mình trong cuộc loạn Vĩnh Gia, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Dương Huệ Hoàng Hậu đang thủ tiết trong cung Hoằng Huấn. Tất cả đều nhao nhao mở miệng quở trách Dương Hiến Dung tại sao không chết đi, tại sao không hi sinh thân mình cho tổ quốc mà lại đánh mát trinh tiết và nương thân vào Lưu Diệu.

“… Nếu Dương Huệ Hoàng Hậu còn một chút liêm sỉ thì không nên chấp nhận việc Lưu Diệu sắc phong nàng làm Hoàng Hậu!”

“Một người nữ tử sao có thể gả hai lần, một Hoàng Hậu sao có thể làm Hoàng Hậu hai nước!”

“Lưu Diệu diệt Đại Tấn ta, phá hủy kinh đô Lạc Dương của ta, có mối huyết hải thâm thù, nếu nàng còn có chút tôn nghiêm của Hoàng Hậu Đại Tấn thì nên noi theo Tây Thi năm đó, ẩn náu trong hoàng cung Triệu Vương, lấy danh nghĩa bầu bạn bên vua để mê hoặc Lưu Diệu, đánh đổ nước Triệu, chờ Đại Tấn ta tiến lên phía bắc giành lại đất nước!”

Nếu nói tới Tây Thi, lập tức có đại thần nhớ tới Điêu Thuyền.

“Đúng! Nếu bị rơi vào tay Lưu Diệu, không còn cách nào khác là phải nương thân cho hắn, vậy nên học Điêu Thuyền nhẫn nhục chịu đựng, lấy sắc đẹp để kích động cha con Đổng Trác Lữ Bố tàn sát lẫn nhau.

“Các ngươi không cần mơ mộng hão huyền ở đây nữa, đã không thể được nữa rồi! Dương Huệ Hoàng Hậu đã sinh một nhi tử cho Lưu Diệu, mới đầy tháng đã được phong Thái Tử. Nàng đã sinh nhi tử cho người Hung Nô, không xứng làm Hoàng Hậu của Đại Tấn chúng ta nữa, xin Hoàng Thượng phế Dương Tuệ Hoàng Hậu và gạch tên bà ta ra khỏi gia phả và sử sách!”

“Thần tán thành! Một khi nữ tử đã sinh con, nhất là nhi tử thì sẽ lấy nhi tử làm trọng và coi nhẹ đất nước, nữ tử sinh nhi tử cho người Hung Nô, không xứng làm Hoàng Hậu của Đại Tấn ta nữa.”

“Thần tán thành!”

“Thần tán thành!”

Quần thần tranh cãi ồn ào, đến cuối cùng lại đạt thành thống nhất, nhắm thẳng mũi dùi vào Dương Hiến Dung, dùng văn chương để lên án Dương Hiến Dung, sự oán hận đối với bà thậm chí còn vượt qua mối thù với Lưu Diệu.

Tuy Vương Duyệt đoán trước được việc này sẽ không lạc quan, nhưng tận mắt nhìn thấy trò hề của những đại thần này ở Đài Thành, hắt hết nước bẩn lên người Dương Hiến Dung không hề có sức phản kháng, hắn vẫn đánh giá quá thấp sự ghê tởm và ranh giới cuối cùng của con người.

Vì thể diện mà sẵn sàng đẩy Dương Hiến Dung ra, hy sinh thân thể và linh hồn bà.

Trong một khoảnh khắc, trong đầu Vương Duyệt trào dâng một suy nghĩ đáng sợ: Đất nước Đại Tấn này nên diệt vong! Một đất nước như vậy, còn nhớ nhung nó làm gì!

Tại sao những người sống sót lại cứ là những người này? Tại sao từng khối xương trắng ven đường lại không phải là bọn họ?

Tiếp sau đó, thậm chí có người kêu gọi phế Thanh Hà: “… Công chúa Lâm Hải do Dương thị sinh ra, mẫu thân không xứng làm Hậu, nữ nhi cũng không xứng làm công chúa Đại Tấn.”

“Thần tán thành!”

“Thần tán thành!”

Thái Tử Tư Mã Thiệu thật sự không nghe nổi nữa, hắn lớn tiếng khiển trách đại thần đã kêu gọi phế công chúa: “Ta là Thái Tử Đại Tấn, sau khi mẹ đẻ Tuân thị của bị đuổi khỏi cung đã có một lần tái giá. Dựa theo ý các ngươi, vì mẫu thân công chúa Lâm Hải tái giá nên nàng ấy không xứng làm công chúa, như vậy Thái Tử như ta có phải cũng sẽ bị phế truất không?”

Vừa nói ra lời này, chúng thần đều không dám lên tiếng.

Thái Hưng Đế dẫn lửa tới trên người Vương Duyệt, vứt vấn đề khó cho hắn, “Thế tử là phó sứ, lại là Đông Cung Thái Tử Hữu, cũng là con trai trưởng của Vương Thừa tướng, ý kiến ngươi như thế nào?”

Buổi lâm triều hôm nay nằm trong dự đoán của Vương Duyệt, nhưng việc giẫm đạp Dương Hiến Dung đến mức không giẫm xuống bùn lầy thì lại đạp thêm mấy nhát nữa đã thật sự nằm ngoài dự đoán.

Vương Duyệt nhìn xung quanh một vòng, nói: “Nếu không phải nhìn thấy các vị mặc quan bào, cầm hốt bản, ta còn tưởng các vị đang chửi mắng nhau ở đầu đường. Các vị, nơi này là Đài Thành, cái chúng ta muốn thảo luận chính là chuyện quốc gia đại sự, các vị lại ở đây thảo luận về vấn đề trinh tiết của một người phụ nữ. Ngươi chỉ cho ta nhìn xem có luật pháp nào của Đại Tấn viết quả phụ không được tái giá không?”

Hốt bản: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào triều

Ngự sử Trung Thừa quản lý luật pháp, Thị trung Lưu Ngỗi đứng ra nói: “Lúc Dương thị tái giá với Lưu Diệu vẫn chưa tròn ba năm để tang, trong thời gian để tang mà xuất giá là bất nghĩa với chồng trước, đối với quả phụ không trinh không tiết lại còn bất nghĩa như vậy, ở Đại Tấn ta sẽ bị xử đánh bằng roi, còn phải xử tái hôn vô hiệu, đuổi về nhà mẹ đẻ để dạy dỗ nghiêm ngặt.”

Lưu Ngỗi là thân tín của Thái Hưng Đế, quân tiên phong để kiềm chế Vương Đạo, cũng là đối thủ của Vương Đạo, hắn là Ngự sử trung thần, phụ trách giám sát văn võ bá quan, thứ am hiểu nhất chính là buộc tội, hầu như tất cả có sĩ tộc uy tín và danh dự đều từng bị hắn buộc tội, trong đó bao gồm cả cháu trai Vương Hàm của Vương Đạo, ngay cả Lang Gia Vương thị hắn cũng dám động vào.

Nếu muốn buộc tội người khác thì phải am hiểu pháp luật, tài ăn nói và lời văn đều phải tốt, phải có gan sử dụng pháp luật và sự thật để chống lại kẻ mạnh, ví dụ như Vương Duyệt chính là mục tiêu không thể tốt hơn nữa.

“Lưu Thị trung, Dương Huệ Hoàng Hậu còn chưa bị Hoàng Thượng phế truất, dù là một ngày thì bà cũng chính là Hoàng Hậu Đại Tấn, Dương thị trong miệng ngươi từ nãy đến giờ là nói tới ai? Hoàng Hậu là quân, Lưu Thị trung là thần, bất kính với quân như vậy, ngươi muốn tạo phản sao?” Vương Duyệt nói: “Lúc thành Lạc Dương thất bại, Dương Huệ Hoàng Hậu bị Lưu Diệu bắt đi, Lưu Thị trung đang ở đâu?”

Lưu Ngỗi nói: “Ta ở thành Kiến Nghiệp phò tá Hoàng Thượng —— Vương thừa tướng phụ thân ngươi cũng vậy.” Ý tứ là, ta không bảo vệ thành Lạc Dương, không bảo hộ Dương Hiến Dung, mà cha ruột ngươi cũng thế! Có giỏi thì mắng cả cha ruột ngươi đi.

Vương Duyệt nói: “Ngày thành Lạc Dương bị phá, ta ở ngay trong hoàng cung, ta và Tuân Hóa cùng liên thủ tới cung Hoằng Huấn cứu Dương Huệ Hoàng Hậu, công chúa Lâm Hải và mẫu thân ta, ta dùng hết sức lực chém giết, để cho xe ngựa chạy nhanh hơn một chút, Dương Huệ Hoàng Hậu đã phá vòng vây trùng trùng điệp điệp, chính mình không lên xe ngựa mà trao cơ hội sống còn cho nữ nhi và mẫu thân ta, dẫn tới việc bị Lưu Diệu đánh tan hoàng cung bắt được và đưa tới Bình Dương. Đây là vết thương để lại vào ngày ta xông vào hoàng cung cứu người.”

Vương Duyệt lập tức ném hốt bản, tháo mũ quan xuống, cởi quan bào, lộ ra vết thương cũ phủ kín trước ngực và sau lưng.

Hắn sinh ra đã vô cùng đẹp, thân hình hoàn mỹ làm nổi bật lên từng vết sẹo dữ tợn, lặng lẽ nói ra những hiểm nguy ngày đó, lập tức làm cho toàn bộ Đài Thành khiếp sợ.

Triều đình vừa mới ầm ĩ như chợ bán thức ăn lập tức lặng ngắt như tờ.

Vương Duyệt nói: “Một Hoàng Hậu như vậy mà các ngươi nói bà không xứng làm Hoàng Hậu Đại Tấn, các ngươi chỉ trích bà tại sao không chết đi, không hi sinh thân mình cho tổ quốc. Các vị, khi các vị biết tin thành Lạc Dương bị đánh bại, các vị đều đi tìm cái chết sao? Các ngươi ở Kiến Khang, không phải từng người sống tốt thì cũng mang trên người quyền cao chức trọng, hưởng bổng lộc triều đình, nhưng lại đang chỉ trích Hoàng Hậu tại sao không chết đi.”

Chuyện này khiến người cha hiền từ Vương Đạo đau lòng hết sức, ông nhặt quan bào con trai vừa vứt xuống rồi khoác lên người hắn.

Với chức quan của Vương Đạo, ông lên triều có thể mang theo vũ khí. Từ sau khi Đông Hải Vương phi Bùi thị mang bảo đao là tín vật của tộc trưởng Lang Gia Vương thị tới Giang Nam cho Vương Đạo, Vương Đạo sẽ đeo thanh đao này ra vào những nơi chính thức và trang trọng để thể hiện địa vị.

Vương Duyệt thừa cơ tháo bội đao bên hông cha xuống, nắm trong tay, nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Ngỗi, “Ai còn muốn hi sinh thân mình cho tổ quốc? Bây giờ vẫn còn kịp, đây là bảo đao do tổ tiên Vương Tường của ta truyền lại, thổi một cái đã đứt tóc, chém xuống một đao, bảo đảm ngươi hy sinh vì tổ quốc sẽ không phải chịu một chút đau khổ nào, bây giờ ta có thể thành toàn cho ngươi ngay lập tức. Ai là người đầu tiên đứng ra thử bảo đao gia truyền của nhà ta?”

Lưu Ngỗi thấy tình thế không ổn, thay đổi ngay phương hướng công kích: “Được rồi, cho dù Dương Huệ Hoàng Hậu không còn cách nào khác và bị ép gả cho Lưu Diệu, nhưng bây giờ Lưu Diệu đã là Hoàng Đế nước Triệu. Hôm nay cái chúng ta thảo luận chính là việc Đại Tấn có thiết lập quan hệ ngoại giao với nước Triệu, có lập sứ quán và phái sứ giả qua nhau hay không. Nếu hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, Đại Tấn sẽ phải thừa nhận chính quyền nước Triệu, là nước cùng tồn tại với nước Triệu, đương nhiên phải công nhận địa vị của Hoàng Hậu nước Triệu và Thái Tử do nàng ta sinh ra.”

“Một người phụ nữ không thể nào làm Hoàng Hậu của hai đất nước và có địa vị Hoàng Hậu ở cả hai đất nước, nếu để tránh hiềm nghi, Dương Huệ Hoàng Hậu tự xin từ bỏ vị trí Hoàng Hậu nước Triệu, Đại Tấn còn có thể chấp nhận nàng ta. Nhưng nếu nàng ta phải làm Hoàng Hậu nước Triệu, vậy Đại Tấn nhất định phải phế bỏ vị trí Huệ Hoàng Hậu của nàng. Nếu không, tôn nghiêm của Đại Tấn đặt ở đâu?”

Vương Duyệt nói: “Đại Tấn đã mất nước một lần, đô thành Lạc Dương bị đánh chiếm, lần này ta theo Thái Tử đi sứ, đi qua Trung Nguyên, nơi ruộng vườn màu mỡ ngày xưa của Trung Nguyên giờ đã là xương phơi trắng đồng, ngàn dặm không có tiếng gà gáy. Trong cuộc loạn Vĩnh Gia, trong một trăm dân chúng xuôi nam cùng lắm chỉ có một người còn sống, Lưu Thị trung, đây mới là sự sỉ nhục của Đại Tấn! Đến chuyện này cũng không coi là sự sỉ nhục, mà lại nhìn chằm chằm vào trinh tiết của một người phụ nữ tay trói gà không chặt trong thời buổi loạn lạc nước mất nhà tan, bỏ gốc lấy ngọn để trốn tránh nỗi nhục thật sự, không chịu lấy làm đòn cảnh cáo, đã giả câm giả điếc còn giả mù, một Đại Tấn như vậy, khi nào mới có thể đánh tới Giang Bắc, đoạt lại cố hương?”

Vương Duyệt mắng chưa hết ý, tiếp tục phun lửa: “Dương Huệ Hoàng Hậu không phải lần đầu tiên gặp cảnh bị phế truất, bà đã từng bị phế năm lần —— mỗi một kẻ muốn phế truất bà đều là gian thần, hoặc là hôn quân. Các ngươi xúi giục Hoàng Thượng phế truất bà, đây là ép Hoàng Thượng làm hôn quân sao?”

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio