“Con -” Vương Đạo cứng họng. Nếu trước mặt ông là Vương Điềm, ông đã mắng từ lâu rồi. Nhưng khi những lời này nói ra từ miệng của Vương Duyệt, Vương Đạo chỉ có thể trầm mặc. Ông không nỡ đánh mắng con trai trưởng.
Vương Duyệt khôn ngoan, biết điểm dừng, đóng cửa lại, để một mình cha yên tĩnh suy nghĩ.
Vương Duyệt mệt mỏi cả một ngày, đi Đài thành, đến Chước Hoa Cung thăm Thanh Hà, kể về cái chết của Bá Nhân.
Thanh Hà cũng cảm thấy có lỗi với Bá Nhân: "Chờ sau này sửa lại án xử của Bá Nhân. Chàng nhớ giữ lại tấu chương của ông ấy để làm chứng."
“Phụ thân cầm để trong thư phòng.” Vương Duyệt thở dài: “Phụ thân rất buồn. Hôm nay đã già hơn mười tuổi rồi, tóc mai đều bạc trắng.”
Thanh Hà nhíu mày: "Mỗi ngày đều tranh đấu mâu thuẫn không hồi kết. Vốn tưởng rằng giải quyết được Thái Hưng Đế thì tất cả sẽ hạnh phúc, nhưng không phải vậy, ngược lại còn tạo ra vấn đề lớn hơn nữa."
Một bên là Hoàng đế bù nhìn không quyền không thế không binh, một bên là Vương Đôn có thân phận phò mã, có thể đánh giặc có mưu trí, còn là Đại đô đốc nắm toàn bộ binh mã Đại Tấn, giữ chức Thừa tướng, và tất nhiên Vương Đôn không dễ đối phó!
Vương Duyệt ôm chằm Thanh Hà vào lòng, tham lam hít mùi hương trên cơ thể nàng. Mặc dù tướng mạo hắn giống như tiên nhân nhưng hắn cũng là người phàm, biết mệt, biết phiền, sẽ có những vấn đề không thể khước từ. Hắn cũng không phải là người lãnh huyết vô tình. Mỗi đối thủ trước đây, cho dù mạnh ra sao, hắn đều bình tĩnh ra tay, tâm tư kín đáo, giống như một kỳ thủ cao minh từng bước thắt cổ đối thủ, nhưng bây giờ đối thủ lại biến thành người chú Vương Đôn thân thiết của hắn.
Vương Duyệt ôm Thanh Hà lặng lẽ hít một hơi, cảm thấy khôi phục lại sức mạnh, nói: "Vương Đôn vẫn luôn không có con. Từ nhỏ đến lớn, ông ta đều rất tốt. Trên đường xuôi về phía nam, lúc đó nàng bị trúng độc hôn mê cả ngày, chúng ta thay phiên nhau khiêng nàng. Lúc sắp không chịu nổi, may mà gặp được Vương Đôn, Vương Đôn mang theo thị vệ và người của công chúa, cho chúng ta lương thực và sự bảo vệ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
"Sau đó, nàng bị phụ tử Vương Trừng bắt đi, ta giết đôi phụ tử kia, phạm vào gia quy không được giết người cùng tộc. Cũng là Vương Đôn nhận tội thay ta, nói với người ngoài là ông ta giết."
Vương Duyệt cởi bỏ lớp ngụy trang bình tĩnh trước mặt Thanh Hà: "Ta khuyên phụ thân thuần hóa lại thanh kiếm này một lần nữa hoặc là phá hủy nó. Nói thì dễ, nhưng trong lòng thì rất khó. Tất nhiên, những chuyện này không có phụ thân làm là rất khó. Phụ thân đã mất đi quyền lực. Vương Đôn nắm hết quyền hành. Cho dù phụ thân lựa chọn con đường nào cũng đều khó."
Thanh Hà ôm Vương Duyệt gối đầu lên vai hắn: "Vương Đạo không phải đi một mình. Ông ấy có chàng, chàng còn có ta. Lúc chúng ta còn ở Lạc Dương, khó khăn gì cũng đều qua. Lần này cũng sẽ có cách thôi."
Loạn bát vương không thể so với Tu La tràng lần này? Mặc dù con đường phía trước khó liệu, Thanh Hà vẫn lạc quan hơn.
Vương Duyệt nói: "Xin lỗi, ta không thể thực hiện được lời hứa. Lúc đầu nói không cần nàng phải lo lắng, nàng chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục hồi sức khỏe, còn lại mọi chuyện giao cho ta. Nàng tin tưởng ta, thật sự buông tay, chuyện gì cũng không quan tâm. Là ta quá tự phụ, suy nghĩ quá đơn giản. Tưởng rằng hôn sự của ta với nàng chỉ cần đổi một hoàng đế nghe lời là được. Nhưng thực tế không phải như vậy. Vương Đôn thay đổi, mọi chuyện sẽ dần vượt khỏi tầm kiểm soát."
Tất cả mọi thứ đều được xây dựng dựa trên cơ sở quyền lực của Vương Đạo. Nếu Vương Đạo mất đi quyền lực, Vương Đôn bành trướng, Vương Ưng dã tâm bừng bừng, vậy tất yếu sẽ kéo Lang Gia Vương thị đến chỗ vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó ngay cả Vương Duyệt cũng xong đời, hôn sự của Thanh Hà và Vương Duyệt cũng sẽ phải đối mặt thảm họa thất bại nửa đường.
Thanh Hà ôm lấy mặt Vương Duyệt. Ai da, nhìn thế nào cũng không đủ. Ta làm sao có thể trách chàng được.
Thanh Hà nói: "Cảm ơn chàng đã chống đỡ một mảnh trời cho ta trong hai năm qua. Ta đã bình phục rồi. Cơ thể này, linh hồn này, đều tiếp nhận bản thân ta một lần nữa. Muốn ngăn cản phụ tử Vương Đôn Vương Ưng, ta có thể giúp một tay."
"Ta đã chuẩn bị xong, nhất định phải cho bọn họ biết hoàng tộc không phải vô dụng. Mặc dù là bù nhìn cũng phải có ưu điểm của bù nhìn, không phải phụ tử bọn họ tay cầm binh quyền và quyền lực có thể chiếm lấy được."
"Ta, công chúa Thanh Hà của Đại Tấn, những năm này chỉ có hai bản lĩnh. Thứ nhất là nặn gốm, thứ hai là đối phó với quyền thần. Khi nặn gốm ta thường nung từng lò một, sản phẩm gốm nung ra không đẹp mắt, thì đập vỡ toàn bộ. Nhưng đối phó với quyền thần, ta hình như chưa thua lần nào."
Thanh Hà cổ vũ Vương Duyệt, cũng động viên bản thân, bản thân sợ cái gì? Bà đây chưa từng thấy qua.
Vương Duyệt trở lại ngõ Ô Y, lấy lại tinh thần.
Vương Đạo và Tào Thục đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng ăn cơm, nhìn thức ăn trên bàn ăn của Vương Đạo, thì thấy khẩu vị của ông không tệ.
Có thể ăn được, xem ra cha đã nghĩ thông rồi.
Vương Đạo đứng dậy từ trong nghịch cảnh, lựa chọn đối mặt với vấn đề, giải quyết vấn đề, trước tiên là ra tay từ phía vợ Tào Thục.
Đôi vợ chồng im lặng ăn cơm xong. Lúc uống trà có thể tán gẫu. Tào Thục nói: "Có chuyện gì thì ông nói thẳng đi. Ông ăn cơm cùng ta, còn chọn ngồi dưới giàn hoa tử đằng, tạo cảnh lớn như vậy, mục đích không phải là ăn cơm đơn thuần. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (). "
() Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: nghĩa là không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Tào Thục bụng dạ thẳng thắng, Vương Đạo thì ngoằn ngoèo: "Cái gì mà gian hay không gian. Chúng ta là phu thê mà."
Tào Thục đặt chén trà xuống: "Ông không nói thì ta đi."
Vương Đạo vội vàng kéo vợ lại, nói: "Nói, ta nói. Chúng ta không nên từ từ nói chuyện trăng gió sao?"
Nhiều năm làm vợ chồng, vẫn là không có cách nào hiểu nhau. Tào Thục nói: “Đừng xem ta như mấy quan viên kia mà lôi kéo. Ta không ăn nổi. Ông tìm ta nhất định là không có chuyện gì hay ho."
Vương Đạo chỉ có thể chiều theo tính khí của vợ, nói thẳng: "Vương Đôn có sủng thê, tên là Tống Huy - Phu nhân quen biết nàng ta."
Tào Thục nói: "Biết. Là người quen cũ ở thành Lạc Dương. Có điều ta chỉ biết Tống Huy, không quá quen thuộc. Ngược lại Phan Mỹ Nhân và Tống Huy có chút giao tình. Tống Huy là thị nữ của ái thiếp Lục Châu của chủ nhân Thạch Sùng Kim Cốc viên, am hiểu âm luật, đặc biệt là thổi sáo. Phụ thân Phan An của Phan Mỹ Nhân là khách thường xuyên đến Kim Cốc viên. Quan hệ giữa Phan Mỹ Nhân và Lục Châu không tệ. Sau đó, Hoàng hậu Giả Nam Phong rơi đài, Thạch Sùng và Phan An bị Triệu Vương và Tôn Tú xử tử, cả nhà bị giết. Lục Châu không chịu Tôn Tú ép bức làm thiếp, nhảy lầu tự vẫn. Tì nữ Tống Huy được công chúa Tương Thành mua đi."
"Sau đó, Phan Mỹ Nhân đưa Tôn Tú đến lầu Lục Châu, đâm hắn ta ba mươi bảy nhát dao, báo thù cho ba mươi bảy mạng người Phan gia, cuối cùng còn đẩy hắn ta xuống lầu, chết ngay chỗ Lục Châu đã chết, cũng coi như trả thù cho Lục Châu. Nói về Tống Huy, Tống Huy luôn rất biết ơn Phan Mỹ Nhân vì đã báo thù cho chủ nhân cũ. Xưa nay ta và Phan Mỹ Nhân quan hệ tốt, Tống Huy yêu ai yêu cả đường đi, cũng cho ta mấy phần mặt mũi. Kể từ khi nàng ta ở cùng với Vương Đôn, ngày lễ ngày tết, còn có sinh thần của ta, nàng ta đều lấy danh nghĩa riêng đến tặng quà cho ta."
“Phu nhân ơi phu nhân.” Vương Đạo nhào qua nắm chặt tay Tào Thục nói: “Nàng đúng là báu vật lớn nhất của ta. Hiện tại vi phu gặp phải khốn cảnh, cầu phu nhân giúp ta!”.
Tào Thục phi đá chồng một cái: "Đã là phu thê già rồi, đừng có động tay động chân. Nhìn tóc mai hai bên của ông đã bạc trắng, ông muốn hiến thân, ta cũng không thèm đâu. Cút."
Vừa dứt lời, Tào Thục ngẩn ra: Vương Đạo thật sự già rồi! Bình thường không nhìn kỹ ông, sao hôm nay trông ông già như vậy? Cuộc đời Tào Thục tiêu dao ung dung vui vẻ, không buồn không lo, đến bây giờ tóc vẫn chưa bạc.
Vương Đạo đã nghe vô số lần từ "cút" từ chỗ Tào Thục, càng nghe càng lấn tới: “Cầu phu nhân dùng đến mối quan hệ với Tống Huy. Có một số chuyện, nữ tử nói mới tiện."
Tào Thục hỏi: "Có việc gì cần thiết sao? Ta đường đường là Huyện công phu nhân, tạo quan hệ với tiểu thiếp của tiểu thúc làm gì?"
Vương Đôn nói: "Không phải Vương Đôn thay đổi rồi sao? Ba tháng làm thừa tướng, sắp không nhận đường ca là tôi rồi. Vương Đôn thích Tống Huy, Tống Huy hẳn là sắp ba mươi tuổi rồi nhỉ, lại không sinh con nối dõi. Từ trước đến nay độc sủng, trong phủ Thừa tướng gọi nàng ta là phu nhân. Nếu không phải xuất thân thấp kém, trước đó lại có công chúa Tương Thành, thì Vương Đôn đã sớm đưa nàng ta lên phù chính rồi."
Tống Huy này cũng là một người kỳ lạ, truyền kỳ không thua kém gì hoàng hậu hai nước Dương Hiến Dung. Lúc nhỏ đã được danh sư cô nương Lục Châu chỉ dạy, tiếng sáo khó tìm. Sau đó bị công chúa Tương Thành đoạt được, mỗi ngày công chúa đều không xa rời nàng ta được.
Tình cảm vợ chồng giữa công chúa Tương Thành và phò mã Vương Đôn lạnh nhạt. Vương Đôn rất ít khi đến phủ công chúa để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhưng mỗi lần đến, Vương Đôn nhất định phải nghe Tống Huy thổi sáo.
Sau khi công chúa Tương Thành chết trên đường xuôi về phía nam, Vương Đôn lấy bảo vật làm của hồi môn, gả cung nữ cho gia đinh làm vợ chồng. Đến phiên Tống Huy, Tống Huy biểu thị nàng ta không muốn gì cả, chỉ cần ngài tướng quân.
Vương Đôn cứ như vậy thu Tống Huy làm thiếp. Ba năm nay, cho dù Vương Đôn là Đại đô đốc quân đội hay là Thừa tướng thống lĩnh thiên hạ, vẫn thủy chung có một nữ tử bên cạnh là Tống Huy. Tống Huy đã từng là nô tỳ của công chúa Tương Thành, không thể ngang hàng với công chúa. Vì vậy Tào Thục nhìn thân phận, không có quan hệ thâm sâu với Tống Huy.
Tào Thục nói: "Trong phủ thừa tướng gọi nàng ta là phu nhân thì sao? Vẫn chỉ là thiếp thôi."
Vương Đạo nói: "Vương Đôn tin tưởng nàng ta. Bây giờ dã tâm của Vương Đôn bành trướng, ta sắp bị chèn ép chết rồi. Đứa trẻ Vương Ưng kia thì thèm nhỏ dãi long ỷ. Điều này sẽ gây ra đại họa."
Tào Thục nói trúng tim đen: "Ông luyến tiếc vị trí thừa tướng, muốn kéo Vương Đôn xuống đài."
Vương Đạo sử dụng át chủ bài: "Ta không làm thừa tướng, hôn sự của công chúa Thanh Hà và Vương Duyệt sẽ gặp vấn đề. Hai người bọn nó từ mười bốn tuổi kéo dài đến mười tám tuổi, nàng không biến Tống Huy trở thành tai mắt, lấy tin tình báo từ Vương Đôn, Công chúa Thanh Hà chỉ là con vịt chết, sẽ bị người khác ăn mất."
Tào Thục vỗ bàn: "Không thể! Ai dám cướp con dâu của ta! Ta giết người đó!"
Vương Đạo vỗ tay: "Đúng, lời phu nhân nói đều đúng. Con dâu cả của chúng ta đều trông cậy vào phu nhân ra trận. Một mình phu nhân bằng thiên quân vạn mã xông trận."
Tào Thục hành động mạnh mẽ, gửi ngay thiệp, mời Tống Huy đến Lâu Hồ thưởng cảnh uống trà.
- -----oOo------