Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

chương 17: nhân lúc hắn bệnh đoạt mệnh của hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trong mắt Vương Duyệt, Thanh Hà có chút ngốc, đặc biệt là nửa năm nay, ánh mắt thường xuyên nhìn đăm đăm, một bộ dạng đần ngốc, càng ngày càng giống phụ thân nàng.

Cho nên, người đã đủ ngốc lại còn giả ngu, thành diễn quá mức, bị Vương Duyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Vương Duyệt nói: "Nếu mẫu thân ta tra xét vài khách điếm mới tìm được ta, ta sẽ có khả năng tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi.

Chính là ngươi chân trước mới vừa đi, mẫu thân ta liền tới khách điếm bắt được ta, không phải ngươi mật báo còn có thể là ai? Ngươi là kẻ lừa đảo."

Đối mặt với sự lên án của Vương Duyệt, Thanh Hà không có cách nào cãi lại, mật báo cho Tào phu nhân, ngài lấy được tin tức xong có thể hay không giả bộ một chút, đi thêm mấy cái khách điếm, diễn trò đều không thèm, Vương Duyệt thông minh như vậy, liếc mắt một cái liền biết.

Thanh Hà không biết giải thích như thế nào, gian nan tìm đề tài khác, "Vệ phu nhân viết chữ thật là đẹp."

Biến chuyển quá miễn cưỡng, không đánh đã khai.

Vương Duyệt trợn mắt giận nhìn, đang muốn khiển trách Thanh Hà, mẫu thân Tào Thục bưng trà ngon tới, liền ngậm miệng.

Thanh Hà thân phận tôn quý, nàng cùng Vương Duyệt lén không lớn không nhỏ chơi đùa, nhưng ở trước mặt những người khác, Vương Duyệt vẫn luôn giữ đạo quân thần, cấp cho Thanh Hà đủ mặt mũi.

Thanh Hà là quân, Vương Duyệt là thần, quân dù là làm sai, thân là thần tử không những không thể truy trách, còn nên thay nàng che giấu.

Thanh Hà khẩu vị thanh đạm, Tào Thục nấu cho nàng một ly trà xanh nhàn nhạt, "Đây là trà tiền đường (Hàng Châu), ta từ Kiến Nghiệp mang đến, dùng nước nóng hãm trà, không giống Trung Nguyên chúng ta dùng những vật như muối ăn điều vị.

Sau khi nước sôi, còn phải để nguội một ít, nước quá nóng sẽ làm trà bị đắng, quá lạnh sẽ mất đi hương vị, ta lo lắng tiểu nha hoàn nắm giữ lửa không được tốt, liền tự mình nấu một chén, công chúa nếm thử xem có thích hay không?"

Lúc này trà Trung Nguyên vẫn là nấu là chủ lưu, hãm trà là cách làm nơi Giang Nam man di, ở Lạc Dương là không lên được mặt bàn.

( cách nấu trà ở đây là 冲泡 và 烹煮, có điểu tớ không rành về trà nên để là hãm và nấu, có thể không quá chính xác).

Thế nhưng Thanh Hà thích loại này, nhấp một ngụm, tức khắc cảm thấy hương thơm tràn ngập trong miệng, trong vị đắng lại thấy vị ngọt, "Thật là khéo, ta rất thích."

Tào Thục vô cùng vui mừng, "Ta từ Kiến Nghiệp mang theo rất nhiều, liền tặng cho công chúa, ta đi dạy cung tì phương pháp hãm trà, công chúa hồi cung cũng có thể uống."

Tào Thục tự mình vì Thanh Hà nấu trà, Vương Duyệt không có cái đãi ngộ này, là nô tỳ trong nhà làm, khẩu vị của hắn tương đối truyền thống, nước trà thêm muối, gừng, táo đỏ, nho khô Tây Vực, hồ tiêu..., một ly trà cho thêm hơn mười loại đồ vật.

Khẩu vị nặng giống Vương Duyệt, còn có thể ở phía trên thêm một tầng phô mai nồng đậm —— đây là trà sữa nguyên thủy nhất, ở xã hội hiện đại hơn năm sau, một lần nữa lưu hành phong cách uống trà cho thêm nhiều đồ vật giống thời kỳ Đại Tấn, uống trà biến thành "ăn" trà.

Nếu Vương Duyệt sinh hoạt ở hiện đại, hắn mua trà sữa nhất định là loại % đường, hơn nữa khẳng định sẽ gọi thêm topping, như là pudding, trân châu, đậu đỏ, thạch dừa...!mỗi loại thêm một phần, còn muốn cho gấp đôi phô mai, đường đen.

Tào Thục đi xuống truyền thụ cho cung tì cách pha trà Giang Nam, Vương Duyệt lập tức cởi mặt nạ cung kính, đối với Thanh Hà lạnh lùng trừng mắt: "Ngươi gần đây lại còn học cách nói dối, vừa rồi nói cái gì đợi xong sinh nhật liền cùng đi là nói cho có lệ với mẫu thân ta, ngươi rốt cuộc có cái chủ ý gì?"

Là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Vương Duyệt rất hiểu biết Thanh Hà, liếc mắt một cái liền nhìn ra Thanh Hà có tính toán khác.

Ta tính toán là sinh nhật mười hai tuổi ngày đó dùng độc đoạn trường ám sát Kiến Thủy đế.

Thanh Hà nói nửa thật nửa giả: "Ngươi nói đúng, ta vừa rồi là có lệ với Tào phu nhân.

Chính là mẫu thân ta cùng mẫu thân ngươi đều đem ta trở thành tiểu hài tử, căn bản sẽ không cùng ta thương lượng.

So với việc hao phí sức lực cùng các nàng tranh chấp, lại khóc lại nháo hao tổn tinh thần, không bằng trước đáp ứng, kéo lại kéo, còn có ngày, có thể kéo một ngày là một ngày, vạn nhất trong khoảng thời gian này có cái cơ hội chuyển biến."

"Vạn nhất không có thì sao?" Vương Duyệt hỏi.

Thanh Hà nói: "Như vậy ít nhất ta kéo thêm ngày.

Đợi qua sinh nhật, ta lại tìm cớ khác."

Giống như có đạo lý.

Vương Duyệt cũng đang trong độ tuổi phản nghịch, hắn có thể lý giải kiên trì của Thanh Hà, muốn thoát ly sự khống chế của người lớn —— thế nhưng hắn còn chưa có tha thứ Thanh Hà bán đứng hắn.

Vương Duyệt thấp giọng nói: "Hai ngày này ta lại đi tứ di lí tìm hiểu tin tức, tìm thấy chỗ ở cũ của Lưu Diệu, là một gian cửa hàng hương liệu.

Ta đã thuê phòng trống cách vách cửa hàng hương liệu, ở tường vây hậu viện đào lỗ nhỏ, sáng trưa chiều đều có thể ngửi thấy một cỗ mùi vị dược liệu nồng đậm, ta thấy được Lưu Diệu, hắn ẩn thân ở nơi này."

Thanh Hà vừa nghe, thiếu chút nữa phun nước trà, "Ngươi muốn làm gì?"

"Nhân lúc hắn bệnh, đoạt mệnh của hắn." Vương Duyệt đằng đằng sát khí, "Chờ hắn khang phục, nhất định còn sẽ bắt cóc ngươi.

Đại Tấn hiện tại nội loạn, Nam Hung nô không an phận, bắt cóc ngươi tất có mưu đồ.

Giết hắn, ngươi liền an toàn."

Những lúc riêng tư, Vương Duyệt luôn là đối với Thanh Hà "bất kính", các loại nói móc cười nhạo đều có, chính là chỉ cần có người dám khi dễ Thanh Hà, hắn tuyệt đối là người thứ nhất nhảy ra bảo hộ nàng.

Chẳng sợ đối phương là sát thần đỉnh đỉnh đại danh ở Hung nô, Vương Duyệt đều không sợ hãi chút nào.

Thanh Hà hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"

Vương Duyệt nói: "Đêm nay hẳn là sẽ có tuyết rơi, ta nghe Khâm Thiên Giám nói qua thời tiết Lạc Dương mấy năm gần đây, trận tuyết đầu tiên hướng gió giống nhau, sẽ từ gió đông bắc chuyển thành gió tây bắc."

Vương Duyệt ngón trỏ chấm chấm vào ly trà xanh của Thanh Hà, ở trên bàn vẽ nhà cửa cùng địa hình tứ di lí, "Ta ở chỗ này phóng hỏa, gió đông bắc khiến thế lửa mạnh hơn, buộc hắn chạy ra múc nước dập tắt lửa, chờ hắn chạy đến sân, ta trèo lên cây thang ở trên tường vây chờ hắn, bụng hắn trọng thương, tránh không khỏi mũi tên của ta."

Niên thiếu khí phách, đơn giản trực tiếp.

Thanh Hà nghĩ thầm, ta chỉ là chọc Lưu Diệu một đao, Vương Duyệt lại muốn đem hắn bắn thành con nhím!

Thanh Hà muốn khuyên Vương Duyệt bỏ qua ý niệm này, "Lưu Diệu tất có hộ vệ, ngươi một người quá nguy hiểm."

Vương Duyệt nói: "Ta có mấy người bạn tốt, đều rất lợi hại, sẽ đi với ta cùng nhau động thủ."

Thanh Hà nổi lên cảnh giác, "Trừ bỏ ta, ngươi còn có bằng hữu khác? Là nam hay là nữ? Người nơi nào? Các ngươi là quan hệ gì? Như thế nào chưa từng nghe ngươi nói qua?"

Vương Duyệt nói: "Ngươi ở thâm cung lớn lên, ta ở Vĩnh Khang, ta đương nhiên là có bằng hữu khác, ngươi không cần lo nhiều như vậy, an tâm chờ tin lành."

Vương Duyệt không chịu nói, Thanh Hà lại không thể cạy miệng hắn, nhưng là những bằng hữu đó chịu giúp hắn loại sự tình nguy hiểm như ám sát sát thần Hung nô, nhất định là sinh tử chi giao mới có thể làm được như vậy.

Thanh Hà rất buồn phiền, đối với nàng mà nói, trừ bỏ cuộc sống cung đình thì Vương Duyệt là toàn bộ của nàng, hiểu biết của nàng với sự việc ngoài cung đều đến từ Vương Duyệt.

Nhưng đối với Vương Duyệt mà nói, nàng chỉ là một bộ phận trong cuộc sống của hắn, thậm chí khả năng chỉ là một bộ phận rất nhỏ bé.

Thanh Hà không thể không thừa nhận, nàng kỳ thật cũng không tính là hiểu biết Vương Duyệt, Vương Duyệt nhất định ở trước mặt nàng ẩn giấu rất nhiều phương diện, chỉ lộ ra một mặt mà hắn muốn nàng nhìn thấy.

Tỷ như kế hoạch sát Lưu Diệu của Vương Duyệt, Thanh Hà không nghĩ tới một Vương Duyệt ôn tồn lễ độ sẽ có đại sát khí cùng quyết đoán như vậy......!

Thanh Hà tâm loạn như ma, chẳng có tâm trạng nào thưởng thức chữ của Vệ phu nhân.

Lưu Diệu là người mẫu thân phó thác, không thể giết hắn.

Nhưng là ta lại không có cách nào khuyên can Vương Duyệt dừng tay, càng không thể bại lộ việc mẫu thân cùng Lưu Diệu có quan hệ, nếu không mẫu thân liền phải đeo tội danh phản quốc trên lưng.

Kế hoạch này, chỉ có thể trộm nói cho Lưu Diệu, muốn hắn trước tiên dọn đi, không cần cùng Vương Duyệt bọn họ nổi lên xung đột.

.

Đam Mỹ Hài

Thưởng thức chữ xong, Thanh Hà cáo từ, Tào Thục đem lá trà đưa cho nàng.

Thanh Hà mới vừa đi, Vương Duyệt bán đứng nàng, nói với mẫu thân: "Công chúa lừa người, nàng còn không chịu hết hy vọng, mặt ngoài đáp ứng, kỳ thật đang có ý định kéo dài chờ cơ hội chuyển biến, chúng ta không thể cứ chờ nàng, phải nghĩ biện pháp đem nàng mang đi."

Ngươi bán ta, ta cũng bán ngươi, chúng ta thanh toán xong.

Tào Thục kinh hãi: "Đứa nhỏ này mới hơn hai tháng không gặp, liền thay đổi rất nhiều, đến ta cũng muốn lừa gạt.

Trong khoảng thời gian này nàng đã trải qua những gì?"

Vương Duyệt đương nhiên sẽ không nói cho mẫu thân sự tình sát thần Lưu Diệu, nói: "Trong cung bầy sói rình rập xung quanh, nàng ngày ngày trôi qua đều không tốt.

Hiện giờ Tôn thừa tướng cùng hoàng đế bất hòa, thế cục càng thêm căng thẳng, mẫu thân đem nàng đưa tới Giang Nam đi, trước giữ được tánh mạng công chúa lại nói."

Thanh Hà rời khỏi Vĩnh Khang, rẽ đến phủ công chúa Hà Đông, cùng tỷ tỷ thì thầm vài câu, công chúa Hà Đông lần đầu tiên lưu nàng ăn cơm trưa, trong bữa tiệc, Thanh Hà giả say, công chúa Hà Đông nói với cung tì: "Muội muội uống nhiều quá, ở trên xe xóc nảy sẽ nôn, tỷ muội chúng ta muốn trò chuyện, lưu nàng lại một đêm, đêm nay không trở về cung."

Thanh Hà ở phủ công chúa Hà Đông kim thiền thoát xác, thay đổi nam trang, từ cửa sau lặng lẽ trốn, đi tứ di lí, tìm được cửa hàng hương liệu.

Đi trên phố xá rộn ràng nhốn nháo, Thanh Hà có chút hoảng hốt, nàng lần đầu tiên ra phố chính là Vương Duyệt mang theo nàng.

Khi đó nàng bảy tuổi, vừa mới phát hiện phụ thân mình cùng phụ thân người khác bất đồng, một năm kia thiên tai không ngừng, không ít địa phương đều đói chết rất nhiều người, triều thần đăng báo tình hình thiên tai, phụ thân khi đó vẫn là hoàng đế, nói ra câu nói trứ danh kia "Sao không ăn thịt?"

Tất cả mọi người trong tối giễu cợt phụ thân, Thanh Hà không hiểu vì sao, nàng chỉ có một bằng hữu đến từ ngoài cung là Vương Duyệt, liền hỏi hắn nguyên nhân.

Lúc ấy Vương Duyệt dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn nàng, sau đó, đem nàng đi ra ngoài cung, đi chợ bán thức ăn, dò hỏi giá cả từng loại đồ ăn.

Thanh Hà lúc này mới minh bạch nguyên nhân phụ thân bị trào phúng.

Vương Duyệt giúp Thanh Hà mở ra cánh cửa hiểu biết một thế giới khác, từ đây Thanh Hà thường xuyên tìm cái các loại lý do đi ra ngoài, hiểu biết dân gian khó khăn, ăn một vòng phố lớn ngõ nhỏ, có thể nói là công chúa hoàng thất bình dân nhất.

Thanh Hà quá ỷ lại vào Vương Duyệt, hắn là toàn bộ của nàng.

Thế nhưng, cùng với việc nàng lớn lên, gặp được đủ mọi loại vấn đề, nàng liền không thể giống như trước mở rộng lòng, không có gì giấu nhau.

Cửa hàng hương liệu.

Thanh Hà đưa cho chưởng quầy ngân bội nửa đầu sói, lại đưa cho hắn một tờ giấy.

Chưởng quầy đem tờ giấy truyền cho Lưu Diệu đang dưỡng bệnh, Thanh Hà hẹn hắn đến quán rượu mật đàm, nói có chuyện quan trọng.

Lưu Diệu dùng mực nhuộm đen lông mày, điệu thấp ra cửa.

Trong quán rượu, Thanh Hà đem kế hoạch ám sát của Vương Duyệt nói thẳng ra: "......!Ngươi là bằng hữu mẫu thân ta, ngươi không thể chết được.

Bọn họ cũng là bằng hữu của ta, cũng không thể chết.

Cho nên, còn thỉnh ngươi chuyển chỗ ở."

Tác giả có lời muốn nói: Vương Duyệt có thích Thanh Hà hay không? Kỳ thật các ngươi đừng xem hắn nói gì, các ngươi chỉ cần xem hắn vì Thanh Hà làm gì, liền biết đáp án.

Tiểu thiếu niên trì độn, còn chưa nhận thức được nội tâm của chính mình..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio